Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 14: Hận vì đến giờ mới gặp nhau




"Uh, nóng lòng." Thiên Nguyệt Thần nhu hòa nhìn Thiên Nguyệt Triệt, tiếu ý trong mắt càng ngày càng sâu.

Thiên Nguyệt Triệt rúc vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, cũng cười đặc biệt rực rỡ, thấy nụ cười của chủ nhân cùng tiểu điện hạ đầy tà ác, Tu và những minh vệ khác có chút sợ hãi.

"Cho nên, phụ hoàng thân ái, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng để người ta sốt ruột chờ." Thiên Nguyệt Triệt cầm tóc Thiên Nguyệt Thần lên ngửi, tâm tình đặc biệt tốt.

"Vậy thì đi ra ngoài, nhi tử thân ái." Phối hợp với tiểu bảo bối diễn trò, Thiên Nguyệt Thần đứng dậy.

"Các ngươi... ?" Mặc dù Tiểu Nhạc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vừa rồi thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, cũng hơi sợ, lúc này nó không chỉ lo lắng cho mình, còn lo lắng cho cả nhóm người Thiên Nguyệt Triệt.

Dù sao bọn họ vừa mới giúp a nương của nó xem bệnh.

"Không sao." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười với nó, đồng thời mở chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư của mình, thả Tiểu Bạch và Thủ Điện Đồng ra.

"Tiểu đệ đệ... ." Bộ xương khô màu đỏ mãnh mẽ hướng tới Thiên Nguyệt Triệt, nhưng nhìn thấy mắt kiếm của Thiên Nguyệt Thần đành phải dừng lại.

Tiểu Nhạc nhìn những thứ này đột nhiên xuất hiện, toàn thân tê dại, thật... Đáng sợ.

"Không phải sợ." Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước mặt của nó: "Những thứ này đều là sủng vật của ta, bọn họ sẽ bảo vệ các ngươi, bọn ta phải rời khỏi đây mấy ngày." Sau đó Thiên Nguyệt Triệt lại chuyển hướng Tiểu Bạch: "Không được đi ra dọa người, không được để người khác phát hiện các ngươi, ở lại đây mấy ngay trông chừng nơi này thật tốt."

Tiếp theo lại tiến tới bên tai Thủ Điện Đồng lặng lẽ nói vài câu, Tiểu Bạch thấy thế liền chen chúc giữa bọn họ nghe lén.

Mở đại môn ra, bóng dáng cao ngất của Thiên Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt mọi người, bên cạnh là Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười khả cúc, hai minh vệ lúc đầu đứng bên cạnh hắn, Tu và một minh vệ khác không xuất hiện.

Thấy bóng dáng của bọn họ, thanh âm ồn ào liền yên tĩnh lại.

Thôn trưởng khó xử đi tới trước mặt bọn họ: "Sợ rằng không thể để khách nhân tiếp tục ở từ đường." Thôn trưởng nói thẳng vào vấn đề: "Sáng hôm nay, hạ nhân thu thập từ đường phát hiện, cổ thụ trong từ đường biến thành cây khô, dựa theo ý của thôn dân là mấy vị đến khiến tổ tiên không vui, cho nên hy vọng... ."

Thôn trưởng không tiếp tục chủ đề, Thiên Nguyệt Thần liền hiểu, nói: "Hôm qua cảm tạ thôn trưởng chiếu cố, bọn ta đã định hôm nay rời đi, nga, đúng rồi... ."

Thiên Nguyệt Thần đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng về phía thôn trưởng cùng mọi người nói: "Sau khi bọn ta rời đi, nếu như trong thôn phát hiện có đồ vật gì đó thiếu có thể tới Phỉ Bỉ Na thành tìm chúng ta, chúng ta ở tại phủ thành chủ."

Nói xong ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, bay vọt lên mã xa, này...

Không nhìn sắc mặt của thôn trưởng, bốn người thúc mã rời đi.

"Ngươi nói cái gì?" Trong phòng tối, nam tử trầm mặt nhìn thôn trưởng: "Hắn nói hắn ở tại phủ thành chủ?"

