Tên Thần Tượng Ác Ma

Chương 30




Elizabeth đến nhà Danbury bữa sáng hôm sau với mục tiêu số một trong đầu: tránh xa James Siddons trong khả năng con người có thể.

Anh đã hôn cô. Anh thực sự đã hôn cô. Tệ hơn nữa, cô đã để anh làm vậy. Và thậm chí tệ hơn nữa, cô đã chạy trốn như một kẻ hèn nhát cả quãng đường về nhà. Chỉ có một lần trong tất cả những năm cô làm người bầu bạn với Phu nhân Danbury cô không giữ lời là làm việc sớm, và đó là khi cô bị bệnh về phổi. Thậm chí, cô đã cố tiếp tục công việc, chỉ rời đi khi phu nhân Danbury hăm dọa sẽ quan tâm đến chính cô.

Nhưng lần này đó là do một nụ hôn từ một người đàn ông đẹp trai, và cô đã rên rỉ như một kẻ ngờ nghệch. Elizabeth đã quá mất thể diện bởi hành động của mình đến nỗi cô đã bảo Lucas quay lại nhà Danbury với một lời nhắn cho phu nhân Danbury, giải thích rằng cô cảm thấy hơi mệt. Đó không hoàn toàn là một lời nói dối, Elizabeth tự thuyết phục. Cô nóng và bị sốt, và dạ dày cô khó chịu.

Ngoài ra, sự lựa chọn nói dối đã bị dập tắt bởi sự xấu hổ. Nói chung, Elizabeth tốn rất ít thời gian để quyết định rằng điều bịa đặt nho nhỏ của cô hoàn toàn được chứng thực.

Cô dành cả buổi tối ngồi trong phòng, ám ảnh nhìn vào quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT CHÀNG HẦU TƯỚC. Không có nhiều lắm những điều tham khảo về hôn. Bà Seeton rõ ràng nghĩ ai đủ thông minh mua sách của bà cũng đủ thông minh để biết rằng người đó không được hôn một quý ông mà họ không có một mối quan hệ sâu sắc và có khả năng lâu dài.

Và người đó chắc chắn không nên thích nó.

Elizabeth rên rỉ, nhớ lại tất cả. Trước đây, một ngày đều tiếp diễn như mọi ngày khác, trừ thực tế là cô đã nhìn qua vai rất nhiều lần khi Phu nhân Danbury hỏi nếu cô biểu lộ một cái giật giật lo lắng.

Sự bối rối ép cô thôi vặn vẹo cổ, nhưng cô vẫn giật mình một chút mỗi lần cô nghe tiếng bước chân.

Cô cố tự nhủ rằng không quá khó để tránh mặt anh. Mr. Siddons phải có cả ngàn nhiệm vụ của người quản lí tài sản, chín trăm nhiệm vụ trong đó đòi hỏi anh ở ngoài trời. Vì vậy nếu Elizabeth chặn bản thân chỉ ở trong nhà Danbury, cô hẳn phải được an toàn. Và nếu anh quyết định đeo đuổi cái nhiệm vụ kì quặc bắt anh ở trong nhà… well, vậy thì, cô chắc chắn có thể tìm vài lí do để rời căn nhà và thưởng thức ánh mặt trời ấm áp của nước Anh.

Và rồi trời bắt đầu mưa.

Trán Elizabeth dựa vào cửa sổ phòng khách với một tiếng thịch thẫn thờ. “Điều này không thể xảy ra.” Cô lầm bầm. “Chỉ đơn giản không thể xảy ra.”

“Điều gì không thể xảy ra?” Phu nhân Danbury hỏi mạnh mẽ. “Mưa ư? Đừng ngốc thế. Đây là nước Anh. Do đó, trời phải mưa.”

“Nhưng không thể là hôm nay.” Elizabeth thở dài. “Trời nắng vào buổi sáng khi cháu đi bộ.”

“Từ khi nào thì điều đó tạo nên sự khác biệt chứ?”

“Từ khi…”Cô nhắm mắt lại và nén một tiếng rên. Bất cứ ai đã sống cả cuộc đời cô ta ở Surrey phải biết rằng một người không thể ỷ lại vào một bữa sáng trời nắng. “Oh, đừng để ý. Nó không quan trọng.”

