Tên Thần Tượng Ác Ma

Chương 97




Đã gần ba năm trôi qua kể từ khi có một người con nhà Bridgerton kết hôn, nghe nói Phu nhân Bridgerton đã mấy lần tuyên bố rằng bà gần như chẳng còn chút mưu chước nào để bắt những đứa con của bà vào vòng hôn nhân cả. Benedict thì chẳng chịu cưới vợ (dù anh ta đã bước vào ngưỡng cửa của tuổi ba mươi, Bổn tác giả vẫn cho rằng anh ta còn lâu mới đến hạn chót phải cưới vợ), và cả Colin cũng vậy, mặc dù anh ta có lẽ sẽ được tha thứ vì sự chậm chạp của mình, bởi anh ta, sau rốt thì, cũng mới hai mươi sáu tuổi thôi.

Đồng thời Thái tử tước phu nhân cũng có hai cô con gái để phải lo lắng. Eloise đã gần hai mươi mốt và mặc dù cô đã nhận được vài lời cầu hôn, cô vẫn không hề tỏ ra có chút mặn mà gì với hôn nhân cả. Francesca thì cũng gần hai mươi (cả hai cô gái ngẫu nhiên lại cùng chung ngày sinh), và cô ấy cũng, dường như là có nhiều hứng thú với mùa lễ hội hơn là với hôn nhân.

Bổn tác giả cảm thấy rằng Phu nhân Bridgerton cũng không cần phải lo lắng quá. Bởi sẽ là điều không tưởng nếu có bất kỳ một người nhà Bridgerton nào lại không tìm được một đối tượng thích hợp, và bên cạnh đó, hai người con đã kết hôn của phu nhân vốn đã trao cho bà tất cả là năm đứa cháu, và chắc chắn rằng đó đã một phần thỏa mãn niềm khao khát từ tận trong tim của phu nhân Bridgerton rồi.

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 30 tháng 4 năm 1817.

Rượu và xì gà. Bài bạc và rất nhiều gái thuê. Đây là loại tiệc mà Benedict Bridgerton sẽ vô cùng hứng thú nếu chàng vừa mới ra khỏi trường đại học.

Nhưng nay thì chàng chỉ thấy chán thôi.

Thậm chí chàng còn chẳng hiểu tại sao mình lại đồng ý tham dự cái bữa tiệc này nữa. Nó làm chàng đã chán lại càng thêm chán. London mùa lễ hội năm 1817 thực sự là một sự lặp lại đúng nghĩa của mùa lễ hội năm ngoái, và với chàng thì mùa lễ hội năm 1816 đã kinh khủng lắm rồi. Lập lại nó lại từ đầu lần nữa thì lại càng đáng chán hơn.

Chàng thậm chí còn chẳng biết gì nhiều về chủ buổi tiệc này, cái gã Phillip Cavender ấy. Hắn hình như là một trong số những người bạn của bạn của bạn chàng, và ngay lúc này thì Benedict đang vô cùng (nhấn mạnh chữ vô cùng đấy nhé) ước rằng chàng vẫn đang ở nguyên trong London. Chàng vừa mới khỏi một trận cúm nhẹ xong, và đáng ra chàng nên sử dụng điều đó làm cái cớ để không phải tham gia cái bữa tiệc này, nhưng bạn của chàng – cái tên ngốc mà chàng đã không thấy mặt trong suốt bốn giờ đồng hồ vừa qua – đã châm chọc và phỉnh phờ thuyết phục chàng tham gia, cuối cùng chàng đành phải chịu thua thôi. Để rồi lúc này chàng hoàn toàn thành tâm hối tiếc cái quyết định ngu si đó.

Chàng bước qua sảnh chính nhà cha mẹ của Cavender. Qua khung cửa phía bên trái, chàng có thể thấy một ván bài với tiền cược cao đang diễn ra. Một trong những người chơi đang chửi thề hết lời. "Đồ ngốc ngoại hạng," Benedict lầm bầm. Cái gã tội nghiệp đó có lẽ vừa mới thua sạch cái ngôi nhà tổ tiên truyền lại của gã.

Cửa ra ngay bên phải chàng, nhưng chàng có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của một cô ả, kèm theo đó là tiếng cười khùng khục của một gã nào đó, theo sau đó là những tiếng làu bàu và kêu the thé.

