Thạch Phong Thành

Chương 8




Quý Thiên Dương bỗng quay về, không chỉ phá vỡ cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn vốn có của Quý Thừa Xuyên và Tống Dao, còn làm cho quan hệ giữa ba người bế tắc khôn cùng.

Trong biệt thự nhà họ Quý trong vài ngày liên tục phải chịu “hiện tượng khí lạnh” thấp hơn so với bề ngoài, mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Buổi sáng, lúc Khương Nam Hiên theo lẽ thường đến tìm Quý Thừa Xuyên để báo cáo công việc, anh nhìn thấy đầu mối, không hề kiêng dè mà châm chọc: “Không ngờ có một ngày cậu sẽ tự đào hố chôn mình.”

“Cậu có ý gì?” Quý Thừa Xuyên bắn ra vài ánh mắt giết người.

“Không có ý gì, chỉ là cảm khái một chút về vận mệnh thôi.” Khương Nam Hiên cười nói, “Lúc nhìn thấy cô gái ấy, tôi không ngờ cô ấy sẽ được hoan nghênh như vậy, ngay cả em trai cậu, chú chó sói đó cũng có thể bị cô hạ gục, tôi thật sự bội phục sát đất.”

Quý Thừa Xuyên phụng phịu, không nói gì cả, có lẽ đã bị chọc tức.

Khương Nam Hiên mặc kệ anh, tiếp tục trêu chọc: “Cậu tìm mọi cách để chú chó sói con về nhà, lại không ngờ được khi nó vừa vào cửa lại ngậm lấy miếng thịt của cậu phải không?”

“Đủ rồi!” Quý Thừa Xuyên rốt cuộc nổi giận, “Cậu ngậm miệng lại cho tôi, hãy làm những chuyện cậu nên làm, cậu làm thế nào bảo nó về, thì làm thế ấy bảo nó đi, tôi không muốn gặp nó nữa.”

“Cậu bảo tôi gọi nó về, tôi nghe, nhưng cậu lại bảo tôi tiễn nó đi, thật xin lỗi, năng lực tôi có hạn.” Khương Nam Hiên buông tay, vẻ mặt cam chịu.

“Đừng cho rằng tôi không có cách nào đối phó với nó, tôi có thể để nó về, cũng có thể tiễn nó đi.”

“Phải, năng lực của cậu mạnh hơn so với tôi, nhưng tôi cũng muốn khuyên cậu một câu, đừng hành động theo cảm tính.” Khương Nam Hiên bỗng nghiêm mặt nói, “Cậu “nghỉ ngơi” cũng nhiều lắm rồi, đây là lúc nên có bước đi kế tiếp, nếu không làm ra chuyện kinh thiên động địa, mà muốn tóm gọn một mẻ mấy lão già đổng sự ấy, e rằng là chuyện không hề dễ dàng.”

Quý Thừa Xuyên không nói, rơi vào trầm tư.

Mặc dù anh không vừa mắt đủ điều về Quý Thiên Dương, nhưng không thể không thừa nhận rằng Khương Nam Hiên nói rất có lý, Quý Thiên Dương là một bước đi cực kỳ quan trọng trên bàn cờ của anh, chỉ khi đi một bước này, anh mới có thể đảo ngược thế cục một cách hoàn toàn, triệt để kiểm soát tập đoàn Thừa Thiên.

Có lẽ là hết lần này đến lần khác, dưới gầm trời này có chuyện trùng hợp đến vậy, cái thằng đó lại là bạn học cấp 3 của Tống Dao, từng có những chuyện xưa mà anh không biết, đây quả thực là chuyện khiến cho anh ghen ghét không nhịn được mà nổi giận, thậm chí ảnh hưởng đến sức phán đoán gần đây mà từ trước đến nay anh vẫn luôn tự hào.

Muốn triệt để kiểm soát toàn bộ tập đoàn Thừa Thiên nhất định cần phải để cho Quý Thiên Dương ở lại, nhưng muốn độc chiếm Tống Dao phải để cho tên đó rời khỏi. Trong hai chỉ được chọn một, đây là lần đầu tiên Quý Thừa Xuyên làm ra một quyết định mà anh cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Đúng lúc này, quản gia lão Ngô lại đến thông báo một tin tức ngoài ý muốn, Tống Dao đã đi từ sớm.

Trước khi đi, Tống Dao đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, một mặt cô đã hứa với Quý Thừa Xuyên, đợi vết thương của anh tốt lên mới rời đi, mặt khác cô lại cảm thấy hỗn loạn, phiền não khi bị kẹp ở giữa bầu không khí căng thẳng của hai anh em họ, mà khi đó Quý Thừa Xuyên lại dùng thái độ lúc nóng lúc lạnh đối xử với cô, làm tổn thương trái tim cô.