"Vâng." Thôn trưởng thành thật đáp.

Nam tử nhíu mày, rốt cuộc mấy người kia là ai? Đặc biệt là nam nhân và thiếu niên kia, có thể cảm giác được lực lượng trên người bọn họ rất mạnh.

" Đẩy nhanh kế hoạch." Nam tử hạ lệnh, bây giờ không phải là lúc sinh thêm sự cố: "Đã khống chế người trong thôn rồi chứ?"

"Trên căn bản, hồng tửu của bọn ta đã chuyển ra, tin rằng một nửa người ở Phỉ Bỉ Na thành đã uống qua, nếu như không có bất ngờ xảy ra, những người đó...."

Nam tử quơ tay: "Đã biết, ngươi xuống đi."

Trong rừng hoang vang vọng tiếng lộc cộc của mã xa: "Phụ hoàng, ngươi nói đối phương sẽ chặn đường bọn ta chứ?" Giọng nói của Thiên Nguyệt Triệt có chút mong đợi.

Nhưng có người vô tình cắt đứt hy vọng của hắn: "Sẽ không." Thiên Nguyệt Thần lý trí mở miệng, nếu như đối phương muốn đối phó bọn họ thì đã động thủ từ đầu, chắc chắn sợ đưa tới phiền toái, cho nên mới chịu đựng như vậy.

Lên đường, không lề mề như lần trước, mà nhanh hơn, không lâu bằng lúc từ thành trấn của Phỉ Bỉ Na thành đến Hồng Diệp thôn.

Khi bọn hắn tới thành trấn của Phỉ Bỉ Na thành, sắc trời đã tối.

Đi tới khách điếm lúc trước Nặc Kiệt ở, Đàn và Nặc Kiệt thấy bọn họ kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.

"Chủ tử, các ngươi trở về." Đàn lập tức bưng trà, Nặc Kiệt vội vàng phân phó thị giả chuẩn bị thức ăn.

Thân thể nam tử cũng khôi phục rất nhanh, nhìn thấy nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, hiển nhiên có chút kích động, nhưng Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ muốn nam tử kích động thêm nên cố ý mở miệng: "Bọn ta tìm được thôn truyền ra ôn dịch, đã chết chừng ba mươi người, rất nhiều, đại khái mấy ngày nữa người chết sẽ càng nhiều."

"Cái gì?" Nam tử đang uống dược, phịch một tiếng rớt xuống đất: "Không được, ta phải lập tức đi cứu người."

Nam tử từ trên giường giãy dụa đứng lên, mặc dù tứ chi có chút lực đạo, nhưng vẫn không đủ.

"Ngươi được không?" Thiên Nguyệt Triệt khinh thường cười nhạo: "Nếu như ngươi làm được, sẽ không cần bổn điện hạ cứu ngươi về, lúc này ngươi mà ra chỉ sợ bị chém không chỉ một mà là hai cánh tay."

Nam tử nghe Thiên Nguyệt Triệt nói cũng không sợ, nâng thẳng lồng ngực: "Đây là trách nhiệm của ta, cũng là nghĩa vụ của ta, tử tôn của Lợi Tư gia tộc không có hạng người tham sống sợ chết."

Lợi Tư gia tộc? Thiên Nguyệt Triệt có lẽ không biết gia tộc này, nhưng Thiên Nguyệt Thần biết.

"Con dân của Thần tộc, Lợi Tư gia tộc?" Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần mang theo suy đoán cùng nghi ngờ.

Nam tử sửng sốt, không ngờ một người không quan trọng cư nhiên biết Lợi Tư gia tộc, hô hấp có chút khẩn trương, nam nhân này rốt cuộc là ai?

Cùng lúc đó Thiên Nguyệt Triệt cũng căng thẳng, phụ hoàng biết Lợi Tư gia tộc, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tựa như lần trước hắn nói ra họ mẫu thân, phụ hoàng cũng biết đó là họ Thần tộc.

Phụ hoàng, rốt cuộc ngươi còn có chuyện gì gạt ta?

