Tên Của Đóa Hồng

Chương 44: Không thể trốn tránh




“Thật là, Vương Tử mấy ngày nay chẳng PM em gì cả.” Tiểu Long Nữ phàn nàn.

“Em cũng biết thằng bé Vương Tử là chúa vô ý mà. Chắc nó lại không thèm để ý hòm thư rồi.” Xú Lang thản nhiên trả lời, “Thế việc đặt bẫy ở thành ra sao rồi?”

“Bọn em mới bao phủ được một phần tư lãnh thổ thôi. Đất này thật lớn quá mà.” Tiểu Long Nữ nhăn mày.

Xú Lang quay sang hỏi bà xã. “Vũ Liên, ta còn đủ tiền chứ?”

Vũ Liên cũng nhíu chặt lông mày, “Nếu xây dựng theo đồ án của Du thì chỉ phụ thuộc vào tiền thưởng của đại hội nhất định không đủ. Em định cho xây dựng một nửa thành phố, lấy một phần cho người dân định cư rồi thu thuế để xây tiếp nửa còn lại sau.”

“Hay cứ bảo Du sửa bản thiết kế cũng được?” Xú Lang lo lắng hỏi.

“Được thì cũng được, nhưng theo ý em, nếu ta muốn kinh doanh thành trì lâu dài, thậm chí nếu muốn biến nơi này thành thành phố lớn nhất Lục Địa Trung Tâm thì bản thiết kế của Du quá hoàn hảo luôn.” Mắt Vũ Liên tỏa ra hào quang, “Bây giờ có vất vả một chút, nhưng em nghĩ sau này nhất định không phải hối hận.”

“Em nói cũng có lý. Em quả nhiên nhìn xa trông rộng hơn anh nhiều.” Xú Lang dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn nhìn vợ yêu dấu.

“Lang…” Vũ Liên bẽn lẽn, hai người nhìn nhau âu yếm thâm tình…

“Em qua chỗ Du với Doll xem thế nào nhé!” Tiểu Long Nữ nói nhanh rồi chạy biến đi, khuôn mặt đỏ lựng xấu hổ.

Tiểu Long Nữ đi về phía thành trì còn dựng dang dở, và sải bước về phía Doll đang cật lực chỉ huy các cốt tinh xây bức tường lớn và Du đang giám sát NPC và người chơi phụ giúp việc thi công.

“Tình hình thế nào rồi? Mọi việc ổn cả chứ?” Tiểu Long Nữ hỏi.

“Tiến độ vẫn bị chậm,” Du không mấy hài lòng đáp. “Hầy… Cũng không trách được, ta thiếu hụt ngân quỹ nghiêm trọng ,nên không thể thuê thêm nhân công được. Nếu không có các cốt tinh của Doll, chỉ sợ xây mấy tháng nữa cũng chẳng xong.”

“Hầy… Nếu tên Vương Tử kia nhanh chóng mang người về thì thật tốt quá. Ít nhất công việc cũng tiến triển một chút.” Tiểu Long Nữ ngồi thụp xuống, tay chống cằm lo lắng.

Doll đột nhiên chạy như điên tới, khuôn mặt rạng rỡ vui tươi, “Tà Linh ca ca và các anh chị trong Hắc Ám Tà Hoàng Đội đến rồi này!”

Tà Linh như thường lệ dẫn đầu cả đội. Họ đi đến trước mặt Du và Tiểu Long Nữ rồi dừng lại.

“Cậu tới rồi.” Du nói, nhướn lông mày lên nhìn, không lấy chút ngạc nhiên nào khi thấy Tà Linh đến.

“Vương Tử đâu?” Tà Linh cau mày.

“Chưa có về…” Du trả lời, bối rối.

“Vẫn còn ở chỗ Nam Cung Túy?” Tà Linh gầm ghè, gân xanh nổi hằn trên trán, “Anh cũng không quản?”

“Vương Tử đâu phải tù nhân của tôi, lấy quyền gì mà quản?” Du dùng giọng điệu châm chọc đáp lại, “Với lại, chúng tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của Nam Cung Túy.” Lời này đúng là sự thật, nhưng Tà Linh vẫn trừng mắt lườm Du.

