Tên Tôi Là Romanov

Chương 1: Chơi Trò Chơi VS Xuyên Qua




Edit: giọt biển

"Cuộc tỷ thí này, Bắc Tuyết quốc thắng, cuộc chiến kế tiếp, Đông Lâm quốc đấu với Nam Dương quốc, xin mời hai thí sinh ra sân."

Người tỷ thí của Nam Dương quốc là Nam Dương Huyễn, nhưng chỉ số võ công của hắn là cao nhất trong bốn vị quốc chủ kia.

Hắn đã đạt tới tầng tám rồi, ở Võ Đại lục này, người đời biết cấp cao nhất là Thánh Giả.

Đông Lâm quốc đến nay cũng không có một người đạt tới chỉ số võ công cao tầng thứ tám, lần này Đông Lâm quốc xem ra hi vọng mong manh.

"Aiii, xem ra Đông Lâm quốc phải thua rồi"

"Đúng vậy, cao thủ cao nhất của Nam Quốc Chủ cũng đạt chỉ số võ công cao tầng thứ bảy"

"Uhm, hắn là người tiếp cận gần Thánh Giả nhất, Đông Lâm Quốc không có người nào có thể đối đầu với hắn, bằng không lần trước chiến quyền làm sao lại rơi vào tay Nam Dương quốc”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Quân Phong Hiếu cũng giật mình, cuộc tỷ thí này là Nam Dương Huyễn tự mình ra sân. [diendanlequydon]

Quân Phong Hiếu muốn chính mình ra sân đấu, nhưng cơ bản công lực của hắn không bằng Nam Dương Huyễn, Hàn tướng quân còn có thể thử một lần, nhưng mỗi người chỉ có thể tỷ thí một trận, trừ phi người tỷ thí chỉ ra tên người bị tỷ thí, bằng không, muốn tỷ thí lần hai căn bản là không thể, quy định chính là như vậy, hắn cũng không thể đánh vỡ, làm như thế nào cho phải?

"Đông Quốc Chủ, Nam Dương quốc muốn đặc biệt tuyển chọn người tham gia của Đông Lâm Quốc, ý người như thế nào?"

Đặc biệt tuyển chọn người, nhưng cần phải được hai thí sinh tỷ thí đồng ý, vả lại hắn rốt cuộc muốn điểm người nào tham gia tỷ thí.

"Được, trẫm muốn nàng tham gia tỷ thí." Nam Dương Huyễn chỉ vào Hàn Vũ.

"Đó không phải là nữ nhi của Hàn tướng quân sao, nghe nói trước đây không lâu mới vừa được phong làm đệ nhất tài nữ của Đông Lâm Quốc "

"Đúng vậy, chỉ là nàng giống như không có chỉ số võ công nào, Nam Dương quốc muốn nữ nhi Hàn tướng quân ra sân tỷ thí, là có ý gì?"

"Ta xem, hắn cố ý làm khó nữ nhi Hàn tướng quân"

"Hả? Ta xem không giống, Nam Quốc chủ và Hàn gia không có ân oán? Vì sao phải làm khó Hàn gia?"

"Cái này. . . Ta cũng không biết"

"Sẽ không phải là Nam Quốc chủ coi trọng nữ nhi Hàn tướng quân chứ?"

"Ha ha ha, ta xem có khả năng này "

Dưới khán đài mọi người nhốn nháo, Hàn Vũ cũng biết vì sao Nam Dương Huyễn chọn mình để tham gia tỷ thí, nàng không phải đối thủ của hắn, Hàn Vũ không muốn dùng đoản kiếm đấu với Nam Dương Huyễn, mới vừa nhận được ca ca, hiện tại hắn liền muốn đánh nhau chết sống. Hắn đây có ý gì?

