Tên Thần Tượng Ác Ma

Chương 2




Năm 1815, mười năm trước khi câu chuyện của chúng ta bắt đầu...

Có bốn nguyên tắc chi phối mối quan hệ giữa Gareth St. Clair và cha anh để anh dựa vào đó mà duy trì thái độ hài hước và sự tỉnh táo nói chung.

Một: Họ không trò chuyện ngoại trừ khi tuyệt đối cần thiết.

Hai: Tất cả những buổi trò chuyện tuyệt đối cần thiết được giữ cho ngắn nhất có thể.

Ba: Trong sự kiện phải nói nhiều hơn những lời chào xã giao đơn giản nhất, tốt nhất là luôn có một bên thứ ba hiện diện.

Và cuối cùng, bốn: Vì mục đích đạt được điểm một, hai, và ba, Gareth phải kiểm soát bản thân để cư xử sao cho có thể nhận được thật nhiều lời mời đi nghỉ lễ cùng với bạn bè.

Nói cách khác là, không ở nhà.

Bằng những từ ngữ cụ thể hơn, tránh xa cha anh.

Nói chung, Gareth nghĩ, khi anh còn bỏ công sức ra để nghĩ về việc đó, giờ không còn thường xuyên nữa vì anh đã thực tập những phương pháp lánh mặt đến mức độ lành nghề, những nguyên tắc này rất phù hợp với anh.

Và chúng cũng phù hợp với cha anh không kém, bởi vì Richard St. Clair thích con trai út của mình cũng nhiều như con trai út thích ông. Đó là lí do vì sao, Gareth nghĩ với một cái cau mày, anh đã quá ngạc nhiên khi bị triệu về nhà.

Và với một sự bắt buộc không được tranh cãi.

Bức thư của cha anh không có sự mơ hồ. Gareth phải trình diện ở Lâu Đài Clair ngay lập tức.

Chuyện này thật khó chịu quá sức. Chỉ còn hai tháng nữa là tốt nghiệp trường Eton, cuộc sống của anh đang trong giai đoạn thăng hoa, một chuỗi choáng ngợp của những trò chơi xen lẫn những bài học, và tất nhiên thỉnh thoảng là những cuộc đột nhập lén lút vào ngôi nhà công cộng trong vùng, luôn luôn vào lúc tối muộn, luôn luôn dính líu đến rượu và phụ nữ.

Cuộc sống của Gareth là cuộc sống một người thanh niên trẻ mười tám tuổi mong ước. Và anh nhận định rằng chừng nào anh còn có thể khuất mắt cha anh, cuộc sống của anh ở độ tuổi mười chín cũng sẽ may mắn tương tự. Anh sẽ nhập học trường Cambridge vào mùa thu, cùng với những người bạn thân thiết nhất, nơi anh có mọi ý định sẽ theo đuổi sự nghiệp học hành và đời sống xã hội với cùng sự nhiệt tình như năm trước.

Khi anh nhìn quanh dinh thự Lâu Đài Clair, anh thở một hơi dài để thể hiện sự sốt ruột nhưng lại nghe như anh đang căng thẳng. Cái quỷ gì mà nam tước - như anh đã quen gọi cha anh - có thể muốn với anh chứ? Cha anh từ lâu đã tuyên bố rằng ông đã phủi đứa con trai thứ khỏi tay ông và rằng ông chỉ trả chi phí cho việc giáo dục anh bởi vì đó là nghĩa vụ của ông.

Điều mà mọi người đều hiểu thật ra là: Những người bạn và hàng xóm của họ sẽ dòm ngó nếu Gareth không được gửi tới một ngôi trường đàng hoàng.

Khi Gareth và cha anh chạm mặt nhau, ngài nam tước thường dành trọn quãng thời gian đó để cằn nhằn đứa con trai là một sự thất vọng.

Chỉ càng khiến Gareth mong muốn làm cha anh cáu giận thêm. Rốt cuộc thì chẳng có gì có cảm giác như không sánh được sự mong đợi của người khác.

Gareth gõ nhịp chân, cảm thấy như một người xa lạ trong chính ngôi nhà của mình khi anh chờ người quản gia báo cho cha anh về sự có mặt của anh. Suốt chín năm qua anh ít khi sống ở đây nên thật khó mà có cảm giác gắn bó. Đối với anh, nó chẳng hơn gì một đống đất đá thuộc về cha anh và cuối cùng cũng sẽ về tay anh trai anh, George. Sẽ chẳng có thứ gì trong căn nhà, và sẽ chẳng có một gia sản nào của dòng họ Sinclair về tay Gareth, và anh biết rằng những người ở hàng ngũ của anh phải tự khẳng định vị trí của mình. Anh cho rằng anh sẽ vào quân đội sau khi tốt nghiệp Cambridge; còn lại một con đường duy nhất có thể chấp nhận được là đi tu đạo, và có trời chứng giám anh không phù hợp với nghĩa vụ đó.

Gareth có rất ít ký ức về mẹ. Bà đã mất trong một tai nạn khi anh mới năm tuổi, nhưng anh có thể nhớ được bà đã xoa đầu anh mà cười vì anh chẳng bao giờ nghiêm túc.

“Con là đứa tiểu quỷ của mẹ,” bà thường nói, theo sau là một lời thì thầm. “Đừng đánh mất điều đó. Bất kể con làm gì, đừng đánh mất nó.”

Anh đã không đánh mất nó. Và anh nghi ngờ Giáo Hội nước Anh sẽ mong được đón chào anh vào hàng ngũ của họ.

“Cậu chủ Gareth.”

Gareth nhìn lên khi nghe giọng của quản gia. Như thường lệ, Guilfoyle nói chuyện trong những câu ngang phè, không bao giờ có dấu chấm hỏi.

“Cha cậu sẽ gặp cậu ngay bây giờ,” Guilfoyle xướng. “Ngài ấy đang ở trong phòng làm việc.”

Gareth gật đầu với người quản gia cao tuổi và một mình đi dọc hành lang về phía phòng làm việc của cha anh, luôn luôn là căn phòng anh ít yêu thích nhất trong căn nhà. Đó là nơi cha anh truyền những bài thuyết giảng của ông, nơi cha anh đã nói với anh rằng anh sẽ không bao giờ có bất cứ giá trị nào, nơi cha anh đã lạnh lùng biện bạch rằng lẽ ra ông không nên có một đứa con thứ hai, rằng Gareth chẳng là gì ngoài một cái ống thoát tiền của gia đình và một vết nhơ trên danh dự họ.

Không, Gareth nghĩ trong lúc anh gõ vào cánh cửa, chẳng có ký ức hạnh phúc nào ở đây.

“Vào đi!”

Gareth đẩy cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề và bước vào trong. Cha anh đang ngồi sau bàn làm việc, viết vội vàng lên một tờ giấy. Ông trông khỏe mạnh, Gareth nghĩ vẩn vơ. Cha anh luôn luôn trông khỏe mạnh. Sẽ dễ chịu hơn nếu ông trở thành một bức tranh biếm họa của một người đàn ông, nhưng không, Ngài St. Clair sung sức và rắn rỏi và có vẻ ngoài của một người đàn ông trẻ hơn đến hai mươi tuổi so với tuổi năm mươi của ông.

Ông trông như kiểu người mà một cậu bé như Gareth phải kính trọng.

Và điều đó khiến cho nỗi đau bị chối bỏ càng tàn nhẫn hơn.

Gareth kiên nhẫn chờ đợi cha anh nhìn lên. Khi ông không làm thế, anh hắng giọng.

