[TFBoys] Bồ Công Anh

Chương 21: Tốt nghiệp và chia ly




"Cậu ngủ chưa, George ?"

Nàng nên đã ngủ rồi. Nàng đã trăn trở cả tiếng đồng hồ nhưng nàng vẫn còn rất tỉnh táo. Và nàng đã không thể đổ lỗi cho thân thể trần truồng của thuyền trưởng, vì lần này, nàng đã nhắm mắt ngay sau khi leo lên võng. Không, tối nay chỉ là những thắc mắc tự nhiên khiến nàng mất ngủ, có phải thuyền trưởng thật sự biết chuyện gì đã làm cho nàng khó ở và thật sự biết cách chữa trị không. Nếu như có cách trị, thì là cách nào nhỉ? Có lẽ là mấy cái thứ thuốc khó uống chứ gì? Nếu không phải thì có lẽ hắn cũng sẽ làm cho nó trở thành khó uống mà thôi.

"George?"

Nàng nghĩ đến chuyện vờ ngủ, nhưng tại sao lại làm vậy chứ. Một chuyến đi đến nhà bếp để mang về thứ gì đó cho hắn sẽ làm cho nàng mệt và dễ ngủ hơn, nếu như đó là những gì hắn muốn.

"Chuyện gì ?"

"Ta không ngủ được."

Nàng mở mắt, nàng đã đoán ra được chuyện này. "Tôi có thể mang đến cho ông thứ gì không?"

"Không. Ta cần có cái gì đó để dỗ cho ta ngủ. Có lẽ nếu cậu đọc cho ta nghe một lát. Đúng vậy, nó sẽ giúp rất nhiều. Đốt đèn lên đi, được không?"

Làm như là nàng có sự lựa chọn vậy, nàng nghĩ rồi nghiêng người leo xuống võng. Hắn đã từng cảnh báo là nàng có thể sẽ bị đánh thức giữa khuya như thế này. Nhưng nàng vẫn chưa ngủ, vì vậy, tối nay coi như không có gì khác lạ cả. Nàng biết là tại sao nàng lại không ngủ được, nhưng nàng thắc mắc không biết chuyện gì đã làm cho hắn mất ngủ.

Nàng đốt sáng ngọn đèn đang treo cạnh chiếc võng của nàng và mang nó đến bên tủ sách. "Có quyển nào đặc biệt mà ông muốn nghe không, Thuyền trưởng?"

"Có một cuốn sách mỏng, ngăn cuối cùng, bên tay phải. Cuốn đó là được. Và kéo một cái ghế lại đây. Một giọng đọc nhỏ nhẹ và êm dịu là những gì ta cần, không phải là tiếng hét lên từ ở phía bên kia phòng."

Nàng dừng lại, nhưng chỉ một giây. Nàng thật ghét việc phải bước lại gần giường khi mà hắn đang nằm ở đó. Nhưng nàng nhắc nhở mình là hắn đang đắp chăn che kín người, cho dù là nàng chưa dám nhìn hắn. Hắn chỉ muốn nàng đọc sách, và có lẽ quyển sách đó đủ nhàm chán để giúp cho nàng cũng buồn ngủ luôn .

Nàng làm theo sự hướng dẫn của hắn, kéo theo một chiếc ghế lại gần chân giường và đặt ngọn đèn lên cái bàn sau lưng nàng.

"Ta tin là có một trang đã được đánh dấu sẵn," hắn nói khi nàng ngồi xuống ghế. "Cậu có thể bắt đọc từ trang đó."

Nàng tìm thấy trang đã được đánh dấu, hắng giọng và bắt đầu đọc. " ' Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình đã từng được nhìn thấy chúng to như thế này, tròn trịa và săn cứng. Hàm răng tôi muốn cắn chúng.‘ " Chúa tôi, đúng là một cuốn tiểu thuyết tồi tệ. Nó sẽ làm cho bọn họ ngủ gục trong vài phút. " ' Tôi kẹp một cái giữa hai ngón tay và nghe nàng rên lên với vẻ thích thú. Cái kia thì lọt vào miệng tôi, nó đang thèm khát được vuốt ve. Ôi, trời ơi! Ôi, cảm giác thật tuyệt vời, được nếm sự căng đầy của ...một bộ ngực ...' "

Georgina đóng mạnh cuốn sách lại với một tiếng la ghê tởm . "Cái này ... cái này ..."

