Tên Em Là Bệnh Của Anh!

Chương 11: Y như ngôn tình




Trên đường trở về nhà, tôi tận mắt chứng kiến nước mắt như mưa của toàn bộ nữ sinh khoa xã hội. Họ vừa ôm nhau vừa khóc than cho Gia Kỳ..hừ..khóc gì..tôi mới là người nên khóc nè

Có ai như Trần Gia Kỳ không? Có BMW thì không đi lại đòi tôi chở bằng xe đạp.Tôi oán hận mà than thở “BMW của cậu đâu sao không đi lại đòi tôi chở bằng xe đạp..”

Gia Kỳ thản nhiên đẩy tôi khỏi xe đạp, cướp tay lái, vỗ tay về phía đằng sau “Ngồi lên đi, hỏi nhiều ..”

Không hỏi mới lạ, cả một con BMW hoành tráng như thế mà không đi

“Biết vì sao tôi không đi BMW không?”

“…”Nếu biết thì tôi đâu hỏi cậu

“Hết xăng rồi…”Ngó lại đằng sau nhìn tôi “Bám cho chặt vào không ngã”

Cậu ta lao như điên về nhà khiến tôi chóng cả mặt, tôi vội xua tay “Lát…lát nữa lấy cho tôi mấy viên thuốc say xe đạp..”

Gia Kỳ không thông cảm thì chớ lại còn ngang nhiên mắng “Đồ ngốc..cậu thấy có loại thuốc say xe đạp bao giờ không..? Đồ ngốc!”

Tôi không thèm phản kháng, vuốt ngực cho thoải mái rồi lẽo đẽo theo cậu ta vào trong

“Gia Kỳ, BMW hết xăng thì đem đổ xăng vào chứ? Cậu để nó đâu rồi?”

“Vứt rồi!”

Hả? Vứt..hết xăng mà đi vứt xe..ai như cậu ta

“Không đến lượt cậu quản,dù sao từ nay tôi không đi BMW nữa, cậu phải chịu trách nhiệm”

“Sao lại..”

Gia Kỳ quắc mắt “không phải cậu bảo rằng phải thua đội bóng khoa cậu sao? Thua rồi thì phải tặng xe thôi” Gõ đầu tôi thật mạnh “Đồ ngốc nhà cậu..từ nay cậu phải trở tôi đi học, biết chưa? Mà cậu hay ngủ dậy muộn, thôi thì mai dọn đồ luôn sang nhà tôi, nhân tiện dạo này tôi cũng rảnh, phụ đạo cho cậu mấy môn luôn!”

Chưa kịp phản ứng, cậu ta đã gọi điện thông báo cho mama đại nhân nhà tôi.đặt lên bàn chiếc Iphone 6 mới cứng, Gia Kỳ dặn “Nói trước, cậu mà còn đọc tiểu thuyết hay là gọi điện, nhắn tin với tên Bimko kia thì đừng mơ tới việc từ nay đến già có điện thoại sử dụng”

Tôi gật gật “Biết rồi…” lôi dòng số trong túi ra, định gọi chúc mừng Hoàng Quân thì Gia Kỳ lườm tôi

“Vừa cảnh cáo xong, não cậu làm bằng đất hả?”

“Rồi rồi..chỉ chúc mừng người ta thôi mà…chúc mừng” tôi

“Chúc mừng cái gì, tên khốn đó quẫng cả BMW của tôi mà cậu còn chúc mừng, muốn chết sao?

Giờ thì biết lí do tại sao BMW bốc hơi rồi, nguyên nhân sâu sa hóa ra là do Hoàng Quân. Hừ, đến cả BMW của Gia Kỳ mà cũng dám lấy, uổng công tôi đây hâm mộ ngày đêm, đã thế lại còn bốn hôm không gội đầu..gừ. “Quân Bimko, cậu nhất định sẽ không được yên thân, hừ”

Ha ha ha

Tôi lừ mắt nhìn kẻ đang chọc tức tôi “Cười cái khỉ?”

“Ha ha ha..: Cậu ta vừa ôm bụng vừa cười, người run lên bần bật “Thế mà có đứa bơi trong tình nồng, biết mùi chưa?”

“Hừ, không được sát muối lên vết thương, rõ chưa” tôi cảnh cáo Gia Kỳ “Tại cậu ta làm tôi bốn hôm không gội đầu, bị mama đại nhân mắng te tua..”hậm hực

Gia Kỳ nghe xong vô cùng ngạc nhiên, cậu tủm tỉm cười với tôi rồi xoa xoa đầu tôi, nhướn mày đe dọa

“Một tuần..à không, một tháng không được gội đầu, biết chưa, hì hì?”

Tên này đúng là gian ác, cậu thử một tháng không gội đầu đi, mắc gì bắt tôi phải một tháng mới được gội đầu??

Dạo này, trời ngày càng lạnh. Tôi cuộn mình trong chiếc chăn, lười không muốn ra ngoài.Quái lạ, sao có nghỉ hè mà lại không có mùa đông nhỉ? Mùa đông lạnh thế này bắt con nhà người ta đi học, chịu sao nổi. Tôi kéo hết chăn từ Gia Kỳ, nhắc nhở “Nghe nói đã đến giờ cậu theo Đường Tăng đi lấy kinh, còn không mau dậy đi!”