Không phản ứng.

Gareth ho.

Chẳng có gì.

Gareth cảm thấy răng anh nghiến lại. Đây là thói quen thường lệ của cha anh - làm ngơ anh đủ lâu như một lời nhắc nhở rằng ông thấy anh không đáng cho ông để tâm.

Gareth cân nhắc sẽ nói, “Thưa ông.” Anh cân nhắc sẽ nói, “Thưa ngài.” Anh còn xem xét cả việc thốt lên, “Thưa cha,” nhưng cuối cùng anh chỉ ngả người dựa vào thanh chắn cửa và bắt đầu huýt sáo.

Cha anh nhìn lên ngay lập tức, “Ngừng,” ông quát.

Gareth nhướng một hàng lông mày và ngừng lại.

“Và đứng thẳng dậy. Chúa Lòng Lành,” nam tước nói gắt gỏng, “đã bao nhiêu lần tôi nói với anh rằng huýt sáo là lối cư xử bất nhã?”

Gareth chờ một giây, rồi hỏi, “Tôi có phải trả lời câu đó không, hay đó là một câu hỏi tu từ?”

Da của cha anh đỏ dần lên.

Gareth nuốt xuống. Anh không nên nói điều đó. Anh biết rằng giọng nói vui đùa nhã nhặn của anh sẽ khiến nam tước nổi giận, nhưng đôi lúc thật khó giữ cho miệng anh đóng lại. Anh đã dành nhiều năm cố gắng giành được lòng yêu mến của cha anh, cuối cùng anh đành chịu thua và từ bỏ.

Và nếu anh có thấy thỏa mãn chút đỉnh vì khiến cho ông già cũng bị thương tổn như ông đã làm với anh, thôi thì đành vậy. Người ta phải biết chớp lấy niềm vui bất cứ nơi nào có thể.

“Tôi thấy ngạc nhiên vì anh đang ở đây,” cha anh nói.

Gareth chớp mắt bối rối. “Ông đã yêu cầu tôi đến,” anh nói. Và sự thật khốn nạn là - anh chưa bao giờ chống lại cha anh. Không hẳn. Anh đã châm chích, đã khiêu khích, anh thêm vào một ít xấc láo trong mọi hành động và lời nói của mình, nhưng anh chưa bao giờ chống đối ra mặt.

Anh là thằng hèn khốn nạn.

Trong những giấc mơ của anh, anh đã đấu tranh. Trong những giấc mơ của anh, anh đã nói với cha anh chính xác những gì anh nghĩ về ông, nhưng trong đời thực, sự phản kháng của anh bị giới hạn ở những tiếng huýt sáo và những cái nhìn sưng sỉa.

“Đúng vậy,” cha anh nói, hơi ngả người dựa vào ghế. “Nhưng tôi chưa bao giờ ra lệnh với mong mỏi anh sẽ nghe theo một cách chính xác. Hiếm khi anh làm theo.”

Gareth không nói gì.

Cha anh đứng lên và đi đến một cái bàn gần đó, nơi ông cất giữ một bình rượu brandy. “Tôi cho là anh đang băn khoăn vì chuyện gì tôi gọi anh về,” ông nói.

Gareth gật đầu, nhưng cha anh còn không thèm nhìn anh, thế là anh nói thêm, “Vâng, thưa ông.”

Ngài nam tước thích thú uống một hớp rượu brandy, để cho Gareth chờ trong khi ông thưởng thức thứ chất lỏng màu đỏ nâu. Cuối cùng, ông quay lại, và với một cái nhìn đánh giá lạnh nhạt, nói, “Tôi cuối cùng đã tìm ra một cách để anh có thể hữu dụng với gia đình St. Clair.”

Đầu Gareth giật nảy lên vì ngạc nhiên. “Ông đã tìm ra sao? Thưa ông?”

Cha anh uống thêm một ngụm nữa, rồi đặt ly xuống. “Tất nhiên.” Ông quay về phía con mình và nhìn thẳng vào anh lần đầu tiên trong suốt buổi nói chuyện. “Anh sẽ kết hôn.”

“Thưa ông?” Gareth nói, gần như nôn ọe.

“Vào mùa hè này,” Ngài St. Clair xác nhận.

Gareth chộp lấy lưng ghế để không lảo đảo. Anh chỉ mới mười tám tuổi, vì lòng kính Chúa. Còn quá trẻ để kết hôn. Và còn Cambridge thì sao? Liệu anh có được ghi danh khi đã kết hôn? Và anh sẽ đặt vợ anh ở đâu?

Và, lạy Chúa trên cao, anh sẽ kết hôn với ai?

“Đó là một sự kết hợp tuyệt hảo,” ngài nam tước nói tiếp. “Của hồi môn sẽ khôi phục tiền nong của gia đình ta.”

“Gia đình chúng ta, thưa ông?” Gareth thì thầm.

Ánh mắt Ngài St. Clair bổ xuống con trai ông. “Chúng ta đã khánh kiệt đến tận nóc,” ông nói sắc lạnh. “Một năm nữa thôi, và chúng ta sẽ mất tất cả mọi thứ trừ tước vị.”

“Nhưng... sao lại như thế được?”

“Eton không hề rẻ,” ngài nam tước quát.

Không, nhưng chắc chắn nó không đủ để làm bần cùng gia đình, Gareth tuyệt vọng nghĩ. Chuyện này không thể hoàn toàn là lỗi của anh.

“Anh có thể là một sự thất vọng,” cha anh nói, “nhưng tôi đã không hề lảng tránh trách nhiệm với anh. Anh đã được giáo dục như một quý ông. Anh đã được ban cho một con ngựa, quần áo, và một mái nhà che trên đầu. Giờ là lúc anh cư xử như một người đàn ông.”

“Ai?” Gareth thì thầm.

“Hả?”

“Ai,” anh nói to hơn một chút. Anh sẽ phải kết hôn với ai?

“Mary Winthrop,” cha anh nói thản nhiên.

Gareth cảm thấy máu rời khỏi cơ thể anh. “Mary...”

“Con gái của Wrotham,” cha anh nói thêm.

Cứ làm như Gareth không biết điều đó. “Nhưng Mary...”

“Sẽ là một người vợ hoàn hảo,” ngài nam tước tiếp. “Dễ bảo, và anh có thể vứt bỏ cô ta ở vùng quê nếu anh muốn lang thang quanh thành phố với những người bạn ngu ngốc của anh.”

“Nhưng thưa cha, Mary - ”

“Tôi đã thay mặt anh đồng ý,” cha anh tuyên bố. “Chuyện đã xong. Giao kèo đã được kí.”

Gareth đấu tranh để thở. Chuyện này không thể xảy ra. Chắc chắn một người đàn ông không thể bị ép buộc vào hôn nhân. Ở thời đại này thì không thể.

“Wrotham muốn việc đó được hoàn tất vào tháng Bảy,” cha anh thêm. “Tôi đã nói với ông ta rằng chúng ta không phản đối.”

“Nhưng... Mary...” Gareth thở gấp. “Tôi không thể kết hôn với Mary!”

Một bên lông mày rậm của cha anh hất lên về phía chân tóc. “Anh có thể, và anh sẽ làm.”

“Nhưng thưa Cha, cô ấy... cô ấy...”

“Thiểu năng?” ngài nam tước kết thúc giùm anh. Ông cười khùng khục. “Chẳng có khác biệt gì khi cô ta ở dưới anh trên giường. Và anh không phải dính dáng gì với cô ta ngoài chuyện đó.” Ông bước tới phía con trai ông cho đến khi họ đứng sát nhau đến khó chịu. “Tất cả những gì anh cần làm là có mặt ở nhà thờ. Anh hiểu chứ?”