"Phải, ta biết. Nó được gọi là sách khiêu dâm đấy, cậu nhóc yêu quí. Đừng nói với ta là cậu chưa bao giờ đọc những cuốn sách rác rưởi như thế này nhé ! Tất cả những thằng con trai ở lứa tuổi của cậu đều đọc cả, những thằng biết đọc chữ ấy."

Nàng biết phải cố làm như là một trong những thằng con trai đó, nhưng nàng quá xấu hổ nên không thèm quan tâm đến. "Vậy à, nhưng tôi thì chưa."

"Lại giả vờ nữa à, George? Vậy thì cứ đọc tiếp đi. Cậu sẽ học hỏi được nhiều thứ đấy."

Những lúc như thế này làm nàng chán ghét khi phải giả làm một người khác vô cùng. Georgina muốn nhét vào tai hắn đầy những lời chỉ trích khi hắn muốn làm hư hỏng một cậu con trai, nhưng nếu là một Georgie thật thì chắc là cậu ta sẽ thích được làm hư hỏng như thế này.

"Ông thật sự thích thứ ... rác rưởi này à, tôi tin là ông đã gọi vậy ?"

"Chúa lòng lành, không. Nếu như ta thích nó, thì nó sẽ không làm cho ta buồn ngủ, đúng không?"

Hắn nói với vẻ thành thật làm cho nàng cảm thấy bớt xấu hổ. Nhưng không có gì có thể làm cho nàng mở cuốn sách đó ra một lần nữa ... ít ra sẽ không làm khi có mặt hắn , cho dù là hắn có những lời đe dọa kinh khủng đi nữa .

"Nếu ông không phản đối, thưa Thuyền Trưởng, thì tôi muốn tìm một cuốn sách khác để đọc cho ông, một cuốn với ít ..."

"Lên mặt đạo đức và làm bộ đứng đắn phải không nào? " Một tiếng thở dài từ chiếc giường. "Ta có thể thấy là ta sẽ không làm cho cậu trở thành một người đàn ông chỉ trong vài tuần được rồi. Thôi, bỏ đi, Georgie. Chính là cơn đau đầu chết tiệt này làm cho ta không ngủ được, nhưng những ngón tay của cậu có thể làm cho nó khá hơn đấy. Đến đây và xoa bóp thái dương cho ta, và ta sẽ ngủ ngay trước khi cậu hay biết đấy ."

Xoa bóp, nghĩa là đụng chạm và lại gần hắn hơn à ? Nàng ngồi ỳ, không nhúc nhích.

"Tôi không biết làm sao..."

"Dĩ nhiên là cậu không biết rồi, cho đến khi ta chỉ cho cậu. Vậy thì hãy đưa tay đây ."

Nàng rên thầm trong bụng. "Thuyền trưởng ..."

"Mẹ kiếp, George !" Hắn cắt ngang một cách cứng rắn. "Đừng bao giờ bàn cãi với một người đàn ông khi hắn đang bị nhức đầu. Hay cậu định để cho ta đau đớn suốt đêm hả?" Khi nàng vẫn không cử động, hắn hạ giọng, mặc dù vẫn còn cộc cằn. "Nếu như cậu lo là sẽ bị trở bệnh, cậu nhóc, thì đừng nghĩ đến nữa là tốt hơn hết. Nhưng cho dù là cậu có làm vậy hay không, bây giờ cơn bệnh của ta quan trọng hơn là của cậu đấy ."

Dĩ nhiên là hắn nói đúng. Thuyền trưởng là một nhân vật quan trọng, trong khi nàng chỉ là một thằng bé giúp việc hạ cấp cho hắn. Cố gắng đặt mình lên trước hắn là một hành động vô ý tứ của một đứa trẻ .

Nàng từ từ thay đổi tư thế, ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh hắn trên giường.

Đừng nghĩ đến nữa, giống như hắn đã nói, và cho dù là mi có làm gì đi nữa thì cũng đừng nhìn hắn .

Nàng giữ cho cặp mắt dán chặt vào cái tấm gỗ đầu giường sau lưng hắn, vì vậy, nàng giật mình khi những ngón tay của hắn nắm lấy tay nàng và kéo lên mặt hắn .

