Tên Của Đóa Hồng

Chương 31: Cuộc sống ở lạc phủ




Trở lại Tinh Thành, tôi đi thẳng tới tửu quán nơi cả đội hẹn gặp. Vừa bước vào, tôi nhận thấy một bầu không khí nặng nề bao phủ. Các thành viên còn lại của Phi Thường Đội ngồi quanh bàn tròn, vẻ mặt ai cũng rắn đanh như thể trong lòng họ đang sôi sục giận dữ.

Thấy tôi đến, mọi người gật đầu thay câu chào, và Lang đại ca ra hiệu cho tôi ngồi vào bàn. Tôi vội kéo ghế ngồi, không dám tươi cười đùa giỡn.

“Mọi người nghĩ sao về thư khiêu chiến của Hắc Ám Tà Hoàng Đội?” Lang đại ca hỏi ý cả đội.

“???” mặt tôi ngớ ra. Thư khiêu chiến gì cơ?

“Vương Tử vừa mới về nên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, phải không?” nhận thấy vẻ bối rối của tôi, Tiểu Long Nữ nhanh miệng giải thích. “Bọn này đụng đầu 4 thành viên của Hắc Ám Tà Hoàng Đội ở điểm trọng sinh, và họ… Đặc biệt là thằng nhỏ Minh Hoàng đó, nó đáng bị dạy cho một bài…”

“Không, phải dạy cho MỘT TRẬN mới đúng, cái tội dám mắng tôi là đồ biến thái.”

Chứ bộ anh không phải hả? Tôi âm thầm hoài nghi. Dù vậy, vẻ băng giá của Du khiến tôi ngạc nhiên. Trông phong độ lắm chứ…

“Phải đó, họ còn bảo Doll là pháp sư kì quặc nữa… oaaa~” Doll rơm rớm nước mắt thêm vào.

Cái đó… coi bộ cũng đúng luôn à, tôi thầm nghĩ, trán đổ mồ hôi lạnh.

“… bọn anh lại xung đột với họ ở điểm trọng sinh, nhưng lần này cảnh vệ NPC tới. Cả bọn đành phải bỏ cuộc mà lo thoát thân.” Lang đại ca nói, đập tay xuống bàn giận dữ.

“Hừ! Nếu không phải vì có đội cảnh vệ, chúng ta đã tiễn bọn họ về hẳn cấp 1 rồi!” Du siết chặt tay đến nỗi các khớp xương kêu lên răng rắc.

“Sau đó, Hắc Ám Tà Hoàng Đội PM Du, gửi chiến thư ước định tháng sau tại Mạo Hiểm đại hội nhất quyết phân cao thấp.” Nói xong, Tiểu Long Nữ cũng gõ gõ tay xuống mặt bàn…

Xem ra khi Tà Linh và mình vắng mặt, mâu thuẫn giữa hai đội càng được thể bùng cháy à! Đúng như Tà Linh nói – chúng ta đã thành địch thủ mất rồi. Hầy! Tất cả là lại hai chữ ‘tiểu thư’ mà ra… (không phải tại tôi à nha!)

Tôi cân nhắc xem có nên thuật lại những gì Tà Linh đã nói hay không. Liệu có giúp mọi người giảm ác cảm đối với Hắc Ám Tà Hoàng Đội không nhỉ? - tôi tự hỏi. Dù sao cũng là chuyện hiểu lầm thôi mà…

“Hầy! Bao công sức chúng ta bỏ ra săn rồng giờ đổ sông đổ biển, cả Long tiên cũng không kịp lấy nữa! Trận đánh đó khiến ta mất tối thiểu năm chục lạng vàng.” Lang đại ca thở dài than. Anh thầm nghĩ, cả đội đã phải chiến đấu đến mệt nhoài vậy, thế mà khi không lại nảy sinh chuyện, hại chúng ta một mẩu chiến lợi phẩm cũng không có…

Long tiên của mình… không kịp lấy? Đầu óc tôi trắng xoá mất ba giây… Rồi tôi nhảy dựng lên. Rầm! Rầm! Nắm đấm của tôi đục mặt bàn thủng hai lỗ.

