Tên Tôi Là Romanov

Chương 5: Tốc độ X Quá chậm




Lúc một lớn một nhỏ đang mải mê đánh cờ, thì đầu kia gian phòng giờ phút này Đường Tố Khanh đang gắt gao nhíu chân mày, khóe miệng nhẹ nhàng nỉ non cái gì, hai tay đặt ở dưới chăn giãy giụa lộ ra bên ngoài, nắm thật chặt chăn, thân thể lúc ẩn lúc hiện, cả người ngủ cực kỳ không yên ổn, giống như mơ thấy ác mộng.

Đột nhiên, hai mắt Đường Tố Khanh mở ra, không có tiêu cự nhìn trần nhà, khóe mắt không khống chế tràn ra nước mắt, mấy giây sau, cô rốt cục phục hồi tinh thần lại, mắt bất an ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, có thể bởi vì cảnh trong mơ quá mức thật, bị ảnh hưởng cảnh trong mơ, Đường Tố Khanh không kịp đi dép, để chân trần mở cửa đi ra ngoài

Người giúp việc đang làm việc nhìn thấy dáng vẻ đại tiểu thư bọn họ thất hồn lạc phách như vậy cũng giật mình, lại lo lắng cung kính lên tiếng nó: "Đại tiểu thư, cô không sao chứ?" .

"Anh ấy đâu? Anh ấy ở đâu?" Đường Tố Khanh lôi kéo một người trong đám người giúp việc lo lắng hỏi, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chung quanh, trước sau không tìm được người đàn ông của cô ở trong mơ đột nhiên biến, người đàn ông đó đã dung nhập vào tận trong xương tủy của cô, cưng chiều cô trên hết.

"Anh ấy?" Người giúp việc nghi ngờ lên tiếng nói, trong đầu không hiểu trong miệng đại tiểu thư bọn họ 'Anh ấy' đến tột cùng là người nào, đột nhiên ý thức chợt lóe, nghi ngờ nói: "Đại tiểu thư hỏi cô gia sao? Cô gia đang ở trong phòng cùng lão gia đánh cờ." .

Nghe vậy, Đường Tố Khanh buông tay kéo chặt người giúp việc ra, bước nhanh về phía gian phòng ông nội cô, cô không nghĩ ra đến tột cùng có nên cam tâm tình nguyện chính miệng nói với anh hai chữ 'yêu anh' không, trong giấc mơ người ôm chặc lấy cô trong lúc đột nhiên biến mất, cô trở nên thấp thỏm bất an, khoảng thời gian này, cô nghĩ chỉ muốn nhìn thấy anh mới có thể xác định đó là cảnh trong mơ.

Một già một trẻ đang đắm chìm trong ván cờ bị tiếng mở cửa gấp gáp kéo thần trí về, cùng nhìn về phía cửa gian phòng, nhìn thấy Đường Tố Khanh, khẽ mỉm cười.

"Bảo bối..." Sở Chiến vẫy tay về phía cô, câu 'Mau tới đây' còn chưa kịp nói, cô gái nhỏ đã bước nhanh vọt vào trong ngực của anh, lực mạnh thiếu chút nữa làm anh ngã ngồi trên đất, ngay sau đó, hai tay thon dài mạnh mà có lực của cô giống như dây leo ôm eo anh thật chặt.

Ông cụ thấy hai người thân mật như vậy, tròng mắt khôn khéo lóe lên vui mừng, cười cười gật đầu, còn kém không nói ra 'Không tệ' .

Chỉ có Sở Chiến biết hiện tại cô gái nhỏ ôm ấp yêu thương anh không đơn giản như vậy, cô gái nhỏ của anh anh hiểu rõ ràng nhất, bình thời chưa quen ôm một cái ở trước mặt người khác đã thẹn thùng, hiện tại ở trước mặt ông cụ làm sao đột nhiên chạy tới ôm lấy anh được, hơn nữa còn ôm chặt như vậy, giống như lo lắng anh đi mất, khác thường như vậy nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Trong mắt Sở Chiến đầy lo lắng, đau lòng hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?" .

Ai ngờ cô gái nhỏ không có trả lời, ngược lại hai tay càng khẩn trương ôm lấy anh, khẽ run.

"Sao? Đây là thế nào? Đừng sợ, mọi chuyện có anh đây." Sở Chiến quay lại ôm lấy cô gái nhỏ đang run lẩy bẩy, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, cưng chiều yêu thương nói, an ủi hôn trên tóc của cô, trong mắt trừ cưng chiều còn có tàn nhẫn chợt lóe lên, anh thề nếu biết người nào làm cô gái nhỏ của anh sợ như vậy, anh tuyệt đối không buông tha đối phương.