Cứ xem hắn như là Mac đi. Mi sốt sắng làm chuyện này cho Mac hoặc là các anh trai của mi hoài mà.

Những đầu ngón tay của nàng ấn vào thái dương của hắn, rồi xoay theo hình tròn .

"Bình tĩnh nào, George. Chuyện này không làm cho cậu chết đâu mà sợ ."

Nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng Georgina sẽ không nghĩ một cách khô khan như cách hắn nói. Hắn đang nghĩ gì nhỉ? Rằng mi sợ hắn đấy. Đúng vậy, nàng đang rất sợ, dù là nàng không biết lý do. Sống gần gũi bên hắn suốt tuần nay, nàng thật sự không nghĩ hắn sẽ làm đau nàng, nhưng ... vậy thì tại sao ?

"Cậu tự mình làm đi, George. Cứ làm giống như vậy."

Sự ấm áp của đôi bàn tay hắn biến mất, nhưng nàng đã nhận ra làn da ấm áp của hắn dưới những đầu ngón tay nàng. Nàng thật sự đang chạm vào người hắn. Cũng đâu có gì tệ đâu ... cho đến khi hắn hơi cựa mình , để một lọn tóc lọt vào lòng bàn tay của nàng. Tóc hắn thật mịn màng và mát lạnh. Thật là đối lập nhau. Nhưng còn có sức nóng khác nữa. Nàng có thể cảm thấy được nó toát ra từ thân thể hắn, nơi hông nàng đang áp sát. Điều này làm cho nàng nhận ra là hắn không đắp tắm chăn dày, tấm chăn này đã được đẩy qua một bên, còn trên mình hắn chỉ là tấm khăn giường, một tấm lụa mỏng, không có công dụng gì khác hơn ngoài việc dính chặt vào người hắn .

Không có lý do gì để cho nàng nhìn, không có lý do gì cả. Nhưng nếu như hắn đã ngủ rồi thì sao? Nàng cứ phải xoa bóp như thế này khi không còn cần thiết nữa à? Nhưng hắn sẽ ngáy khi hắn ngủ và nàng sẽ biết. Nhưng nàng chưa nghe hắn ngáy bao giờ. Có lẽ là hắn không ngáy trong khi ngủ. Và giờ này có lẽ hắn đã ngủ say rồi .

Nhìn đi ! Nhìn một cái cho xong chuyện !

Nàng nhìn, và cảm giác của nàng đã quá đúng ... rằng nàng không nên nhìn. Hắn có vẻ rất sung sướng, mắt nhắm, môi cong lên với nụ cười quyến rũ, và đẹp trai khủng khiếp. Hắn vẫn chưa ngủ. Hắn chỉ đang hưởng thụ sự xoa bóp của nàng ... Ôi, Chúa tôi ! Nó đến với nàng từng chập, sức nóng, sự yếu đuối, cả người nàng xao động dữ dội. Bàn tay nàng rời khỏi hắn. Hắn chụp lấy nó nhanh đến nỗi làm nàng kêu lên kinh ngạc. Và hắn từ từ kéo tay nàng lại, nhưng không phải đặt chúng trên thái dương mà là trên hai má hắn .

Nàng đang ôm hai má của hắn, và nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt sáng rực, màu xanh, xanh đến mê hoặc.

Và rồi chuyện đã xảy ra, môi kề môi, của hắn và nàng, miết vào nhau, mời gọi, nóng bỏng. Nàng bị cuốn vào một một cơn lốc, đè bẹp nàng xuống, một cảm giác như bị cơn xoáy dìm nàng sâu hơn làm cho cả người nàng mềm nhũn .

Nàng không biết là nụ hôn kéo dài đã bao lâu, nhưng từ từ Georgina nhận thức được chuyện đang xảy ra. James Malory đang hôn nàng với tất cả cảm xúc mà một người đàn ông có thể đặt vào trong nụ hôn, và nàng đang hôn trả lại anh, giống như là cả mạng sống của nàng phụ thuộc vào nó. Cảm giác đó quả thật là như vậy, nhưng cũng thật tuyệt vời. Sự nôn nao trong lòng nàng lại càng tồi tệ hơn trước, nhưng bây giờ nó là cảm giác thật tuyệt, và cũng rất đúng. Đúng à ? Không, có cái gì đó không đúng. Hắn đang hôn nàng . .. Không, hắn đang hôn Georgie !