“Cháu lo lắng về việc trở về nhà à? Đừng lo. Ta sẽ cho người chở cháu về. Cháu không nên phơi bản thân dưới thời tiết này quá sớm sau một trận ốm.” Mắt phu nhân Danbury nheo lại. “Mặc dù ta phải nói là cháu có vẻ bình phục một cách khác thường đấy.”

“Cháu không cảm thấy bình phục một cách khác thường.” Elizabeth nói, khá thành thật.

“Cháu đã nói điều gì không ổn với cháu?”

“Dạ dày của cháu.” Cô lầm bầm. “Cháu nghĩ là tại thứ gì đó mà cháu đã ăn.”

“Hmmph. Không ai khác cảm thấy đau. Không thể hình dung ra cháu đã ăn gì. Nhưng nếu cháu dành buổi chiều để nôn…”

“Phu nhân Danbury!” Elizabeth kêu lên. Cô chắc chắn đã không dành chiều hôm qua để nôn, nhưng dù sao cũng không cần thiết phải bàn luận về chức năng cơ thể như thế.

Phu nhân Danbury lắc đầu. “Quá e lệ. Khi nào thì một người phụ nữ quá khó tính?”

“Khi chúng ta quyết định nôn mửa không phải là một chủ đề thú vị cho một cuộc nói chuyện.” Elizabeth vặn vẹo.

“Có tinh thần đấy!” Phu nhân Danbury cười nắc nẻ, vỗ tay. “Ta tuyên bố, Elizabeth Hotchkiss, cháu ngày càng giống ta.”

“Chúa giúp cháu.” Elizabeth rên lên.

“Thậm chí tốt hơn. Chính xác đó là điều ta sẽ nói.” Phu nhân Danbury ngồi lại, nhịp ngón tay trên trán và cau mày. “Nào, bây giờ, ta đang nói về cái gì? Oh, đúng rồi, chúng ta muốn chắc rằng cháu sẽ không về nhà trong mưa. Đừng lo, chúng ta sẽ tìm ai đó chở cháu về. Người quản lí tài sản mới của ta, nếu cần thiết. Chúa biết anh ta sẽ không thể làm gì được trong thời tiết này.”

Elizabeth nén xuống. “Cháu chắc cơn mưa sẽ qua mau thôi.”

Tia chớp xẹt qua bầu trời – chỉ để trêu tức cô, cô chắc chắn – theo sau là tiếng sấm nổ rất lớn khiến Elizabeth giật mình. “Ow!” Cô kêu oai oái.

“Cháu lại làm gì với mình vậy?”

“Chỉ là đầu gối của cháu.” Cô đáp lại với một nụ cười rõ ràng là giả tạo. “Không đau tí nào cả.”

Phu nhân Danbury khụt khịt không tin tưởng.

“Không thật mà.” Elizabeth khăng khăng. “Hài hước làm sao cháu đã không nhận thấy cạnh bàn kia.”

“Oh, nó à. Được chuyển sang đó hôm qua. Mr. Siddons đề nghị vậy.”

“Những hình ảnh đó.” Elizabeth lẩm bẩm.

“Gì cơ?”

“Không có gì ạ.” cô nói hơi to một chút.

“Hmmph.” Phu nhân Danbury trả lời. “Ta khát.”

Elizabeth ngay lập tức ấm lên với viễn cảnh có gì đó để làm ngoài việc nhìn ra cửa sổ và lo lắng Mr. Siddons sẽ xuất hiện. “Bà có muốn uống trà không, Phu nhân Danbury? Hoặc có lẽ cháu nên nhờ Cook chuẩn bị nước chanh.”

“Quá sớm vào buổi sáng để dùng nước chanh.” Phu nhân Danbury la lên. “Quá sớm để uống trà, dĩ nhiên, nhưng dù sao ta cũng sẽ dùng một ít.”

“Bà không uống trà trong bữa sáng à?” Elizabeth chỉ ra.

“Đó là trà cho bữa ăn sáng. Khác nhau hoàn toàn.”

“Ah.” Ngày nào đó, Elizabeth nghĩ, cô sẽ nhận chức thánh vì điều này.

“Hãy chắc chắn rằng Cook đặt bánh quy vào khay. Và đừng quên hỏi bà ấy chuẩn bị gì đó cho Malcolm.” Phu nhân Danbury quay đầu từ bên này sang bên kia. “Con mèo đâu rồi?”