Còn Doll, cô bé hạnh phúc nắm tay Minh Hoàng – bộ mặt trông thối hết biết, và tay Phong Vô Tình, “Thật tốt quá! Doll nhớ các anh chị nhiều lắm cơ! Thế Minh Hoàng ca ca và Phong Vô Tình ca ca có nhớ Doll không nào?”

Khuôn mặt Phong Vô Tình dịu lại, vẻ khó chịu của cậu dần thay bằng nụ cười tươi vui, cậu xoa nhẹ đầu Doll, nói, “Ừ, anh cũng nhớ Doll nhiều lắm! Chỉ có điều anh chẳng muốn thấy cái mặt ‘người nào đó’ chút nào!” Khi nói cụm từ người nào đó, Phong Vô Tình nhìn Tiểu Long Nữ chằm chằm, còn đạo tặc nào đó lại bận rộn ra vẻ ngây thơ vô tội.

Vẻ mặt hậm hực của Minh Hoàng dần trở lại bình thường, ngay khi Doll quay sang nhìn cậu với đôi mắt to, nài nỉ, cậu lập tức hạ khí giới đầu hàng ngay, “Rồi, rồi, anh nhớ em nhiều, được chưa?” Cậu giọng miễn cưỡng nói.

“Thâu Hương ca ca, Hắc Bách Hợp tỷ tỷ!” Doll đón chào hai người đang cười rạng rỡ bằng những cái thơm lên má.

Vừa hay, Xú Lang và Vũ Liên cũng ra khỏi trụ sở lâm thời, đích thân nghênh đón Hắc Ám Tà Hoàng Đội, “Mọi người đã đến, thật là quá tốt! Vậy mà chúng tôi cứ lo rằng Hắc Ám Tà Hoàng Đội sẽ không sẵn sàng giúp chúng tôi cơ đấy.” Xú Lang bắt tay Tà Linh.

“Chúng tôi không thiếu chí khí như vậy. Đã là công bằng chiến đấu, sẽ không một câu oán hận.” Phong Vô Tình điệu đà phe phẩy cái quạt lông, dùng phong thái quân tử khẳng khái nói … Thế đứa nào say rượu rồi hò hét tùm lum tùm la là sẽ giết cả hội Phi Thường Đội, nhất là con ả Tiểu Long Nữ hử? Các thành viên còn lại của Hắc Ám Tà Hoàng Đội vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phong Vô Tình.

“Tóm lại, tôi cũng xin chân thành cảm ơn sự sẵn lòng giúp đỡ của các vị. Điều này thực giảm không ít gánh nặng cho chúng tôi.” Xú Lang cười toe toét.

Vũ Liên lại vừa cau mày, vừa lẩm bẩm, “Như vậy vẫn còn quá ít người. Chẳng biết Vương Tử có mời được Mai Khôi Đội và Nam Cung Túy đến giúp không nữa?”

“Tất nhiên là được!” Một giọng nói vang lên từ ngoài cổng thành xây dở. Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng Đội quay phắt về hướng đó. Trong đám bụi mịt mù, tiếng vó ngựa tung hoành, đoàn quân nhanh chóng xuất hiện trước mặt họ, người dẫn đầu không ai khác chính là Nam Cung Túy. Anh phi đến chỗ Phi Thường Đội rồi đột ngột dừng lại, nhảy xuống ngựa. Một trăm năm mươi người phía sau cũng đồng loạt xuống ngựa theo. “Vương Tử chưa về à?”

“Chưa…” Hai đội đồng thanh, ngây dại nhìn một trăm năm chục binh sĩ cưỡi một trăm năm chục con chiến mã.

“Thôi được. Vậy đành phải đợi đến lúc cậu ta về mới giới thiệu lãnh chúa của chúng ta với bạn của tôi thôi. Trước tiên tôi giới thiệu cho mọi người một chút. Đây là đoàn phiêu lưu của chúng tôi – Kiếm Vô Tội. Hầu hết đều là chiến sĩ. Chỉ có một số là tế ti và ma pháp sư. Mọi người cũng thấy, binh đoàn chúng tôi sức tấn công sẽ rất mạnh.” Nam Cung Túy không nén nổi tự hào nhìn binh đoàn mình đã tốn bao công sức lập nên.

