Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 49: Kết thúc




Nhìn Thiên Nguyệt Triệt thập phần đắc ý, Nặc Kiệt không tin đi tới bên ngựa của Thiên Nguyệt Triệt, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có cái gọi là con mồi mới đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, đánh giá hắn.

Sau đó nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu điện hạ muốn thắng tới mức phát bệnh.

Nhìn ánh mắt Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Triệt liền biết hắn nghĩ linh tinh, đối với người này Thiên Nguyệt Triệt có chút bất đắc dĩ: "Ngươi nghĩ cái gì? Bổn điện vô cùng bình thường." Thiên Nguyệt Triệt đẩy Nặc Kiệt ra, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng, ngươi nghe rõ ràng."

"Ta rửa tai lắng nghe." Thanh âm trầm thấp hàm chứa tiếu ý, đang muốn xem tiểu đông tây định làm gì.

"Phụ hoàng còn nhớ rõ chuyện ở Nam Giang thành chứ?" Thiên Nguyệt Triệt cười hỏi.

"Hiển nhiên, Triệt nhi định nói cho ta biết, Triệt nhi tìm được người trong bức họa sao?" Thiên Nguyệt Thần có chút không dám tin, nào trùng hợp như vậy.

"Không sai, bổn điện tìm được rồi, cho nên, phụ hoàng, ta thắng ngươi nha." Tiểu nhân đắc chí chính là bộ dáng lúc này của Thiên Nguyệt Triệt.

"Thật sao?" Hết lần này tới lần khác nam nhân xấu xa phá hỏng tâm nguyện của hắn: "Chẳng lẽ trí nhớ của Triệt nhi kém đi?" Thiên Nguyệt Thần thương hại nhìn tiểu đông tây, trong mắt là không đành lòng.

"Ngươi có ý gì?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi, lại còn nói trí nhớ của hắn kém đi, nam nhân này có chủ tâm đối nghịch với hắn, không để hắn thắng.

"Triệt nhi nên nhớ kỹ, chúng ta đánh cuộc ai săn được nhiều thú hơn, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần ôn hòa hỏi.

"Nói nhảm, trí nhớ của bổn điện rất tốt." Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo ngẩng đầu.

"Như vậy, người Triệt nhi tìm được không phải là thú."

"Ngươi... ." Hừ, không muốn thừa nhận thua dưới tay ta, phụ hoàng thật hẹp hòi, nhân gia vận khí tốt hơn y là sai sao? Bất mãn trợn mắt nhìn y: "Ai nói người không phải là thú, bổn điện nói được là được."

Hai mắt trừng to, giống như chỉ cần Thiên Nguyệt Thần nói một chữ không, hắn sẽ liều mạng với y.

"Triệt nhi, đây là xảo trá?" Thiên Nguyệt Thần cùng chơi với hắn.

"Hừ, lời nói của bổn điện đáng giá ngàn vàng, phụ hoàng là vua của một nước, nên dũng cảm nhận thua."

"Được rồi, nếu Triệt nhi nói như vậy, trẫm cố mà thừa nhận người cũng là thú, nhưng trẫm vẫn thắng, Triệt nhi có biết tại sao?" Đôi mắt sâu thẳm của Thiên Nguyệt Thần nhìn thẳng vàoThiên Nguyệt Triệt, thanh âm đầy lôi cuốn.

"Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt rất muốn nghe y định nói gì, còn cố mà thừa nhận, thật tức chết hắn.

"Bởi vì... ." Thiên Nguyệt Thần đến gần hắn, hai tay ôm lấy bờ vai hắn: "Bởi vì con mồi của ta là Triệt nhi a, ta thắng."

Kia... Nào có như vậy, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, tức giận biến mất, ngậm miệng không biết nên nói gì, cúi đầu, xấu hổ nhìn nét mặt ôn nhu của nam nhân.

"Triệt nhi không đồng ý?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tầm mắt nóng rực theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Nguyệt Triệt.

"Vậy... Vậy Triệt nhi cũng thắng." Thiên Nguyệt Triệt vẫn không phải là người phóng khoáng: "Triệt nhi cũng có được phụ hoàng."

Tình cảm là có được lẫn nhau, giữa chúng ta vĩnh viễn không có thắng thua.

"Tiểu đông tây, đầu óc quá lanh lợi." Thiên Nguyệt Thần gõ gõ đầu Thiên Nguyệt Triệt.

"Rất đau." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn đẩy tay của y ra: "Còn có, không cho ngươi gõ đầu ta, ta đường đường là hoàng tử điện hạ, làm trò trước mặt người khác, chẳng phải là mất mặt."

Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, Nặc Kiệt hiểu được, dí dỏm nói: "Tiểu điện hạ yên tâm, nô tài là người thông minh, sẽ làm như không nhìn thấy, không khiến tiểu điện hạ mất mặt."

"Ngươi... Ngươi thông minh cái rắm." Thiên Nguyệt Triệt đảo cặp mắt trắng dã.

Những minh vệ khác cười to.

Ngồi xuống bên đống lửa, thú nướng thơm ngào ngạt: "Thơm quá a." Hóa ra thú chưa qua chế biến mới là mỹ vị nhân gian.

"Muốn ăn không?" Dù Thiên Nguyệt Thần hỏi thế, nhưng tay đã cầm lấy tiểu đao, cắt một miếng thịt lớn: "Nếm thử."

Dù biết Thiên Nguyệt Triệt không thích ăn mặn, nhưng mấy năm qua được Liệt La Đặc dưỡng rất tốt.

Thiên Nguyệt Triệt hé miệng, cẩn thận nhấm nháp: "A, ngon." Nhịn không được ca ngợi: "Hôm nào trở về, chúng ta cũng nướng thú trong cung."