Đúng là điên. Chàng chẳng muốn ở đây thêm chút nào nữa. Chàng ghét bài bạc và nhất là khi tiền cược cao hơn cả những gì mà những người tham dự có thể đáp ứng, và chàng chưa bao giờ, không bao giờ thích thú việc giao cấu ở những nơi công khai thế kia. Chàng chẳng biết được chuyện gì đã xảy ra cho cái tên bạn ngốc đã dẫn chàng đến đây, và cũng chẳng thích gì những gã khách tham dự khác.

"Thế là quá đủ rồi, mình sẽ biến khỏi đây," chàng tuyên bố, dù cho chẳng có ai ở trong sảnh lớn để mà nghe thấy chàng cả. Chàng có một khu đất chẳng xa đây lắm, chỉ khoảng một giờ cưỡi ngựa thôi. Thật sự thì nó chẳng lớn hơn một cái nhà gỗ là mấy, nhưng nó thuộc về chàng, và ngay lúc này nó có vẻ như là thiên đường vậy.

Nhưng để cho phải phép thì chàng vẫn phải đi tìm cái tên chủ tiệc và báo với hắn rằng chàng sẽ rời tiệc, kể cả nếu cái gã Cavender đó đang say túy lúy và thậm chí còn chẳng nhớ nổi cái gì vào sáng hôm sau cả.

Sau mười phút mười phút tìm kiếm vô ích, Benedict bắt đầu ước rằng mẹ chàng đã không quá cứng rắn trong việc thấm nhuần cho các con của bà về việc phải luôn cư xử lịch sự. Sẽ thật dễ dàng hơn rất nhiều nếu chàng cứ bỏ đi và chẳng tội gì phải nhọc công thế này. "Ba phút nữa," chàng càu nhàu. "Nếu mình không tìm ra cái gã khốn ngu ngốc đó trong vòng ba phút nữa, mình sẽ biến khỏi đây."

Ngay lúc đó, một cặp hai gã trẻ tuổi ngã dúi ngã dào trước mặt chàng, hai tên say tự vấp phải chân nhau khi nghiêng ngửa loạng choạng lôi nhau đi. Mùi rượu nồng nặc trong không khí, và Benedict bước một bước thận trọng lùi về sau, sợ nhỡ một trong hai gã tự nhiên sôi bụng và tống hết mọi thứ trong cái bụng rỗng tuyếch đó vào chân chàng thì chết.

Benedict vốn luôn trân trọng những đôi ủng của chàng mà.

"Bridgerton !" một trong hai gã gọi tướng lên.

Benedict tặng họ một chào gật nhẹ. Cả hai đều kém chàng khoảng năm tuổi, và chàng thì cũng chẳng biết gì nhiều về họ.

"Đ-đó đâu phải Bridgerton," gã say kia líu nhíu nói. "Đó là – ô, đúng rồi, đó là một Bridgerton. Mái tóc và cái mũi đó, kh-không lẫn được." Rồi mắt gã nhíu lại. "Nhưng Bridgerton nào thế ?"

Benedict tảng lờ đi câu hỏi của gã. "Chàng trai cậu có thấy gã chủ tiệc đâu không ?"

"Chúng ta có một chủ tiệc ?"

"Tất nhiên là chúng ta có một chủ tiệc," gã say đầu tiên lên tiếng. "Cavender. Mày biết mà, hắn để chúng ta sử dụng nhà hắn ---"

"Nà nhà cha mẹ hắn," gã kia sửa lại. "Vẫn chưa được th-thừa kế, anh chàng tội nghiệp."

"Kể cả thế ! Nhà cha mẹ hắn, vẫn là của hắn."

"Rút cuộc có ai trông hai người nhìn thấy anh ta ở đâu không ?" lồng lên bởi Benedict.

"Ngay ngoài kia kìa," đáp lời bởi gã say, kẻ rõ ràng là vẫn chưa nhớ ra rằng họ có một chủ tiệc. "Ngay trước cửa ấy."

"Cám ơn," Benedict cụt lủn nói, rồi bước qua đầu hai tên say ấy để ra đến cửa trước của ngôi nhà. Chàng sẽ bước xuống những bậc thềm trước, chào Cavender, rồi tìm đường ra chuồng ngựa để lấy cỗ xe tứ mã của chàng và rồi chàng sẽ biến khỏi đây. Chàng thậm chí còn chẳng dừng một bước dài nào cả.