“Binh đoàn phiêu lưu kìa!” Tiểu Long Nữ cảm động dâng trào nhìn binh đoàn hung hãn thiện chiến Kiếm Vô Tội trước mặt, “Biết ngay cho Vương Tử đần đi cầu người là chỉ có chuẩn, vận may của cha này không có thường đâu mà. Còn lôi về được cả đoàn phiêu lưu cơ!”

Các thành viên trong Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng Đội không hẹn mà cùng gật đầu một lúc …Vận may của Vương Tử nhất định không có tốt kiểu bình thường đâu.

Nam Cung Túy nghe vậy, cười khẽ. Anh nói, “Tôi đến đây cũng là vì Vương Tử là một người rất đáng kính nể. Dù là đối đãi với bạn bè hay là thân thủ, đoàn phiêu lưu chúng tôi và bản thân tôi đây đều rất kính nể cậu ta. Tất cả chúng tôi đều vô cùng vinh dự được gia nhập Vô Ngân Thành.”

“…’Vô Ngân Thành’?” Xú Lang hỏi, có chút hoang mang.

“Hử? Vương Tử không có kể với mấy người ư? Vô Ngân Thành là cái tên tôi giúp Vương Tử đặt cho thành phố của cậu ấy. Chúng tôi đã đi đăng kí rồi mà.” Nam Cung Túy thắc mắc.

“Vô Ngân Thành! Không tin được thành chủ chúng ta đây lại biết tên thành cuối cùng! Vương Tử, anh rốt cuộc chết ở cái xó nào rồi?” Tiểu Long Nữ phát điên rít lên.

Vũ Liên day trán, nói, “Không phải là thằng nhỏ không dám tìm Mai Khôi Đội, nhưng lại sợ chúng ta mắng nên bỏ trốn rồi chứ?”

“Anh không nghĩ thằng bé trốn rồi đâu, chẳng phải nó đã sớm quen bị chúng ta mắng rồi sao?” Xú Lang hơi lo lắng nói, “Hay thằng nhỏ bị Mai Khôi đội cự tuyệt, quá đau khổ nên tìm chốn ở ẩn tu dưỡng cũng nên?”

“Đừng nói lại lạc đường rồi rơi xuống vách đá rồi chứ!” Du mặt mũi tái xám nói, vừa dứt lời Tà Linh cũng lộ vẻ lo lắng.

“Cái gì? Anh ấy từng bị rơi xuống vách đá sao?” Dục Băng Phượng Hoàng đang đứng cạnh Nam Cung Túy nghe Du nói vậy mặt mày thất sắc, lo lắng hỏi.

“Cô là ai?” Du và Tà Linh đồng thanh, quay đầu nhìn Phượng Hoàng, mắt họ nheo lại đề phòng.

Phượng Hoàng còn chưa kịp trả lời, một đạo tặc đã đột nhiên xen vào, “Vương Tử làm gì ngớ ngẩn đến nỗi ngã xuống vách đá chứ.”

“Còn ngươi là ai?” Du và Tà Linh bốn mắt quay qua bắn tia lườm đáng sợ.

Nam Cung Túy lập tức giới thiệu, “Đây là ma pháp sư trong đoàn chúng tôi, Dục Băng Phượng Hoàng, còn cậu này là đạo tặc, Không Không. Không Không và tôi đã từng uống rượu với Vương Tử hôm nọ. Thêm nữa, đây là chị gái của Phượng Hoàng, Bạch Điểu Lệ Nhân. Cô ấy là nữ chiến binh mạnh nhất trong đoàn chúng tôi và là phó soái. Đoàn Lý ông xã của cô ấy là một trong những tế ti hiếm hoi của đoàn..”

“Nghe tới giờ, sao Vương Tử nghe giống một tên dớ dẩn đần độn thế?” Bạch Điểu Lệ Nhân giọng nói có chút bất mãn nhận xét. Cô không muốn thấy em gái Phượng Hoàng của mình yêu phải một tên khùng khùng lập dị. Quay sang Không Không, cô hỏi, “Không Không, sao em nói với chị Vương Tử mạnh mẽ, cao ngạo và có võ công thâm hậu cơ mà. Em còn bảo cậu ta cực kì nhã nhặn lịch sự với phụ nữ, trung thành thẳng thắn với bạn bè, là một nam tử hán đại trượng phu hoàn hảo. Nghe lời em chị mới đồng ý gia nhập cái thành này. Vậy sao Vương Tử theo lời họ lại ngược lại hết vậy?”