Gareth không nói gì. Anh cũng chẳng làm bất cứ điều gì khác. Anh đã phải cố gắng hết sức chỉ để hít thở.

Anh đã biết Mary Winthrop cả cuộc đời anh. Cô lớn hơn anh một tuổi, và điền trang của hai gia đình giáp ranh nhau từ hơn một thế kỷ qua. Họ đã từng là bạn thân khi còn là những đứa trẻ, nhưng chuyện sớm lộ ra rằng đầu óc Mary không bình thường. Gareth đã là người bảo hộ của cô mỗi khi anh ở trong địa phận; anh đã đập nhiều tên đi ức hiếp kẻ yếu đến bầm dập vì chúng dám sỉ nhục và lợi dụng bản tính dễ thương, khiêm tốn của cô.

Nhưng anh không thể kết hôn với cô. Cô như một đứa trẻ. Đó phải là một tội lỗi. Và ngay cả khi nó không phải, anh không bao giờ có thể tiêu hóa được việc đó. Làm sao cô có thể hiểu được những chuyện diễn ra giữa vợ và chồng?

Anh không bao giờ có thể ngủ với cô. Không bao giờ.

Gareth chỉ nhìn cha anh chăm chăm, ngôn từ đã rời bỏ anh. Lần đầu tiên trong đời, anh chẳng có sẵn một câu trả lời, chẳng có một câu đáp trả bỡn cợt.

Chẳng có lời nào. Đơn giản là chẳng có lời nào trong một khoảnh khắc như thế này.

“Tôi thấy chúng ta đã hiểu nhau,” ngài nam tước nói, mỉm cười khi con trai ông im lặng.

“Không!” Gareth thốt lên, âm tiết đơn đó tự bứt ra khỏi cổ họng anh. “Không! Tôi không thể!”

Đôi mắt cha anh nheo lại. “Anh sẽ ở đó dù tôi có phải gô cổ anh lại.”

“Không!” Anh cảm thấy như mình đang mắc nghẹn, nhưng cách nào đó anh đã khiến cho những từ ngữ bật ra. “Thưa cha, Mary...Chuyện là, cô ấy chỉ là một đứa trẻ. Cô ấy sẽ không bao giờ hơn một đứa trẻ. Ông biết điều đó. Tôi không thể cưới cô ấy. Điều đó là tội lỗi.”

Nam tước khẽ cười, phá vỡ sự căng thẳng khi ông nhanh chóng quay đi. “Có phải anh đang cố thuyết phục tôi rằng anh, trong số tất cả mọi người, đột nhiên tìm thấy đức tin của mình?”

“Không, nhưng - ”

“Chẳng còn gì để bàn cãi nữa,” cha anh ngắt lời. “Wrotham đã rất hào phóng với của hồi môn. Chúa biết ông ta phải làm thế khi cố gắng tống khứ một đứa đần độn.”

“Đừng nói về cô ấy như thế,” Gareth thì thầm. Anh không muốn kết hôn với Mary Winthrop, nhưng anh đã biết cô suốt cả cuộc đời anh, và cô không đáng bị xúc phạm.

“Đó là điều tốt nhất anh có thể làm,” Ngài St. Clair nói. “Điều tốt nhất anh có thể có. Bản thỏa thuận của Wrotham hào phóng cực kỳ, và tôi sẽ sắp xếp một khoản trợ cấp để giữ cho anh sống thoải mái suốt đời.”

“Một khoản trợ cấp,” Gareth đờ đẫn lặp lại.

Cha anh để thoát ra một tiếng cười cợt ngắn khác. “Anh không nghĩ là tôi sẽ tin tưởng giao cho anh một khoản tiền lớn chứ,” ông nói. “Anh ư?”

Gareth nuốt xuống khó nhọc. “Trường học thì sao?” anh thì thầm.

“Anh vẫn có thể đi học,” cha anh nói. “Thật ra, anh có người vợ mới của anh để cám ơn vì điều đó. Tôi sẽ không có tiền gửi cho anh nếu không có thỏa thuận hôn nhân này.”

Gareth đứng đó, cố gắng buộc nhịp thở của mình trở nên điều độ và bình thường. Cha anh biết việc đi học ở Cambridge có ý nghĩa với anh nhiều đến thế nào. Đó là điều duy nhất mà họ cùng đồng ý: Một quý ông cần phải có sự giáo dục của một quý ông. Không quan trọng Gareth khao khát trải nghiệm tất cả, cuộc sống xã hội và cuộc sống hàn lâm, trong khi Ngài St. Clair chỉ thấy nó như một thứ gì đó một người đàn ông phải làm để giữ thể diện. Điều này đã được quyết định từ nhiều năm trước - Gareth sẽ đi học và nhận bằng tốt nghiệp.

Nhưng giờ có vẻ như Ngài St. Clair đã biết rằng ông không thể chi tiền để giáo dục con trai thứ. Khi nào thì ông định nói với anh? Khi Gareth đang thu xếp hành lý?

“Xong rồi, Gareth,” cha anh nói gay gắt. “Và phải là anh thôi. George là người thừa kế, và tôi không thể để cho nó làm bẩn dòng máu chúng ta. Hơn nữa,” ông nói thêm với cái bĩu môi, “Tôi cũng sẽ không ép nó phải làm điều này.”

“Nhưng ông lại ép tôi?” Gareth thì thầm. Có phải cha anh căm ghét anh đến mức này? Nghĩ xấu về anh đến vậy sao? Anh nhìn lên cha anh, nhìn khuôn mặt đã đem lại cho anh quá nhiều bất hạnh. Chưa từng có một nụ cười, chưa từng có một lời khuyến khích. Chưa từng -

“Tại sao?” Gareth nghe thấy mình hỏi, câu hỏi nghe như của một con thú bị thương, thống thiết và ai oán. “Tại sao?” anh nói lần nữa.

Cha anh không nói gì, chỉ đứng đó, bấu chặt mép bàn cho đến khi những đốt ngón tay trắng bệch. Và Gareth chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm, nhìn sững sờ vào đôi bàn tay cha anh. “Tôi là con ông,” anh thì thầm, vẫn không thể dứt mắt ra mà nhìn lên mặt cha. “Con trai ông. Làm sao ông có thể làm thế này với con ông?”

Và rồi cha anh, bậc thầy của những câu đáp trả chua cay, sự tức giận của ông luôn luôn được khoác lên một vẻ lạnh lùng băng giá thay vì lửa đỏ, bùng nổ. Hai bàn tay ông rời khỏi bàn, và giọng ông gào lên trong căn phòng như một con quỷ dữ.

“Vì Chúa, làm sao đến lúc này mày còn chưa tự suy ra được điều đó? Mày không phải là con tao! Mày chưa bao giờ là con tao! Mày chỉ là một đứa hạ đẳng, đứa mất dạy bẩn thỉu mà mẹ mày đã có từ một kẻ khác trong khi tao đang ở xa.”

