Tên Ác Ma

Chương 48: Màu Xanh Cũng Đẹp Mà !




Có Lãnh Mặc Nghiên cùng đánh William Johnson với Nam Cung Âu Thần, trận chiến nhanh chóng nghiêng về một bên. William Johnson dù có giỏi cỡ nào cũng không đấu lại hai vị lão đại đứng đầu của hắc đạo.

Rất nhanh ông ta đã bị Lãnh Mặc Nghiên và Âu Thần đè xuống. Lãnh Mặc Nghiên từ trên cao nhìn xuống ông ta, giọng nói thản nhiên: "Có dã tâm làm chủ hắc đạo là rất tốt, có khả năng tạo ra âm mưu lớn như vậy cũng không có gì. Nhưng thật đáng tiếc, người ông đối phó lại có tôi trong đó, cái sai duy nhất của ông lại là cái này. Vậy thì không thể tha thứ rồi."

Lãnh Mặc Nghiên vừa dứt lời thì cầm con dao găm Thụy Sĩ đâm vào cánh tay ông ta, khẽ vặn một cái.

"Rắc" Cánh tay phải của William Johnson đã hoàn toàn bị phế.

"Á, Lãnh Mặc Nghiên, Nam Cung Âu Thần, tôi sẽ không tha cho các người! Không, bất cứ người nào ở đây tôi cũng không tha!" William Johnson ôm tay lăn lộn trên đất, đôi mắt oán hận hướng về phía Lãnh Mặc Nghiên và Âu Thần.

William Johnson khó khăn dùng tay trái của mình lấy một thứ từ trong túi ra, đó là một bộ điều khiển.

Bỗng nhiên Mẫn Nguyệt có một dự cảm xấu, William Johnson dùng tốc độ nhanh nhất ấn cái nút đỏ trên bộ điều khiển đó, cô muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

"Rầm, rầm" Từng tấm thép từ trên tường phủ xuống, che kín toàn bộ xung quanh nhà hàng. Ngay cả cửa sổ, cửa chính cũng bị tầng tầng lớp lớp kim loại che lại.

"Tôi đã đặt bom ở phía dưới nhà hàng này rồi, chỉ còn mười phút nữa nó sẽ nổ. Tôi chết rồi tôi cũng sẽ kéo các người chết chung, ai cũng không thoát được, haha." William Johnson nằm trên đất, ngửa đầu điên cuồng cười to, nhưng nội dung lời nói của ông ta như một đạo sấm sét đánh xuống tâm lí của mỗi người ở đây.

"Cái gì?! Có bom? Như vậy chúng ta phải làm sao đây?"

"Đúng vậy, phải làm sao đây?"

"Nam Cung lão đại, Lãnh lão đại, mau cứu chúng tôi với!"

"Nam Cung lão đại, Lãnh lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Nam Cung Âu Thần nhíu mày quét mắt một lượt những người đang la hét. "Thật ồn!"

Cả đám người thấy anh tức giận liền ngậm miệng, không dám nói nhiều, nhất thời không gian yên lặng chưa từng thấy.

"Vũ Hiên, mang ông ta theo, tất cả cùng xuống tầng 1!"

Âu Thần vừa nói xong liền nắm tay Mẫn Nguyệt đi xuống cầu thang.

Vũ Hiên tuân theo mệnh lệnh của anh vác theo William Johnson trên vai, theo sát bước chân Âu Thần. Những người khác đương nhiên là làm theo lời anh chạy xuống dưới tầng 1. Dù sao bây giờ chỉ có Nam Cung Âu Thần có khả năng cứu bọn họ.

Đàm Đài Văn và Lăng Sở thì không giống như vậy, hai người họ chỉ nghe lời của Lãnh Mặc Nghiên. "Lão đại?"

Lãnh Mặc Nghiên cất con dao găm đi, cũng đi theo. "Mau đi thôi, không có nhiều thời gian đâu."