Nàng thay đổi từ cảm giác cháy bỏng chuyển sang lạnh ngắt vì bàng hoàng. nàng lập tức đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm chặt lấy nàng. Nàng chỉ có thể ngăn cản nụ hôn, nhưng những gì vưà xảy ra cũng đã quá đủ .

"Thuyền trưởng! Dừng lại đi! Ông bị điên à? Để tôi ..."

"Im ngay, cô gái dễ thương. Anh không thể tiếp tục trò chơi này nữa rồi."

"Trò chơi gì? Ông điên à! Không, đợi đã ...!"

Nàng bị chàng kéo xuống, nằm dưới chàng, sức nặng của thân hình chàng đè nàng xuống chiếc giường mềm mại. Trong phút chốc, nàng không thể nghĩ gì khác cả. Cảm giác xao động quen thuộc trước kia bây giờ không còn khó chịu nữa mà trở thành vô cùng tuyệt diệu lan tỏa khắp người nàng. Và rồi nàng nhớ ra. Cô gái dễ thương?

"Ông biết rồi à !" Nàng la lên, đẩy vai chàng ra để nàng có thể nhìn thấy mặt chàng và buộc tội chàng chính xác hơn. "Ông biết ngay từ đầu, phải không?"

James đang quằn quại trong nỗi khao khát chưa từng có trong đời. Nhưng chàng vẫn còn đủ tỉnh táo để không ngu ngốc tự thú chuyện này, không, khi mà nó sẽ làm cho nàng nổi giận.

"Anh ước gì anh đã biết trước," chàng gầm gừ rồi cởi bỏ chiếc áo ghi lê ra khỏi người nàng. "Và anh sẽ nói chuyện với em sau, em hãy đợi đi ."

"Vậy thì làm thế nào ...? Ôi !"

Nàng ôm chặt lấy chàng khi môi chàng lướt lên cổ và lên tai nàng. Khi lưỡi chàng miết vào vành tai nàng, cả người nàng run lên sung sướng.

"Nó đâu có vểnh lên đâu, đồ nói dối."

Nàng nghe chàng tặc lưỡi làm nàng muốn cười, rồi nàng ngạc nhiên. Lẽ ra nàng phải sợ hãi vì bị lật tẩy chứ, nhưng với môi chàng đang vờn trên người nàng, nàng không còn sợ nữa. Nàng nên ngăn lại những gì chàng đang làm, nhưng với môi chàng trên người nàng, nàng không thể phản kháng vì nàng không còn một chút sức lực nào, cả người đã mềm nhũn .

Nàng không dám thở mạnh khi cái mũ bị kéo mạnh khỏi đầu và cả đồ chụp tóc nữa, khiến mái tóc xẫm màu của nàng xổ tung ra gối và nàng bị lộ nguyên hình. Tuy nhiên, bây giờ sự sợ hãi mà nàng đang có chỉ là bản tánh thông thường của phái nữ, vì nàng mong là chàng không thất vọng với những gì đang ngắm nhìn. Chàng đã ngắm tỉ mỉ khắp người nàng, và vẫn còn đang ngắm nàng. Cuối cùng, khi cặp mắt màu xanh của chàng nhìn vào mắt nàng, chúng sáng rực lên .

"Anh phải đánh đòn em, vì đã che dấu chúng."

Những lời này không làm cho nàng hoảng sợ. Cách chàng nhìn nàng phản lại ý định trừng phạt nàng. Hoàn toàn trái ngược. Ý nghĩa phiá sau những lời đó làm cho nàng ngất ngây đến tận đầu ngón chân. Những nụ hôn ngấu nghiến tiếp theo sau đó làm cho cảm giác này lan toả khắp người nàng.

Phải một lúc sau nàng mới có thể hít thở lại. Ai mà cần hít thở chứ? Nàng không cần. Và nàng cũng không làm được, vì thật ra là nàng đang rên rỉ vì đôi môi đầy kinh nghiệm kia cứ vờn xung quanh mặt và cổ nàng. Khi chiếc aó của nàng được kéo ra một cách vội vã và mạnh bạo, nàng cũng vẫn không hay biết gì. Nhưng nàng biết rõ khi miếng vải quấn ngang ngực nàng bị chàng xé toạc ra .