Không Không vội vàng phản bác, “Em không biết tại sao họ lại nói về Vương Tử như vậy, nhưng dưới con mắt của em, thì những điều em nói về Vương Tử hoàn toàn chính xác. Em đã uống rượu và nói chuyện với anh ấy hôm trước rồi. Khí chất của anh ấy cuồng ngạo, hơn nữa, võ công của anh ấy cao cường đến nỗi cả chủ tướng Nam Cung Túy và em hợp lực lại mà còn chẳng đánh bại được anh ấy nữa là. Nhưng đối với phụ nữ luôn dùng khuôn mặt tươi cười dịu dàng, cái này chị hỏi Phượng Hoàng là biết liền. Còn đối với bạn bè, hôm đó trên chiến trường mọi cũng thấy rồi đó thôi. Anh ấy là người đã cứu chủ tướng, mặc dù lúc đó hai người họ là kẻ thù đấy thôi?”

“Có thật vậy không?” Bạch Điểu Lệ Nhân hồ nghi nhìn một hàng đám người Phi Thường Đội.

“Đúng đó. Vương Tử giống hệt như những gì mọi người miêu tả. Chúng tôi vừa nãy chỉ nói đùa cho bớt căng thẳng thôi, mọi người nhất định đừng để trong lòng làm gì.” Xú Lang mặt mày cực kì nghiêm túc trả lời… Kì thật, đám người đó nói cũng không sai. Những điều họ nói đều đúng với Vương Tử cả đấy thôi, chỉ là thằng nhóc còn phần tính cách nữa, nhưng mấy người không có hỏi… thì cũng ngu gì mà nói!

“Nam Cung Túy, họ nói đúng không?” Bạch Điểu Lệ Nhân nghiêm mặt nhìn Nam Cung Túy.

Nam Cung Túy gật đầu. “Phải. Hơn nữa, dù có cuồng ngạo, cậu ta tính tình cũng thoải mái, dễ quen dễ nói chuyện.” Nam Cung Túy do dự một lát, nghĩ, Nói thế này đã được chưa? Mặc dù thỉnh thoảng Vương Tử có bày mấy trò rất quái dị! Chuyện này, nhất định không nên nhắc đến…

Bạch Điểu Lệ Nhân dịu lại, cô nhìn Phi Thường Đội hối lỗi, ” Xin thứ lỗi cho tôi vì đã nghi ngờ lãnh chúa của các bạn, nhưng chuyện này có liên quan mật thiết đến mọi người trong Kiếm Vô Tội, không thể không quan tâm một chút.” Vả lại, còn liên quan đến chuyện hôn nhân đại sự cả đời của em gái nhỏ nhà tôi. Phượng Hoàng rất hay yêu những người không nên yêu, thật khiến tôi đau đầu. Nhưng có vẻ lần này nó đã chọn đúng người cần yêu rồi, Bạch Điểu nghĩ, nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ.

“Không sao đâu, âu cũng là chuyện phải để tâm.” Xú Lang mặc kệ lương tâm gào thét mà bình tĩnh nói.

“Vậy bao giờ tôi mới được gặp lãnh chúa của các bạn đây?” Bạch Điểu Lệ Nhân hỏi.

“Ờ…chuyện đó, lãnh chúa của chúng tôi hiện thời đang bôn tẩu khắp nơi những mong tìm được người giúp sức trong việc xây dựng và quản lý thành phố. Tôi sợ rằng sẽ còn phải đợi một thời giân nữa chúng tôi mới có thể giới thiệu cậu ấy cho các bạn được.” Ngoài mặt, Vũ Liên trả lời câu hỏi của Bạch Điểu Lệ Nhân bình tĩnh và dứt khoát, nhưng kì thực, cô nghiến răng kèn kẹt, rít lên trên kênh nhóm. “PM Vương Tử ngay, PM liên tục đến khi nào cậu ta chịu trả lời mới thôi. Nếu bọn họ phát giác ra tên Vương Tử ngốc nghếch ngờ nghệch thì chúng ta sẽ khó lòng giữ chân được đoàn Phiêu Lưu này!”

