Tên Tôi Là Romanov

Chương 8: Đối thoại X Dược thủy




Bị thấy hết rồi… Thẹn quá hóa giận, tôi liền lườm lườm:

– Còn ba người đến đây làm cái gì hả? – tôi vô tình nhìn thấy Dragon, thằng nhóc liếc tôi một cái… ực… tôi nuốt nước bọt. Mình đang bị một thằng nhóc dọa sao… tôi còn có thể dễ bắt nạt đến mức nào nữa…

– Tụi này đến xem thử sách nhà Ren thôi mà.

Chito cười cười.

– Mấy người rỗi nhỉ? Chúng ta đang được xem là người vô gia cư đấy, lo mà tìm cách đi. – Ren lạnh nhạt nói, ngồi xuống ghế, ánh mắt bắt đầu chăm chú vào sấp tư liệu trên tay, khuôn mặt nham nhở của hắn biến mất nhanh chóng, thay vào đó là ánh nhìn nghiêm túc.

– Thật ra thì Kurai đã liên lạc với tụi này rồi. Anh ta nói sẽ cố gắng gỡ hết bẫy và thiết lập một vòng bảo vệ cho chúng ta. – Chito vội giải thích.

– Với cả, tụi này đến tìm hai người. – Dragon thêm vào, đồng thời liếc tôi thêm một cái nữa… ực…

– Đến tìm làm gì? – Ren lạnh lùng quắc mắt… (nguyên văn là “Đến tìm làm gì, không gian riêng tư của chúng tôi bị xâm chiếm kìa có thấy không hả?”)

– Ba cậu nói là cậu đang muốn tìm tư liệu, nên tụi này muốn giúp thôi. – Chito trề môi – Xì… thái độ gì thế này?

– Hehe… đùa tí thôi mà… tớ… – tôi còn chưa kịp nói hết thì…

– Được đó, ba người mau đến đây tìm đi. Còn Yuki, em đi ăn đi, hỏi mấy cô hầu xem bếp ở đâu. Em đã chưa ăn sáng rồi. – Ren lạnh lùng ra lệnh.

– Cậu… – Chito tức giận đến mặt đỏ ửng lên – Cậu xem chúng tôi là người ở chắc?! Yuki! Xem chồng cậu kìa!

– Thôi mà… em đợi một lát nữa, mọi người dùng bữa trưa rồi em sẽ ăn luôn. Em xem tư liệu giúp mọi người. – tôi đứng ra giảng hòa… thật là vất vả, tôi thật là vất vả mà…

– Không được, ít ra cũng phải tìm cái gì đó ăn nhẹ. Không khéo lại đau dạ dày. – hắn nghiêm giọng liếc tôi một cái, tôi nuốt nước bọt…

– Được rồi, đừng bướng nữa Chito. Ngoan. – Ajita đưa tay vỗ đầu Chito, nhỏ e lệ cúi đầu, anh quay sang tôi – Em đi bảo đầu bếp chuẩn bị bữa nhẹ đi, giống như bánh ngọt với trà hay đại loại vậy. Nhờ họ đem đến đây chúng ta cùng dùng.

Hừm… tới khi nào Ren nhà tôi mới chững chạc được như anh.

Tôi gật đầu chạy ra ngoài. Dọc hành lang không có đến một cô hầu, tôi liền mò đường xuống bếp, tự mình dặn dò đầu bếp chuẩn bị một ít bánh ngọt với trà, sau đó ngồi chờ luôn. Gì chứ thả một con nhỏ mù đường như tôi chạy loanh quanh trong căn biệt thự này có thể xác định một trăm phần trăm sẽ lạc, tốt nhất cứ ngoan ngoãn ngồi im đây vậy.

Động tác tay của đầu bếp thoăn thoắt, vừa nhìn đã thấy hai chữ chuyên nghiệp in sâu trên trán. Ngồi được một lúc, tôi có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, đảo mắt nhìn quanh mới thấy ba của Ren đang đứng đó nhìn tôi, dù có bị tôi trông thấy, ông ta cũng chẳng tỏ vẻ gì là hoảng hốt, vô cùng bình tĩnh vẫn chằm chằm nhìn tôi.