Nàng không mong đợi điều này, nhưng mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh, quá xa, so với kinh nghiệm non nớt của nàng, nàng không biết là phải chờ đợi điều gì tiếp theo. Có một điểm nào đó trong óc nàng vẫn cho rằng, việc bị cởi áo quần là hậu quả của sự lừa dối của nàng, là chàng đang làm vậy chỉ để chắc chắn rằng không còn gì làm cho chàng ngạc nhiên hơn nữa. Nhưng những nụ hôn đó thì sao? Nàng không thể nghĩ thêm được, không thể, khi chàng đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

"Đây là tội lỗi đấy, em yêu, em đã làm gì với những thứ dễ thương và tội nghiệp này chứ ."

Gã đàn ông này có thể làm cho nàng đỏ mặt với một cái nhìn, nhưng lời lẽ của anh...Thật lạ khi da của nàng không bị đổi luôn thành một màu hồng. Cũng thật lạ là nàng còn suy nghĩ được, vì sau khi nói xong lời nhận xét đó, lưỡi chàng đã liếm dọc theo lằn đỏ mà những miếng vải quấn quá chặt đã để lại trên ngực nàng. Và bàn tay chàng chiếm lấy ngực nàng và ve vuốt nhẹ nhàng, giống như là đang xoa dịu chúng sau khi bị nàng nén chặt quá lâu. Nàng cũng đã làm vậy mỗi khi tháo gỡ lớp vải đó, vì vậy, nàng đã không nghĩ đến việc kêu chàng dừng lại. Và rồi chàng nâng nhẹ một bên ngực nàng lên, đưa nó vào miệng, và nàng không nghĩ được gì khác, chỉ tràn đầy xúc cảm.

Không giống Georgina, tất cả mọi giác quan của James hoạt động khá tốt. Chàng chỉ không thể điều khiển được chúng, nhưng chàng đâu cần phải chú tâm vào việc đó, giống như mỗi khi chàng quyến rũ người khác, không cần làm với một đứa con gái dễ thương đang sốt sắng hưởng ứng theo chàng. Thật ra, chàng không biết là ai đang quyến rũ ai . Cho dù là lúc này nó không có một ý nghĩa gì khác.

Lạy Chúa, nàng thật tuyệt, còn hơn những gì chàng đã nghĩ. Thân thể mảnh dẻ mà chàng vừa khám phá được tô điểm bởi mái tóc sậm màu và dày bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Và ngay cả trong trí tưởng tượng của chàng, chàng cũng không đoán được là thân thể bé nhỏ của nàng có thể gợi cảm đến dường này. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ bộ ngực của nàng căng mọng như thế, còn eo nàng thật thon gọn. Nhưng chàng biết ngay từ lần gặp đầu tiên, đôi mông nàng rất dễ thương, quá hấp dẫn, đã khiến chàng phải trở lại quán rượu để tìm, hôm nay, đôi mông đó rất tuyệt vời, từ hình dáng cho đến sự săn chắc, và chàng đã không bị thất vọng. Chàng hôn nhẹ mỗi bên mông, và tự hứa chút nữa sẽ bỏ thêm nhiều thời gian vào cái chỗ dễ thương này, vì bây giờ ...

Georgina không phải là không biết gì về chuyện tình dục. Nàng đã nhiều lần vô tình nghe các anh nàng bàn tán về mọi chuyện, rất rõ ràng và thỉnh thoảng bằng lời lẽ thô tục không nên thốt ra, đủ cho nàng biết chút ít về chuyện này. Nhưng nàng chưa bao giờ trải qua những chuyện giờ đây đang xảy ra với nàng, khi nàng cảm thấy thân thể chàng dán chặt vào người nàng, da sát da, hơi nóng hòa vào nhau .