Thấy bộ dáng cháu gái mình, ông cụ ngồi ở một bên dường như cũng cảm thấy có cái gì không đúng, hỏi dò: "A Khanh làm sao vậy? A Chiến không phải nói cháu đang ngủ sao?" .

Ôm người đàn ông đến chân thật, nghe anh cùng ông nội mình lo lắng hỏi, Đường Tố Khanh giờ mới hiểu được thì ra vừa rồi chỉ là mơ, đứng ở trong ngực Sở Chiến thật xin lỗi, buồn buồn nói: "Nằm mơ." .

"Nằm mơ? Ha hả... Nha đầu này, từ nhỏ đến lớn to gan như vậy, còn tưởng rằng cháu cái gì cũng không sợ, không nghĩ tới bây giờ ngủ mơ mà sợ như vậy, rốt cuộc vừa rồi nằm mơ thấy cái gì?" Ông cụ cười trêu ghẹo nói.

Nghe nguyên nhân cô gái nhỏ đột nhiên nhảy vào trong ngực, Sở Chiến hơi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không bị người khác khi dễ là tốt rồi, khóe miệng khêu gợi cong lên cưng chiều, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô gái nhỏ, dịu dàng nói: "Đừng sợ, giấc mơ đều là giả." . Đối với sự lệ thuộc của cô gái nhỏ, Sở Chiến rất là vui mừng.

Bị ông cụ cười, gương mặt xinh đẹp Đường Tố Khanh trở nên đỏ ửng, cả mặt chôn ở trong ngực Sở Chiến ngượng ngùng.

Ngay lúc này, người giúp việc gõ cửa mà vào, cung kính nói: "Lão gia, đại tiểu thư, cô gia, có thể ăn cơm tối rồi." .

"Biết rồi." Ông cụ khoát khoát tay, cười ha hả nói, ý vị thâm trường nhìn hai người ở chung một chỗ ôm nhau thật chặt một cái, sau đó cười híp mắt đi ra ngoài.

"Bảo bối, ăn cơm, vẫn chưa chịu dậy sao? Hay muốn anh ôm em đi đến phòng ăn?" Sở Chiến cưng chiều nói, trong mắt vui vẻ thế nào cũng không giấu được.

Gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh đỏ ửng kéo dài tới mang tai, từ trong ngực anh chui ra, mắt không dám nhìn, cúi đầu xin lỗi, chọc cho anh liên tiếp cười to ra tiếng, cuối cùng thấy đầu cô gái nhỏ đã chôn vùi xuống đất, anh mới ngưng được cười, cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, lôi kéo cô đi ra ngoài.

"Vừa rồi nằm mơ thấy gì?" Kéo tay nhỏ bé của cô anh nghi ngờ hỏi.

Có lúc Sở Chiến cảm thấy tình yêu thật cho người ta điên cuồng, từ lúc bắt đầu không quan tâm đã trở nên quấn quýt si mê, đến bây giờ bá đạo muốn xâm nhập tất cả của cô, muốn biết cô suy nghĩ gì, mơ thấy cái gì, tiếp tục như vậy nữa, yên sâu sắc như vậy sẽ diễn biến thành tình huống nào, anh không biết, nhưng duy nhất một điểm có thể khẳng định là anh không những không bài xích tình yêu ngọt ngào giống như mật ong của bọn họ, ngược lại hi vọng nó tiếp tục phát triển, vì yêu cô gái nhỏ trong tay này, anh không quan tâm trở thành một người điên cuồng.

Nghe anh thắc mắc, bước chân Đường Tố Khanh hơi dừng lại, không biến sắc dùng nụ cười thay thế ngượng ngùng trong mắt, bước nhanh đi ra ngoài, cười nói: "Nhanh lên một chút! Ông nội đang chờ." .

Sở Chiến không có hỏi nữa, bước nhanh đuổi theo cô gái nhỏ, cánh tay thon dài ôm ngang eo mảnh khảnh của cô, bá đạo ôm cả cô đi về phía phòng ăn, một cái tay khác nắm tay cô cùng mười ngón tay đan vào nhau.

Từ trong ván cờ, ông nội đối với cháu rể mình càng xem càng thuận mắt, nhân phẩm không tệ, dáng dấp vừa đẹp mắt, cuộc sống không cần bôn ba, khí phách, quan trọng hơn còn rất quan tâm cháu gái ông, cái ánh mắt yêu thương đó không thoát khỏi mắt của ông.

