Test Love – Thử Yêu Nhau Không Người Anh Trai Cùng Phòng

Chương 20




Nghe chú tôi hỏi, Tống Mạn vội vàng gật đầu nói: “Ngày tháng năm sinh bên trên là của chồng cháu, ở dưới là của con trai cháu.”

Chú tôi trầm tư một lúc, không tiếp tục hỏi nữa mà đi lấy bàn tính, tính toán một lúc rồi thở dài nói: “Đứa bé không sao, hiện đang ở phía Nam, tuy bị người ta bắt cóc, nhưng không phải chịu khổ sở gì. Còn chồng cháu...”

“Chồng cháu sao ạ?” Tống Mạn vội vàng hỏi.

Chú tôi dừng một chút rồi nói: “Chồng cháu không đi xa, hẳn là chưa đến thành phố, chồng cháu chắc chỉ rời nhà khoảng trong phạm vi 50 cây thôi”.

Tống Mạn nghi ngờ hỏi: “Vậy sao anh ấy không trở về nhà? Cũng không báo tin gì cho cháu thế ạ?”

Tôi cảm thấy chú ấy đang tìm cách trả lời Tống Mạn một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chú ấy cứ vòng vo tránh Đông tránh Tây, nhất định là có chuyện chẳng lành nên mới khó mở miệng nói thẳng ra.

Chị Tống bên cạnh cũng nói: “Đúng thế, chú à, chú thấy cái gì thì cứ nói thẳng đi, ở đây không có người ngoài”.

Chú suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai người cứ về trước đi, tối nay tôi sẽ tính lại một chút, sáng mai hai người quay lại đây”.

Thím tôi đưa chị Tống và cô cháu gái ra ngõ, trở về đã hỏi chú: “Ông tính được cái gì sao không nói thẳng ra, lại chỉ nói mơ hồ thế?”

Chú nhìn thím tôi rồi nói: “Bà đó, nội trợ trong nhà thì hiểu cái gì? Có những chuyện sao có thể nói thẳng được, đừng nói cô ấy có thể chịu được hay không, nhỡ tùy tiện nói ra, có thể hại mình vướng phải rắc rối đấy.”

Tôi nhìn ra được nhất định là chú đã tính ra cái gì đó, bèn tò mò hỏi ông ấy: “Chú ơi, có phải chú tính ra ông chồng có tình nhân nên mới không dám nói cho cô ấy biết không?”

Chú cốc đầu tôi nói: “Trong đầu cháu chỉ biết đoán mò linh tinh. Chồng của Tống Mạn đã chết một năm trước rồi.”

Tôi giật mình: “Gì cơ, chết rồi ư? Không thể nào.”

Chú liếc tôi: “Thế nào, cháu không tin khả năng của chú à?”

Tôi vội vàng cười khan hai tiếng rồi nói: “Đương nhiên không phải thế, chỉ là cháu nghe chị Tống Mạn nói chồng chị ấy đi tìm con thôi, sao lại chết ở bên ngoài chứ?”

Chú lắc đầu nói: “Chú cũng không rõ, nhưng có thể khẳng định, chưa chắc anh ta đã chết ở bên ngoài. Nơi anh ta chết cách nhà không xa, cũng chưa ra khỏi thôn đâu.”

“Cái đó chú cũng xem ra được ư?” Tôi giật mình nói.

Chú tôi không khách khí chút nào nói: “Chú với cháu vẫn còn một khoảng cách lớn đấy.”

Tôi vội vàng cười nói thêm vào: “Đương nhiên rồi, cháu làm sao có thể so sánh với chú được.”

Chú xem cái vẻ mặt nịnh nọt của tôi, cười nói: “Không có thời gian cùng cháu tán gẫu nữa, chú phải nghĩ xem ngày mai nên nói thế nào với Tống Mạn đây.”

“Chú nên khuyên chị ấy báo cảnh sát”. Chiêu Tài vẫn im lặng giờ lại đột nhiên lên tiếng.

Tôi vừa nghe cũng thấy chị nói có lý, cho dù người sống hay chết thì cũng đã mất tích một năm rồi, cũng nên sớm báo cảnh sát thì hơn.

Chú ngẫm một chút rồi nói: “Ừ, Chiêu Tài nói đúng, để Tống Mạn báo cảnh sát trước rồi hãy nói. Cái chết của chồng con bé có nhiều uẩn khúc, sớm muộn gì cũng phải báo cảnh sát, không bằng báo sớm một chút thì hơn.”

Tôi cảm thấy hiếu kì: “Chú này, sao chú tính được cái chết của anh ta có nhiều uẩn khúc?”