"Vũ nhi, ta nói rồi, ta muốn đưa một món lễ lớn cho ngươi"

Nam Dương Huyễn lặp lại lời nói lần trước hắn nói, Hàn Vũ nghe thật kinh hãi. [diendanlequydon]

Đây chính là ở giữa quốc gia và lợi ích của quốc gia, tại sao hắn có thể qua loa như thế, nàng thật sự muốn lấy được chiến quyền cho Đông Lâm Quốc, nhưng là đối chiến với Nam Dương Huyễn mà nói, có phải hay không quá không công bằng, hắn trở về nước, bản thân hắn muốn giao phó thế nào với con dân? Hắn ở trong triều đình, hắn đối mặt như thế nào với những lời chỉ trích của đại thần?

"Hàn Vũ, ngươi có bằng lòng tham gia hay không?" Quân Phong Hiếu nhìn ra một chút mờ ám, lần này tỷ thí, ai thua ai thắng, còn chưa biết. Hắn mặc kệ giữa bọn hắn có ước định gì, cái hắn muốn, cũng chỉ là chiến quyền mà thôi.

"Tỷ tỷ, tỷ không thể tham gia, tỷ không phải là đối thủ của Nam Quốc chủ”

Hàn Thạc muốn khuyên Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ không cảm kích chút nào.

"Ta tham gia" Hàn Vũ cắt đứt lời khuyên của đệ đệ, phi thân về phía sân đấu võ.

"Ah? Nàng không phải một chút công lực cũng không có sao? Làm sao lại như vậy?"

"Đúng vậy... Đúng vậy, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng có chỉ số võ công?"

"Không thể nào, một người không có cách nào có thể che giấu chỉ số võ công của mình lâu như vậy được, coi như có thể che giấu, thì chỉ có những người thuộc bậc Thánh Giả, ngươi cảm thấy nàng đã đến cấp bậc Thánh Giả sao?"

"Quả thật không thể nào, cái này phải . ."

Mọi người không hiểu, Hàn Vũ không có chỉ số võ công, như thế nào nàng lại làm được.

Bắc Trấn Thiên nhìn nàng cười cười, hắn biết nàng có bí mật không thể cho người khác biết được, một cô gái thông minh, làm sao có thể để mặc người khác chém giết.

Không có một chút thực lực, nàng cũng không có tư cách kêu gào.

Hàn Vũ phi thân về sân thi đấu, lông mày kẻ đen mềm mại mở ra hoành xa tụ, tóc mai dày nhiễm màu xanh xuân sắc, tựa như thuận gió mà đi như tiên nữ hạ phàm, nàng xoay người một cái rơi trên mặt đất, quần áo bay trong gió, phong hoa tuyệt đại, thanh nhã thoát tục.

Hàn Vũ rơi xuống đất thi lễ một cái với Nam Dương Huyễn, bày tỏ sự tôn trọng.

Trong lúc thi lễ vô tình để lộ bàn tay trắng nõn, gió thổi tay áo bay bồng bềnh, nhưng dáng người lại mềm mại.

“Vũ nhi, có trách ta tự quyết định không?”

Nam Dương Huyễn cầm một cây quạt, căn bản không phải là tới tỷ thí, mà là… tán gẫu .

"Ca, ngươi tại sao muốn làm như vậy. . ."

Hai người nói rất nhỏ, Hàn Vũ cố ý hạ thấp giọng.

Nhưng mà, lời của bọn hắn, sao lại có thể thoát được lỗ tai Quân Tà Diễm và Bắc Trấn Thiên.

"Đây là lễ ra mắt cho ngươi, nhìn ra, ngươi rất cố gắng, muốn Đông Lâm Quốc thắng để giành chiến quyền, ta có thể giúp ngươi"

"Vậy ngươi về nước phải giao phó như thế nào? Chúng ta chỉ là mới gặp mặt mấy lần, ta biết rõ ngươi xem ta là muội muội của ngươi, mà ta từ trước đến nay là người Đông Lâm Quốc."

