Tên Ngốc! Em Yêu Anh ..

Chương 90: Phiên Ngoại 2 Lên Phố




Translator: Nguyetmai

"Đúng thế. Bởi vì có chín cột chín chương nên mới được gọi là bảng cửu chương đấy. Amy đã biết phép cộng trừ rồi nên chắc chắn cũng sẽ dễ dàng học được cái này thôi." Nhìn bảng cửu chương đều đã được xếp ngay hàng chính lối theo hình bậc thang, gã mới hài lòng đặt bút xuống, cười nói.

"Thế dấu gạch chéo nhỏ ở giữa mấy con số này là gì vậy ạ?" Amy nghi hoặc, vừa chỉ vào ký hiệu 'x' vừa hỏi.

"Đây là dấu nhân, tương đương với phép nhân đấy, viết thế này trông sẽ ngắn gọn hơn nhiều." McGonagall mỉm cười giải thích, gọi Amy ngồi xuống ghế bên cạnh mình rồi đẩy bảng cửu chương về phía cô nhóc: "Chỉ có mỗi mình cha biết bảng cửu chương này thôi. Con cứ việc nhớ kĩ tám mươi mốt phép tính này, sau đó lại học thêm mấy số thập phân, chắc chắn con có thể giải quyết hầu hết các phép tính cần dùng trong cuộc sống hằng ngày rồi."

"Ồ, cha giỏi thật đấy. Lần trước cô Luna còn nói, nếu muốn học hết tất cả các phép tính thì Amy phải học tận 1.770 công thức cơ, nhưng Amy chỉ nhớ được khoảng 100 cái mà thôi." Nói rồi, cô nhóc lại nhìn McGonagall đầy nể phục. Không ngờ cha không chỉ viết chữ đẹp mà còn biết cách tính toán đơn giản hơn cô Luna nữa chứ, thật sự là quá xuất sắc rồi.

Tuy rằng gã chỉ đang đứng trên vai các vị hiền triết từ thời Trung Quốc cổ đại*, không nên vì thế mà đắc ý, nhưng cảm giác được con gái yêu nhà mình ngưỡng mộ đúng là sướng chết đi được. Gã cười, chỉ vào dòng thứ nhất trên góc bên trái: "Vậy hôm nay chúng ta học chương đầu tiên nhé. Hai con số hai bên dấu nhân này là thừa số, đằng sau là tích số, cũng tức là kết quả phép tính…"

(*) Dựa trên câu nói nổi tiếng của Issac Newton: "Nếu tôi nhìn được xa hơn người khác, ấy là bởi đứng trên vai những người khổng lồ." mang ý nghĩa của việc đúc kết và sử dụng kinh nghiệm hoặc phát hiện của những người đi trước để sáng tạo ra những điều có giá trị hơn.

McGonagall giải thích cho Amy nghe thật chi tiết về các yếu tố làm nên phép tính. Nhờ theo học cô Luna, Amy cũng có chút kiến thức cơ bản về toán học, ít nhất là biết mặt từng con số, cũng có khái niệm nhất định về phép cộng trừ. Dù vậy, toán học ở thế giới này không có hệ số thập phân, nên gã lại tốn không ít thời gian để khiến Amy có thể dần hiểu được.

Điều khiến McGonagall vui mừng là cô nhóc không hề nghi ngờ lời nói của gã, dù những kiến thức gã dạy cho cô nhóc hoàn toàn trái ngược với lời dạy của cô Luna, cô nhóc vẫn răm rắp nghe theo, nhanh chóng tiếp nhận khái niệm phép nhân.

"Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai…" Amy đọc theo gã, nhờ trí nhớ khá tốt, chỉ chừng mười mấy lần đọc, cô nhóc đã nhớ kĩ chương đầu tiên.

Nhân lúc còn nóng, McGonagall tranh thủ hướng dẫn cô nhóc đọc toàn bộ bảng cửu chương thêm hai lần để cô nhóc có thể hình dung được.

"Nhưng cha ơi, nhớ kĩ mấy phép tính này có tác dụng gì ạ?" Amy đọc theo mấy lần rồi khó hiểu ngẩng đầu hỏi gã.

"Cái này có nhiều tác dụng lắm đấy." Gã cười, chỉ vào bảng cửu chương, "Amy xem này, bây giờ chúng ta bán một phần cơm chiên Dương Châu là 600 đồng tiền, tương đương với 6 đồng vàng, như lúc nãy ông Macbeth ăn bốn phần, số tiền ông ấy phải trả là 4x6=24, lập tức biết kết quả ngay, không cần phải xòe tay đếm từng ngón nữa. Amy thấy có tiện lợi lắm không?"

"Đúng là 24 đồng vàng đấy!" Đôi mắt Amy sáng bừng, thầm nghĩ, lúc nãy mình phải tính rất lâu mới ra 2.400 đồng tiền, nhưng cha lại có thể dùng bảng cửu chương để giải rất nhanh, quả rất tiện lợi. Cô nhóc lập tức hăng hái hẳn: "Cha, Amy muốn học bảng cửu chương này! Học xong thì Amy có thể giúp được cha được rồi!"

"Được, vậy thì hôm nay chúng ta học ba chương, còn lại để mai học tiếp." McGonagall mỉm cười gật đầu. Điều quan trọng nhất trong học tập là tính chủ động và tính tích cực, đây là điều mà Amy không hề thiếu, nên gã càng tin chắc rằng, cô nhóc sẽ nhanh chóng nắm được bảng cửu chương ngay thôi.