Tôi cúi đầu tỏ ý muốn chào hỏi, ba Ren không nói gì, chỉ lặng lẽ đến bên cạnh tôi, ông ta ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, mở miệng:

– Hừm… ta xin lỗi vì những gì trước đây ta đã làm với cô.

– Kh… không sao ạ. – tôi nuốt nước bọt trước khí thế ngào ngạt từ ông.

– Thật lòng mà nói, từ trước đến nay, chưa lần nào ta ghét cô, chỉ là ta để yên cho bà ta tự ý muốn làm gì thì làm. – ông ta khẽ giọng… ặc… vậy ra là tôi và ba Ren sẽ ngồi đây trò chuyện á? Cái áp lực này khiến tôi thật sự không thể bình tĩnh, thần kinh căng như dây đàn, cố gắng lắng nghe từng mặt trái của câu chữ.

– Bà ta… là…

– Mẹ kế của Ren. – ông ta thở hắt ra – Ta từ trước đến nay chưa bao giờ yêu bà ta cả… chỉ là ta cảm thấy cần phải có trách nhiệm…

– Chuyện đó cháu biết. Thật ra, Ren cũng không giận gì bác ở chuyện đó đâu.

– Ren à… thằng nhóc đó càng lớn càng khó hiểu, tính tình thì lúc nóng lúc lạnh, chẳng biết được nó đang nghĩ gì. Chỉ có thể khẳng định, nó thật sự là một đứa tốt bụng và lương thiện. Nhưng mà… ta càng ngày càng không thể hiểu nó nghĩ gì.

– Anh ấy lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng hành động thật bất ngờ khiến người ta choáng vàng chẳng kịp phản ứng. Nhưng tất cả những gì Ren làm đều là có lợi cho người khác, còn bản thân ra sao thì mặc kệ. Chính là dạng người biết hy sinh… xem tính mạng của bản thân nhẹ tựa lông hồng. Anh ấy vô cùng lương thiện, điều đó cháu cũng rất rõ.

– Ừm… phải rồi. Nó lúc nào cũng vậy. Lần trước, ta đồng ý lấy lại tập đoàn này, cũng là muốn nói chuyện với nó nhiều hơn về công việc, không ngờ nó tống luôn cho ta, còn bản thân thì tiếp tục chơi bời. Thật không thể tin nổi, ta bị nó qua mặt như thế. – giọng ông ta có chút bất lực, nhưng xen vào đó là hơi buồn cười.

– Bác đâu phải là không hiểu rõ anh ấy. Ren thật ra không có ghét bác đâu, chỉ là anh ấy không đủ dũng cảm để nói ra tình cảm thật của mình mà thôi. Cháu nghĩ nếu bác tiếp tục kiên trì ở bên ủng hộ cho Ren, anh ấy nhất định sẽ vạn phần bội phục bác.

– …

Ba của Ren không nói gì nữa, và tôi cũng im lặng không lên tiếng, cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây. Ông ấy ngồi suy tư trầm ngâm, trong khi tôi ngồi như trên lửa, thấy rất khó xử, cũng rất khó chịu.

Ngay lúc này, đầu bếp đem ra cái mâm sắt trang trí rất bắt mắt, trên đó có năm tách trà và năm đĩa bánh ngọt, nhìn vô cùng tinh tế, hệt như tiệc trà hoàng gia.

– Cô có cần tôi giúp đem đến đó không? – đầu bếp lịch thiệp hỏi tôi bằng một giọng nói ấm áp.

– Không cần đâu. Cảm ơn. Tôi có thể tự mình đem đi. – tôi mỉm cười đứng dậy, đưa tay đỡ lấy cái mâm. Ba của Ren ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng.

– Vậy… cô đi cẩn thận, có gì cần giúp đỡ cứ bảo người hầu gọi tôi.

Ông ta nói rồi quay lưng bước đi. Dáng vẻ cô độc lạnh lẽo trong cái không gian rộng lớn trở nên thật… đáng thương. Trong lòng tôi trào dâng một nỗi xúc động đặc biệt.