“Đang vạch ra âm mưu mới nhất để hành hạ cháu, không nghi ngờ gì nữa.” Elizabeth lẩm bẩm.

“Eh? Gì thế?”

Elizabeth quay về phía cánh cửa, vẫn nhìn Phu nhân Danbury qua vai. “Không có gì cả, Phu nhân Danbury. Cháu sẽ chỉ…”

Mọi thứ cô có thể nói đã biến mất khi vai cô va vào một cái gì đó rộng, ấm áp và rõ ràng là con người.

Elizabeth rên rỉ. Mr. Siddons. Phải là thế. Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ may mắn đặc biệt.

“Đừng vội.” Cô nghe anh nói, một giây trôi qua trước khi tay anh nhẹ nhàng chụp lấy phía trên cánh tay cô.

“Mr. Siddons!” Phu nhân Danbury nói. “Thật tuyệt được thấy anh vào sáng sớm thế này.”

“Quả là vậy.” Elizabeth lẩm bẩm.

“Cùng uống trà với chúng ta nhé?” Phu nhân Danbury tiếp tục. “Elizabeth vừa mới đi lấy một khay.”

Elizabeth vẫn từ chối – về nguyên tắc, mặc dù cô hoàn toàn không chắc chắn nguyên tắc nào – việc nhìn vào mặt anh, nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy nụ cười nham hiểm của anh.

“Rất vui lòng.” Anh nói.

“Tuyệt vời.” Phu nhân Danbury trả lời. “Elizabeth, hãy đi đi. Chúng ta cần trà cho ba người.”

“Cháu không thể đi đâu.” Elizabeth kêu lên “trong khi Mr. Siddons đang giữ tay cháu.”

“Tôi đang làm thế à?” Anh nói ngây thơ, giải phóng sự kìm kẹp của anh. “Tôi thậm chí không nhận ra.”

Nếu cô có bất kì của cải gì, Elizabeth quyết định dứt khoát ngay lập tức cô sẽ cược rằng anh đang nói dối.

“Tôi có vài câu hỏi với Miss Hotchkiss đáng mến của chúng ta.” Mr. Siddons nói.

Môi Elizabeth tách ra ngạc nhiên.

“Chúng có thể đợi cho đến khi cô ấy quay về, cháu chắc chắn.” Anh lẩm bẩm.

Đầu Elizabeth quay tới quay lui giữa Mr. Siddons và Phu nhân Danbury khi cô cố hiểu tình trạng căng thẳng thầm lặng kì lạ trong phòng. “Nếu anh chắc vậy”, cô nói, “Tôi rất vui lòng…”

“Nó nghĩ cháu tống tiền ta.” Phu nhân Danbury nói thẳng thừng.

“Anh ta nghĩ cháu làm gì cơ?” Elizabeth gần như thét lên.

“Agatha!” Mr. Siddons kêu lên, nghe như thể anh rất muốn nguyền rủa người đàn bà già cả xuống địa ngục. “Bà đã bao giờ nghe đến từ “tinh tế” chưa?”

“Hmmph. Không bao giờ có tác dụng với ta.”

“Cháu sẽ nói” Anh lầm bầm.

“Anh vừa gọi bà là Agatha sao?” Elizabeth hỏi. Cô ngạc nhiên nhìn sang Phu nhân Danbury. Cô đã phục vụ bà bá tước năm năm và chưa bao giờ dám dùng tên thánh của bà.

“Ta biết mẹ của Mr. Siddons.” Phu nhân Danbury nói, như thể điều đó giải thích mọi chuyện.

Elizabeth đặt tay lên hông và quắc mắt nhìn vào người quản lí tài sản đẹp trai. “Sao anh dám nghĩ tôi tống tiền người phụ nữ già dễ mến này!”

“Dễ mến?” Mr. Siddons lặp lại.

“Già ư?” Phu nhân Danbury la theo.

“Tôi sẽ không bao giờ hạ thấp mình như thế.” Elizabeth khịt mũi. “Không bao giờ. Và thật xấu hổ cho anh khi nghĩ vậy.”