Nhận thấy được Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên bất an, Thiên Nguyệt Thần nắm chặt tay của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?"

Thiên Nguyệt Triệt do dự một chút, gật đầu.

"Bây giờ đổi lại ngươi nói cho ta biết, tại sao Thần tộc bước lên lãnh địa của loài người?" Thiên Nguyệt Thần đem tầm mắt chuyển hướng nam tử, nét mặt lạnh lùng cho thấy thân phận đế vương cao cao tại thượng của y, nghiễm nhiên không quan tâm nam tử trước mắt căn bản không phải loài người, cũng không phải là con dân của Mạn La đế quốc.

Nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói có lệ: "Căn cứ vào pháp luật của đại lục, loài người không có tư cách thẩm vấn Thần tộc."

"Nga?" Thiên Nguyệt Thần tà tà cười nói: "Đã như vậy thì ngươi hãy trở về Quang Minh thần giới, lãnh địa loài người mặc dù có thể tùy ý Thần tộc đi vào, nhưng không cho phép Thần tộc gây tội ác, Quang Minh thần tử của các ngươi không dạy các ngươi sao?"

"Lớn mật, không cho phép ngươi vũ nhục thần tử bệ hạ." Nam tử tức giận hướng nắm đấm về phía nam nhân, Thiên Nguyệt Thần vung tay lên, nam tử như hồng mao té trên mặt đất.

"Lớn mật?" Thiên Nguyệt Thần cười lạnh: "Không có người dám nói chuyện như vậy với trẫm, cho dù là Quang Minh thần tử của các ngươi, trẫm cũng không để vào mắt, huống chi là người Lợi Tư gia tộc, nga, Lợi Tư gia tộc là quan chấp pháp của Quang Minh thần giới, từ trước đến giờ chỉ thi hành lời nói của Quang Minh thần tử, trẫm cũng quên mất."

Nghe thanh âm khinh thường cùng cao ngạo của Thiên Nguyệt Thần, nam tử kinh ngạc: "Ngươi là đế vương của Mạn La đế quốc?"

Khí chất quân lâm thiên hạ này, thái độ không ai sánh nổi này, đúng là không phải người bình thường, nhưng cho dù là đế vương nhân gian, cũng không có lá gan cuồng ngạo như thế.

Hơn nữa cho dù bây giờ công lực của hắn rất yếu, nhưng cũng cảm giác được nam nhân này rất mạnh, mạnh đến mức khiến lòng người kinh hãi.

"Trẫm cho là trẫm nói vô cùng rõ ràng." Thiên Nguyệt Thần đem cằm tựa trên vai Thiên Nguyệt Triệt, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam tử giống như nhìn một con kiến: "Lợi Tư gia tộc thân là quan chấp pháp của Thần tộc, nhưng đi tới lãnh địa của loại người, chứng minh có người Thần tộc đến nơi này gây tội ác."

Nói chuyện giống như đang đùa cợt, tựa hồ sinh tử của con dân đối với y mà nói cũng không quan trọng như vậy.

Nam nhân này tâm tư sâu không lường được, nam tử trầm tư hồi lâu, mới nói: "Ngươi là đế vương của Mạn La đế quốc, như vậy chuyện này nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao chuyện này quan hệ đến tính mạng của con dân Mạn La đế quốc."

"Nặc Kiệt đỡ hắn đứng lên, sau đó đi ra ngoài trông chừng." Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt cùng nam tử.

"Ta là Lôi, đứng đầu quan chấp pháp của Lợi Tư gia tộc, trực tiếp dưới tay thần tử bệ hạ." Lôi tự giới thiệu: "Ta tới lãnh địa loài người là bởi vì chuyện xảy ra một ngàn năm trước, về sự kiện Phỉ Bỉ Na."

"Chính là Phỉ Bỉ Na ở Phỉ Bỉ Na thành?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nói như vậy truyền thuyết Nặc Kiệt kể là sự thật?

"Đúng." Lôi gật đầu: "Chính là Phỉ Bỉ Na, nhưng chuyện không giống như truyền thuyết của loài người các ngươi."

Nói tới đây, Lôi cũng vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.