Buổi trưa nhanh chóng trôi qua trong lúc Amy học thuộc lòng bảng cửu chương. Ngoài Macbeth ra, không có một vị khách nào khác bước vào nhà hàng, đủ thấy khu vực này của quảng trường Aden vắng vẻ cỡ nào.

Dù vậy, sau khi bán được bốn phần cơm chiên, McGonagall đã yên tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng hương vị cơm chiên Dương Châu không hợp miệng với người của thế giới này nữa. Từ phản ứng của Macbeth, có thể thấy, công dụng xua tan mệt mỏi của cơm chiên cũng có tác dụng với ông ấy, có lẽ sau này ông ấy còn trở thành khách quen, đây là một tin tức rất khả quan.

"Ba nhân bốn mười hai, ba nhân năm mười lăm, ba nhân sáu… Ba nhân sáu… Ba nhân sáu… Ba nhân sáu khó quá…" Amy giương mắt nhìn McGonagall đầy tội nghiệp. Đây là lần thứ năm cô nhóc bị kẹt ở chỗ này, học mãi cũng không thuộc, mắt đã bắt đầu rơm rớm.

"Được rồi, vậy hôm nay học đến ba nhân năm mười lăm thôi, nhưng Amy học được như thế đã rất giỏi rồi, bình thường cũng rất hiếm có đứa trẻ nào có thể học thuộc chương thứ nhất ngay lần đầu tiên. Ngày mai mình lại học tiếp, chậm mà chắc vẫn hơn." Gã cất bảng cửu chương đi, cười xoa đầu Amy. Cô nhóc khiến gã sực nhớ đến đoạn phim về một cô bé học bảng cửu chương đến mức òa khóc mà mình vẫn thường hay xem ở kiếp trước. Đúng là cùng một lứa tuổi, cùng một phiền não.

"Có thật không cha?" Amy còn tưởng mình sẽ bị mắng, nào ngờ lại nghe McGonagall nói vậy, đôi mắt cô nhóc lại lấp lánh trở lại, không ngờ cha lại khen mình giỏi hơn cả những đứa trẻ khác cơ đấy.

"Đương nhiên là thật rồi. Cha đã lừa con bao giờ chưa?" Gã nhìn thẳng vào mắt cô nhóc, quả quyết hỏi.

"Vâng, chắc chắn cha sẽ không lừa Amy đâu. Vậy thì ngày mai Amy nhất định sẽ chăm chỉ học hết phần còn lại." Cô nhóc hứa hẹn rồi nở nụ cười tươi tắn pha lẫn chút tự tin.

McGonagall cất bảng cửu chương ở sau quầy. Bây giờ đã qua giờ dùng bữa nên sẽ càng không có khách đến, lại nhác thấy mái tóc hơi rối bù của Amy, gã ra ngoài lật úp tấm biển mở cửa, khóa trái cửa, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô nhóc: "Đi thôi, cha giúp con gội đầu tắm rửa, biến thành một nàng tiên sạch sẽ nào."

"Vậy có cần nấu nước nóng rồi bưng thùng gỗ lên không ạ?" Cô nhóc ngẩng đầu hỏi.

"Không cần đâu, trên lầu có vòi nước nóng sẵn rồi, còn có cả bồn tắm lớn nữa." Gã cười lắc đầu.

"Giống như vòi nước trong nhà bếp hả cha?" Amy ngạc nhiên hỏi. Thứ mà cha gọi là "vòi nước" kia thật thần kỳ, chỉ cần vặn nhẹ sẽ có dòng nước trong veo ngọt lành chảy ra, cứ như ma pháp ấy.

"Ừ, đúng rồi." Gã gật đầu, dắt tay cô nhóc lên lầu. Amy chỉ mới bắt đầu nhận thức về thế giới này, nên cũng chỉ tò mò một chút về những đồ vật hiện đại trong nhà chứ không xoắn xít quá lâu.

Lần đầu tiên thấy bồn tắm lớn, nhưng Amy thích nghi rất nhanh, vừa ngồi trong bồn vừa đạp chân, hai tay nâng bọt xà phòng trắng tinh, cười khanh khách, reo lên: "Cha ơi, bồn tắm lớn thú vị thật đấy, bọt xà phòng này cũng thơm nữa, thơm thật."

"Ừ, đây là xà phòng dùng để tắm, còn thứ mà cha đang cầm là dầu gội, dùng để gội đầu. Dùng nó rồi, tóc Amy sẽ vừa sạch vừa thơm đấy." McGonagall mỉm cười nói, vụng về bôi dầu gội lên tóc cô nhóc, nhẹ nhàng nói: "Ngoan ngoãn nhắm mắt lại nào, dầu gội mà chảy vào mắt sẽ khó chịu lắm đấy."

"Vâng ạ, Amy muốn được thơm như cha vậy." Cô nhóc vâng lời nhắm mắt lại.

McGonagall nhẹ nhàng xoa bóp mái tóc Amy, dù động tác hơi vụng về, nhưng được cái chu đáo. Gã cẩn thận gỡ những sợi tóc rối, phát hiện thật ra tóc cô nhóc mềm mại như tơ.

Tắm rửa và gội đầu cho trẻ con đúng là một việc cần luyện tập đều đặn, bởi sau khi tắm gội cho cô nhóc xong, quần áo trên người gã cũng đã ướt gần hết. Tuy vậy, khi nhìn cô nhóc đang bọc khăn tắm và bộ váy đã mặc bên cạnh, gã thoáng buồn rầu, hỏi thử: "Hệ thống, cậu còn bán quần áo không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.