Tên Kia! Mi Đi Chết Đi!

Chương 46: Thuận tiện?




Thường Nhạc thần sắc cổ quái nhìn nhóm đàn em này, bọn họ dường như đang đơn giản hoá vấn đề, Mộ Dung Trường Thiên thực sự dễ đối phó như vậy sao?

Mộ Dung Trường Thiên nằm mơ, trong mơ thấy mình bị rất nhiều người vây quanh chém giết, gã liều mạng dẫy dụa, hô hấp ngày càng khó khăn, vẻ mặt càng lúc càng đau đớn.

- Á.a…a…..

Mộ Dung Trường Thiên đau khổ kêu lên một tiếng mở trừng mắt, bốn phía tối sầm không có bất kỳ điều gì khác thường, tay gã hơi nắm lại miệng không ngừng nói thầm: - Thường Nhạc, tao nhất định phải phá huỷ Điểm G của mày, giữ lấy tất cả đàn bà của mày, tao muốn mày biến thành con chó của tao.
- Thùng thùng thùng!

Có tiếng đập cửa, Mộ Dung Trường Thiên thản nhiên nói: - Vào đi.

Người tới không phải ai khác mà chính là Sở Phi Dương, hai người này rốt cuộc cũng đi cùng nhau. Lúc này, khí thế trên người Sở Phi Dương vượt xa lúc trước, dường như có thêm chút quỷ dị, hống hách.

Hơi kỳ lạ cũng là ở trên đầu Sở Phi Dương mang mũ giáp đen, thoạt nhìn hơi không được tự nhiên nhưng lại làm tăng thêm một chút quỷ dị.

- Phi Dương, tất cả đều chuẩn bị xong rồi chứ? Mộ Dung Trường Thiên ánh mắt chăm chú nhìn mặt Sở Phi Dương, khi ánh mắt hắn tiếp xúc với chiếc mũ trên đầu Sở Phi Dương, vẻ tham lam loé lên trong ánh mắt.

Sở Phi Dương tự tin mỉm cười: - Đều chuẩn bị xong rồi, cho dù là Thường Nhạc tự mình vội vã trở về cũng không thể cứu được tính mạng của bọn tinh anh Điểm G.

Thoáng dừng lại một chút lại tiếp: - Tuy nhiên những thứ thuốc kia thời gian cường hoá chỉ có ba giờ, sau ba giờ bọn họ thậm chí còn không bằng người thường.

- Đủ rồi, chỉ cần ba giờ, có bao nhiêu người có thể chống lại bọn chúng trong ba giờ, khởi động kế hoạch đi. Khoé miệng Mộ Dung Trường Thiên hiện vẻ tàn độc. Điểm G mỗi nhóm một tháng đều có một cuộc họp cấp cao, miễn là thành viên nòng cốt của điểm G trong thường thường đều tới, địa điểm phòng họp 000 học viện Kiêu Tử.

Giờ phút này, trong phòng họp 000 của học viện Kiêu Tử đã đầy người, cùng với sự mở rộng của Điểm G, lãnh đạo cấp cao đơn thuần đã tăng đến hơn trăm người.

Trong đó bao gồm đồng chí Lưu mang trong giải trí Vương Triều, đồng chí Đại Huy – quản chế vũ khí đạn dược, quân sư Cổ Tư Văn, sát tướng Cao Tiếu, do thám Ảnh Tử… Tầng lớp tinh anh cũ, tầng lớp tinh anh mới, chỉ cần là nhân tài đều được Điểm G nhanh chóng đề bạt. Nguyên tắc của Điểm G chính là chỉ cần là nhân tài thì có thể không ngừng đề bạt, mặc kệ là người tốt hay xấu, chỉ cần trung thành với Điểm G, trung thành với Thường Nhạc.

Cho nên có thể nói Điểm G là bao hàm toàn diện.
Giờ phút này, Cổ Tư Văn ngồi bên trái, Cao Tiếu ngồi bên phải, Tô Mị Nhi ngồi giữa. Sự xuất hiện của Tô Mị Nhi ngoại trừ việc cô là phụ nữ của Thường Nhạc còn có một nhân tố quan trọng chính là nhờ trí tuệ của mình.

Có thể nói cô có được sự tính toán giảo hoạt của hồ ly, điểm này hoàn toàn là thật.

Đồng thời, Tô Mị Nhi cũng hiểu được địa vị của Điểm G trong suy nghĩ của Thường Nhạc, cùng với việc Điểm G không ngừng khuếch trương, Thường Nhạc không ngừng mà trưởng thành, phụ nữ tiếp xúc với Thường Nhạc ngày càng nhiều, những cô gái xinh đẹp cũng ngày càng nhiều, đơn thuần chỉ dựa vào vẻ bề ngoài không thể thu hút được hắn.