– Tình cảm cha con… thì ra là thế… – tôi lầm bầm thì sau lưng truyền tới tiếng nói.

– Yuki. Em làm gì mà đứng ngơ ra đó?

Tôi lập tức quay người, trà trong tách khẽ sóng sánh. Ông đầu bếp đã rời đi từ khi nào, chỉ có Ren đứng đó. Hắn hỏi tôi, nhưng ánh mắt thâm trầm lúc này đang dõi theo bóng lưng người đàn ông cô độc mà hắn gọi là ba.

Thấy tôi không trả lời, Ren lại lên tiếng:

– Anh hỏi em làm gì mà lâu vậy?

Lúc này, ánh mắt của hắn đã chuyển sang tôi, để lộ ra vài phần dịu dàng.

– Ồ… đầu bếp chuẩn bị khá lâu, chắc mọi người chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi. – tôi vừa nói vừa rảo bước về phía hắn. Ren nhìn tôi, rồi liếc về phía hành lang vắng lặng, sau đó mới bê cái mâm trên tay tôi quay người đi trước, phun ra hai từ.

– Để anh.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Ren. Một lát sau, có vẻ như tò mò đã chiến thắng lí trí, hắn quay sang hỏi thẳng tôi:

– Ông ta và em… ban nãy nói gì thế?

– Em và ông ấy chỉ trò chuyện một chút về anh thôi mà. – nhớ lại dáng vẻ cô đơn của ông, tôi có chút buồn, trong giọng nói cũng thể hiện rõ sự chán nản.

– Trò chuyện về anh là nói cái gì? Ông ta đã nói gì với em? – hắn gặng hỏi cho đến nơi.

– Thì là… mấy cái sở thích biến thái của anh, với cả tính tình lúc này lúc kia… – tôi trêu Ren, bị hắn lườm một cái.

– Có thật không?

– Thật mà. Em nói dối anh làm gì chứ? Giấu anh cũng có được ích lợi gì đâu. – tôi phân bua.

– Tốt. Em không được giấu anh gì đâu đấy, cho dù đó có là ba chồng, thì anh vẫn ghen.

– …

Oạch… từ nãy đến giờ, tôi cứ nghĩ là hắn lo lắng chuyện gì, chẳng hạn như tâm sự của ba hắn hay gì đó… bây giờ thì hay rồi… chính là ghen.

Cái tên này có thể trẻ con đến mức nào được nữa đây? Đến cả đối tượng là ba chồng, hắn cũng ghen?

Thật hết nói nổi.

– Hai người làm gì lâu quá, tớ còn tưởng cậu lạc đấy Yuki. – Chito ngồi co hai chân lên ghế, tay đẩy mắt kính, tay cầm cuốn sách đặt trên đầu gối, liếc qua tôi nói.

– Hỳ hỳ,… chắc là cậu đợi lâu lắm rồi. – tôi cười trừ cho qua chuyện.

Ren đặt cái mâm lên bàn, liếc qua Dragon, thằng nhóc lập tức buông tờ giấy mình đang cầm, nhấc một đĩa bánh lên rồi đặt trước mặt mình, lấy nĩa bỏ một miếng vào miệng.

Dù khuôn mặt vẫn rất vô cảm, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Thằng nhóc rõ thích đồ ngọt.

– Có thu được kết quả gì không? – tôi hỏi thăm.

– Có chút chút. Tụi anh ghi chú lại hết rồi. – Ajita nói, tay vẫn không ngừng viết. Chito bên cạnh cúi người nhìn bàn tay to lớn của anh.

– Nhưng mà chỉ có tư liệu về gia tộc của mẹ cậu thôi, chẳng có cái gì nhắc đến vấn đề sức khỏe của cậu cả Yuki. – Chito thở dài, nhấp môi tách trà.

– Làm phiền mọi người quá. – tôi ngại ngùng gãi đầu, nụ cười hơi méo đi một chút. Một tiếng ‘cốc’, trán tôi truyền đến một cơn đau – Au! Đau quá…

– Còn nói những lời như vậy nữa thì đừng trách anh hôn em ngay trước mặt bọn họ. – Ren hắn cốc đầu tôi, lạnh lùng nói.