“Đó là điều ta đã nói với nó.” Phu nhân Danbury nhún vai. “Cháu cần tiền, tất nhiên, nhưng cháu không phải hạng người…”

Tay Mr. Siddons lại ôm quanh cánh tay cô lần nữa. “Cô cần tiền sao?” Anh hỏi.

Elizabeth đảo mắt. “Chẳng phải mọi người đều thế sao?”

“Ta có cả đống.” Phu nhân Danbury nói.

Cả hai người làm thuê đồng loạt quay ngoắt đầu lại và nhìn chằm chằm vào bà.

“Well, đó là sự thật.” cô nói, hmmph thật lớn.

“Tại sao cô cần tiền?” Mr. Siddons hỏi nhẹ nhàng.

“Không phải việc của anh!”

Nhưng phu nhân Danbury rõ ràng nghĩ nó là việc của anh, vì bà nói. “Bắt đầu từ khi…”

“Phu nhân Danbury, làm ơn!” Elizabeth dành cho bà một cái nhìn cầu xin. Đã đủ khó khăn khi bị tiền bạc đè bẹp. Để bà hầu tước làm cô mất mặt trước một người lạ…

Phu nhân Danbury có vẻ nhận ra – một lần – rằng bà đã quá đà và ngậm miệng lại.

Elizabeth nhắm mắt và thở. ‘Cảm ơn’ Cô thì thầm.

“Ta khát.” Phu nhân Danbury tuyên bố.

“Đúng rồi.” Elizabeth nói, hầu như là với chính mình, mặc dù từ ngữ của cô đủ to cho mọi người nghe. “Trà.”

“Cháu còn chờ gì chứ?” Phu nhân Danbury hỏi, gõ cây gậy của bà.

“Một chức thánh.” Elizabeth lầm bầm dưới hơi thở.

Mắt Mr. Siddons mở lớn. Oh, lạy Chúa, anh nghe thấy cô. Cô thường ở một mình với phu nhân Danbury quá nhiều đến nỗi cô quên việc xem xét cô thì thầm điều gì với chính mình.

Nhưng Mr. Siddons, dưới sự ngạc nhiên tột độ của cô, đột nhiên thả vai cô ra và bắt đầu ho. Và rồi, chỉ khi bất kì người bình thường nào sẽ dừng lại, anh lại tiếp tục gấp đôi, gục dựa vào tường, và bắt đầu ho thậm chí dữ dội hơn.

Sự phản kháng của Elizabeth nhường đường cho sự lo lắng khi cô cúi xuống. “Anh ổn chứ?”

Anh gật lia lịa, không hề bỏ tay khỏi miệng.

“Có gì mắc trong cổ cậu ấy à?” Phu nhân Danbury la lên.

“Cháu không thể tưởng tượng được điều này.” Elizabeth đáp lại. “Anh ấy chưa ăn gì cả.”

“Vỗ vào lưng nó.” Phu nhân Danbury nói. “Vỗ mạnh vào.”

Mr. Siddons lắc đầu và nhảy bổ ra khỏi phòng.

“Có lẽ cháu nên đi theo.” Phu nhân Danbury đề nghị. “Và đừng quên vỗ vào nó.”

Elizabeth chớp mắt hai lần, nhún vai, và rời khỏi phòng, nghĩ rằng vỗ vào lưng anh có thể chứng tỏ một sự gắng sức khá thỏa mãn. “Mr. Siddons?” Cô nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy anh. “Mr. Siddons?”

Và rồi cô nghe thấy nó. Một tràng cười lớn đâu đó quanh góc nhà. Cô nhanh tay đóng cửa.

Ngay lúc cô vòng qua góc nhà, Mr. Siddons đang ngồi trên một băng ghế nệm, thở hổn hển lấy hơi.

“Mr. Siddons? James?”

Anh nhìn lên, và bỗng nhiên anh trông rất nguy hiểm giống như ngày hôm trước. “Chức thánh” anh rúc rích. “Lạy Chúa, đúng, chúng ta đều xứng đáng để có.”

“Well, anh chỉ mới ở đây mấy ngày.” Elizabeth chỉ ra. “Anh nên bầu bạn với bà ấy hai năm nữa, tôi nghĩ, trước khi anh có thể thậm chí xem xét đến việc chết chóc.”

“Có lẽ không, nhưng cô đã lựa chọn từ ngữ cẩn thận đấy.”