Chính vì vậy cô mới cố gắng nâng cao nội hàm của mình, cũng chỉ để làm sao có thể trở thành người có thể trợ giúp hắn, chỉ có vậy mới có thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn.
Cùng với báo cáo tài chính, kế hoạch hàng tháng, tất cả các thứ đều được trình bày, Cao Tiếu và Cổ Tư Văn cùng nhìn qua một lượt, chẳng lẽ đoán sai?

Vì sao Mộ Dung Trường Thiên còn chưa xuất hiện?

- Đến rồi!

Ngay lúc hai người còn đang nghi hoặc

- Phập!

Vừa dứt lời cửa phòng họp đã bị đạp mạnh ra

- Sở Phi Dương, Mộ Dung Trường Thiên!
Không ngờ hai người sẽ đi cùng nhau, Cao Tiếu và Tư Văn đều giật mình, những người khác cũng có suy nghĩ, trên người Mộ Dung Trường Thiên toát ra hơi thở áp bức, thân hình Sở Phi Dương phát ra hơi thở quỷ dị, hai người kết hợp với nhau quả nhiên đã áp chế hoàn toàn không khí phòng họp.

Ngoài hai người, sau lưng bọn họ còn dẫn theo một đám người.

Trong đó có hai nhân vật bắt mắt nhất, một là vệ sỹ của vị hôn thê của Mộ Dung Trường Thiên, một bên là trợ thủ đắc lực nhất bên người Sở Thiên Hùng – Lão Thiết!

Sau lưng hai người bọn họ còn có gần năm mươi người, trên người năm mươi người kia còn toát ra hơi thở quỷ dị.

Cao thủ, đều là cao thủ!
Mộ Dung Trường Thiên mỉm cười nhìn đám tinh anh của Điểm G, qua ngày hôm nay, những người này sẽ không còn tồn tại nữa, Điểm G vĩ đại cũng từ hôm nay trở đi tiến từng bước đến thế suy.

- Chúng mày muốn chết đứng hay sống quỳ đây?

Mộ Dung Trường Thiên mỉm cười nhìn bọn họ, lời nói tràn đầy tự tin.

- Bịch!

Dường như vì khâm phục Mộ Dung Trường Thiên, chỉ thấy Sở Phi Dương hơi khoát nhẹ tay, một cái bàn bay lên không trung, thân hình Sở Phi Dương hơi động một chút đã có một đạo khí quyền mạnh mẽ cấp toốc đánh nát cái bàn.
- Tao thích nghe tiếng xương cốt vỡ vụn.

Gương mặt Sở Phi Dương lộ vẻ tươi cười âm u lạnh lẽo.

- Ông em Mộ Dung, mày thực sự còn sống, thật là tốt quá!

Cao Tiếu còn chưa kịp phát biểu ý kiến, ngoài cửa đã truyền tới tiếng chào hỏi thân thiết của Thường Nhạc.

- Thường Nhạc!

Tuy rằng dựa vào thực lực hiện tại của bọn họ đã không còn sợ hãi Thường Nhạc, nhưng nghe được thanh âm chiêu bài kia của Thường Nhạc, thân hình Mộ Dung Trường Thiên và Sở Phi Dương vẫn không nhịn được khẽ run lên.
Sở Phi Dương còn không kịp phản ứng đã bị Thường Nhạc vỗ một cái vào bả vai, khuôn mặt tươi cười kia nháy mắt đã tới trước mặt Mộ Dung Trường Thiên, chính là Mộ Dung Trường Thiên mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy Thường đại thiếu gia.

- Thường Nhạc, mày đúng là rất lợi hại, đáng tiếc…qua hôm nay, mày chính là danh từ lịch sử rồi! Thân hình Mộ Dung Trường Thiên vặn thành một đường cong, nháy mắt đã duy trì một khoảng cách với Thường Nhạc.

Lão Thiết và thủ hộ kỵ sỹ hai người đều tiến thêm một bước vây lấy Thường Nhạc.

Thường Nhạc cười hì hì nói: - Người an hem Trường Thiên, sao lại phải thế chứ? Mọi người đã lâu không gặp cùng nhau ngồi xuống uống trà nói chuyện chẳng phải tốt hơn sao?
Ánh mắt chuyển dời đến trên người Sở Phi Dương, thần thái hơi đổi giống như lúc Columbus phát hiện ra đại lục: - Phi Dương à, thằng em mày đã mọc đủ chưa đấy? Ài, lần trước ra tay hơi mạnh quá, làm tao áy náy một thời gian dài à.

Sắc mặt Sở Phi Dương biến đổi.

Thường Nhạc tiếp tục cười nói: - Phi Dương, mày càng ngày càng đẹp trai phong độ, càng ngày càng nam tính rồi!

Thường đại công tử của chúng ta quả nhiên là đang xát muối lên vết thương. Nét mặt bọn Cao Tiếu cũng lộ vẻ kỳ quái.

- Giữ chặ cửa, hôm nay tất cả mọi người đều lưu lại làm khách.
Thường Nhạc hơi phất tay, cửa phòng họp liền xuất hiện thêm một đám người.