Cơn giận chảy tràn ra như một thứ gì đó quá nóng, quá quẫn bách, đã bị cầm giữ và bị kiềm nén quá lâu. Nó đập vào Gareth như một đợt sóng, cuộn xoáy xung quanh anh, bóp nghẹt và thít lấy cổ họng anh cho đến khi anh nghẹn thở. “Không,” anh nói, tuyệt vọng lắc đầu. Đó không phải là điều mà anh chưa từng nghĩ qua, không phải là điều anh chưa từng hy vọng, nhưng nó không thể là sự thật. Anh có diện mạo như cha anh. Họ có cùng cái mũi, chẳng phải sao? Và -

“Tao đã nuôi mày,” ngài nam tước nói, giọng ông ta trầm và cứng rắn. “Tao đã chi tiền cho quần áo của mày và thể hiện với mọi người rằng mày là con tao. Tao đã hỗ trợ mày trong khi bất cứ người đàn ông nào khác cũng sẽ quẳng mày ra đường, và đã quá thời hạn mày phải đáp lại ân huệ đó.”

“Không,” Gareth nói lần nữa. “Không thể nào. Tôi trông giống như ông. Tôi - ”

Trong một lúc, Ngài St. Clair giữ im lặng. Rồi ông ta nói, cay đắng, “Một sự trùng hợp bất hạnh, tao bảo đảm với mày.”

“Nhưng - ”

“Tao đã có thể quay lưng lại với mày từ khi mày được sinh ra,” Ngài St. Clair ngắt lời, “đuổi mẹ mày đi, quẳng cả hai ra đường. Nhưng tao đã không làm vậy.” Ông ta thu hẹp khoảng cách giữa họ và dúi mặt sát vào mặt Gareth. “Mày đã được thừa nhận, được xem là con trong giá thú.” Và rồi, trong một giọng giận dữ và trầm: “Mày nợ tao.”

“Không,” Gareth nói, giọng anh cuối cùng cũng tìm thấy sự thuyết phục cần có để giúp anh tồn tại suốt những ngày còn lại của đời anh. “Không, tôi sẽ không làm điều đó.”

“Tao sẽ từ mày,” nam tước đe dọa. “Mày sẽ không thấy được một đồng penny nào nữa từ tao đâu. Mày có thể quên đi giấc mơ Cambridge của mày được rồi, - ”

“Không,” Gareth nói một lần nữa, và anh nghe thật khác. Anh cảm thấy mình thay đổi. Anh nhận ra đây là kết thúc. Kết thúc của tuổi thơ, kết thúc của sự trong sáng, và là khởi đầu của -

Chúa mới biết là khởi đầu của thứ gì.

“Tao đã xong với mày,” cha anh - không, không phải cha anh - rít lên. “Đã xong.”

“Đành vậy,” Gareth nói.

Và anh bỏ đi.

Mười năm đã qua, và chúng ta gặp nữ nhân vật chính, cô thì, phải nói là, chưa bao giờ được biết đến như một bông hoa e ấp và nhút nhát. Khung cảnh là buổi hòa nhạc hằng năm của nhà Smythe-Smyth, khoảng mười phút trước khi Mozart bắt đầu quằn quại dưới mồ.

“Tại sao chúng ta lại đối xử với bản thân như thế này chứ?” Hyacinth Bridgerton thắc mắc rõ to.

“Bởi vì chúng ta là những người tốt bụng và tử tế,” chị dâu của cô trả lời, ngồi xuống - Chúa cứu giúp bọn họ - một cái ghế đối diện sân khấu.

“Người ta sẽ nghĩ là,” Hyacinth dai dẳng, quan sát chiếc ghế trống bên cạnh Penelope với sự hào hứng như khi cô thấy một con nhím biển, “chị em mình phải rút được bài học từ năm ngoái. Hoặc có lẽ từ năm kia. Hoặc còn có thể là - ”

“Hyacinth?” Penelope nói.

Hyacinth lia mắt sang Penelope, nhướng một bên lông mày dò hỏi.

“Ngồi xuống.”

Hyacinth thở dài. Nhưng cô vẫn ngồi.

Buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth, tạ ơn trời đất, chỉ trình diễn mỗi năm một lần, bởi vì Hyacinth thật sự chắc chắn phải cần đến mười hai tháng ròng cho tai cô bình phục.

Hyacinth để lọt thêm một tiếng thở dài khác, lần này còn ầm ĩ hơn. “Em không hoàn toàn chắc chắn là mình tốt bụng hay tử tế.”

“Chị cũng không chắc,” Penelope nói, “nhưng dù sao đi nữa chị vẫn quyết định phải đặt niềm tin ở em.”

“Chị khá là độ lượng,” Hyacinth nói.

“Chị cũng nghĩ thế.”

Hyacinth liếc ngang sang cô. “Tất nhiên là chị chẳng có lựa chọn nào khác.”

Penelope xoay người trong ghế, đôi mắt nheo lại. “Ý là?”

“Anh Colin đã từ chối tháp tùng chị, đúng không?” Hyacinth nói với một cái nhìn láu cá. Colin là anh trai của Hyacinth, và anh đã kết hôn với Penelope vào năm ngoái.

Penelope mím miệng thành một đường thẳng khó lay chuyển.

“Em rất thích mỗi khi mình đúng,” Hyacinth nói đắc thắng. “Mà thật là may mắn, bởi vì em thường xuyên đúng.”

Penelope chỉ nhìn cô. “Em cũng biết là người khác không thể chịu đựng được em.”

“Tất nhiên.” Hyacinth nghiêng người về phía Penelope với một nụ cười quỷ quái. “Nhưng dù sao đi nữa chị vẫn yêu em, thú nhận đi.”

“Chị không thú nhận gì cả cho đến cuối buổi tối nay.”

“Sau khi cả hai chúng ta đều bị điếc?”

“Sau khi chúng ta xem em có xử sự cho phải phép hay không.”

Hyacinth cười to. “Chị là con dâu trong gia đình. Chị phải yêu em thôi. Đó là nghĩa vụ đã được cam kết.”

“Buồn cười là chị lại không nhớ nó có trong lời thề hôn nhân của chị.”

“Buồn cười,” Hyacinth đáp trả, “là em lại nhớ nó rất rõ.”

Penelope nhìn cô và cười. “Chị không biết làm thế nào mà em làm được điều đó, Hyacinth,” cô nói, “nhưng dù em có làm cho người khác nổi điên lên, em vẫn luôn có thể lôi cuốn.”

“Đó là tài năng thiên bẩm hay nhất của em,” Hyacinth nói từ tốn.

“Chà, em nhận được nhiều điểm tốt vì đã đi với chị tối nay,” Penelope nói, vỗ vỗ vào bàn tay cô.

“Tất nhiên,” Hyacinth trả lời. “Với những tính khí khó chìu của em, em vẫn là một con người mẫu mực của lòng nhân hậu và sự tử tế.” Và phải như vậy, cô nghĩ khi nhìn tấm màn trên sân khấu nhỏ. Lại một năm nữa, một buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth nữa. Thêm một cơ hội nữa để khám phá ra người ta có bao nhiêu cách để phá hỏng một bản nhạc hay. Năm nào Hyacinth cũng thề sẽ không tham dự, rồi không hiểu sao mỗi năm cô lại thấy mình xuất hiện ở đây, mỉm cười khích lệ với bốn cô gái trên sân khấu.

“Ít nhất thì năm ngoái em được ngồi ở đằng sau,” Hyacinth nói.

“Ừ,” Penelope trả lời, quay sang nhìn cô với đôi mắt ngờ vực. “Làm sao mà em sắp xếp được? Felicity, Eloise và chị đã ở ngay hàng đầu.”