“Well, vâng” cô nói với một cái nghiêng đầu vô thức. “Tôi đủ vụng về với cơ thể ngoài việc ném cả miệng mình vào đóng hỗn tạp đó.”

James quyết định ngay lập tức rằng cô không thể là người tống tiền được. Oh, anh biết rằng anh không thu thập đủ chứng cứ để công bố, nhưng bản năng của anh đã nói cho anh bao nhiêu ngày qua rằng cô vô tội. Anh chỉ không đủ thông minh để lắng nghe thôi.

Anh nhìn cô một lúc rồi hỏi. “Tôi giúp cô đem trà vào nhé?”

“Chắc chắn anh có nhiều việc quan trọng phải làm hơn là trò chuyện với một người bầu bạn của một người phụ nữ trong bếp.”

“Tôi thường nhận ra rằng sự bầu bạn của phụ nữ là điều cần thiết nhất trong tình bạn.”

Môi cô cong lên một nụ cười miễn cưỡng. “Vậy thì, Phu nhân Danbury là một người tốt đấy.”

James nhìn miệng cô với sự thích thú không hề nao núng. Anh muốn hôn cô, anh nhận ra. Không hề ngạc nhiên vì điều đó – anh đã không nghĩ tí gì khác ngoài việc hôn cô trong ngày hôm qua. Kì lạ là anh muốn làm điều đó ngay lúc này trong sảnh. Anh thường kín đáo hơn.

“Mr. Siddons?”

Anh chớp mắt, hơi ngượng ngùng vì bị bắt gặp đang nhìn cô chăm chú.

“Ai tống tiền Phu nhân Danbury?”

“Nếu tôi biết, tôi đã không buộc tội cô.”

“Hmmph. Đừng nghĩ tôi đã tha thứ cho anh vì việc đó.”

“Lạy Chúa.” Anh nói, giật nảy mình. “Cô bắt đầu nghe y như bà ấy.”

Mắt Elizabeth mở lớn hoảng sợ. “Phu nhân Danbury ư?”

Anh gật và hmmph trong điệu bộ mô phỏng hoàn hảo sự bắt chước Phu nhân Danbury của Elizabeth.

Cô thở hổn hển. “Tôi đã không làm vậy phải không?”

Anh gật lần nữa, mắt anh nhảy múa thích thú.

Cô rên rỉ. “Tôi đi lấy trà đây.”

“Vậy là cô đã tha thứ cho tôi vì đã nghi ngờ cô tống tiền?”

“Tôi nghĩ tôi phải làm vậy. Dường như anh không hiểu tính nết của tôi đủ để loại tôi ra ngay lập tức.”

“Cô thật rộng lượng.”

Cô bắn cho anh một ánh nhìn nói anh biết rằng cô không quá cảm kích trước câu bình luận tâng bốc của anh. “Nhưng điều tôi không hiểu là, Phu nhân Danbury có thể làm điều quái quỷ gì để tạo nên lí do tống tiền?”

“Tôi không thể nói được.” Anh nói nhẹ nhàng.

Elizabeth gật. “Tôi sẽ lấy trà.”

“Tôi sẽ đi với cô.”

Cô giơ một tay lên. “Không. Anh sẽ không đi.”

Anh nắm lấy ngón tay cô và hôn vào đầu ngón giữa. “Có. Tôi sẽ đi.”

Elizabeth nhìn xuống tay cô. Lạy Chúa, người đàn ông này lại hôn cô lần nữa! Ngay trong sảnh! Quá sửng sốt để rút tay về, cô nhìn trái nhìn phải, lo sợ rằng một người hầu có thể tình cờ gặp họ.

“Cô chưa bao giờ được hôn trước ngày hôm qua.” Anh thì thầm.

“Tất nhiên chưa!”

“Thậm chí trên tay.” Anh để tay cô hạ xuống, rồi cầm lấy tay kia và hôn khớp ngón tay.

“Mr. Siddons!” Cô hổn hển. “Anh điên rồi sao?”

Anh mỉm cười. “Tôi mừng vì cô chưa từng được hôn.”

“Anh điên rồi. Hoàn toàn điên rồi. Và”, Cô thêm vào một cách phòng thủ, “tất nhiên tôi đã từng được hôn trên tay trước đây.”