Cậu ta đang lim dim bỗng mở to mắt nhìn tôi, dật lại chiếc chăn, kéo luôn tôi vào trong chăn (Gia Kỳ đang ôm tôi), giọng nhỏ dần “Có giỏi cậu dậy đi, nghĩ gì mà kêu 9 độ đi học, lạnh chết mất..”

Lần đầu tiên thấy kẻ chăm học như Gia Kỳ có tư tưởng nổi loạn, tôi vội vùng ra khỏi người cậu nhưng bị cậu tóm chặt lấy,. Thôi kệ, rét thế này ôm mới ấm!

“Thả tôi ra, Gia Kỳ, ngột thở quá…” tôi hét lên

Gia Kỳ trừng mắt “cậu còn hét nữa, tôi hôn cậu”

“…” im re

Cả buổi hai người chúng tôi cứ ôm nhau ngủ quên cả giờ giấc mãi cho đến khi có tiếng chuông cửa. Tôi huých tay Gia Kỳ “Tỉnh lại đi, có người đến!Dậy..dậy mở cửa đi”

Gia Kỳ trốn trong chăn, lúc này mới nhô đầu ra “Tiểu Khuê, ra mở cửa!”

Khùng! Rét thế này kêu tôi mở cửa “không..cậu đi mà mở cửa”

Ánh mắt Gia Kỳ có tia giảo hoạt, cậu ta cười cười “Cậu không ra mở cửa, tôi,hô,cậu”

“Mất vệ sinh! Cậu có hôn,tôi cũng không ra mở cửa đấy. Thế nào Gia Kỳ, cậu có ra mở cửa không hay để tôi hôn cậu” cái này gọi là gậy ông đạp lưng ông

“Hôn đi, có giỏi thì hôn luôn đi” Gia Kỳ

Hôn á, được thôi!

Binh! Rầm! Bốp! Chát!

À à, âm thanh vui tai này là do tôi đánh cậu ta đấy mà..hắc hắc.

“Tiểu..Tiểu Khuê..nhà ngươi quả là bạo lực”

Ai dô, quá khen ! Cậu bảo tôi hôn cậu mà, tôi làm nhiệt tình quá ấy chứ

Tôi nhìn Gia Kỳ đang đau khổ ôm mặt đau đớn, tôi đắc ý ra lệnh “Ra mở cửa, mau!”

Gia Kỳ vùng vằng dật lại cái chăn,hét lên “Hai chúng ta cùng đi!”

Thôi được, nhường cậu một chút!

Tôi và Gia Kỳ cùng nhau kéo theo cái chăn ra mở cửa.Là chị Mai, chị đem theo bao nhiêu là đồ ăn ngon, nhưng ánh mắt của chị có vẻ..có vẻ không được vui.Tôi nhìn lại mình và Gia Kỳ..vô cùng mờ ám, không phải chị Mai hiểu nhầm đấy chứ. Tôi vội thanh minh

“Chị..chị đừng hiểu lầm a, đừng hiểu lầm”

Chị mí mắt chị cụp xuống, tiu nghỉu nói “Chị thì có thể hiểu nhầm được cái gì..hai đứa..hai đứa đã tới mức này rồi sao?”

Mức gì? Tôi không hiểu

Gia Kỳ nói”Tổng quan là sau đêm qua chuyện nên làm cũng làm rồi, chuyện không nên làm cũng đã làm..Tiểu Mai..có lẽ nên nhờ cậu báo cáo với dì Hòa Nhã một tiếng”

Chị Tiểu Mai nghe xong há hốc mồm,quét mắt nhìn Gia Kỳ,quét mắt nhìn tôi rồi tức giận hất hết đồ ăn xuống sàn, quát “Hai đứa..hai đứa to gan thật!” rồi đi thẳng ra cửa

Tôi ngơ ngác không hiểu có chuyện gì sảy ra ??? Gia Kỳ kia không ngoan ngoãn tiến sát gần tôi, tay dang rộng ôm lấy tôi.

Tôi cảm nhận được hơi thở nóng ran của cậu ta đang phả vào tai tôi. Tôi rùng mình nhìn Gia Kỳ “Cậu định sàm sỡ tôi giữa ban ngày ban mặt đấy hả? Tôi có võ nha”

Cậu ta cắn nhẹ vào tai tôi “Động vật bị liệt trong sách đỏ như cậu mà cũng biết cái từ “sàm sỡ” ấy hả? Thế đứa nào tối qua khi ngủ cứ bám chặt tôi như sam, kiên quyết không chịu buông. Thế nhưng cậu nhìn đi..”Vạch tay áo ra “Đêm qua cậu cắn tay tôi bầm tím thế này, đồ háo sắc..”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta thì cậu ta vội ôm lấy ngực như thỏ con, khẩn khoản cầu xin “Chị Tiểu Khuê..em còn non lắm..chị…chị đừng “ăn” em nha”

Vô sỉ!

Tôi hừ mũi thúc cùi trỏ vào ngực cậu ta “Không biết xấu hổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.