Hyacinth nhún vai. “Một cuộc viếng thăm đúng thời điểm đến phòng giải lao của các quý bà. Thật ra - ”

“Em đừng có hòng làm thế vào tối nay,” Penelope cảnh cáo. “Nếu em bỏ chị lại một mình - ”

“Đừng lo,” Hyacinth nói với một tiếng thở dài. “Em ở đây để chịu đựng. Nhưng,” cô nói thêm, chỉ ngón tay theo kiểu thái độ mà mẹ cô chắc chắn sẽ coi là không trang nhã, “em muốn sự tận tụy của mình phải được ghi nhớ một cách thích đáng.”

“Tại sao,” Penelope hỏi, “chị lại có cảm giác em đang tính điểm và khi chị ít ngờ nhất, em sẽ nhảy đến trước mặt chị đòi được đền đáp?”

Hyacinth nhìn cô và chớp mắt. “Tại sao em lại phải nhảy?”

“A, nhìn kìa,” Penelope nói, sau khi nhìn chằm chằm vào em chồng như thể cô bị điên, “Phu Nhân Danbury đến rồi.”

“Bà Bridgerton,” Phu Nhân Danbury nói, hoặc đúng hơn là quát. “Cô Bridgerton.”

“Chào buổi tối, Phu Nhân Danbury,” Penelope nói với bà bá tước luống tuổi. “Chúng cháu giữ một chỗ đối diện sân khấu cho bà đây.”

Phu Nhân D nheo mắt và chích nhẹ vào mắt cá chân Penelope bằng cây gậy của bà. “Lúc nào cũng nghĩ cho người khác hả?”

“Tất nhiên ạ,” Penelope lý sự. “Cháu sẽ không dám mơ - ”

“Ha,” Phu Nhân Danbury nói.

Hyacinth nghĩ đó là đơn âm yêu thích nhất của nữ bá tước. Từ đó và hmmmmph.

“Nhích qua chỗ khác, Hyacinth,” Phu Nhân D ra lệnh. “Ta sẽ ngồi giữa hai cô.”

Hyacinth ngoan ngoãn di chuyển đến một cái ghế ở bên trái. “Chúng cháu chỉ vừa mới xem lại lí do mình đến tham dự,” cô nói khi Phu Nhân Danbury đã ngồi vào ghế. “Cháu đã chẳng thể nghĩ ra lí do nào.”

“Ta không thể nói thay cho cô được,” Phu Nhân D nói với Hyacinth, “nhưng cô ấy” - với câu này bà hất đầu về phía Penelope - “ở đây vì lí do giống như ta.”

“Vì âm nhạc?”Hyacinth hỏi, có lẽ hơi quá lịch sự.

Phu Nhân Danbury quay lại với Hyacinth, mặt bà nhăn như đang mỉm cười. “Ta luôn luôn thích cô, Hyacinth Bridgerton.”

“Cháu cũng luôn luôn thích bà,” Hyacinth đáp lại.

“Ta cho đó là vì thỉnh thoảng cô đến đọc sách cho ta,” Phu Nhân Danbury nói.

“Mỗi tuần,” Hyacinth nhắc.

“Thỉnh thoảng, mỗi tuần,...phìì.” Phu Nhân Danbury phẩy tay. “Cũng như nhau cả nếu cô không biến nó thành một nỗ lực hàng ngày.”

Hyacinth thấy tốt nhất là không nên bình phẩm. Phu Nhân D chắc chắn sẽ kiếm được cách vặn vẹo câu nói của cô thành một lời hứa đến thăm mỗi chiều.

“Và ta có thể nói thêm,” Phu Nhân D nói với một cái hít mũi khụt khịt, “tuần trước cô rất ác vì đã để cô Priscilla tội nghiệp lơ lửng trên một vực thẳm.”

“Hai người đang đọc truyện gì?” Penelope hỏi.

“Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn,” Hyacinth trả lời. “Và cô ấy không có lơ lửng. Còn chưa mà.”

“Cô đã đọc trước rồi?” Phu Nhân D hỏi.

“Không ạ,” Hyacinth đảo tròn mắt. “Nhưng không khó để biết trước. Cô Butterworth đã từng bị treo trên một ngôi nhà và một cái cây.”

“Và cô ấy vẫn còn sống?” Penelope hỏi.

“Em nói là bị treo, không phải treo cổ,” Hyacinth lầm bầm. “Còn đáng thương hơn.”

“Dù vậy,” Phu Nhân Danbury ngắt lời, “cô thật là ác vì để ta bị treo.”

“Tác giả đã kết chương ngay tại đó,” Hyacinth ngoan cố, “và chẳng phải đức kiên nhẫn là một phẩm hạnh sao ạ?”

“Tuyệt đối không,” Phu Nhân Danbury nói dứt khoát, “và nếu cô nghĩ vậy thì cô ít giống một phụ nữ hơn ta tưởng.”

Không có ai hiểu được tại sao Hyacinth lại tới thăm Phu Nhân Danbury các ngày Thứ Ba để đọc sách cho bà, nhưng cô thích những buổi chiều cùng bà bá tước. Phu Nhân Danbury ngông cuồng và trung thực đến mức độ thành lỗi, và Hyacinth yêu quý bà.

“Cả hai người hợp lực sẽ là một mối đe dọa,” Penelope nhận xét.

“Mục tiêu của đời ta,” Phu Nhân Danbury tuyên bố, “là trở thành mối đe dọa cho càng nhiều người càng tốt, nên ta sẽ xem đó là lời khen ngợi hết lòng, Bà Bridgerton.”

“Tại sao,” Penelope thắc mắc, “bà chỉ gọi cháu là Bà Bridgreton khi bà phát biểu ý kiến trang trọng?”

“Như thế thì tốt hơn,” Phu Nhân D nói, nhấn mạnh bằng một tiếng thụp gậy ầm ĩ.

Hyacinth cười toét miệng. Khi về già cô muốn được như Phu Nhân Danbury. Thành thật mà nói, cô thích bà bá tước còn hơn những người cùng trang lứa. Sau ba mùa vũ hội ở hội chợ hôn nhân, Hyacinth đã trở nên mệt mỏi vì vẫn chỉ gặp những con người đó ngày này qua ngày khác. Những thứ đã từng khiến cô thấy rất phấn chấn - những buổi dạ vũ, tiệc tùng, những người theo đuổi - chà, những thứ đó vẫn còn dễ chịu - cô phải công nhận như vậy. Hyacinth chắc chắn không phải một trong những cô gái hay than phiền về sự giàu có và địa vị mà cô bị buộc phải gánh chịu.

Nhưng nó không còn như trước nữa. Cô không còn nín thở mỗi khi cô bước vào một phòng dạ vũ. Và một điệu nhảy giờ chỉ đơn thuần là một điệu nhảy, không còn là những bước xoay kì diệu của những năm trước.

Sự phấn khích, cô nhận ra, đã qua đi.

Thật không may cứ mỗi lần cô đề cập chuyện đó với mẹ, câu trả lời là chỉ cần tìm cho mình một người chồng. Điều đó, Violet Bridgerton đã cố công làm rõ, sẽ thay đổi mọi thứ.

Tất nhiên rồi.

Mẹ của Hyacinth đã vứt hết những trò giả vờ tế nhị khi dính dáng đến tình trạng chưa kết hôn của cô con gái thứ tư và cũng là cuối cùng của bà. Việc đó, Hyacinth nghĩ dứt khoát, đã trở thành một chiến dịch vận động cá nhân.