Đã đến lúc, nghĩ bởi Sophie Beckett, cực kỳ thích hợp để nàng tìm một công việc mới.

Đã gần hai năm kể từ khi nàng rời khỏi London, hai năm kể từ khi nàng cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp làm nô lệ cho Araminta, hai năm kể từ khi nàng hoàn toàn sống dựa vào sức mình.

Sau khi nàng rời khỏi Dinh thự Penwood, nàng đã đem cầm cố cặp ghim giày của Araminta, nhưng những viên kim cương mà Araminta vẫn thường hay khoác lác về hóa ra lại chẳng phải là kim cương gì cả, chúng chỉ là thủy tinh thường thôi, và chúng chẳng đem lại nhiều tiền cho lắm. Nàng đã cố tìm một công việc như là một gia sư, nhưng chẳng một cơ sở nào nàng hỏi tới sẵn lòng nhận nàng vào làm cả. Nàng rõ ràng là có học vấn tốt, nhưng nàng lại không có người giới thiệu, và bên cạnh đó, hầu hết phụ nữ đều không thích thuê nhận một ai đó trẻ và xinh xắn.

Sophie cuối cùng đã mua một vé tàu đến Wiltshire, bởi nơi đó là nơi xa nhất nàng có thể đi mà vẫn giữ được một phần tiền của nàng phòng trong trường hợp khẩn cấp. May mắn thay, nàng đã nhanh chóng tìm được người thuê, nàng làm hầu phòng trên tầng trên cho Ông bà John Cavender. Họ là một cặp vợ chồng bình thường, họ đòi hỏi những người hầu của mình phải hoàn thành tốt công việc, nhưng không đòi hỏi điều gì khắt khe quá đáng. Sau nhiều năm làm việc quần quật cho Araminta, Sophie thấy nhà Cavender là cực kỳ tốt rồi.

Nhưng rồi khi con trai họ trở về từ chuyến du lịch châu Âu của hắn ta, và mọi thứ đều thay đổi. Phillip thường xuyên chắn đường nàng trong sảnh, và khi những lời bóng gió và gợi ý của hắn bị từ chối dứt khoát, hắn trở nên hung hăng hơn. Sophie vừa mới bắt đầu nghĩ rằng nàng nên tìm nơi làm công ở đâu đó khác thì Ông bà Cavender lại rời nhà một tuần để thăm hỏi chị gái của Bà Cavender ở Brighton, và Phillip quyết định tổ chức một buổi tiệc cho khoảng hai tá bạn thân của hắn. Trước đó đã thật khó để né tránh sự tán tỉnh của Phillip, nhưng ít nhất Sophie vẫn cảm thấy được bảo vệ. Phillip sẽ không bao giờ dám tấn công nàng trong khi có mẹ hắn hiện diện.

Nhưng giờ đây khi Ông bà Cavender đều đã đi khỏi, Phillip dường như nghĩ hắn có thể làm mọi thứ hắn muốn, và bạn bè hắn thì cũng chẳng hơn gì.

Sophie biết nàng đáng ra nên rời khỏi ngôi nhà ngay lập tức, nhưng Bà Cavender vẫn luôn đối xử tốt với nàng, và nàng không nghĩ đó là lịch sự khi bỏ đi mà không có lời. Nhưng sau hai giờ đồng hồ bị đeo đuổi vòng vòng quanh ngôi nhà, Sophie đã quyết định rằng những hành động xử sự lịch thiệp chẳng hề đáng so với đức hạnh của nàng, bởi vậy nàng đã nói với bà quản gia (nhờ chúa bà ấy cũng cảm thông với nàng) rằng nàng không thể ở lại, nàng đóng gói đồ đạc của mình trong một cái túi nhỏ, lén lút đi qua cầu thang bên, và rời khỏi ngôi nhà. Ngôi làng gần nhất cách đây khoảng hai dặm đường, nhưng ngay cả trong đêm tối mịt mùng này, thì con đường đi vào làng dường vẫn an toàn hơn nhiều so với việc ở lại trong nhà Cavender, bên cạnh đó, nàng biết một quán trọ nhỏ nơi nàng có thể có được một bữa ăn nóng sốt và một phòng trọ với giá phải chăng.