“Cha cô không được tính.”

Hơn bất kì điều gì, Elizabeth muốn tìm một cái hố trên sàn và nhảy xuống đó. Cô cảm thấy má cô nóng bừng lên, và cô biết cô không phải nói gì với anh để biết rằng anh đúng. Không có nhiều đàn ông chưa kết hôn trong ngôi làng nhỏ của cô, và chắc chắn không ai trong số họ đủ lịch sự để hôn tay cô.

“Anh là ai?” cô thì thầm.

Anh nhìn cô một cách kì lạ, đôi mắt nâu của anh nheo lại. “James Siddons. Cô biết mà.”

Cô lắc đầu. “Anh chưa bao giờ làm một người quản lí tài sản trước đây. Tôi cược cả cuộc đời tôi vào điều đó.”

“Cô có muốn xem giấy tờ của tôi không?”

“Anh đã nói sai về mình. Một người hầu sẽ…”

“Ah, nhưng tôi không chính xác là một người hầu.” Anh ngắt lời. “Cô cũng vậy. Tôi biết cô thuộc tầng lớp quý tộc nhỏ ở địa phương.”

Cô gật.

“Gia đình tôi là một gia đình lâu đời.” Anh tiếp tục. “Sự kiêu hãnh của chúng tôi, đáng tiếc, đã biến mất cùng với tiền bạc.”

“Đáng tiếc ư?”

Khóe miệng anh nhếch lên. “Đó là khoảng thời gian khó khăn.”

“Giống thế này.” Elizabeth nói kiên quyết. “Anh phải quay lại phòng khách ngay lúc này. Phu nhân Danbury đang ở trong đó, tôi chắc chắn là bà lo lắng tại cái quái gì mà tôi lại đóng cửa, và chúng ta đang làm gì, và trong khi tôi không tỏ ra biết về suy nghĩ của anh, tôi không mong muốn phải giải thích.”

James chỉ nhìn cô chằm chằm, tự hỏi tại sao anh bỗng nhiên cảm thấy như thể anh bị mắng mỏ bởi cô giáo của mình. Anh cười toe toét. “Cô giỏi ở điều này.”

Elizabeth xoay sở bước ba bước về phía nhà bếp. Cô thở một hơi thất vọng và quay lại. “Ở điều gì?”

“Ở việc nói chuyện với một người đàn ông trưởng thành như thể anh ta là một đứa trẻ. Tôi cảm thấy đúng trong vị trí đó.”

“Anh không hề.” Cô vặn vẹo, vẩy tay về phía anh. “Nhìn anh đi. Anh trông không hối hận chút nào. Anh đang cười toe như một kẻ ngốc.”

Anh nghểnh đầu lên. “Tôi biết.”

Elizabeth giơ tay lên. “Tôi phải đi.”

“Cô làm tôi cười.”

Lời nói của anh, êm ái và mãnh liệt, dừng cô trên đường đi.

“Quay lại đi, Elizabeth.”

Có một mối liên hệ nào đó giữa hai người bọn họ. Elizabeth không biết gì về tình yêu, nhưng cô biết cô có thể yêu nười đàn ông này. Cô cảm thấy sâu thẳm trong trái tim, và điều đó làm cô hoảng sợ. Anh không phải người đàn ông cô có thể cưới. Anh không có tiền: chính anh đã nói vậy. Làm sao cô gửi Lucas đến Eton khi lấy một người quản lí tài sản làm chồng? Làm sao cô nuôi dưỡng và che chở Susan và Jane? Susan mới mười bốn, nhưng rồi cô sẽ sớm muốn ra mắt. Luân Đôn thì không thể rồi, nhưng thậm chí một sự ra mắt nho nhỏ ở địa phương cũng sẽ tốn kém.

Và đó là điều mà cả Elizabeth lẫn người đàn ông đứng trước mặt cô – có thể là người duy nhất đã giành được trái tim cô – làm được.

Lạy Chúa, cô nghĩ rằng cuộc đời cô đã đối xử với cô không hề công bằng trước đây, nhưng điều này… điều này thật đau đớn.

“Quay lại đi, Elizabeth.”

Cô tiếp tục bước đi. Đó là điều khó khăn nhất cô từng làm.