Thiên Nguyệt Triệt vừa ăn vừa nghĩ kế hoạch tiếp theo.

"Ngươi thích là tốt rồi." Thiên Nguyệt Thần dùng khăn lụa lau đi dầu mỡ chảy ra nơi khóe miệng hắn: "Ngươi gặp được người biết nam tử trên bức họa ở Nam Giang thành sao?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Kỳ thực không rõ." Thiên Nguyệt Triệt nghiền ngẫm.

"Nghĩa là?" Thiên Nguyệt Thần chờ đợi, bởi vì y biết tiểu đông tây sẽ không giấu diếm.

"Tách khỏi phụ hoàng, ta và Đàn Thành đuổi theo gà núi... Sau đó vào nhà một thôn dân." Nói đến gà núi, Thiên Nguyệt Triệt có chút khó xử, hắn đường đường là tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc lại đuổi theo một con gà núi, thật mất thể diện: "Trong nhà đó có một lão phụ nhân và một đại thúc, trưởng tử của lão phụ nhân là thành chủ của Hán Lệ thành, ta muốn nói về thành chủ này. Thành chủ này có bảy phần giống người trên bức họa, tham gia khảo thí tám năm trước dành đệ nhất danh, được cử tới Hán Lệ thành, nhưng sau khi hắn làm thành chủ, lại không đón mẫu thân vể ở, hơn nữa tính cách khác trước rất nhiều. Mà quan trọng là, mảnh ngọc bội chúng ta tìm được ở Nam Giang, lại là ngọc bội gia truyền của nhà thôn dân kia, kỳ quái hơn nữa, ngọc bội người nọ mang theo tám năm trước lên đường khảo thí, trở lại thì không thấy."

"Oa... Ý tiểu điện hạ là người nọ có liên quan tới thi thể ở Nam Giang?" Giết người, hơn nữa giết người kinh khủng như vậy, Nặc Kiệt có cảm giác sợ hãi.

"Ừm, rất đáng sợ." Thiên Nguyệt Triệt thấy vẻ mặt Nặc Kiệt, nhịn không được dọa hắn.

"Tiểu... Tiểu điện hạ... Ngài thực quá đáng." Nặc Kiệt nhích tới gần Minh Nhất, hai tay lặng lẽ nắm tay Minh Nhất, nơi này núi hoang rừng hoang, hắn thật sự sợ hãi.

Thiên Nguyệt Thần nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, ngẫm nghĩ, chuyện này không đơn giản như vậy, một người chết giống một người sống, ngọc bội gia truyền của người sống lại ở trên thân người chết, hai người chắc chắn có liên quan.

"Phụ hoàng... Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt kéo tay y: "Phụ hoàng, ngươi đang nghĩ gì?"

"Hử? Không có." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Đàn Thành đang theo dõi nơi đó?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Ừm, để Đàn Thành chú ý nhất cử nhất động, Thủ Điện Đồng cũng ở đó." Thiên Nguyệt Triệt vừa dứt lời, Thủ Điện Đồng liền xuất hiện trước mắt mọi người: "Thủ Điện Đồng, sao ngươi tới đây? Bảo ngươi canh giữ nơi đó cơ mà?"

"Tiểu Triệt, Đàn Thành bảo ta về, sau khi ngươi rời đi, nam tử kia cũng rời khỏi nhà cỏ, chúng ta thấy hắn hướng tới cửa thành, nhưng bộ dáng của ta không tiện đi vào, nên Đàn Thành bảo ta trở lại." Thủ Điện Đồng đứng phía sau Thiên Nguyệt Triệt, giá y màu đỏ tùy ý tung bay, một bộ xương khô mặc giá y màu đỏ, tuy nhìn nhiều năm, Nặc Kiệt vẫn run rẩy, dù sao vừa rồi mới nói đến người chết.

"Phụ hoàng, nói như vậy... ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn về phía Thiên Nguyệt Thần.

"Không sai, hẳn là nam tử kia vào thành." Thiên Nguyệt Thần phụ họa: "Đi, chúng ta tới xem cuộc vui." Ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, hai người phi thân lên ngựa.

Này...

"Bệ hạ... Tiểu điện hạ... Đợi nô tài ... ." Nặc Kiệt nhanh chóng chạy tới ngựa, đáng thương thân thể Nặc Kiệt mập mạp, không leo lên ngựa được, cuối cùng Nặc Kiệt đành vội vàng tới mã xa.

"Tiểu Triệt, chờ ta một chút." Thủ Điện Đồng mở cánh xương khô, nhanh chóng đuổi theo Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, bay phía trên bọn họ.

Này...

Minh vệ hiển nhiên theo sát, cho nên đáng thương vẫn là Nặc Kiệt, mặc dù kéo mã xa là tuấn mã, nhưng đường chật hẹp, không thể nhanh như cưỡi ngựa.

Dọc theo đường đi vang lên tiếng gào đau khổ của Nặc Kiệt.

Sau một canh giờ, cửa Hán Lệ thành hiện ra trước mắt, Thiên Nguyệt Triệt thu Thủ Điện Đồng vào nhẫnTạp Cơ Tư, Thiên Nguyệt Thần vừa mới dừng lại, phía sau là một trận tro bụi đầy trời.

"Đuổi theo... Đuổi theo ." Nặc Kiệt thở hỗn hển ngồi trên mã xa.

"Phụ hoàng, giờ làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu hỏi nam nhân ngồi sau lưng hắn.

"Tối nay Triệt nhi muốn làm tiểu thâu không?" Thiên Nguyệt Thần trêu chọc.

Tiểu thâu? Thiên Nguyệt Triệt hé miệng: "Cầu còn không được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.