Nàng vừa mới đi vòng khỏi ngôi nhà và bước chân lên con đường trước, thì đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng hò hét khàn khàn.

Nàng nhìn lên. Ôi, chúa tôi. Phillip Cavender, trong có vẻ còn say và xấu tính hơn bình thường.

Nàng vội chạy đi, vừa chạy vừa cầu nguyện rằng rượu sẽ khiến Phillip yếu đi bởi nàng biết nàng không thể đọ lại với vận tốc của hắn được.

Nhưng hành động bỏ chạy của nàng dường như chỉ càng làm hắn thêm kích thích, bởi nàng nghe thấy hắn hét lên sung sướng, rồi cảm thấy được tiếng chân hắn sùng sục trên nền đất, càng ngày càng gần hơn cho đến khi nàng thấy được bàn tay hắn với tới được cổ áo khoác của nàng, giật nàng dừng lại.

Phillip cười hân hoan, và Sophie chưa bao giờ từng kinh sợ hơn thế trong đời.

"Xem chúng ta có gì ở đây nào," hắn khúc khích. "Tiểu thư Sophie nhỏ bé. Tôi nên giới thiệu cô với bạn tôi chứ nhỉ."

Miệng Sophie khô khốc, và nàng không chắc rằng tim nàng đang bắt đầu đập nhanh gấp đôi hay đang ngừng sững lại nữa. "Để tôi đi, Ngài Cavender," nàng nói với chất giọng cứng rắn nhất của nàng.

Nàng biết rằng hắn thích nàng hoảng sợ và yếu ớt, và nàng từ chối hoàn thành ước muốn đó của hắn.

"Tôi không nghĩ vậy đâu," hắn nói, xoay người nàng lại để khiến nàng bị buộc phải nhìn cái miệng tởm lợm của hắn mỏng dính lại thành một nụ cười đểu cáng. Hắn quay đầu sang bên và gọi lớn, "Heasley ! Fletcher ! Xem tao có gì ở đây này !"

Sophie nhìn trong kinh hoàng khi có thêm hai gã đàn ông nữa bước ra từ trong bóng tối. Nhìn từ vẻ ngoài của chúng, thì chúng cũng say mà cũng có thể là còn say hơn cả Phillip.

"Mày luôn làm chủ những bữa tiệc tuyệt vời nhất," một trong số hai tên mới đến nói với một cái giọng nịnh hót.

Phillip vênh vênh tự đắc vì hãnh diện.

"Để tôi đi !" Sophie lần nữa nói.

Phillip cười nhe răng. "Chúng mày nghĩ sao ? Liêu tao có nên làm như quí cô đây bảo không ?"

"Quỉ quái, tất nhiên là không !" lời đáp phát ra từ tên trẻ hơn trong số hai kẻ đó.

"'Quí cô,'" nói bởi gã kia, cái gã đã nói với Phillip rằng hắn làm chủ những bữa tiệc tuyệt nhất ấy, "có lẽ là một từ hơi quá chăng ?"

"Quá đúng !" Phillip đáp lại. "Con này là một người hầu, và chúng ta đều biết, rằng cái thứ này được sinh ra là để phục vụ." Hắn đẩy mạnh Sophie về phía một trong hai gã bạn của hắn. "Đây. Nhìn hàng đi."

Sophie hét lên khi nàng bị đẩy về phía trước, và nàng nắm chặt thật chặt lấy cái túi nho nhỏ của nàng. Nàng sắp bị cưỡng hiếp, điều đó là rõ ràng rồi. Nhưng trí não đang sợ hãi tột độ của nàng muốn giữ lấy một tý cái gì đó còn sót lại đại diện cho phẩm giá của nàng, và nàng từ chối để cho những gã đàn ông này đánh đổ mọi thứ nàng còn giữ được xuống nền đất lạnh.

Gã đàn ông vừa bắt lấy nàng thô bạo sờ soạng vào người nàng, rồi gã đẩy nàng về phía kẻ thứ ba. Gã đó vừa mới sờ vào eo nàng thì nàng nghe thấy một ai đó gọi tướng, "Cavender !"