Đi xuống tới tầng 1, quả nhiên tất cả cửa xung quanh đều đã đóng lại rồi, nơi này hoàn toàn là một không gian kín. Vũ Á và Đàm Đài Văn tự động lấy súng ra bắn vào mấy tấm kim loại đó nhưng vẫn không có ảnh hưởng gì.

William Johnson nằm trên vai Vũ Hiên, thấy vậy càng vui vẻ. "Tấm thép đó là hợp kim đặc chế, dù dùng súng hay bom nổ thì cũng vậy thôi. Mấy người đừng cố gắng nữa."

Không ít người lộ ra vẻ tuyệt vọng, mấy trăm người trong nhà hàng bây giờ đều tụ tập ở đại sảnh tầng 1. Ngay cả Michael Smith vốn bị nhốt trong nhà vệ sinh cũng được người ta cứu ra, bây giờ đang đứng dựa vào vệ sĩ của mình.

Mỗi người đều thử dùng các cách khác nhau để phá tấm kim loại bao quanh nhà hàng, nhưng không có kết quả gì.

Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt thì trầm mặc suy nghĩ cách rời khỏi nơi này. Lãnh Mặc Nghiên thì trực tiếp hơn, đoạt William Johnson từ trong tay Vũ Hiên, ấn ông ta xuống đất, đặt con dao kề cổ ông ta.

"Mở cửa ra!"

William Johnson không hề sợ hãi, ngược lại càng có hứng thú trêu chọc Lãnh Mặc Nghiên.

"Thật đáng tiếc, tôi không có cách mở cửa ra."

Con dao trên tay Lãnh Mặc Nghiên cứa vào mạch máu trên cổ ông ta, máu dần túa ra.

"Muốn chết?!"

Đôi mắt William Johnson hằn lên tơ máu, có bộ dáng giống như người điên.

"Giết tôi đi, mau giết tôi đi! Dù tôi chết thì các người cũng không thể rời khỏi đây."

Không khí quanh người Lãnh Mặc Nghiên như đóng băng, thể hiện anh đang rất tức giận, nhưng lúc này anh lại cười, nụ cười tà mị lại lạnh lẽo.

"Ông muốn chết thì tôi sẽ không cho ông chết. Tôi càng muốn mang ông về để hành hạ từ từ. Mở đầu, chính là nhát dao này!"

Lãnh Mặc Nghiên vừa nói xong thì cầm con dao đâm vào trên vai ông ta, con dao không dừng tại đó mà lại xoay tròn. Lãnh Mặc Nghiên còn ấn một huyệt trên bàn tay William Johnson.

Lập tức ông ta hét lớn, cả người co lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ là một nhát dao nhưng ông ta thấy nó như là muốn chém đôi cả người ông ta, đau, vô cùng đau! Quả nhiên ông ta đã đánh giá thấp sự tàn bạo của Lãnh Mặc Nghiên rồi.

Lãnh Mặc Nghiên đứng dậy, ưu nhã lau sạch vết máu trên con dao rồi xoay người đi, trước khi đi còn phân phó: "Lăng Sở, mang người về, tôi còn muốn từ từ chơi."

Lúc này Nam Cung Âu Thần không hề để ý việc bản thân bị Lãnh Mặc Nghiên cướp người, dù sao bây giờ giữ William Johnson cũng không có tác dụng gì. Anh mang ông ta vốn là muốn từ miệng của ông ta để tìm ra cách thoát khỏi đây nhưng có vẻ như ông ta sẽ không nói. Nếu vậy thì cứ đưa cho Lãnh Mặc Nghiên đi, anh tin rằng anh ta sẽ có rất nhiều cách hành hạ William Johnson.

Mẫn Nguyệt sờ cằm nhìn tấm thép, bọn chúng là do bộ điều khiển của William Johnson kích hoạt, nếu như vậy thì chúng phải thuộc một hệ thống nào đó. Hệ thống?