Quên Joan d’Arc đi. Mẹ cô là Violet Mayfair, và không bệnh đậu mùa hay dịch hạch hay cả người tình phản trắc nào có thể ngăn bà thực hiện sứ mệnh huy hoàng là được thấy tất cả tám người con có được hôn nhân hạnh phúc. Chỉ còn hai đứa thôi, Gregory và Hyacinth, nhưng Gregory thì chỉ mới hai mươi bốn, độ tuổi được xem (theo ý của Hyacinth thì hơi không công bằng) là hoàn toàn phù hợp cho một quý ông còn độc thân.

Nhưng Hyacinth ở tuổi hai mươi hai? Điều duy nhất cứu vãn cho mẹ cô không nằm liệt giường là chuyện chị gái Eloise của cô đã chờ đến một độ tuổi khá chín muồi là hai mươi tám trước khi trở thành cô dâu. Qua so sánh, Hyacinth gần như đứng đầu đàn.

Chẳng có ai có thể nói rằng Hyacinth là gái già hết hy vọng, nhưng ngay cả cô cũng còn phải thừa nhận mình đang nhích dần tới vị trí đó. Cô đã nhận được một vài lời cầu hôn từ lần ra mắt vào ba mắt trước, nhưng không nhiều như mọi người tưởng, với vẻ ngoài như cô - không phải là cô gái xinh xắn nhất nhưng chắc chắn là hơn một nửa các quý cô trong thành phố - và gia sản của cô - lại phải nói không phải là phần hồi môn rộng rãi nhất, nhưng chắc chắn đủ cho một kẻ đào mỏ nhìn lại lần thứ hai.

Và tất nhiên gia thế của cô chỉ có thể nói là không chê vào đâu được. Anh trai cô, cũng như cha họ trước đây, là Tử Tước Bridgerton, và mặc dù không phải là tước vị cao nhất trong vùng, gia đình họ lại có tiếng tăm và tầm ảnh hưởng. Và nếu điều đó còn chưa đủ, chị gái Daphne của cô là Nữ Công Tước Hastings, và chị gái Francesca là Nữ Bá Tước Kilmartin.

Nếu một người đàn ông muốn được đặt mình vào hàng ngũ những gia đình quyền lực nhất vương quốc Anh, anh ta có thể gặp phải rất nhiều đám còn tệ hơn Hyacinth Bridgerton.

Nhưng nếu người ta chịu khó nhẩm lại sự điều độ của những lời cầu hôn, những thứ Hyacinth không thèm thừa nhận, thì nó đang bắt đầu có vẻ như bị nguyền rủa.

Ba lời cầu hôn vào mùa vũ hội đầu tiên.

Hai vào mùa thứ hai.

Một vào năm ngoái.

Và chẳng có lời cầu hôn nào trong năm nay.

Chỉ có thể biện bạch rằng cô đang ngày càng ít nổi tiếng hơn. Trừ khi, tất nhiên, có ai đó đủ ngu ngốc mà lập luận như trên, Hyacinth sẽ về phía ngược lại ngay, bất chấp chứng cứ và lí lẽ.

Và cô có thể thắng được cuộc tranh luận đó. Hiếm có một người đàn ông - hay một người phụ nữ - thông minh hơn, nói nhiều hơn, hay vượt trội hơn Hyacinth Bridgerton.

Điều này có thể, cô nghĩ trong một khoảnh khắc tự kiểm điểm hiếm hoi, liên quan đến lí do tỉ lệ những lời cầu hôn lại sụt giảm với một tốc độ đáng báo động.

Chẳng quan trọng, cô nghĩ, quan sát những cô gái nhà Smythe-Smyth lượn lờ quanh cái bục nhỏ đã được dựng trước sân khấu. Cũng chẳng phải cô sẽ chấp nhận bất cứ lời cầu hôn nào trong số đó. Ba người là những kẻ đào mỏ, hai người thì ngu ngốc, và một người bị xem là hoàn toàn tẻ ngắt.

Thà ở giá còn hơn tự xích mình vào một người làm cô chán đến chảy nước mắt. Ngay cả mẹ cô, người có tật mai mối kinh niên, cũng không thể cãi lại luận điểm trên.

Còn về tình trạng không có lời cầu hôn nào gần đây - chà, nếu những quý ông của vương quốc Anh không thể hiểu hết giá trị của một phụ nữ thông minh hiểu rõ bản thân, thì đó là vấn đề của họ, đâu phải của cô.

Phu Nhân Danbury giộng cây gậy của bà xuống sàn, chệch khỏi chân trái Hyacinth trong đường tơ kẽ tóc. “À này,” bà nói, “hai người các cô có ai thấy bóng dáng cháu trai ta không?”

“Cháu trai nào ạ?” Hyacinth hỏi.

“Cháu trai nào,” Phu Nhân D sốt ruột lặp lại. “Cháu trai nào? Đứa duy nhất mà ta yêu thích chứ còn ai nữa.”

Hyacinth còn không thèm che dấu sự sửng sốt của mình. “Anh St. Clair đến đây tối nay ạ?”

“Ta biết, ta biết,” Phu Nhân D cười khẽ. “Chính ta cũng thấy khó tin. Ta vẫn cứ chờ một tia chớp từ trên trời giáng xuống mái nhà đây.”

Penelope nhăn mũi. “Cháu nghĩ đó có thể là một câu báng bổ, nhưng cháu không chắc lắm.”

“Không phải đâu,” Hyacinth nói mà không nhìn vào cô. “Và tại sao anh ấy lại đến?”

Phu Nhân Danbury mỉm cười chầm chậm. Như một con rắn. “Tại sao cô lại có hứng thú?”

“Cháu lúc nào cũng có hứng thú với những lời đồn,” Hyacinth nói hoàn toàn vô tư. “Về mọi người. Bà phải biết điều đó rồi chứ.”

“Tốt thôi,” Phu Nhân D nói, hơi gắt gỏng sau khi bị phá bỉnh. “Nó tới vì ta đã tống tiền nó.”

Hyacinth và Penelope nhìn bà với những hàng lông mày nhướng lên y hệt nhau.

“Tốt thôi,” Phu Nhân Danbury thừa nhận, “nếu không phải là tống tiền, thì là một liều nặng của cảm giác tội lỗi.”

“Tất nhiên rồi,” Penelope thì thầm, cùng lúc Hyacinth nói, “Chuyện đó có lí hơn.”

Phu Nhân Danbury thở dài. “Ta có lẽ đã nói với nó là ta cảm thấy không được khỏe.”

Hyacinth còn hồ nghi. “Có lẽ?”

“Đã,” Phu Nhân D thừa nhận.

“Bà chắc phải diễn rất giỏi mới có thể khiến anh ấy đến đây tối nay,” Hyacinth nói đầy ngưỡng mộ. Người ta phải đánh giá đúng khả năng gây xúc động sâu sắc của Phu Nhân Danbury, đặc biệt khi kết quả là một sự thao túng đầy ấn tượng những người ở quanh bà. Đó là tài năng Hyacinth cũng đang bồi dưỡng.

“Cháu không nghĩ mình từng thấy anh ấy ở một buổi hòa nhạc,” Penelope nhận xét.

“Hmmmph,” Phu Nhân D càu nhàu. “Không đủ phụ nữ trác táng cho nó.”

Đến từ một người nào khác, đó sẽ là câu nói gây sửng sốt. Nhưng đây là Phu Nhân Danbury, và Hyacinth (và tất cả những người còn lại) đã quen với những câu phát biểu bất ngờ của bà.

Vả lại, người ta đúng là phải xem xét người đàn ông được nói đến nữa.