Thật ra bệnh tình của Quý Thừa Xuyên đã khá rồi, cô có ở lại hay không, thì anh vẫn sẽ chóng khỏi thôi. Với sự căn dặn của bác sĩ Vũ, cùng với sự săn sóc của lão Ngô, nhất định sẽ chữa trị cho anh một cách nghiêm ngặt, thậm chí còn làm được tốt hơn so với cô. Đã như vậy, cô lại ở đó thì có ích lợi gì đâu?

Nghĩ như thế, Tống Dao khẽ cắn môi, rời khỏi biệt thự Quý gia.

Hơn nửa tháng không quay về nhà trọ, Tống Dao vốn cho rằng cuối cùng mình cũng có thể thở phào, nào ngờ mới vừa vào cửa không bao lâu sau, dì Trương chủ nhà lại đến, ngay cả những câu khách sáo cũng không nói, dì nói thẳng muốn bán nhà, bảo Tống Dao dọn đi trong hai ngày.

“Hai ngày?” Tống Dao cảm thấy choáng váng, vội vã nói, “Dì Trương, hợp đồng thuê nhà vẫn chưa đến kỳ hạn, dì không thể đuổi con đi được!”

“Chuyện hợp đồng, dì sẽ theo lệ thường mà bồi thường cho con, cùng lắm tiền thuê nhà tháng này không thu, nhưng căn nhà này dì nhất định phải lấy lại!”

“Dì không thể làm như vậy được, chỉ trong hai ngày, dì nghĩ xem con có thể chuyển đi đâu bây giờ? Ít nhất cũng phải thông báo cho con sớm một chút!”

“Dì cũng không có cách nào, thằng con trai của dì đến Ma Cao thua hơn 100 vạn rồi, đối phương cho dì thời gian một tuần lễ để kiếm tiền sang đó chuộc người, nếu không bán căn nhà này trong vài ngày tới, làm sao dì có thể gom góp nhiều tiền mặt như vậy để trả cho bọn cho vay nặng lãi?” Lúc dì nói, vẻ mặt lo âu, không phải như đang nói dối.

Tống Dao hơi dao động: “Nhưng mà chỉ có hai ngày, cũng quá gấp, con không chuẩn bị được gì!”

“Người mua nhà dì đã tìm được, người ta trả tiền mặt, bây giờ muốn nhà, con không đi dì không có cách nào lấy tiền, không có cách nào cứu con trai của dì! Đồ đạc của con tạm thời không cần chuyển hết, hoặc có thể để tạm ở gara, nhưng căn nhà này phải để trống.” Dì Trương nói xong, hốc mắt đỏ lên, khẩn cầu nói, “Tiểu Tống, dì biết rõ con là người tốt bụng, xem như con thương tiếc cho bà già này đi, dì chỉ có một đứa con trai, nếu nó có xảy ra chuyện không hay gì, dì không thể sống nổi!”

Nhìn thấy bà chủ thuê nhà cường thế ngày xưa, hôm nay lại sa sút thế này, Tống Dao mềm lòng, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.

Sau khi tiễn bà chủ thuê nhà, Tống Dao nhìn lại nhà trọ mà cô thuê được hơn một năm, lòng mờ mịt.

Hai ngày, cho dù đồ đạc trong nhà có thể tạm thời để ở gara, nhưng còn cô thì ở đâu? Không thể ngủ ngoài đường được? Hay là quay về nhà Quý Thừa Xuyên?

Không, không, không!

Tống Dao càng hoảng sợ bởi ý nghĩ của mình, cô vất vả lắm mới quyết định rời khỏi Quý Thừa Xuyên, thậm chí còn từ chối bắt máy nhiều cuộc gọi của tổng giám đốc đại nhân, nếu như bây giờ quay về, chẳng phải quá mất mặt rồi không?

Huống hồ, cô cũng không muốn quá mức dựa dẫm vào Quý Thừa Xuyên, tỏ vẻ mình rơi vào thế yếu, tuy quả thực cô là một kẻ yếu trong quần thể.

Nói tóm lại, tuyệt đối không thể đi tìm tổng giám đốc đại nhân, càng nghĩ, trong thời điểm này hình như chỉ còn một người nữa mà cô có thể nương nhờ.

Tiểu long nữ!

Trong hai ngày bắt cô dọn đi, Tống Dao cảm thấy bản thân thật thảm, nào ngờ khi cô kéo hành lý đến nương nhờ Tiểu long nữ, lại nhận ra cô ấy còn thảm hơn cô.

