Tên Của Ta Rất Hài Hòa

Chương 4: Không thể không xảy ra chuyện tình một đêm




“Tiện nam nhà ngươi là ai sao dám phá hư chuyện tốt của ta” Thượn

g Quan Đan Phụng rống lên, chỉ tay vào nam tử vận y phục kimono trước mặt.

Hai hắc y nhân đang chờ xem màn kịch hay trước mặt đột nhiên có một người tiến tới mà hai người cũng không phát giác ra, khiến cho màn kịch hay bị phá vỡ, họ liền tiến tới kề vai sát cánh với tiểu đồ đệ của mình.

“Là…là…công…tử…” khi hít thở thông rồi việc đầu tiên ta làm là ngước mắt lên nhìn ân nhân cứu mạnh mình hồi hộp có, lúng túng có, bất giác trong lòng nàng lại dâng trào lên cỗ khí ấm áp khi được chở che trong vòng tay của nam nhân trước mặt.

Từ sau lớp mặt nạ, vẫn là giọng mềm mỏng cùng dịu dàng “Ân, tiểu cô nương, không sao chứ”

Nằm trong vòng tay của nam tử trước mặt cảm thấy rất ấm áp khi giọng trầm thấp nghe rất dễ chịu vang lên, nàng liền lắc đầu.

Thượng Quan Đan Phụng cười điên loạn lên nói “Hóa ra tiểu tiện nhân cũng có gian phu, xem ra ngươi lợi hại đi một nữ nhân mà có nhiều nam nhân hầu hạ, sao nam nhân của ngươi cuối cùng còn bao nhiêu người nữa hả”

Bất chợt nàng giật mình muốn đẩy hắn ra, nàng quên mất thân phận của mình, ở hiện đại ôm ấp là chuyện bình thường, nhưng ở cổ đại thì khác nha, thấy nàng đang nhúc nhích thì hắn liền điểm huyệt của nàng, mắt nặng trĩu nhắm nghiền lại, tùy ý của hắn hành xử.

“Kẻ nào dám đụng tới tiểu cô nương này chỉ có –chết” Không còn nhu tình cũng không mềm mỏng, nếu so với khi nãy là một trời và một vực

Giọng nói rùng rợn, tuyệt không phải là tiếng nói của một con người, bất chợt cả ba đều giật bắn mình, da gà nổi cả lên, từ sau lưng của nam tử xuất hiện lên một trận gió, phát ra hàn khí uy nghiêm chỉ có thể ngắm chớ nên động chạm.

“Thế thì ta phải thử một được”, một Yêu Mỵ cười mỉa, chưa kịp phát ra câu thứ hai liền bị ngàn cây đao vô hình xuất hiện, khi nàng ta hoàn hồn liền bỏ chạy, không kịp rên lên chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt”

Một thân ảnh mảnh mai yêu kiều theo đó chia làm hai, ngã khụy xuống đất, đổi lại là một nụ cười lạnh dị thường của nam tử.

“Á, lục cô cô”, Thượng Quan Đan Phụng kinh hô lên, hắc y nhận ra kẻ này phi thường nguy hiểm, giết người không chớp mắt, từ vạt áo xuất hiện lên một dãy lụa vòng qua đai hông của Thượng Quan Đan Phụng, vận công kéo nàng đi trước khi ngọn đao vô hình chém Thượng Quan Đan Phụng ra làm hai đoản như Yêu Mỵ -lục.

“Nhớ kỹ đó, tên xú nam nhân, thù giết muội muội ta, ta nhất định sẽ trả”, bỏ lại câu nói hùng hổ này, xoay lưng hắc y nhân cùng Thượng Quan Đan Phụng biến mất.

Từ lớp mặt nạ mỏng xuất hiện lên một đường cong hoàn chỉnh, thu hồi lại cơn gió của mình, khẽ nhón chân lên, mang theo một thân ảnh một tiểu cô nương mà ra đi.

“Có phải công chúa cho người bắt đi muội muội của ta”, thanh âm thấp tới cực điểm vang ra trong đại sảnh, một nam tử chấp tay lại ở sau lưng khi thấy kẻ hầu dẫn Tú La Lệ tiến lên đại sảnh.

“Hạo Minh đại ca, căn bản không liên quan tới muội”, trên mặt dù tỏ ra đau khổ nhưng giọng nói nghe như có chút mát dạ, căn bản Tú La Lệ đang phi thường vui vẻ khi nghe tin Hoàng Bá Dạ Sương bị mất tích, mà tình trạng giống hệt như mấy tiểu cô nương hoặc các thiếu phu nhân bị cái bọn gì gì đó mà kinh thành đồn ầm mấy ngày nay bắt đi.

Một khi bị họ bắt đi thì chỉ có một con đường là ‘chết’ và ‘một đi không trở lại’, xem ra ông trời cũng đã giúp đỡ Tú La Lệ nàng rồi, đúng là ác nhân luôn có ác báo mà.