Cháu ngoại của Phu Nhân Danbury chẳng phải ai khác chính là Gareth St. Clair. Mặc dù có lẽ lỗi hoàn toàn là ở anh ta khi có tiếng xấu như thế, Hyacinth ngẫm nghĩ. Có hàng đống những người đàn ông cũng cư xử không đúng mực, và một vài người đẹp trai như tội lỗi, nhưng Gareth St. Clair là người duy nhất kết hợp được cả hai thứ đó thành công đến vậy.

Nhưng danh tiếng của anh ta rất xấu.

Anh ta chắc chắn là ở độ tuổi kết hôn, nhưng anh chưa bao giờ, dù chỉ một lần, đến thăm một quý cô trẻ tại gia. Hyacinth hoàn toàn chắc về điều đó; vì nếu anh ta có nảy ra ý định theo đuổi ai, tin đồn sẽ lan tràn khắp nơi. Và hơn nữa, Hyacinth sẽ nghe tin từ Phu Nhân Danbury, người ưa thích tin đồn còn hơn cả cô.

Và rồi, tất nhiên, còn có vấn đề về cha anh ta, Ngài St. Clair. Ai cũng biết họ xa cách nhau, mặc dù chẳng có ai biết lí do tại sao. Cá nhân Hyacinth nghĩ tốt cho Gareth vì đã không phô trương những vấn đề gia đình ra trước bàn dân thiên hạ - nhất là vì cô đã gặp cha anh ta và nghĩ ông ta là một người thô lỗ, khiến cô tin rằng không nhất thiết vấn đề ra sao, Anh St. Clair trẻ không đáng trách.

Nhưng cả vụ việc phủ lên người đàn ông lôi cuốn đó một vẻ bí ẩn, và theo ý kiến của Hyacinth thì nó khiến cho anh ta trở thành thách thức đối với các quý bà. Chẳng có ai dám chắc phải nhìn nhận anh ta ra sao. Một mặt, những bà mệnh phụ kéo con gái họ đi nơi khác; chắc chắn một liên hệ với Gareth St. Clair không thể nâng cao danh tiếng của một cô gái. Mặc khác, anh trai anh ta đã sớm chết thảm gần một năm trước, và giờ anh ta là người thừa kế tước vị nam tước. Chỉ càng bồi đắp cho anh ta một hình ảnh lãng mạng hơn - và phù hợp hơn. Tháng trước Hyacinth đã thấy một cô gái ngất xỉu - hoặc ít ra cũng giả vờ ngất - khi anh ta hạ cố tham dự Vũ hội nhà Bevelstoke.

Chuyện đúng là thất kinh.

Hyacinth đã cố nói với cô gái ngu ngốc rằng anh ta chỉ đến vì bị bà anh ta ép buộc, và tất nhiên là vì cha anh ta đã rời khỏi thành phố. Dù sao đi nữa mọi người đều biết anh ta chỉ quan hệ với những diễn viên và ca sĩ opera, chứ không phải bất cứ tiểu thư nào anh ta có thể gặp tại dạ tiệc Bevelstoke. Nhưng cô gái đó không chịu để bị lay chuyển khỏi trạng thái quá khích, và sau cùng cô ta đổ sụm xuống băng ghế dài một cách duyên dáng rất đáng ngờ.

Hyacinth đã là người đầu tiên tìm ra lọ dấm ngửi và đặt nó vào dưới mũi cô ta. Quá đáng thật, một số thái độ thật khó mà dung thứ.

Nhưng khi cô đứng đó, vực cô gái ngu ngốc dậy bằng những lọ xông hương độc hại, cô đã bắt gặp anh ta đang nhìn cô chằm chằm với cái vẻ châm chọc của riêng anh ta, và cô không thể giũ sạch cảm giác anh ta thấy cô hài hước.

Cũng như cô thấy những đứa trẻ nhỏ và những con chó bự hài hước.

Chẳng cần phải nói, cô không cảm thấy được tôn vinh bởi sự chú ý của anh ta, dù chỉ là thoáng qua.

“Hmmph.”

Hyacinth quay lại đối mặt với Phu Nhân Danbury, người vẫn còn đang tìm kiếm cháu trai bà trong căn phòng. “Cháu không nghĩ là anh ấy đã đến đây rồi đâu,” Hyacinth nói, rồi thì thào nói thêm, “Vì còn chưa có ai ngất xỉu.”

“Hả? Gì thế?”

“Cháu nói cháu không nghĩ anh ấy đã đến.”

Phu Nhân D nheo mắt lại. “Ta đã nghe phần đó rồi.”

“Đó là tất cả những gì cháu nói,” Hyacinth nói dối.

“Nói láo.”

Hyacinth nhìn qua bà vào Penelope. “Bà ấy đối xử với em tệ lắm, chị có biết không?”

Penelope nhún vai. “Phải có người làm vậy chứ.”

Gương mặt của Phu Nhân Danbury giãn ra thành một nụ cười toét miệng, và bà quay sang Penelope, “Giờ thì ta phải hỏi - ” Bà ngẩng nhìn lên sân khấu, nghểnh cổ khi bà liếc nhìn bộ tứ. “Có phải cô gái với cây cello của năm ngoái kia không?”

Penelope buồn bã gật đầu.

Hyacinth nhìn cả hai người. “Hai người đang nói về chuyện gì thế?”

“Nếu cô không biết,” Phu Nhân Danbury kiêu căng đáp, “Vậy thì cô đã chẳng chú ý, và cô thật đáng xấu hổ vì điều đó.”

Miệng Hyacinth thả rơi ra. “Ái chà,” cô nói, bởi vì lựa chọn thứ hai là im lặng, và cô chẳng bao giờ thích làm như thế. Chẳng có gì bực mình hơn bị cho ra rìa một trò đùa. Chỉ trừ, có lẽ, bị mắng mà còn chẳng hiểu vì sao. Cô quay lại phía sân khấu, ngắm cô gái chơi đàn cello kĩ hơn. Chẳng thấy gì khác thường, cô lại quay người lần nữa để đối diện với những người đi cùng và mở miệng, nhưng họ đang say sưa trong một cuộc trò chuyện không bao gồm cả cô.

Cô ghét khi điều đó xảy ra.

“Hmmmph.” Hyacinth ngồi dựa vào ghế và làm một lần nữa. “Hmmmph.”

“Cô nghe,” một giọng nói thích thú trên vai cô cất lên, “y như bà tôi.”

Hyacinth nhìn lên. Anh ta ở đây, Gareth St. Clair, đương nhiên phải đúng ngay lúc cô thất thế nhất. Và, tất nhiên, ghế trống duy nhất còn lại là bên cạnh cô.

“Vậy à?” Phu Nhân Danbury hỏi, nhìn lên cháu trai khi bà nện cây gậy xuống sàn. “Cô ấy đã nhanh chóng thay thế cháu trở thành niềm tự hào và niềm vui của ta.”

“Nói cho tôi nghe với, Cô Bridgerton,” Anh St. Clair hỏi, một khóe môi cong lên trong nụ cười nửa miệng chế giễu, “có phải bà tôi đang đào tạo cô thành bản sao của bà không?”

Hyacinth chẳng có sẵn câu trả lời, và cô thấy điều đó khiến cô cực kỳ bực bội.

“Nhích qua nữa đi, Hyacinth,” Phu Nhân D oang oang. “Ta cần phải ngồi cạnh Gareth.”

Hyacinth quay sang để nói gì đó, nhưng Phu Nhân Danbury đã chặn lời cô, “Phải có người đảm bảo nó cư xử cho phải phép.”