“HẮC ÁMMMM TÀ HOÀNG ĐỘIIIIIII, TA THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI CÁC NGƯỜI!” tôi tím mặt gầm lên.

“… vậy chúng ta sẽ chấp nhận thư khiêu chiến và tăng cường độ luyện tập tháng này, cho bọn họ nếm mùi lợi hại của Phi Thường Đội chúng ta ở Mạo Hiểm đại hội tháng tới,” Lang đại ca chốt lại.

“Mà Mạo Hiểm đại hội là cái gì vậy?” tôi ngơ ngác quay sang hỏi Tiểu Long Nữ.

Như thường lệ, Tiểu Long Nữ đảo mắt và trả lời, “Đệ Nhị Sinh Mệnh tổ chức đại hội mỗi năm hai lần, qua thi đấu giữa người chơi với nhau* tìm ra đội chơi ưu tú nhất. Mỗi đội phải có 6 thành viên, và phần thưởng là được sở hữu một lãnh địa.”

(* Thi đấu giữa người chơi với nhau. Bạn đọc có thể tìm thấy bản viết tắt tiếng Anh là PvP, viết tắt của Player versus Player: Người chơi đối kháng người chơi. Cụm từ này được dùng để miêu tả một trận chiến mà các nhân vật do người thật điều khiển trực tiếp chiến đấu với nhau (như trong Mạo Hiểm đại hội chẳng hạn). Ngoài ra, còn có khái niệm PvE, viết tắt của Player versus Environment: Người chơi đối kháng môi trường. Cụm từ này được dùng để miêu tả những cuộc chiến mà trong đó người chơi đánh với quái thú do máy điều khiển hoặc các chướng ngại và đối thủ được tự động đưa vào trong game. – nhóm PR)

“Chẳng những đánh bại Hắc Ám Tà Hoàng Đội, chúng ta còn phải giành chức quán quân, để toàn thể Đệ Nhị Sinh Mệnh biết đến tên Phi Thường Đội,” Lang đại ca hùng hồn tuyên bố.

“Vương Tử, còn nhớ lời hứa của bọn mình không? Chúng ta sẽ tạo nên huyền thoại!” Tiểu Long Nữ PM tôi. “Đây là cơ hội tốt đó. Em cho rằng tạo dựng huyền thoại không đơn giản là chỉ trở thành đệ nhất cao thủ, mà là…”

“Tôi biết. Dù sao, nếu chỉ để trở thành đệ nhất cao thủ thì tôi đã không chọn cách luyện cấp như hiện tại. Tiểu Long Nữ, tôi không nghĩ đến huyền thoại về một mình ‘Vương Tử’ nữa rồi. Tôi muốn chung sức bên mọi thành viên của Phi Thường Đội, cùng nhau tạo nên huyền thoại,” tôi nhìn thẳng vào mắt Tiểu Long Nữ, kiên định nói.

“Được!” Tiểu Long Nữ mỉm cười đáp lại.

“Hãy cùng nhau cố gắng để tạo dựng huyền thoại của chúng ta tại Đệ Nhị Sinh Mệnh.” Tôi chìa tay phải của mình ra.

Tiểu Long Nữ liền đặt tay lên bàn tay tôi. Lang đại ca cũng chìa ra bàn tay sói to cộ của anh ấy, tiếp đó là bàn tay nhỏ nhắn của Doll và bàn tay với những ngón dài thanh mảnh của Du.

“Tạo nên huyền thoại!” chúng tôi hô to.

Chợt Doll rút tay mình ra. Cô bé xoè năm ngón tay bé nhỏ của mình ra đếm, “Vương Tử ca ca là một nè, Tiểu Long Nữ tỉ tỉ là hai, Lang đại ca là ba, Du ca ca là bốn, cuối cùng là Doll. Tất cả là năm người! Đội mình hình như chưa đủ người tham gia võ đài rồi!”

…!