– Hừ… anh bắt nạt em đấy à? – tôi mếu máo mắng Ren – Đồ đáng ghét này…

– Ồ… hôm nay em lấy cái gan đâu ra mà ghét anh hả? Em thật sự muốn anh hôn em ư? – hắn trợn mắt ngạc nhiên, vế sau vừa đùa vừa nghiêm túc, chẳng biết hắn đang nghĩ gì, nhưng hắn đang tiến đến chỗ tôi đứng.

– E… Em không có. Anh đừng đùa nữa. Mau chóng tiếp tục đọc tài liệu đi. – tôi nuốt nước bọt đánh trống lãng, đồng thời ngồi xuống ghếm với tya lấy một tờ giấy đưa lên đọc.

Ren thôi không nói gì nữa, mà trực tiếp tiến đến ngồi cạnh tôi, đúng hơn là hắn quay người ngồi quay mặt vào tôi. Hắn lấy đĩa bánh đặt lên bàn trước mặt mình, một tay vịn vành đĩa, một tay lấy một miếng rõ to, hắn đưa ra trước mặt tôi.

– Anh giúp em ăn. – Ren nhẹ giọng đáp, vừa giống như đang đe dọa, vừa giống như đang chiều chuộng.

– Kh… không cần đâu. Em tự ăn được mà, đừng có đối với em như con nít thế. – tôi lại lèm bèm, hơi ngửa người ra sau né tránh, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay.

– Anh nói. Em chưa ăn sáng, bây giờ có ăn hay không? – Ren nhíu mày.

– Được rồi, ăn là xong chứ gì? – tôi đưa tay cầm cái nĩa, nhưng Ren đột nhiên kéo nó ra xa, khiến bàn tay tôi chơi vơi trong không trung – Anh lại làm cái trò trẻ con gì vậy?

– Em cứ xem đi, để anh đút cho. – hắn cười nham nhở… rồi… Ren lại nghĩ ra trò mới để tiêu khiển.

Tôi há mồm nhìn Ren, hắn liền cho phần bánh vào, mùi hương ngọt ngào tan chảy trong miệng, lan khắp nơi… đúng là bánh của đầu bếp chuyên nghiệp có khác. Tôi nhất thời nhớ đến cái bánh đầu tiên tôi làm, nó đen như than vậy mà Ajita vẫn cắn răng ăn hết, ăn xong còn dám cười khì khì bảo ngon.

– Hai người kia tình tứ quá. Tụi mình có nên thân thiết như vậy không? – Ajita nhếch mép nhìn Chito.

– Anh đi so bì với họ ư… với hai cái người mà xa nhau vài phút đã không chịu nổi, lật đật chạy đi tìm nhau á? Anh không có cửa đâu. – Chito cười ha hả. Anh cũng đưa đôi mắt đểu cáng nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy mặt này của anh a… vậy là hiểu luôn. Ai ở bên cạnh tiếp xúc với Ren ấy, không ít thì nhiều, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhân cách.

Tôi không thèm phản kháng, chỉ bĩu môi ra chiều khinh bỉ rồi tiếp tục xem tài liệu. Thi thoảng kem bị dính ra ngoài thì Ren lại lấy ngón cái quẹt quẹt qua môi tôi, rồi cho vào miệng. Vì mức độ vô sĩ của Ren thì tôi đã quá quen rồi, mãi cũng chẳng có cảm xúc gì với hắn nữa.

Tuy nhiên, cái tên này được nước làm tới, hắn cứ cố tình đút lệch, khiến môi tôi ngày càng lem luốc, nhìn cứ như con mèo ăn vụn. Bị tôi lườm một cái, Ren cười thích thú tiếp tục công việc đút ăn cho tôi.

Sau một lúc ăn qua ăn lại, xem tới xem lui, chúng tôi thu hoạch không ít.



– Vậy thì… cậu quyết định sẽ đưa Yuki đến G? – Chito nghiêm mặt nói, ánh mắt lộ rõ lo lắng nhìn vào tôi.

– Đúng vậy. – hắn gật đầu.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.