“Dao Dao!” Tiểu long nữ đầu tóc rối bù mở cửa, mặt mũi sưng vù, hai mắt chằng chịt tơ máu, vừa thấy Tống Dao liền không kiềm được mà gào khóc.

“Cậu làm sao vậy, có chuyện gì từ từ nói, đừng khóc mà!” Tống Dao nóng vội, trước đó lúc gọi điện thoại cho Tiểu long nữ, cô đã cảm thấy giọng nói của cô ấy không ổn, nào ngờ thực sự xảy ra chuyện gì đó.

Bên này, Tiểu long nữ bắt đầu khóc lóc kể lể: “Cái tên Trình Tường chết tiệt đó ở sau lưng tớ có đàn bà ở bên ngoài, chẳng những tiêu xài hết tiền dự tính kết hôn của chúng tớ, còn lấy của tớ 20 vạn, đó là tiền mà cha mẹ tớ dành dụm tiết kiệm chuẩn bị để đặt cọc tiền mua nhà cho chúng tớ, tình cảm bảy năm, làm sao anh ta có thể nhẫn tâm đối xử như thế với tớ cơ chứ?”

Trình Tường là bạn trai của Tiểu long nữ, hai người bắt đầu yêu đương từ hồi còn học đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn ở bên nhau cùng dốc sức làm việc ở thành phố này, ở chung nhiều năm, tình cảm vẫn luôn rất ổn định.

Trước đó, Tống Dao đã gặp Trình Tường mấy lần, là một người rất đô con, tướng mạo cũng vậy, thẳng thắn mà nói mỹ nữ như Tiểu long nữ đứng chung một chỗ với người như vậy thật sự không xứng. Nhưng Tiểu long nữ vẫn luôn một lòng với anh ta, trong công ty có nhiều đồng nghiệp nam có điều kiện tốt theo đuổi cô ấy, mà cô chẳng bận tâm, một lòng chỉ muốn kết hôn với Trình Tường.

“Chúng tớ ở bên nhau mấy năm nay, gần như đều là tớ kiếm tiền nuôi gia đình, anh ta tìm phần việc không như ý, tâm trạng không tốt sẽ hút thuốc uống rượu, tớ có lòng khuyên nhủ anh ta, anh ta lại ầm ĩ với tớ. Hơn nửa năm nay, anh ta bỗng nói với tớ muốn làm kinh doanh, tự mình làm ông chủ, tớ còn cảm thấy anh ta thật sự có lòng cầu tiến nữa chứ, nào ngờ phải hứng chịu hàng nhát dao, anh ta cầm lấy tiền chuẩn bị kết hôn để nuôi đàn bà bên ngoài!”

Trông thấy Tiểu long nữ càng nói càng kích động, Tống Dao vội vàng khích lệ cô: “Anh ta thực sự ngoại tình hay là giữa hai người có hiểu lầm?”

“Không thể là hiểu lầm, tớ đã tận mắt trông thấy! Ngày đó tớ đi ngang qua khách sạn, tận mắt nhìn thấy anh ta ôm ấp một ả đàn bà đi ra, cậu không biết ả đàn bà đó xấu thế nào đâu, tớ nhìn muốn buồn nôn, sao anh ta có thể xuống tay được nhỉ?”

“Vậy sao cậu không vạch trần anh ta ngay tại chỗ?”

“Tớ…” Tiểu long nữ nói đến đây, hơi nghẹn ngào, “Chẳng lẽ tớ không thể cứu vãn tình hình một chút sao? Chúng tớ bên nhau hơn bảy năm, sắp chuẩn bị kết hôn, anh ta không thể nào vào lúc này vượt trào…? Cho nên tớ muốn nghe anh ta giải thích một chút, biết đâu chừng có hiểu lầm gì đó…”

“Sau đó cậu sẽ tha thứ cho anh ta?” Tống Dao cũng nóng nảy theo, không ngờ Tiểu long nữ năng nổ của ngày thường, khi bắt gặp bạn trai vượt trào, lại ngu nghếch thành vậy.

“Tớ không tha thứ cho anh ta, tớ chỉ muốn bình tĩnh hòa giải với anh ta, có vấn đề gì chúng tớ có thể cùng nhau giải quyết, dù sao cũng bảy năm rồi! Nào ngờ tớ vừa hỏi, anh ta liền thừa nhận tất cả, còn quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tớ tha thứ cho anh ta. Dao Dao, cậu biết không, lúc này trong lòng tớ đã có ý định giết anh ta, sao tớ lại gặp phải kẻ hèn hạ như vậy chứ? Kiếp trước tớ đã gây nghiệt gì đây!”

“Còn chuyện 20 vạn kia thì như thế nào?”