“Chúng ta phải tìm một ma pháp sư!” Lang đại ca đề nghị. “Nếu không phải vì ma pháp sư của Hắc Ám Tà Hoàng Đội là Minh Hoàng thì trận này chúng ta đã toàn thắng. Chỉ tiếc vì Lôi Nộ Cửu Thiên của cậu ta hại chúng ta thành ra lưỡng bại câu thương*. Cho nên, anh nhất thiết đề nghị chúng ta phải tìm bằng được một pháp sư.”

(*lưỡng bại câu thương: là một thành ngữ quen thuộc ở Trung Quốc, thành ngữ này cũng được truyền về nước ta, có lẽ nó nằm trong bộ phân thành ngữ cổ. Nghĩa của thành ngữ này có nghĩa là “Cả hai cùng chết”, hai bên đều bị thương tổn nặng nề không ai hơn ai. Việt Nam ta cũng có một câu nói tôi cho là khá tương tự là, “Trạng chết chúa cũng băng hà/ Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn”. Tuy nhiên hai câu này không có nghĩa giống hệt nhau, nên sau khi xem xét, tôi không thể thay câu nói thuần Việt vào được. Kính mong bạn đọc thứ lỗi, nếu bạn đọc có góp ý sửa chữa, xin vui lòng nói với tôi. – meomeo)

“Nhất trí!” cả đội tán thành, nhưng tôi u ám nghĩ bụng, Lần trước đi tìm ma pháp sư*, chúng ta có Tử linh pháp sư Doll. Lần thứ hai đi tìm xạ thủ, rốt cục lại biến thành Thi nhân lãng du Du đây… Lần này tìm pháp sư không biết lại biến thành thế nào? Còn có kiểu kết hợp chủng tộc và chức nghiệp quái dị nào chúng ta còn chưa có không đây?

(*ma pháp sư: trong các chương đã được sửa trước, bạn đọc có thể thấy có một chức nghiệp được gọi cố định là ma pháp sư, nhưng trong bản dịch cũ chúng tôi thường để tắt là pháp sư. Lý do hiện tại tôi sửa lại một chút, là vì tôi thấy từ pháp sư quá chung chung. Theo tôi, ma pháp sư là chức nghiệp sử dụng ma pháp (phép thuật) để tấn công kẻ thù một cách trực tiếp, ví như ma pháp sư hệ hỏa sẽ phóng ra cầu lửa để giết người được. Khác với Tử Linh pháp sư và Triệu hoán sư, hai chức nghiệp này chỉ có thể gián tiếp công kích, bản thân không thể tự mình tấn công đối thủ mà phải thông qua một con thú, quái vật. Bạn đọc nếu không bằng lòng, mời góp ý. –meomeo)

“Đến Mạo Hiểm Giả công hội tìm nhé?” Du đề xuất.

“Phản đối!” cả 4 thành viên còn lại của đội đồng thanh quát.

Du vuốt vuốt sống mũi. “Vậy chúng ta tìm người thế nào bây giờ?”

“Hừm…” cả đội nhăn nhó. Còn có một tháng, tốt hơn là nên nhanh nhanh tìm một ma pháp sư để còn làm quen với nhau mà phối hợp cho ăn ý nữa chứ.

Khi cả đội ai nấy đều nhíu mày khít rịt đến nỗi có khả năng chẹt chết muỗi được thì…

“Xin hỏi, mọi người đang tìm một ma pháp sư phải không? Tôi đứng gần nên đã nghe được…” một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Chúng tôi ngoảnh lại và bắt gặp một thiếu nữ duyên dáng. Cô gái thanh tú bất giác đỏ mặt khi năm người mười con mắt nhất loạt hướng vào mình săm soi. Hơi ngập ngừng một chút, cô tiếp lời, “Ưm… xin…xin tự giới thiệu, tôi là Vũ Liên, ma pháp sư nhân tộc. Phép thuật chính hệ hoả, phép thứ chính hệ thổ… và cấp độ của tôi là 38.”

Cả đội ngỡ ngàng. Một ma pháp sư loài người? Một chủng tộc và chức nghiệp bình thường như thế sao? Không lý nào.

“Cô là con gái?” Tiểu Long Nữ hỏi ngay, ánh mắt tập trung vào vòng 1 của cô gái. Chính xác! Không sai vào đâu được.