Ánh mắt cô bỗng sáng lên, nhanh chóng lấy máy tính bảng của mình ra.

"Angela, mau chóng phá hủy hệ thống này rồi mở cửa ra!"

"Vâng, chủ nhân!"

Mọi người trợn tròn mắt nhìn hình ảnh cô bé trên màn hình. Này, này, không lẽ đó là trí tuệ nhân tạo sao? Vị nữ vương này quá trâu bò rồi!

Âu Thần cũng thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại không để ý lắm.

Mấy phút sau giọng nói trẻ con của Angela ngập ngừng vang lên: "Chủ nhân, hệ thống này......."

"Thế nào? Không thể phá hủy được sao?" Làm sao có thể, trước giờ không có hệ thống nào mà Angela không thể xâm nhập được!

"Không phải, chỉ là nó có bốn tầng bảo vệ, em có thể phá hết, nhưng vấn đề chính là thời gian. Muốn hoàn toàn đột phá hết bốn tầng bảo vệ phải mất gần nửa tiếng, nhưng mà chưa đến mười phút nữa là bom nổ rồi."

Mẫn Nguyệt nghe vậy lập tức phân phó người khác, "Đi lấy một cái máy tính lại đây!"

"Lấy hai cái đi!"

Cô kinh ngạc nhìn qua, thì ra người nói lại chính là Âu Thần. Anh cầm tay cô, giọng nói dịu nhẹ giúp cô an tâm, "Anh giúp em, như vậy sẽ nhanh hơn!"

Sự việc đấu đá nhau lần đó cô vẫn nhớ rất kĩ, đương nhiên biết kĩ năng hack của Thần cũng không kém nên không phản đối gì cả.

Nhưng lúc này lại thêm một giọng nói nữa chen vào: "Lấy thêm một cái nữa đi!"

Âu Thần và Mẫn Nguyệt đồng loạt quay đầu, rất ngạc nhiên khi người phát ra âm thanh vừa rồi lại là Lãnh Mặc Nghiên.

"Làm sao? Rất bất ngờ à? Yên tâm, tôi chỉ là muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Sau khi ra khỏi cánh cửa này chúng ta vẫn là kẻ đối địch như trước, sẽ không thay đổi gì cả."

Mẫn Nguyệt suy nghĩ, dù sao có thêm người giúp cũng tốt hơn, nên liền chấp thuận.

"Vậy thì lấy ba cái máy tính đi!"

Còn Âu Thần thì thấy Mẫn Nguyệt không phản đối nên cũng không có ý kiến gì. Anh biết rõ, mối quan hệ hài hoà giữa Nam Cung gia và Đàm Đài gia chỉ duy trì được cho tới khi rời khỏi đây mà thôi. Bởi vì bây giờ bọn họ có chung mục đích, có chung ý định nên Lãnh Mặc Nghiên mới đồng ý giúp đỡ. Chỉ là hành động năm lần bảy lượt giúp đỡ của Lãnh Mặc Nghiên hôm nay khiến anh thấy có chút kì lạ.

Trong nhà hàng này trang bị đủ mọi thứ nên việc tìm ra ba cái máy tính cũng không có khó khăn gì.

Rất nhanh đã có người đem máy tính đặt trên tay ba người. Mẫn Nguyệt không chần chừ mà lập tức hoạt động trên bàn phím. Nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại âm thanh gõ lạch cạch của ba người.

Thời gian dần trôi qua, tâm lí của mọi người không hề buông lỏng mà ngày càng thắt chặt hơn.

Vũ Hiên căng thẳng nhìn đồng hồ, "Lão đại, Mẫn Nguyệt, chỉ còn ba phút nữa là bom nổ rồi! Hai người nhanh lên!"

Mẫn Nguyệt lướt qua một đống số liệu phức tạp đang chạy trên màn hình, hiện tại vẫn chưa được. "Còn một chút nữa!"