“Tớ cho là anh ta là một kẻ hèn hạ, không ngờ hành động của anh ta còn hèn hạ hơn, mới buổi tối còn khóc lóc xin tớ đừng chia tay với anh ta, nói sẽ bỏ ả đàn bà kia kết hôn với tớ. Ngày hôm sau tớ liền phát hiện toàn bộ 20 vạn trong tài khoản liền mất sạch, tên hèn hạ đó thừa dịp tớ khóc trong phòng, dùng máy tính của tớ chuyển toàn bộ tiền của tớ qua tài khoản của anh ta, ngay cả hai đồng bạc lẻ cũng không chừa lại!”

“**!” Tống Dao không nhịn được buông lời thô tục, “Anh ta đã hèn hạ như vậy, cậu còn ở trong nhà khóc lóc cái gì hả? Mau đi báo cảnh sát đi!”

“Báo cảnh sát ư?” Tiểu long nữ khóc bù lu bù loa cảm thấy khó xử bởi câu nói của Tống Dao.

“Đương nhiên phải báo cảnh sát, đây cũng phải vấn đề tình cảm của hai người, hành động của anh ta là trộm cướp, là lừa dối, phải giành lại số tiền ấy!”

“Nhưng mà… như vậy được không?” Tiểu long nữ lau nước mắt, do dự, “Dù sao chúng tớ đã bên nhau bảy năm rồi…”

“Long Tinh Tinh!” Tống Dao tức giận đến giơ chân, “Cậu hãy tỉnh lại! Bảy năm thì sao chứ? Chẳng lẽ cậu mặc kệ tên cặn bã đó lừa gạt, lấy tiền của cậu ở bên ngoài ung dung tự tại sao? Không lẽ cậu còn tình cảm với loại người đó?”

“Tớ đã nhìn thấu anh ta, nhưng còn chuyện báo cảnh sát…” Tiểu long nữ vẫn đắn đo, “Nếu làm lớn chuyện, để cho bạn bè, người thân của tớ biết, cha mẹ tớ còn đâu mặt mũi gặp ai chứ? Trước kia, những người trong nhà đều cảm thấy chúng tớ sẽ kết hôn, nếu như bọn họ biết được anh ta bắt cá hai tay trong thời gian quen tớ, mà tớ còn bị anh ta lừa mất 20 vạn, bọn họ nhìn tớ bằng thái độ gì đây? Sau này tớ còn mặt mũi nào về nhà nữa?”

“Tớ phục cậu rồi, lúc này cậu còn thời gian suy nghĩ cách nhìn của người khác về mình làm cái gì? Đây là chuyện của cậu, cậu nên làm thế nào, quyết định chuyện gì, đó là quyền của cậu mà!”

“Nói dễ nghe quá, không phải cậu cũng bởi vì quan tâm ánh mắt của mọi người, mới không đi làm đó sao?” Tiểu long nữ thấp giọng lẩm bẩm.

Tống Dao ngẩn ngơ.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Chuyện của mình thì mình quyết định, đạo lý đơn giản như vậy, bản thân cô trong lúc đó chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, chỉ khi Tiểu long nữ gặp phải chuyện tương tự, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Qua nhiều năm, cô luôn sống trong nỗi ám ảnh của quá khứ, vì né tránh tin đồn của người khác, thậm chí cô không dám đối diện với nội tâm chính mình, làm mọi chuyện luôn cẩn trọng, né tránh khắp nơi, sống tủi thân như vậy, cũng bởi vì cái nhìn của người khác.

Hoang đường, quá hoang đường!

Trông thấy Tống Dao đột ngột thất thần, Tiểu long nữ lập tức nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, Dao Dao à, cậu có lòng tốt động viên tớ, tớ còn nói những lời đó, thật ra ý của tớ không phải vậy, cậu có nỗi khổ tâm riêng của cậu, tớ…”

“Cậu nói không sai!” Tống Dao ngắt ngang lời cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tớ không tư cách nói những lời đó với cậu, tớ cũng phải tỉnh lại, không nên luôn bận tâm đến ánh mắt của người khác.”

“Dao Dao…”

“Như vậy đi, tớ hứa với cậu, chỉ cần cậu sẵn lòng đi báo cảnh sát, tớ cũng bằng lòng trở về đối mặt với mọi người, dù sao trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì, đối với tớ hay đối với cậu cũng như vậy.” Lúc Tống Dao nói ra những lời này, trong mắt lóe lên sự kiên định trước nay chưa từng có, nắm thật chặt bàn tay của Tiểu long nữ.

Cảm xúc như được lan truyền, Tiểu long nữ cảm nhận được sự kiên định của Tống Dao, giờ phút này cô cũng trở nên kiên quyết: “Được, chúng ta, một lời đã định!”

“Một lời đã định!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.