Sophie nhắm chặt mắt lại trong nỗi đau đớn cực độ. Tên thứ tư. Chúa ơi, ba chưa phải là đủ sao ?

"Bridgerton !" Phillip gọi lại. "Đến đây tham gia cùng bọn này !"

Mắt Sophie bật mở. Bridgerton ?

Một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ bước ra từ bóng tối, di chuyển về phía họ với một dáng điệu uyển chuyển và tự tin.

"Chúng ta có gì ở đây vậy ?"

Chúa tôi, nàng nhận ra giọng nói đó dù ở bất kỳ đâu. Nàng đã nghe nó đủ thường xuyên trong những giấc mơ của nàng.

Đó là Benedict Bridgerton. Hoàng tử Quyến rũ của nàng.

Không khí buổi đêm thật lạnh giá, nhưng Benedict lại thấy nó thật dễ chịu sau khi bị buộc phải thở trong cái đống mùi rượu và thuốc lá nồng nặc bên trong.

Trăng thì gần tròn, tỏa ra ánh sáng nhẹ, những cơn gió đêm lay động qua những tán lá. Nói chung, đây là một đêm tuyệt vời để rời khỏi một bữa tiệc chán ngắt và cưỡi ngựa về nhà.

Nhưng điều gì cần thì phải làm trước. Chàng vẫn phải tìm cái gã chủ tiệc, cố làm cho xong cái động tác cảm ơn hắn vì lòng mến khách của hắn, và thông báo với hắn việc chàng rời đi. Khi chàng bước xuống qua những bậc thềm cuối, chàng gọi tướng, "Cavender !"

"Ở đây !", có tiếng đáp lại, và Benedict quay đầu về phía phải. Cavender đang đứng dưới một cái cây với hai gã khác. Mấy thằng cha say đó rõ ràng là đang rất vui vẻ với một cô hầu, đẩy cô gái qua lại giữa bọn chúng.

Benedict rên rỉ. Chàng thì đang ở quá xa nên chàng không thể biết được cô hầu đó có thích thú với sự chăm sóc của mấy gã đó không, và nếu cô ta không, vậy thì chàng sẽ phải cứu cô ta thôi, và điều đó thì chẳng phải là cách chàng dự định cho buổi tối này. Chàng chưa bao giờ đặc biệt ham mê với việc đóng vai anh hùng giải cứu mĩ nhân cả, nhưng chàng lại có rất nhiều em gái – nói cho chính xác là bốn cô em - để mà có thể tảng lờ đi việc bất kỳ phái nữ nào gặp cảnh hiểm nghèo cả.

"Này !" chàng gọi khi chàng thong thả bước về phía đó, cố tình giữ cho những sải bước chân chàng đều đặn như bình thường. Việc di chuyển chậm rãi và đánh giá tình hình luôn tốt hơn nhiều so với việc xộc ra và mù quáng tấn công.

"Bridgerton !" Cavender gào gọi. "Đến đây tham gia cùng bọn này !"

Benedict tiến đến gần kề vừa lúc một trong ba gã đó luồn một cánh tay quanh eo của cô gái trẻ và kẹp cô gái vào gần gã, lưng cô gái bị dúi sát và người gã. Bàn tay kia của gã thì đang ở trên mông cô gái, siết và bóp.

Benedict hướng ánh nhìn của chàng vào mắt cô hầu đó. Đôi mắt ấy mở lớn và tràn đầy sợ hãi, và cô ta đang nhìn vào chàng như thể chàng vừa mới rơi xuống từ trời. "Chúng ta có gì ở đây vậy ?" chàng hỏi.

"Chỉ là chút giải trí thôi," Cavender cười như nắc nẻ. "Cha mẹ tôi đủ tốt bụng để thuê cái mẩu ngon lành này như một hầu phòng."

"Cô ấy không hề tỏ ra là đang thích thú sự chăm sóc của mấy người," Benedict lặng lẽ nói.

"Ồ cô ả vừa đủ thích mà," Cavender đáp lại với một cái cười nhe hết cả hàm răng.

"Vừa đủ với bọn này là được rồi."

"Nhưng không đủ," Benedict nói, bước về phía trước một bước, "với tôi."

"Cậu có thể có lượt của cậu với cô ta," Cavender nói vui vẻ. "Ngay sau khi bọn này xong việc với cô ả."