Tối khuya hôm đó, Susan, Jane và Lucas Hotchkiss túm tụm với nhau ở cái sàn nhà lạnh tanh của sảnh trên lầu, ngay trước phòng ngủ của chị lớn họ.

“Em nghĩ chị ấy đang khóc.” Lucas thì thầm.

“Tất nhiên chị ấy đang khóc.” Jane rít lên. “Bất kì đứa ngốc nào cũng có thể nói rằng chị ấy đang khóc.”

“Câu hỏi đặt ra là,” Susan cắt ngang. “tại sao chị ấy lại khóc?”

Không ai có câu trả lời cho điều đó.

Họ do dự một lát sau khi nghe một tiếng thổn thức hơn to hơn bình thường, rồi họ nuốt xuống không dễ chịu khi tiếp đó là một tiếng hỉ mũi lớn.

“Chị ấy đã lo lắng về tiền bạc.” Lucas lưỡng lự.

“Chị ấy luôn lo lắng về tiền bạc.” Jane vặn lại.

“Chuyện đó chỉ bình thường thôi.” Susan thêm vào. “Ai không có tiền luôn lo lắng về nó.”

Hai người trẻ tuổi nhà Hotchkiss gật đàu đồng ý.

“Chúng ta thực sự không có gì à?” Jane thì thầm.

“Chị e là thế.” Susan nói.

Mắt Lucas bắt đầu long lanh. “Em sẽ không được đến Eton phải không?”

“Không, không” Susan nhanh chóng nói. “tất nhiên em sẽ đi. Chúng ta chỉ phải tiết kiệm.”

“Làm sao chúng ta có thể tiết kiệm khi không có gì cả?” cậu hỏi.

Susan không trả lời.

Jane thụi vào xương sườn cô. “Em nghĩ một người trong chúng ta nên an ủi chị ấy.”

Trước khi Susan có thể làm gì hơn gật đầu, họ nghe một tiếng va chạm lớn, tiếp đó là âm thanh lạ lùng không thể tin được của người chị gái đứng đắn của họ quát lên. “Hãy cút xuống địa ngục đi!”

Jane hổn hển.

Miệng Susan mở ra.

“Em không thể tin chị ấy nói thế.” Lucas thở khó nhọc. “Em tự hỏi chị ấy đang nguyền rủa ai.”

“Không có gì đáng để tự hào cả.” Jane ngắt lời, chọc vào chỗ mềm trên xương đòn cậu.

“Ow!”

“Và đừng nói ‘chết tiệt’ ” Susan thêm vào.

“Điều này quá xứng đáng để tự hào. Thậm chí em cũng không bao giờ nói thế.”

Jane đảo mắt. “Đàn ông.”

“Đừng cãi nhau nữa.” Susan nói điên cuồng. “Chị nghĩ tốt hơn chị nên vào và xem chị ấy thế nào.”

“Vâng” Jane đáp lại “như em vừa mới nói.”

“Tại sao tất cả đều là ý của chị?” Lucas sưng sỉa. “Chị luôn…”

“Đó là ý của chị!”

“Im lặng!” Susan gần như quát lên. “Xuống nhà, cả hai đứa. Và nếu chị phát hiện bất kì đứa nào không nghe lời chị, chị sẽ làm quần áo cứng lại một tháng.”

Cả hai đứa nhỏ gật đầu và chạy xuống cầu thang. Susan thở thật sâu và gõ cửa phòng Elizabeth.

Không trả lời.

Susan gõ lần nữa. “Em biết chị ở trong đó.”

Tiếng bước chân, theo đó là một tiếng mở cửa mạnh bạo. “Tất nhiên ưm biết chị ở trong này.” Elizabeth cáu kỉnh. “Mọi người hầu như có thể nghe chị cả con đường đến nhà Danbury.”

Susan mở miệng ra, đóng lại, và lại mở ra lần nữa để nói. “Em muốn hỏi có điều gì đó không ổn chăng, nhưng rồi em nhận ra nghe thật lố bịch, thay vì vậy có lẽ em có thể hỏi điều gì không ổn?”

Câu trả lời của Elizabeth không được nói ra. Thay vì thế, cô quay đầu và nhìn chằm chằm vào vật màu đỏ nằm ở góc phòng.

“Lạy Chúa!” Susan la lên, chạy băng qua phòng. “Đây là tiếng em nghe à?”