“Phải không”, quay mặt lại đối diện với Tú La Lệ không còn là một lãnh nam nhân mà là một sát thần, sẵn sàng giết người tại chỗ để phát tiết, mặt hắn thối cực điểm và đôi mắt thâm thúy nheo lại như một mãnh hổ đang thèm khát thịt.

“Ách….Hạo….Minh…đại….ca…thật….đó….không….phải…muội….” khi đối diện với khẩu khí như muốn giết chết người của Hoàng Bá Hạo Minh cùng khuôn mặt anh tuấn đã méo đi phân nửa thì Tú La Lệ sợ hãi đến lúng cuống mà nói.

“Đại ca”, Hoàng Bá Dạ Mỵ đứng bên cạnh khẽ khuyên can kéo lấy ống tay áo của Hoàng Bá Hạo Minh, ngăn chặn một màn ‘đại khai sát giới’ xảy ra, mà công chúa Tú La Lệ là ai? Là công chúa một quốc nha, chết bất đắc kỳ tử thì không sao, nhưng mà chết trong Huyền Vũ sơn trang thì có sao đó nha, mặc dù nàng cũng rất lo lắng cho tiểu muội nhưng mà đại ca quả thật hành động không phải đi.

Bây giờ trong lòng hắn dâng lên một trận cồn cào thậm chí có một vật vô hình đang quấn chặt lấy tim hắn, khiến hắn đau đớn tới run rẫy, hắn không nên vì bị nàng mắng trách vài câu mà cử thập đại cao thủ đi về Tuyết Sơn không, hắn sai lầm trầm trọng rồi, cực kỳ sai lầm.

Cả người hắn đều run rẩy, Hoàng Bá Dạ Mỵ ở kế bên sợ hãi, vỗ vai của hắn nói “Đại ca, huynh không sao chứ”

>

>

>

>

Trong đôi mắt hắn bây giờ tràn ngập hình bóng của nàng, nàng vui cười, nàng gọi tên hắn, đột nhiên chân nàng khụy xuống, khuôn mặt trắng bệch cả người ngã sấp xuống trước mặt hắn.

“Tránh ra”, hắn rống lên, hất đi cánh tay đang đặt trên vai hắn có lẽ đây là lần đầu tiên hắn dám quát Hoàng Bá Dạ Mỵ đi, vì nàng làm cho hắn nhớ đến Hoàng Bá Dạ Sương, không được, dù hắn bị phụ thân cấm đoán không được làm loạn, nhưng hiện giờ hắn mặc kệ tất cả.

“Đại ca….” Hoàng Bá Dạ Mỵ sợ kiếp vía hành động này của Hoàng Bá Hạo Minh, lúc này hắn không còn là đại ca mà nàng kính trọng, không còn là đại ca thương yêu nàng, hắn biến đổi rồi.

“Công tử, lão gia căn dặn”, Dạ Tam tiến lên khuyên can “Tránh ra” đôi mắt hắn lóe sáng, nếu bây giờ ai cản đường hắn, chỉ có chết.

Dạ Tam rùng mình liền né ra, hắn nhận ra Hoàng Bá Hạo Minh đằng đằng sát khí, nếu đụng chạm hắn chỉ có tử lộ thôi.

“Hạo Minh, ngay cả lời đại bá nói cũng không nghe”, Huyền Vũ Dạ Mạc vội níu lấy cổ áo của hắn, hắn hiểu tính khí của Hoàng Bá Hạo Minh hơn bất cứ ai, bình thường hắn cư xử ôn nhu, nhưng khi hắn nổi điên lên thì lạm sát bừa bãi, mặc cho kẻ đó là người thân của hắn.

“Ai ngăn cản ta, giết”, Hoàng Bá Hạo Minh hất đi tay của Huyền Vũ Dạ Mạc, cả hai liền xảy ra một cuộc đại phân tranh trong đại sảnh.

Lúc này không chỉ Hoàng Bá Dạ Mỵ kinh ngạc, ngay cả Tú La Lệ cùng Tú La Duệ đều kinh hãi nhân vật trước mặt, căn bản hắn không phải là con người.

Huyền Vũ Lăng ở bên cạnh vội xông giúp đỡ phụ thân hắn, mặc dù có lần hắn cùng phụ thân đã diện kiến khuôn mặt thật của Hoàng Bá Hạo Minh, hy vọng Hoàng Bá Dạ Sương sống sót trở về, nếu không hắn thật sự không muốn nghĩ tới thảm cảnh phía trước.

Hắn hống lên, đại chưởng vung ra Huyền Vũ Lăng cùng Huyền Vũ Dạ Mạc đều đổ nhào ra phía sau, rất may có thuộc hạ đỡ lấy, nếu sớm biết hắn thú tính như vậy, họ sẽ khuyên cáo với Hoàng Bá Thuần không nên cho hắn học nhiều võ công làm gì, để hắn hại dân hại nước, ý không phải, phải nói là lạm dụng võ công để đánh người trong nhà a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.