"Mày hiểu nhầm rồi."

Có chút gì đó cứng ngắt trong giọng của Benedict, và cả ba gã đàn ông đông cứng lại, nhìn qua chàng với sự tò mò cảnh giác.

"Thả cô gái ra," chàng nói.

Vẫn bị sững sờ bởi sự thay đổi đột ngột của bầu không khí, và với những phản ứng giống như là do việc ngu si chậm hiểu hơn là do rượu, gã đàn ông đang giữ cô gái im như phỗng chẳng nhúc nhích hay làm gì cả.

"Tôi không muốn đánh với mấy người," Benedict nói, khoang tay trước ngực, "nhưng nếu tôi sẽ đánh nếu cần thiết. Và tôi có thể đảm bảo với các người rằng cái vụ một trọi ba này không làm tôi sợ đâu."

"Nghe cho rõ đây," Cavender tức tối nói. "Mày không thể đến đây và ra lệnh cho tao trên đất của tao được."

"Đó là đất của cha mẹ mày," Benedict chỉ ra, nhắc cho chúng nhớ rằng Cavender vẫn miệng còn hơi sữa lắm.

"Đây là nhà tao," Cavender bắn trả, "và con bé này là người hầu của tao. Nó phải làm những gì tao muốn."

"Tôi không thấy rằng chế độ nô lệ là hợp pháp trên đất nước này đâu," Benedict lầm bầm.

"Nó phải làm những gì tao bảo !"

"Thật không ?"

"Tao sẽ sa thải nó nếu nó không làm."

"Tốt thôi," Benedict nói với một cái nhếch mép. "Vậy thì hỏi cô ấy đi. Hỏi cô gái xem liệu cô ấy có muốn bị dính vào với cả ba thằng các người không. Bởi đó là những gì các người đang có trong đầu, không phải sao ?"

Cavender ấp úng khi hắn cố tìm lời để cãi.

"Hỏi cô gái đi," Benedict nói lần nữa, lần này còn cười nhăn nhở nữa, chủ yếu là vì chàng biết nụ cười của chàng mấy gã trẻ tuổi này tức điên lên. "Và nếu cô ấy nói không, mày có thể sa thải cô ta ngay tại đây tại chỗ này."

"Tao sẽ không hỏi nó," Cavender lải nhải.

"Được, vậy tức là mày không thực sự cho rằng cô ấy đồng ý đúng không ?"

Benedict nhìn vào cô gái. Cô ta quả thật là rất quyến rũ, với mái tóc quăn màu nâu nhạt và đôi mắt to dễ thương. "Được thôi," chàng nói, lại liếc về phía Cavender. "Tôi sẽ hỏi cô ấy."

Đôi môi cô gái hơi hé mở, và Benedict có một cảm giác kỳ cục nhất rằng họ đã từng gặp nhau đâu đó trước đây. Nhưng điều đó là không thể nào, trừ khi cô ta làm việc cho một vài gia đình quí tộc nào khác. Mà kể cả thế, chàng chắc cũng chỉ là đã từng thấy cô ta đi ngang qua thôi. Sở thích về phụ nữ của chàng chưa bao giờ có xu hướng về những cô hầu cả, và thật sự thì, chàng có khuynh hướng không chú ý đến họ.

"Cô ..." Chàng nhíu mày. "Xin lỗi, tên cô là gì ?"

"Sophie Beckett," nàng hổn hển, nghe như thể có một con cóc rất lớn đang mắc trong họng nàng vậy.

"Cô Beckett," chàng tiếp tục, "liệu cô có thể tốt bụng để trả lời câu hỏi vừa nãy không ?"

"Không !" nàng thốt lên.

"Cô không định trả lời ?" chàng hỏi, mắt chàng tỏ vẻ vui thích.

"Không, tôi không muốn dính vào với ba người đàn ông này !" Những từ ngữ gần như là nổ tung từ miệng nàng.

"Ồ, vậy dường như là ổn rồi," Benedict nói. Chàng lườm vào gã đàn ông vẫn đang giữ nàng. "Tôi xin gợi ý là cậu nên thả cô gái ra để ngài Cavender đây có thể sa thải cô ấy."