Quang Minh, Thần, Huyết Hổ, Tiêu Tiêu, La Vân, Xử Nữ, Kim Ngưu cùng với ba mấy vị tinh anh của Công Tôn gia tộc.

Trong đó Quang Minh đã không kìm nổi hét lên: - Lão đại, anh cứ ra đi, những người này để mình em giải quyết là được.

Vừa nói vừa phô ra cơ thể hùng tráng.

- Hừ!

Lão Thiết thần sắc lạnh lùng, ông ta cách Quang Minh gần nhất. Nắm tay thẳng tắp oanh kích tới đệ nhất cao thủ bên người Sở Thiên Hùng, Thường Nhạc cũng bị liên luỵ vì nắm đấm đấy.

Tự nhiên lại có thể phi phàm đến vậy.

- Ái chà, lão đại, là ông ta động thủ trước đấy, tôi là người có băn hoá, tôi bị ép phải phòng ngự. Quang Minh trong mắt hưng phấn loé hào quang, cả người giống như con trâu đực động dục, điên cuồng lao thẳng tới Lão Thiết.

- Phịch!

Nắm tay va chạm nhau, cả người Quang Minh bị đánh bay tới mặt đất, Lão Thiết chỉ lùi hai bước, Sở Phi Dương vẻ mặt tươi cười.
Chỉ cần là chuyện khiến Thường Nhạc mất mặt gã đều thích xem.

Lão Thiết trên mặt cũng lộ ra vẻ khinh thường, cấp bậc khác nhau quá nhiều.

- Huhuhu, lão đại, làm lão đại mất thể diện rồi.

Đồng chí Quang Minh của chúng ta không biết từ lúc nào lại đứng dậy, nét mặt lộ vẻ uỷ khuất.

Chỉ thấy đồng tử đen của anh ta bắt đầu biến thành mầy đỏ miệng hét: - Mẹ kiếp, bố liều mạng với mày!

Tốc độ siêu cấp, sức mạnh từ nắm tay siêu cấp “Pặp pặp pặp!”
Nắm tay Lão Thiết điên cuồng va chạm với nắm tay Quang Minh.

Rất rõ ràng, thân hình Quang Minh bị nắm tay Lão Thiết đánh trúng tương đối nhiều, nhưng đồng chí Quang Minh có thể bò lên chỉ nháy mắt sau khi ngã xuống.

- Thân bất tử!

Sở Phi Dương hít một hơi khí lạnh gần như không tin vào mắt mình, đường đường là đệ nhất cao thủ dưới tay Sở Thiên Hùng cùng với một cao thủ trẻ tuổi có thân bất tử đấu, ai mạnh ai yếu theo thời gian cũng đã dần lộ rõ.

Quang Minh càng đánh càng hưng phấn, động tác càng lúc càng nhanh, sắc mặt Lão Thiết càng lúc càng tái nhợt, động tác càng lúc càng chậm.
Thủ hộ kỵ sỹ thấy tình cảnh này hơi tiến nửa bước bước lên trước.

- Mày là của tao!

Thần còn chưa kịp động, Huyết Hổ của chúng ta đã hưng phấn xông tới, trong miệng kêu ầm lên: - Lão đại, tôi cũng bị ép buộc, gã muốn tập kích người, là tôi hộ giá!

Cũng chỉ có đàn em của Thường đại thiếu gia mới có thể kiếm cớ hoang đường như vậy.

Về phần những tinh anh của Điểm G, bọn họ kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, sức mạnh, tốc độ đều vượt xa cực hạn của loài người, bọn họ vẫn còn là người sao?
- Họp, tiếp tục họp!

Đồng chí Tư Văn vỗ bàn nghiêm túc nói.

Cao Tiếu nóng nảy, gã cũng là phần tử hiếu chiến, măắt thấy Huyết Hổ và một tên ngông cuồng đều có thể rạng rỡ trước mặt lão đại, gã làm sao có thể kiềm chế được.

- Ôi, lão đại, Sở Phi Dương dùng ám khí tập kích tôi.

Chỉ nghe được Cao Tiếu đau khổ kêu lên thảm thiết.

Cũng không đợi Thường Nhạc kịp phản ứng đã rất hưng phấn xông tới Sở Phi Dương.

- Không ổn.
Thường Nhạc thần sắc không tốt nhìn lại phía Thần.

Thần tự nhiên hiểu được ý tứ của lão đại, chiến tướng Cao Tiếu của chúng ta va phải đá rồi.

- Phịch!

Một dòng khí hắc ám mạnh hướng tới tấn công Cao Tiếu. Tưng, tưng, tưng, Cao Tiếu còn chưa hoàn hồn bước chân đã lùi sau mấy bước rồi phịch mông xuống đất.

- Mất mặt quá.

Cao Tiếu xấu hổ muốn khóc, thân hình Thần đã chuẩn bị hướng bổ nhào qua Sở Phi Dương.
- Quả này hay à! Đang trong lúc kích chiến thân hình Quang Minh bỗng vừa chuyển, rất không đạo đức lao đánh về phía Sở Phi Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.