"Ngươi nguyện ý coi ta là ca ca là được rồi”

Nếu chỉ như vậy cũng được sao? Hắn rốt cuộc có mục đích gì?

Hàn Vũ vẫn không cách nào tin tưởng lời hắn nói, nếu lần này tỷ thí thắng, vậy cuộc tỷ thí sau phải đấu với Bắc Trấn Thiên rồi. Thắng Bắc Trấn Thiên, nếu như thắng thêm một trận, chiến quyền liền thuộc về Đông Lâm quốc. Nam Dương Huyễn, thật nguyện ý buông tha sao.

"Được, ca ca, cám ơn lễ ra mắt của ngươi, ta nhận!"

Nam Dương Huyễn cười cười, mở cây quạt ra.

"Tỷ thí lần này Nam Dương quốc nhận thua"

Nam Dương Huyễn nói ra, làm cho nơi tỷ thí yên lặng như tờ.

"Nam Quốc chủ nhận thua?"

"Ta không nghe lầm chứ?"

"Ngươi không có nghe lầm, ta cũng nghe y như vậy, chuyện gì xảy ra?"

"Nam Quốc chủ không phải đam mê nữ sắc chứ?”

"Nhưng nghe nói Nam Quốc chủ không phải người như vậy."

"Xem ra, thiên hạ này, phải đổi rồi. Lần tranh đoạt chiến quyền này, hình như so với quá khứ đặc sắc hơn."

"Đúng vậy, Tây Quốc chủ nhận thua một cô gái, hiện tại Nam Quốc chủ cũng nhận thua trước một cô gái. Chuyện này. . . Aiiii, không hiểu bọn họ muốn như thế nào?"

Đừng bảo bách tính ở đây khiếp sợ, ngay cả Bắc Trấn Thiên và Quân Phong Hiếu cũng kinh hãi.

Nam Dương Huyễn muốn làm chuyện gì?

"Nam Dương quốc nhận thua, Đông Lâm quốc thắng "

Trọng tài thật lâu mới tuyên bố kết quả tỷ thí, hắn cũng kinh hãi.

Hàn Vũ và Nam Dương Huyễn trở lại chỗ ngồi của mình.

"Tỷ. . . Tỷ tỷ, đây là chuyện gì xảy ra?" Hàn Thạc trước sau hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề có phải hay không, Nam Dương Huyễn chủ động nhận thua, buông tha tranh đoạt chiến quyền.

"Chính là chuyện ngươi thấy như vậy"

Quân Phong Hiếu nhìn Hàn Vũ không có hỏi thăm nàng, chỉ là nhìn nàng gật đầu một cái.

“Cuộc tỷ thí cuối cùng chính thức bắt đầu, người dự thi của Đông Lâm Quốc và Bắc Tuyết Quốc xin mời.”

"Hàn Vũ, cẩn thận một chút"

Hàn tướng quân đi tới bên cạnh Hàn Vũ, hắn rất lo lắng cho Hàn Vũ, lần này đối chiến với Bắc Tuyết quốc, Bắc Tuyết quốc sẽ không giống Nam Dương quốc nhận thua.

"Sao vậy? Phụ thân, lần này con còn phải ra trận?" Hàn Vũ không rõ, một người không phải chỉ có thể tỷ thí một lần sao?

"Dĩ nhiên, lần này con dự thi là do đối thủ yêu cầu ra sân, trận kế tiếp con phải là người tỷ thí tiếp.”

Trời ạ, Hàn Vũ im lặng, còn có quy định như thế.

Thật là lừa bịp mà, nàng bật thốt.

"Yên tâm, Bắc Tuyết quốc lợi hại nhất chính là Bắc Trấn Thiên, chỉ cần hắn không ra trận, liền. . ."

Lời của Hàn Tướng Quân vẫn chưa nói hết, chỉ thấy Bắc Trấn Thiên đứng dậy đi ra sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.