Elizabeth khinh khỉnh liếc quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC đang được cầm cẩn thận trong tay em cô.

“Quyển sách này thuộc về phu nhân Danbury.” Susan nói. “Chính chị đã bắt em hứa không được làm hỏng thậm chí cả gáy sách. Và chị ném nó qua phòng ư?”

“Sự ưu ái của chị đã thay đổi. Chị không quan tâm nếu quyển sách đó cháy. Chị không quan tâm nếu bà Seeton bị thiêu đốt.”

Miệng Susan tạo thành vòng tròn hoàn hảo. “Chị nguyền rủa bà Seeton xuống địa ngục sao?”

“Có lẽ.” Elizabeth nói với một giọng xấc láo.

Susan vỗ tay lên mặt vì sốc. “Elizabeth, chị không nghe như chính mình.”

“Chị không cảm thấy là chính mình.”

“Chị phải nói với em điều gì xảy ra đã làm chị tổn thương.”

Elizabeth thở ngắn, hời hợt. “Quyển sách đó đã phá hỏng cuộc đời chị.”

Susan chớp mắt. “Chị chưa bao giờ cường điệu như thế.”

“Có lẽ chị đã thay đổi.”

“Có lẽ.” Susan nói, rõ ràng tăng thêm một chút tức tối với sự lảng tránh của chị cô. “chị sẽ muốn giải thích quyển sách này phá hỏng cuộc đời chị như thế nào.”

Elizabeth nhìn đi chỗ khác nên Susan không thể nhìn khuôn mặt cô run rẩy tệ hại thế nào. “Chị sẽ không tán tỉnh anh ấy. Chị sẽ không bao giờ tới gần anh ấy nếu chị không nhồi nhét nó vào đầu…”

“Lạy Chúa!” Susan cắt ngang. “Anh ta đã làm gì chị? Anh ta đã làm nhục chị à?”

“Không!” Elizabeth la lớn. “Anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy.”

“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?”

“Oh, Susan.” Elizabeth đáp, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống mặt cô. “Chị có thể đã yêu anh ấy rồi. Chị có thể đã thực sự yêu anh ấy rồi.”

“Vậy thì vấn đề là gì?” Susan thì thầm dịu dàng.

“Susan, anh ấy không có hai xu để mà cọ xát vào nhau! Anh ấy là một người quản lí tài sản!”

“Nhưng không phải chị có thể hạnh phúc với một cuộc sống đơn giản ư?”

“Tất nhiên chị có thể.” Elizabeth ngắt lời. “Nhưng việc học của Lucas thì sao? Và sự ra mắt của em nữa? Và màu vẽ cho Jane? Em không nghe lời nào chị nói tuần trước à? Em nghĩ rằng chị tìm một người chồng cho vui sao? Chúng ta cần tiền, Susan. Tiền.”

Susan thậm chí không thể nhìn vào mắt chị cô. “Em xin lỗi vì chị cảm thấy phải hi sinh bản thân.”

“Điều đáng buồn cười là, chị không nghĩ nó là sự hi sinh gì cả. Nhiều phụ nữ cưới người mà họ không yêu. Nhưng bây giờ…” Cô dừng lại và chùi mắt. “Giờ nó chỉ khó khăn. Mọi thứ. Khó khăn.”

Susan nuốt xuống và nhẹ nhàng nói. “Có lẽ chị nên trả lại quyển sách.”

Elizabeth gật. “Chị sẽ làm vậy ngày mai.”

“Chúng ta có thể… chúng ta có thể quyết định tiếp tục thế nào sau. Em chắc chị có thể tìm một người chồng mà không phải thực hành…”

Elizabeth giơ tay lên. “Đừng nói về nó bây giờ.”

Susan gật, rồi mỉm cười yếu ớt khi cô giơ quyển sách lên. “Em sẽ lau chùi nó. Chị có thể trả nó lại vào ngày mai.”

Elizabeth không di chuyển khi cô nhìn em cô rời khỏi phòng. Rồi cô lê mình lên giường và bắt đầu khóc. Nhưng lần này cô giữ cái gối trên đầu, bóp nghẹt tiếng thổn thức của cô.

Điều cuối cùng cô muốn là thêm sự cảm thông nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.