Chú liếc tôi rồi nói: “Mệnh của anh ta ở trong cung hung tinh, chắc hẳn là 30 đến 40 tuổi sẽ gặp đại nạn, hơn nữa còn là tử kiếp, không thể hóa giải được... Còn Tống Mạn, trọn đời khổ cực, khắc cha, khắc chồng, khắc con, nếu chú không lầm thì anh trai của cô Tống vừa mới qua đời...”

“Ôi, cao số như thế ạ, con trai chị ấy nếu không ở bên thì có tốt hơn không ạ?” Tôi không khỏi thông cảm hỏi.

Chú tôi gật đầu nói: “Chú đã xem bát tự của đứa con rồi, mệnh cách không xấu, đã định trước là mẹ con không có duyên, nên chú nghĩ Tống Mạn rất khó tìm lại được con.”

Tôi vừa nghe chú nói thì thấy mệnh chị ấy đúng là thảm, vì vậy mới hỏi chú: “Vậy ngày mai chú định trả lời thế nào? Chú định nói thật hay giấu chị ấy?”

Tôi thấy chú lắc đầu nói: “Đương nhiên là không thể giấu được, người ta tìm đến đây nhờ mình, mình nói dối thì người ta sẽ cho là lừa đảo.”

“Đúng vậy, điều này rất phiền phức, không thể nói mà cũng không thể không nói, trong hoàn cảnh này, thật khó mà chu toàn được.”

Nếu như ở trong hoàn cảnh này của chú, chắc tôi sẽ điên mất, chẳng biết nên nói với người ta thế nào!

Nhưng chú tôi đột nhiên nhìn tôi gian manh, sau đó cười nói: “Cháu giúp chú một chuyện.”

Trong lòng tôi có dự cảm xấu, cười gượng nói: “Ha ha, chú có ý gì? Cháu có thể giúp gì chú chứ?”

Chú kéo tôi lại gần nói: “Đương nhiên cháu có thể, cháu giúp chú tìm thi thể của chồng Tống Mạn, chắc là chỉ ở gần đây thôi, nếu như xa thì chú cũng không nhờ cháu. Chuyện này cháu đã gặp rồi thì giúp đi, coi như tích chút công đức, làm việc thiện.”

Tôi biết là chú ấy hỏi ý kiến, vì vậy tôi nói: “Giúp thì có thể, chỉ là như vừa rồi chú nói, làm thế nào để không mang tiếng xấu đây?”

Chú thấy tôi đồng ý thì vui vẻ nói: “Cháu yên tâm, cứ đi theo chú. Ngày mai chú sẽ bảo hai cô cháu họ đi báo cảnh sát trước, xem cảnh sát nói thế nào, sau đó tìm cách giúp họ tự đi tìm người.”

Ngày hôm sau, cô cháu nhà họ Tống đến, chú tôi bảo họ đi báo cảnh sát, nói nhất định phải kể hết chuyện ra. Đặc biệt là chuyện chồng của Tống Mạn ra ngoài không có tin tức gì cũng phải kể lại rõ ràng, sau đó xem cảnh sát xử lý thế nào.

Kết quả là vào ban đêm, sau khi quay về từ trụ sở cảnh sát, hai cô cháu họ Tống lại đến tìm chú tôi. Hai người nói cảnh sát không lập án, họ nói chồng của Tống Mạn là người trưởng thành, rời nhà không trở về có thể có lý do khác.

Thật ra chú tôi bảo họ đi báo cảnh sát cũng chỉ là kế tạm thời, những gì cảnh sát nói chú tôi cũng đã có tính đến. Nghĩ mà xem, một người trưởng thành không có gì có thể chứng minh anh ta gặp nguy hiểm, sao cảnh sát có thể tùy tiện lập án chứ.

Tình huống như vậy, cả nước này nhiều không đếm xuể, nếu cảnh sát đều xử lý mỗi vụ như vậy, thì lấy đâu ra thời gian cho các vụ án quan trọng khác. Sau khi báo cảnh sát không thành, chú tôi lấy một tấm bùa màu vàng ra, trên mặt có viết bát tự của chồng Tống Mạn, sau đó đốt thành tro rồi hòa nước bảo Tống Mạn uống.

Tôi không rõ làm vậy có tác dụng gì, nhưng chú tôi lại làm vẻ thần bí nói: “Không thể nói được, ngày mai khắc biết.”

Nói cũng lạ, sáng hôm sau, Tống Mạn khóc lóc chạy tới tìm chú tôi, nói đêm qua chị ấy mơ thấy cả người chồng mình dính đầy đất trở về. Vừa vào đến cửa, anh đã nói với Tống Mạn rằng tiền tiết kiệm cũng chẳng có để giao cho Tống Mạn, bị người ta cướp mất rồi.

Lúc đó, Tống Mạn đang cảm thấy kì lạ thì hỏi chồng: “Sao trên người anh toàn đất thế? Tiền bạc mang theo bị người ta cướp à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.