Tâm tình tốt, tối nay ông cụ ăn nhiều hơn một chén cơm, trên bàn ăn cười híp mắt nhìn hai người đối diện ở chung một chỗ kia, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai người, giọng nói đã không giống lúc buổi trưa dùng mắt lạnh để đối đãi, rốt cuộc ôn hòa trước kêu 'A Chiến' sau gọi 'A Chiến', Đường Tố Khanh nhìn mà trong lòng cũng vui vẻ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Tố Khanh và Sở Chiến cùng ông cụ xem tin tức, nghe ông cụ càu nhàu muốn tìm cơ hội thích hợp làm một hôn lễ, muốn mời người nào linh tinh, nói rất nhiều, Đường Tố Khanh có cảm giác mơ màng buồn ngủ, trong lòng cảm thán thì ra kết hôn cũng phiền toái như vậy, nhưng mắt nhìn anh một cái, phát hiện đang nghiêm túc nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu phụ họa một cái.

Nói rất lâu sau, ông cụ dường như cũng mệt mỏi, lúc này mới bỏ qua cho bọn họ, gọi người giúp việc đỡ đi về phòng, Đường Tố Khanh còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong chuyện mà ông cụ vừa mới nói, Sở Chiến nhìn bóng lưng già nua của ông cụ, không biết sao bước nhanh đuổi theo, nhận lấy từ trong tay người giúp việc, tự mình đỡ ông cụ về phòng của ông, giống như cái hiếu thuận nhi tử một dạng, tỉ mỉ vì ông cụ cỡi giày, giúp đỡ ông đắp kín chăn, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Trong đêm tối, ông cụ mở mắt ra, vui mừng lại tiếc nuối tự lẩm bẩm nói: "Bà nó, nếu như con của chúng ta vẫn còn, đoán chừng không thể so với đứa nhỏ này! Yên tâm, A Khanh của chúng ta sẽ hạnh phúc." .

Trả lời ông chỉ có đêm tối dày đặc.

Sở Chiến từ phòng ông cụ đi ra, vốn cô gái nhỏ còn đang ngây ngốc giờ phút này đang lo lắng nhìn chung quanh, xa xa nhìn thấy anh, khẽ mỉm cười, tâm tình khẩn trương lập tức biến mất hầu như không còn, tối nay cô gái nhỏ đột nhiên thay đổi, Sở Chiến đoán chừng lúc cô nghỉ trưa mơ cái gì không tốt, nếu không sẽ không dính anh như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng Sở Chiến yêu thương không dứt, muốn cô gái nhỏ của anh hưởng thụ tất cả cưng chiều, mà không phải kinh sợ, anh bước nhanh đi về phía côi, một lực mạnh ôm ngang lấy cô, trực tiếp hướng phòng trên lầu đi tới.

Trước kia luôn luôn không thích ở trước mặt người ngoài thân mật, Đường Tố Khanh hiếm khi an tĩnh tựa vào trong ngực của anh, lẳng lặng nghe tim của anh đập, nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội đã ngủ chưa?" .

"Ừ." Sở Chiến dịu dàng trả lời, bước nhanh hơn, cánh tay mạnh mẽ mà có lực ôm cô vững vàng.

"Cảm ơn anh!" Đường Tố Khanh nhẹ giọng nói, người hoàng đế thống lĩnh cả hắc đạo này hôm nay nhìn sắc mặt ông nội cô cả một ngày luôn phải mỉm cười mà đợi, bây giờ còn tỉ mỉ làm chuyện cô vốn nên làm, nếu như không phải quá yêu cô, sẽ không làm nhiều như vậy, gặp phải anh, kiếp trước cô khẳng định không biết ở trước Phật đọc bao nhiêu kinh thánh.

"Bảo bối làm sao cảm tạ anh đây?" Sở Chiến nheo mắt lại được voi đòi tiên nói, khóe miệng hơi cong lên làm say lòng người, thấy thế nào cũng mê người.

Đường Tố Khanh rất hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ hỏi như thế, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nhưng không ngờ anh cúi đầu, dán lên môi cô, cái tay vắt ngang hông cô nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhỏ của cô, lẩm bẩm nói: "Nếu không thì anh sinh một đứa bé đi, không phải hôm nay anh ở trước mặt ông nói nơi này đã có Bảo Bảo chúng ta sao? Hiện tại không cố gắng thực hiện lời nói đi?" .

Nói xong, trong ánh mắt Đường Tố Khanh ngây ngốc còn đang ngượng ngùng Sở Chiến đã ngậm vào đôi môi cô, giống như ăn được thức ăn ngon, nhẹ nhàng thưởng thức, cưng chiều mà cẩn thận, hai cánh tay ôm cô từ từ thu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.