Nói cũng phải, Phi Thường Đội nghĩ, liên tưởng lại cảnh Vương Tử cắn cắn ngón trỏ và nghiêng đầu, gương mặt ngu ngơ khù khờ. Nếu mọi người trong Kiếm Vô Tội mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ to chuyện đây. Tưởng tượng xong, mọi người đều đồng loạt điên cuồng gào thét tên Vương Tử.

“Hóa ra là vậy, thật vất vả cho lãnh chúa.” Bạch Điểu Lệ Nhân gật đầu ra chiều hiểu ý.

“Vậy ta bàn bạc một chút chuyện phân công chức vụ cho các vị, còn chia các bộ phận làm việc,” Xú Lang bày tỏ quan điểm.

“À vâng, hẳn rồi.” Bạch Điểu Lệ Nhân trả lời dứt khoát.

Khi họ quay về trụ sở tạm thời, Doll bỗng nhận ra người quen của mình đang đứng tần ngần trước cổng thành, “Ê! Mai Khôi tỷ tỷ và mọi người kìa!”, Cô bé reo lên.

Cả bọn Phi Thường Đội quay lại nhìn. Quả nhiên mấy người đang ngập ngừng trước cổng chính là Mai Khôi Đội. Thấy Phi Thường Đội nhận ra mình, bọn họ đều cúi đầu xấu hổ.

Xú Lang nhanh chóng đi về phía Mai Khôi Đội, nói, “Vậy ra Vương Tử đã tìm được mọi người, thật tốt quá!”

“Vương Tử?” Đoạn Kiếm nghe vậy có chút sửng sốt.

“Không phải Vương Tử đi mời mọi người đến giúp Vô Ngân Thành sao?” Xú Lang nét mặt thay đổi rõ rệt, nghi hoặc hỏi lại.

Tất cả những người trong Mai Khôi Đội đều nhìn nhau bối rối. Cuối cùng, Mai Khôi mới chần chừ nói, “Chúng em chưa có gặp Vương Tử…Chúng em chỉ nghe nói rằng mọi người đã vô địch đại hội nên muốn đến chúc mừng và cũng có ý xin lỗi mọi người vì sự cố lần trước, và cũng để xem mọi người có cần chúng em giúp việc gì không.”

“Ra là vậy sao? Vậy tên Vương Tử chạy đi đâu rồi cơ chứ…?” Xú Lang hơi váng đầu nói. Tuy nhiên, nhớ ra còn có Kiếm Vô Tội đang đứng đằng sau, anh cố tình nói to, “Vậy ra Vương Tử chưa kịp tới nơi, mọi người đã tự đến rồi! Thật tốt quá, chúng tôi đang rất cần sự giúp đỡ của Mai Khôi Đội.”

“Nhưng đợt trước em đã trút giận lên Vương Tử. Em rất xin lỗi.” Đoạn Kiếm nói, vẻ hối lỗi rõ rệt, “Chuyện kia thật sự không phải lỗi của cậu ta.”

“Và em cũng không nên ép Vương Tử phải thích em. Lại còn…hôn anh ấy,” Mai Khôi cúi đầu đỏ mặt.

Tình Thiên thò đầu ra khỏi tấm lưng rộng của Tiểu Cường, mắt mọng nước, “Là do lỗi của em hết, em thật không phải khi sử dụng những thủ đoạn sai trái ấy để níu giữ Vương Tử. Em biết em sai rồi, em sẽ không làm thế nữa đâu!”

Vũ Liên xoa nhẹ đầu Tình Thiên và ôm cô gái trẻ trong vòng tay. Tình Thiên liền bắt đầu thổn thức, “Đừng lo, Vương Tử không bao giờ trách em cả. Nó còn rất mong hòa giải được với Mai Khôi Đội ấy chứ. Khi nào nó quay về, nhất định nó sẽ rất vui mừng khi thấy mọi người.”

Nghe được lời an ủi nhẹ nhàng của Vũ Liên, mọi người trong Mai Khôi Đội thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt họ.