“Phải…”

“Cô thích nam giới không?” tôi nghiêm nghị hỏi.

“… ừ.”

“Chị ủng hộ tình yêu và chính nghĩa chứ?” Doll phỏng vấn với vẻ mặt sáng chói ‘tình yêu và chính nghĩa’.

“…?”

“Cô không được chiếm mất Vương Tử điện hạ lộng lẫy và tôn quý của tôi đâu đấy!” Du lo lắng vọt miệng, nhưng một cước chính diện của tôi đã đá hắn ta bay xuống sàn nằm thẳng cẳng. Còn tưởng đâu hắn ta phong độ được một chút! Đúng là giang sơn đễ đổi, bản tính khó dời mà.

“Tại sao em lại muốn gia nhập nhóm bọn anh?” Lang đại ca cất tiếng hỏi cực kì nghiêm túc.

Nét mặt Vũ Liên lộ vẻ hâm mộ. Cô đáp, “Nghe mọi người trò chuyện, em rất khâm phục tình cảm của mọi người dành cho nhau, nên em mong mình có thể là thành viên của đội.”

Chỉ vì một lý do bình thường như thế thôi sao? Toàn đội ngỡ ngàng tự hỏi. Có thể nào…?

“Không lẽ… chúng ta đã tìm ra… một đồng đội bình thường?” tôi lắp bắp.

“Em biết những thần chú nào?” Lang đại ca không để niềm vui choán mất tâm trí, điềm tĩnh hỏi.

“Em biết Hỏa Tiễn Thuật, Hỏa Cầu Thuật, Hỏa Trụ, Hỏa Tường, Hỏa Chi Liệp Sát, Lưu Tinh Vũ. Thần chú hệ thổ thì em không rành lắm, chỉ có Địa Ngục Chi Nha, Địa Liệt Thuật, Ngạnh Thổ Khôi Giáp thôi.”

Lang đại ca liền đứng bật dậy. “Rất vui được gặp em, Vũ Liên. Phi Thường đội, 5 thành viên: Vương Tử, chiến sĩ; Tiểu Long Nữ, đạo tặc; Xú Lang, tế ti; Doll, Tử linh pháp sư; Guiliastes, Thi nhân – nhưng cứ gọi cậu ta là Du. Chào mừng em nhập đội.”

Không chần chờ thêm nữa, chúng tôi đưa Vũ Liên tới sơn cốc để tập luyện, tự chiêm nghiệm xem ích lợi của việc có một pháp sư trong đội lớn đến thế nào…

~*~

Tôi bật ngược lại, né đường cho một tia lửa bắn ra thiêu cháy con nhân mã. Tôi cẩn thận ngăn không cho bọn quái tiếp cận và tấn công ma pháp sư Vũ Liên của chúng tôi. Chỉ trong một thời gian ngắn, xác nhân mã cháy đen đã nằm la liệt. Chúng tôi không tốn đến 5 phút để dứt điểm một con nhân mã, ấy là nó so với rồng con còn mạnh hơn gấp bội – trong khi tôi phải mất hẳn 10 phút mới hạ gục được một con rồng con. Bởi mới nói, có một ma pháp sư trong đội thật là tuyệt không gì bằng.

“Vất vả cho em rồi, Vũ Liên.” Lang đại ca vỗ lưng Vũ Liên khen ngợi.

“Không đâu, đây là việc của Vũ Liên mà.” Vũ Liên sắc mặt ửng hồng ngượng ngùng đáp.

“Rốt cuộc đội ta cũng tìm được một chiến hữu bình thường. Cảm động quá đi thôi!” tôi ngập tràn hạnh phúc – cuối cùng trong ‘Phi, Thường Đội’ cũng có được một người BÌNH THƯỜNG, không phấn chấn sao được?

“Vương Tử điện hạ tôn quý và lộng lẫy cũng rất bình thường mà.” Du đã khôi phục hoàn toàn bản tính thích chọc người ta nổi sùng, một lần nữa lại phát huy cái tài ăn nói thấy gớm của hắn.