Nàng cũng không nghĩ đến là làm thế nào hay khi nào chàng đã cởi bỏ hết áo quần trên mình nàng. Nàng nhận thức được là bây giờ nàng cũng trần truồng giống như anh, nhưng nàng đang có quá nhiều cảm xúc khác để không còn cảm thấy xấu hổ. Chàng đang ở trên mình nàng, ép nàng xuống giường, bao bọc nàng. Nàng mơ hồ nghĩ đến chuyện nàng chắc là sẽ bị đè bẹp, vì chàng là một bức tường gạch mà, nhưng nàng đã không bị đè bẹp một chút nào, hoàn toàn không. Hai bàn tay to lớn của chàng ôm chặt mặt nàng khi chàng hôn nàng và hôn nàng, từ từ, dịu dàng, rồi nồng nhiệt hơn. Lưỡi của chàng lùng sục miệng nàng, thưởng thức miệng nàng và để cho nàng thưởng thức chàng.

Nàng không muốn những chuyện này dừng lại, những gì chàng đang làm, những gì nàng đang cảm giác được, tuy vậy ... nàng có nên ngăn cản, ít ra là làm bộ ngăn cản không? Nàng biết là nàng đã thua, và nàng biết chắc là chuyện sẽ dẫn dắt đến đâu, đã đồng ý và chấp nhận. Nhưng nàng đã thua chưa? Thật sự bị thua chưa?

Làm sao mà nàng biết được chắc chắn khi mà nàng không còn suy nghĩ được gì cả? Để nàng ở cách xa anh khoảng 10 feet, không, hai mươi đi, và nàng sẽ biết ngay. Nhưng ngay bây giờ, nàng thích sự thật là ngay cả một insơ cũng không có ở giữa bọn họ. Ôi, Chúa tôi, nàng đã thật sự đầu hàng rồi. Nàng chỉ là không biết. Không! Nàng phải làm một cái gì đó để biết chắc, chỉ để trả lời cho câu hỏi của lương tâm là "chuyện gì sẽ xảy ra?" vào ngày mai .

"Thuyền trưởng ?" Nàng nói giữa những nụ hôn.

"Ưm,?"

"Ông đang làm tình với tôi à?"

"Ồ, đúng vậy, em yêu quí của anh."

"Ông nghĩ là ông nên làm vậy à ?'

"Dĩ nhiên. Suy cho cùng, chuyện làm em muốn bị bệnh rất là dễ thương."

"Ông không thể nào là đang nói thật."

"Nhưng anh nói thật đấy. Sự nôn nao trong bụng em, em yêu quí, không có gì khác ngoài sự ham muốn ... có anh."

Nàng muốn chàng à? Nhưng nàng, ngay cả thích chàng cũng không có mà. Nhưng sự ham muốn chàng đã giải thích được là tại sao nàng lại vui sướng vì chuyện đang xảy ra này. Dĩ nhiên, một người không cần phải thích một người khác khi thỏa mãn nhu cầu tình dục. Và nàng có câu trả lời cho mình. Nói chuyện, chú tâm, không suy nghĩ đến những gì nàng đang cảm giác được, cho dù chỉ là một phút thôi, cũng không làm cho sự ham muốn này mất đi. Nó vẫn còn ở đó và đang khao khát điên cuồng. Thật vậy, nàng muốn có chàng, ít ra là ngay lúc này .

Anh được phép tiếp tục đấy, Thuyền trưởng.

Nàng đã không nói ra ý nghĩ trong đầu và để cho anh suy đoán, vì bây giờ nàng không muốn thấy chàng được thích thú. Ý nghĩ đó chỉ để thỏa mãn lương tâm của nàng. Tuy nhiên, nàng hành động một cách khôn ngoan, bằng cách ôm choàng cánh tay qua người chàng. Và chàng hiểu ý nàng, thật ra thì chàng lập tức hiểu ngay. Chàng nằm lọt giữa hai chân nàng, và mọi tế bào trong người nàng dường như nhường lối cho chàng tiến vào. Môi chàng ép chặt vào môi nàng, rồi di chuyển xuống cổ, xuống ngực. Chàng nhấc người lên. Nàng không thích thế. Nàng thích có sức nặng của chàng trên ngưòi nàng. Nhưng để đền bù, thân dưới nàng bị ép chặt, và lạy Chúa, hơi nóng ở đó. Và nàng có thể cảm nhận được chàng, cứng cáp và nóng bỏng, đẩy sức nóng vào người nàng, một cách chật chội tiến sâu vào người nàng, làm cho nàng rùng mình ngất ngây . Nàng biết thân thể của chàng, biết rõ vật gì vừa tiến sâu vào người nàng. Nàng không sợ ... nhưng rồi, không một ai nói cho nàng biết là nó sẽ đau đến thế này .