"Và rồi ả ta sẽ đi đâu ?" Cavender chế nhạo. "Tao có thể bảo đảm với mày là ả ta sẽ không bao giờ được làm việc ở trong khu vực này lần nữa."

Sophie quay về phía Benedict, cũng băn khoăn điều tương tự vậy.

Benedict đưa ra một cái nhún vai lơ đễnh. "Tôi sẽ tìm cho cô ấy một vị trí trong nhà của mẹ tôi." Chàng nhìn về phía nàng và nhướng một bên mày. "Ta cho rằng điều đó là có thể chấp nhận được ?"

Mồm Sophie há hốc trong sự sững sờ kinh hoàng. Chàng muốn đem nàng về nhà chàng !

"Đó không phải là phản ứng mà ta tưởng sẽ thấy," Benedict khô khan nói. "Nhưng chắc chắn nhà ta sẽ dễ chịu hơn là vị chủ nhân của cô ở đây. Ít nhất thì, ta có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị cưỡng bức. Cô nghĩ sao ?"

Sophie điên cuồng liếc về phía ba gã đàn ông định cưỡng hiếp nàng. Nàng thực sự thì chẳng có một lựa chọn nào cả. Benedict Bridgerton là điều duy nhất có thể giúp nàng rời khỏi đất nhà Cvender. Nàng biết nàng không thể nào làm việc cho mẹ chàng được; ở gần Benedict như vậy và phải xử sự như một người hầu thì thật sự là quá mức nàng có thể chịu đựng. Nhưng nàng có thể tìm cách tránh điều đó sau này. Còn ngay bây giờ, ngay lúc này điều nàng cần là phải thoát khỏi Phillip.

Nàng quay về phía Benedict và gật, vẫn sợ phải dùng giọng mình. Nàng cảm thấy như thể nàng đang bị nghẹn bên trong, dù nàng không chắc chắn lắm việc nàng cảm thấy như thế là do sợ hãi hay là nhẹ nhõm nữa.

"Tốt," chàng nói. "Chúng ta đi thôi chứ nhỉ ?"

Nàng đưa một cái nhìn ám chỉ về phía cái cánh tay vẫn đang giữ nàng làm con tin.

"Oh, vì tình yêu với Chúa," Benedict gầm gừ. "Cậu sẽ thả cô ấy ra hay tôi phải bắn nát cái bàn tay chết tiệt đó của cậu hả ?"

Benedict thậm chí còn không mang theo một khẩu súng, nhưng giọng điệu của chàng cũng đủ để gã đó thả ra ngay lập tức.

"Tốt," Benedict nói, đưa tay ra phía trước cho nàng. Nàng bước về phía trước, và đặt những ngón tay run rẩy lên khuỷu tay chàng.

"Mày không thể cứ thế mà đưa con ả đó đi được !" Phillip hét.

Benedict cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh. "Tôi vừa mới làm đấy thôi."

"Mày sẽ hối tiếc về chuyện này," Phillip nói.

"Tôi nghi ngờ điều đó đấy. Còn bây giờ biến khỏi tầm nhìn của tôi."

Phillip phát ra một âm thanh cáu kỉnh, rồi quay về phía bạn hắn và nói, "Biến khỏi đây thôi." Rồi hắn quay phắt lại về phía Benedict và thêm vào, "Đừng có nghĩ mày sẽ nhận được thêm một lời mời dự tiệc nào của tao nữa."

"Ô ô, tim tôi tan nát rồi này," Benedict dài giọng.

Phillip bật ra thêm một cái khịt mũi giận dữ nữa, rồi hắn và hai tên bạn bước xồng xộc về phía ngôi nhà.

Sophie quan sát bọn chúng bước đi, rồi từ từ đưa ánh nhìn của nàng về phía Benedict. Khi nàng bị bẫy bởi Phillip và bạn hắn, nàng biết chúng định làm gì với nàng. Và nàng gần như muốn chết đi cho xong. Và rồi, đột nhiên, Benedict Bridgerton xuất hiện, đứng đó trước mặt nàng như người hùng trong mộng của nàng, và nàng nghĩ có lẽ nàng đã chết rồi cũng nên, bởi vì trừ khi nàng đã lên thiên đàng rồi, nếu không thì tại sao chàng lại có mặt ở đây với nàng ?