“Mai Khôi, Tình Thiên…Hai người vẫn yêu Vương Tử à?” Tiểu Long Nữ lo lắng hỏi. Hai cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ vì yêu Vương Tử, nhiều đến độ ngay cả Tiểu Long Nữ cũng thương tiếc cho hai người họ.

Các thành viên trong Mai Khôi Đội vẻ mặt ái muội nhìn Mai Khôi, còn Mai Khôi chỉ cúi đầu bẽn lẽn. Bên cạnh cô, Đoạn Kiếm tay quàng qua vai cô, cười, “Mai Khôi giờ đã là vợ anh rồi, đương nhiên không có chuyện cô ấy còn thích Vương Tử nữa đâu.”

“Cái này còn phải xem xét nha.” Bổ Huyết Chuyên Dụng nháy mắt tinh nghịch, Đoạn Kiếm tức khắc quay ra nhìn anh ta cực kì khinh bỉ.

“Em sẽ không buông tha Vương Tử đâu!” Tình Thiên đột nhiên la hét om sòm, kéo đầu ra khỏi vòng tay Vũ Liên, nước mắt hai hàng trên má. Lời cô khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, “Em biết những việc em làm trước đây là sai trái nhưng giờ em đã thay đổi. Em sẽ làm thay đổi trái tim Vương Tử bằng sự nhẫn nại và tình yêu sâu đậm của em.”

Nghe vậy, Dục Băng Phượng Hoàng bước lên phía trước, hỏi, “Cô cũng thích Vương Tử sao?”

Tình Thiên nhìn Phượng Hoàng hoài nghi, “Cô nói ‘cũng’, nghĩa là cô cũng thích Vương Tử à?”

“Đúng, và tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!” Phượng Hoàng nói chắc như đinh đóng cột, phát âm rành mạch từng từ từng chữ. Những tia chớp điện xẹt qua xẹt lại giữa hai cô.

Du vô cùng băng hàn nói, “Vương Tử là của tôi!”

Trong khi mọi người cố không để bị sốc trước lời phát ngôn của Du, thì Tà Linh lại hậm hực trừng mắt nhìn Du, “Vớ vẩn, Vương Tử là của tôi!” Vâng, lại có thêm chớp giật giữa hai người này…

Tất cả những người còn lại đều há hốc mồm nhìn hai thằng đàn ông trở mặt với nhau tranh giành một thằng đàn ông khác, trừ mỗi Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng Đội. Họ đều lộ vẻ mặt đã xem cảnh này chán chê mê mỏi rồi, Minh Hoàng lại còn bặm môi không cam lòng nhìn anh trai cậu, Tà Linh.

Thấy sắc mặt em gái mình tái nhợt đi, Bạch Điểu Lệ Nhân quay sang Phi Thường Đội, lắp bắp, “Vương Tử, cậu ta…cậu ta là…”

“Vương Tử chắc chắn không đồng tính!” Tiểu Long Nữ ra mặt đảm bảo nghiêm túc vô cùng. Lời này chắc chắn là thật luôn! “Vương Tử thật quá đẹp trai, nên ngay cả đàn ông cũng muốn giành anh ấy làm của riêng.” Cô nhận xét. Trò này càng ngày càng hay! Tiểu Long Nữ trong lòng cười thầm. Cô không khỏi chờ mong đến lúc Vương Tử quay về chứng kiến khung cảnh hỗn độn này… Hehehe!

Cả Phượng Hoàng và Tình Thiên đều thở phào nhẹ nhõm, và sau đó nhìn hai tên đồng tính luyến ái, đồng thanh, “Tôi cảnh cáo 2 người, cấm được dụ dỗ Vương Tử đấy nhé! Nhắc lại, Anh ấy là của tôi!” Sau đó hai cô gái lao vào lườm nguýt người đối diện.

“Là của tôi mới đúng!” Hai gã đàn ông tống to, cùng gia nhập hàng ngũ trừng mắt nhìn nhau.

“Cũng được đó~~~~~, vừa đủ một bàn mạt chược, lại còn có chủ đề chung để tán gẫu,” Tiểu Long Nữ thờ ơ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.