Nàng há hốc miệng, vì ngạc nhiên nhiều hơn, nhưng không thể phủ nhận là quá đau .

"Thuyền trưởng, tôi có nói là chưa bao giờ làm chuyện này chưa ?"

Sức nặng của thân hình chàng lập tức ép vào người nàng, gần gục đổ trên người nàng. Mặt chàng ang áp vào cổ nàng, môi chàng nóng bỏng trên da nàng.

"Anh tin là anh chỉ vừa khám phá ra. " Nàng nghe chàng nói. "Và anh nghĩ từ bây giờ, em nên gọi anh là James."

"Tôi sẽ nghĩ đến chuyện đó sau, nhưng ông có thấy phiền không, nếu như tôi yêu cầu ông dừng lại?"

"Có."

Chàng đang cười à? Người chàng hơi rung rung.

"Có phải là tôi đã quá lịch sự không?" nàng muốn biết .

Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ chàng đang cười, lớn và rõ. "Anh xin lỗi, em yêu, anh thề là anh thật tình xin lỗi nhưng ... Chúa lòng lành, nhưng anh thật sự bị bất ngờ . Em không nên làm vậy...là vì... em đã quá nồng nhiệt ... Ôi, mẹ kiếp. "

" Ông mà cũng nói lắp à, Thuyền trưởng ?"

"Hình như vậy." Chàng hơi ngẩng đầu lên hôn nhẹ môi nàng trước khi cười với nàng. "Em yêu, lúc này không cần phải dừng lại, ngay cả nếu như anh có thể . Chuyện tồi tệ đã qua rồi, và cơn đau vì sự trong trắng của em vừa bị mất đi cũng đã qua ." Chàng dấn sâu vào người nàng để chứng minh, và mắt nàng mở to, vì cử động của chàng không làm nàng đau một chút nào cả mà chỉ gây ra những cảm giác ngất ngây.

«Vậy em có muốn anh dừng lại không ?"

Câu này cho mi đấy, lương tri. "Không"

"Tạ ơn Chúa !"

Cảm giác nhẹ nhõm của chàng làm nàng mỉm cười. Rồi chàng tặng cho nàng một nụ hôn làm nàng phải rên rỉ. Đi đôi với sự chuyển động của hông chàng, cảm giác từ từ dâng lên, và dâng lên vượt hẳn những gì nàng đã nhận được từ nãy giờ, cho đến khi nàng đạt đến đỉnh điểm, mọi tế bào yêu trong người nàng bùng nổ làm đầu óc nàng bay bổng. Nàng rên lên một tiếng, nhưng tiếng rên chỉ truyền đi được từ miệng nàng sang miệng chàng, vì chàng cũng đã đạt đến đỉnh điểm và cũng rên lên một tiếng đáp trả.

Vẫn còn lâng lâng bay bổng, Georgina khó mà tin được là nàng đã có cảm giác như vậy, rằng bất cứ những gì khác có thể đưa đến cảm giác như vậy. Nàng ôm chặt người đàn ông vừa làm cho thân thể nàng sung sướng cùng cực. Nàng cảm thấy biết ơn và thương mến, lẫn với những điều khác làm nàng muốn cảm ơn chàng, hôn chàng, nói với chàng là chàng tuyệt vời đến dường nào, và hiện giờ nàng có cảm giác vui sướng ra sao. Dĩ nhiên là nàng đã không làm vậy. Nàng chỉ tiếp tục ôm chặt chàng, thỉnh thoảng ve vuốt chàng, cuối cùng nàng hôn nhẹ lên vai chàng mà không cho chàng biết. Nhưng chàng đã nhận biết được. James Malory, người quá sành sõi về đàn bà, hòn ngọc của giới quí tộc, đang rất tỉnh táo, chàng cảm nhận được mỗi một cử chỉ nhỏ của nàng, và đã xúc động vì sự thương yêu của nàng hơn là chàng muốn. Chàng chưa bao giờ có cảm giác như thế này và nó làm cho chàng hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.