Hyacinth thở ra ầm ĩ và di chuyển sang một ghế khác.

“Đây, cậu bé của ta,” Phu Nhân D nói, vỗ vỗ lên cái ghế trống với sự hào hứng rõ ràng. “Ngồi xuống và thưởng thức đi.”

Anh nhìn bà một lúc lâu trước khi nói, “Bà nợ cháu vì chuyện này đó, bà ngoại.”

“Ha!” là câu trả lời của bà. “Không có ta, cháu sẽ không tồn tại.”

“Một luận điểm khó bác bỏ,” Hyacinth thì thầm.

Anh St. Clair quay sang nhìn cô, có lẽ chỉ để quay khỏi bà ngoại anh. Hyacinth mỉm cười ân cần với anh, hài lòng với bản thân vì đã không thể hiện chút phản ứng nào.

Anh luôn khiến cô nhớ đến một con sư tử, hoang tàng và bạo ngược, hừng hực năng lượng như vô tận. Mái tóc anh cũng có màu hung, lập lờ đầy hiếu kỳ giữa màu nâu nhạt và vàng sậm, và anh để tóc với một vẻ phóng túng, thách thức những lời thì thầm bằng cách nuôi nó đủ dài để thắt đuôi sam say gáy. Anh cao, mặc dù không quá cao, sở hữu sức mạnh và vẻ duyên dáng của một người ưa vận động và một khuôn mặt vừa đủ góc cạnh để điển trai chứ không xinh xắn.

Và đôi mắt anh màu xanh lơ. Xanh thật sự. Xanh đến bất an.

Xanh đến bất an? Cô nhẹ lắc đầu. Đó phải là ý nghĩ ngu xuẩn nhất từng được nhồi vào đầu cô. Đôi mắt cô cũng có màu xanh lơ, và nó chẳng có gì gây bất an cả.

“Và điều gì mang cô đến đây, Cô Bridgerton?” anh hỏi. “Tôi đã không nhận ra cô là một người đam mê âm nhạc.”

“Nếu cô ấy yêu âm nhạc,” Phu Nhân D nói từ đằng sau anh, “thì cô ấy đã bỏ trốn đến Pháp rồi.”

“Bà rất ghét bị bỏ ngoài cuộc trò chuyện phải không?” anh thì thầm mà không quay lại. “Ow!”

“Gậy hả?” Hyacinth ngọt ngào hỏi.

“Bà là mối đe dọa cho xã hội,” anh lầm bầm.

Hyacinth quan sát một cách thích thú khi anh với tay ra sau mà không hề quay đầu lại, nắm chặt cây gậy và giật nó khỏi tay bà anh. “Đây,” anh nói, đưa nó cho cô, “cô sẽ chăm sóc nó chứ? Bà sẽ không cần nó trong khi bà đang ngồi.”

Miệng Hyacinth há ra. Ngay cả cô còn chưa bao giờ dám can thiệp vào cây gậy của Phu Nhân Danbury.

“Tôi thấy là cuối cùng mình cũng đã gây được ấn tượng với cô,” anh nói, ngồi dựa vào ghế với vẻ mặt của một người cực kỳ hài lòng với chính mình.

“Đúng vậy,” Hyacinth nói trước khi cô có thể ngăn mình. “Ý tôi là, không. Tôi muốn nói là, đừng có ngu ngốc thế. Tôi chắc chắn không bị không ấn tượng bởi anh.”

“Phấn khởi làm sao,” anh thì thầm.

“Ý tôi là,” cô nói, nghiến răng, “tôi không thật sự nghĩ về nó cách này hay cách khác.”

Anh vỗ một bàn tay lên trái tim mình. “Bị thương,” anh nói xấc xược. “Và xuyên thẳng qua tim.”

Hyacinth nghiến răng lại. Thứ tồi tệ hơn cả bị đưa ra làm trò cười là không chắc có phải mình đang bị đưa ra làm trò cười. Cô có thể đọc những người khác ở Luân Đôn như một quyển sách để mở. Nhưng với Gareth St. Clair, cô đơn giản là không bao giờ hiểu. Cô liếc qua anh để xem liệu Penelope có đang lắng nghe - cô cũng không biết chắc chuyện đó thì có gì quan trọng - nhưng Pen đang sốt vó xoa dịu Phu Nhân Danbury, bà vẫn còn đau khổ vì mất mát cây gậy.

Hyacinth cựa quậy không yên, cảm giác như bị bao vây. Ngài Somershall - chưa bao giờ là người đàn ông mảnh khảnh nhất trong phòng - đang ngồi bên trái, đổ tràn lên ghế cô. Nên cô buộc phải nhích người về bên phải một chút, nên tất nhiên càng đẩy cô đến gần Gareth St. Clair, người đang tích cực tỏa nhiệt.

Chúa ơi, anh ta đã đóng chai mình trong lọ nước nóng trước khi ra ngoài hay sao?

Hyacinth cầm tờ chương trình lên một cách kín đáo nhất có thể và dùng nó làm quạt.

“Có gì không ổn à, Cô Bridgerton?” anh hỏi, nghiêng đầu sang nhìn cô với vẻ hài hước tò mò.

“Tất nhiên là không,” cô trả lời. “Chỉ là ở đây hơi ấm, anh không nghĩ vậy sao?”

Anh quan sát cô lâu hơn cô muốn một giây, và rồi quay sang Phu Nhân Danbury. “Bà có bị sốc nhiệt vì nóng không, Bà Ngoại?” anh hỏi đầy quan tâm.

“Không hề,” câu trả lời nhanh nhẹn đáp lại.

Anh quay lại với Hyacinth cùng một cái nhún vai. “Chắc phải do cô,” anh thì thầm.

“Phải vậy,” cô nghiến răng, kiên quyết nhìn thẳng phía trước. Có lẽ vẫn còn thời gian để trốn vào phòng nghỉ của các quý bà. Penelope sẽ treo cô lên rồi phanh thây vì điều đó, nhưng có hai người đang ngồi giữa họ thì có thật sự bị coi là bỏ rơi? Bên cạnh đó, cô có thể sử dụng Ngài Somershall như một lí do chính đáng. Thậm chí đến giờ ông ta vẫn dịch chuyển, đè sát vào cô với một thái độ khiến Hyacinth không chắc là vô tình.

Hyacinth dịch một tí về bên phải. Chỉ một inch thôi - e là còn chưa tới. Điều cuối cùng cô muốn là bị ép chặt vào Gareth St. Clair. À, điều kế cuối vậy. Khung người đẫy đà của Ngài Somershall nhất định là tệ nhất.

“Có gì không ổn, Cô Bridgerton?” Anh St. Clair hỏi thăm.

Cô lắc đầu, đặt bàn tay lên tay vịn ghế để chuẩn bị đứng lên. Cô không thể -

Bốp.

Bốp bốp bốp.

Hyacinth suýt chút nữa là rên rỉ. Đó là một trong những Tiểu Thư Smythe-Smyth, báo hiệu buổi hòa nhạc sắp bắt đầu. Cô đã lỡ mất thời cơ. Giờ thì cô chẳng còn cách nào đi ra một cách lịch sự.

Nhưng ít nhất cô được an ủi vì không phải là người khốn khổ duy nhất. Ngay lúc những cô gái Smythe-Smyth nâng thanh vĩ để chơi nhạc cụ, cô nghe Anh St. Clair thở ra một tiếng rên rỉ rất khẽ, theo sau là một câu nghe rất thành tâm, “Xin Chúa cứu giúp tất cả chúng con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.