Nàng đã hoàn toàn và tuyệt đối chết cứng, nàng gần như quên mất rằng gã bạn của Phillip vẫn đang ghim nàng vào gã và đang chộp lấy nàng trong một tư thế nhục mạ nhất. Trong một giây ngắn ngủi dường như cả thế giới đã biến đi đâu mất, và chỉ một điều duy nhất nàng có thể thấy, điều duy nhất nàng biết, đó là Benedict Bridgerton. Đó là một khoảnh khắc của sự hoàn hảo. Nhưng rồi thực tại lại vồ lấy nàng, và tất cả những gì nàng có thể nghĩ là – chàng đang làm gì ở đây ? Đây là một bữa tiệc đáng tởm lợm, toàn những gã say và gái điếm. Khi nàng gặp chàng hai năm trước, chàng dường như không phải loại người có thể tham dự cái loại tiệc thế này. Nhưng nàng cũng chỉ biết chàng có trong vài giờ ngắn nguỉ. Và trong hai năm qua, ký ức về Benedict Bridgerton đã là luồng sáng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời xám xịt và thê lương của nàng. Nếu nàng đã nhầm tưởng chàng, nếu chàng cũng chẳng hơn gì Phillip và bạn của hắn, thì nàng sẽ bị bỏ lại với không gì cả.

Không cả một ký ức về yêu thương.

Nhưng chàng đã cứu nàng. Và điều đó là không thể bác bỏ được. Có lẽ chẳng quan trọng gì lý do tại sao chàng lại đến bữa tiệc của Phillip, chỉ duy nhất quan trọng một điều đó là chàng đã ở đây, và chàng đã cứu nàng.

"Cô không sao đấy chứ ?" đột nhiên chàng hỏi.

Sophie gật, nhìn thẳng vào mắt chàng, chờ chàng nhận ra nàng.

"Cô có chắc không đấy ?"

Nàng lại gật lần nữa, vẫn đang chờ. Nó sẽ xảy ra nhanh thôi.

"Tốt. Mấy gã khốn đó đã đối xử với cô thật thô bạo."

"Tôi sẽ ổn thôi." Sophie cắn môi dưới. Nàng không biết được chàng sẽ phản ứng thế nào khi chàng nhận ra nàng là ai.

Liệu chàng sẽ vui sướng ? Hay là giận giữ ? Sự hồi hộp đang giết chết nàng.

"Cô sẽ cần bao lâu để thu dọn đồ đạc ?"

Nàng chớp chớp mắt theo một cách khá là ngốc ngốc, rồi nhận ra nàng vẫn còn đang giữ cái túi hành lý của nàng. "Tất cả đều ở đây," nàng nói. "Tôi đang định bỏ đi thì họ bắt được tôi."

"Cô nàng thông minh," chàng lẩm nhẩm vẻ hài lòng.

Sophie thì cứ nhìn chằm chằm vào chàng, không thể tin được là chàng không nhận ra nàng.

"Vây thì nên đi thôi," chàng nói. "Chỉ ở trên đất của Cavender đã làm ta phát ốm lên rồi."

Sophie chẳng nói gì, nhưng cằm nàng thì nhẹ nghênh về phía trước, và đầu nàng thì hơi nghiêng sang bên khi nàng nhìn mặt chàng.

"Cô có chắc là cô ổn không đấy ?" chàng hỏi.

Và rồi Sophie bắt đầu nghĩ.

Hai năm trước, khi nàng gặp chàng, thì một nửa mặt nàng được che đi bởi cái mặt nạ.

Tóc nàng thì được đánh nhẹ phấn, khiến mái tóc như vàng hơn. Hơn nữa, từ hồi đó đến giờ, nàng đã cắt nó đi và bán cho người làm tóc giả. Mái tóc dài trước đây của nàng nay chỉ là những lọn quăn ngắn.

Không có Bà Gibbon chăm bẵm cho nàng, nàng đã mất gần một stone cân nặng (~ 6,4kg)

Và nếu nhớ đúng thì, họ chỉ đứng bên nhau trong có khoảng gần một giờ rưỡi.

Nàng nhìn chằm chằm vào chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng. Và đó là khi nàng biết.

Chàng sẽ không nhận ra nàng.

Chàng không có chút ý tưởng nào về việc nàng là ai.

Và Sophie thì chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.