“Cậu ta là kẻ dị thường nhất trong đám chúng ta thì có, người duy nhất trong Đệ Nhị Sinh Mệnh chuyển giới tính cơ mà.” Tiểu Long Nữ thì thầm tinh quái. Tôi liền trả đũa cô nàng bằng một cái lườm chết chóc.

“Doll cũng bình thường chứ bộ!” Doll ngây thơ nói.

… vấn đề đó đáng tranh cãi đấy.

“Nhưng nói gì thì nói, anh giai bé cái lầm rồi, Vương Tử.” Tiểu Long Nữ bảo tôi.

“Lầm á? Lầm là lầm thế nào mới được?”

“Cơ bản mà nói, người nào không bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài của anh hay Du thì không thể coi là bình thường được!” Tiểu Long Nữ bình phẩm. “Mới đầu em tưởng đâu Vũ Liên vào đội là vì anh hoặc Du. Vậy mà từ lúc rời thành phố tới giờ, cô ấy nói chuyện với Lang đại ca còn nhiều hơn nhìn hai người nữa.”

Cả bốn chúng tôi đồng loạt quay lại nhìn Lang đại ca và Vũ Liên đang trò chuyện sôi nổi.

Mình nhìn kiểu gì cũng thấy Vũ Liên đang… đỏ mặt? Lại có chút e lệ nữa? Dáng vẻ cô ấy nói chuyện với đại ca trông cũng rất là nữ tính… Không thể nào đâu… phải không?

Bọn tôi nhìn nhau. Rồi với vẻ mặt như muốn nói ‘ta nhất quyết khám phá bí mật này’, Tiểu Long Nữ đi lại kéo Vũ Liên ra. Cô nàng lấy cớ muốn nói chuyện con gái để cấm Lang đại ca đi theo hay nghe lỏm. Rồi cô nàng tay phải chụp tôi, tay trái tóm lấy Du thô bạo đẩy tới trước mặt Vũ Liên.

“Vũ Liên, cô thấy mặt mũi Du thế nào?”

“…?” Vũ Liên bối rối không hiểu.

“Cứ thật lòng mà nói.” Tiểu Long Nữ kiên quyết.

“Du trông… rất chỉnh tề!” Vũ Liên ngập ngừng, như thể cô đang cân nhắc chọn từ ngữ thích hợp để không làm tổn thương người khác.

… rất chỉnh tề? Miêu tả rứa là răng?

Tiểu Long Nữ hỏi tiếp, “Còn Vương Tử thì sao?”

Vũ Liên nhoẻn miệng cười xoa đầu tôi. “Vương Tử thì rất dễ thương!”

Dễ thương… Lần đầu tiên có người bảo tôi như vậy. Vũ Liên bảo vẻ tuấn mĩ vô song này – thứ khiến mình gần như rơi vào con đường tự luyến – là ‘dễ thương’ ư?

“Vậy cô nghĩ thế nào về diện mạo của Lang ca?” Tiểu Long Nữ thận trọng hỏi.

Vừa nghe đến tên Lang ca, Vũ Liên đỏ bừng mặt lắp bắp, “Lang đại ca trông r-rất cá tính, hơn nữa lại chín chắn, điềm đạm.” Nói đến đây, Vũ Liên như chìm vào ảo mộng của riêng mình… “Bộ lông của anh ấy óng ánh như bạc, màu mình thích nhất.”

Bạc á? Chúng tôi ngoảnh lại nhìn bộ lông xám bụi rối bù của Lang đại ca…

“… anh ấy là người đẹp trai nhất, nam tính nhất mình từng gặp,” Vũ Liên mơ màng nói, ánh mắt cô ngập tràn ngưỡng mộ hướng về Lang đại ca trìu mến. rồi Vũ Liên quay lại phía tôi và Du, nói vẻ hối lỗi. “Đừng lo, hai người trông rất ổn mà. Chắc chắn sẽ có người thích vẻ ngoài của cả hai thôi, đừng buồn nhé!” Cô dịu dàng khích lệ.

“Đúng là mắt thẩm mĩ thần kì!” tôi kinh hoàng lên tiếng.

“Phi Thường Đội quả nhiên không có ai bình thường.” Tiểu Long Nữ bình tĩnh phán một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.