Bên kia Âu Thần và Lãnh Mặc Nghiên vẫn trầm mặc nhưng động tác ở tay tăng lên rất nhiều.

"Còn hai phút......"

"Một phút ba mươi giây......"

"Xong rồi!" Cả ba người đồng loạt dừng tay, trên mặt là sự nhẹ nhõm.

Mấy tấm thép kim loại lần lượt rút về trên trần nhà, Vũ Á và Đàm Đài Văn lập tức lấy súng bắn vào ổ khoá cánh cửa, sau đó hai người cùng nhau đá đổ cánh cửa kia.

"Rầm!" Cánh cửa lung lay một chút rồi nặng nề đổ xuống.

Cánh cửa vừa mở, người bên trong lập tức ào ra ngoài, Âu Thần che chở Mẫn Nguyệt dẫn cô từ trong đoàn người thuận lợi thoát ra. Mẫn Nguyệt thuận tiện nắm tay Lam Hi, cùng nhau đi ra ngoài.

Âu Thần không dám dừng lại, mấy trái bom đặt dưới nhà hàng không biết uy lực thế nào, không chừng nơi bây giờ bọn họ đứng vẫn nằm trong phạm vi bom nổ.

Cho đến khi cách nhà hàng một khoảng thì đằng sau hai người vang lên một tiếng nổ lớn, kèm theo đó là một trận nóng rát ập tới.

Âu Thần và Mẫn Nguyệt văng ra, Âu Thần theo bản năng bảo vệ cô trong ngực, không muốn cho cô bị tổn thương dù chỉ một chút. Còn Lam Hi đứng bên cạnh cô, anh chỉ kịp đẩy cậu vào người Vũ Á.

Cho đến khi tới khoảng cách an toàn thì Âu Thần mới dần buông cô ra, đầu tiên là xem xét cả người của cô.

"Nguyệt nhi, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Mẫn Nguyệt dùng hai tay xoa mặt anh, cười cười an ủi, "Chẳng phải anh bảo vệ em rất tốt sao, em không sao cả."

Âu Thần kiểm tra một loạt thấy cả người cô ngoại trừ hơi bẩn ra thì không có vết thương nào khác liền yên tâm.

Vũ Hiên cùng Vũ Á và một số người khác chật vật ngồi dậy, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Âu Thần.

"Lão đại, Mẫn Nguyệt, hai người không sao chứ?"

Vũ Điềm Điềm dù trong người chưa hồi phục lại hoàn toàn nhưng vẫn gắng gượng đến xem Mẫn Nguyệt. Điều đó cho thấy là cô thật sự rất lo lắng cho Mẫn Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt, cậu có bị thương ở chỗ nào không?"

Mẫn Nguyệt đau lòng nhìn cô, vội vàng trấn an, "Mình không có gì, cũng không bị thương. Ngược lại là cậu, sắc mặt cậu rất khó coi, độc cũng vừa được giải thôi, nên chú ý thân thể nhiều hơn. Viên Viên, giúp mình chăm sóc cô ấy một chút, Vũ Trạch sắp đến đây rồi."

Hàn Viên Viên được điểm danh lập tức chạy đến, bảo đảm với cô. "Queen, yên tâm, mình sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Hàn Viên Viên chậm rãi đỡ Vũ Điềm Điềm đứng qua một bên, cẩn thận xem xét tình hình chung quanh.

Thân ảnh nhỏ nhắn của Lam Hi từ từ đi ra khỏi người của Vũ Á, lạnh nhạt phủi bụi trên người. Cũng may Vũ Á khi nãy phản ứng rất nhanh, kịp thời che chở cho cậu, nếu không với thân thể cậu hiện thời chắc chắn sẽ bị thương rất nặng. Nghĩ vậy Lam Hi không khỏi liếc mắt nhìn Nam Cung Âu Thần. Hừ, niệm tình vừa nãy người này đã cứu cậu, những hành vi đáng ghét trước kia cậu sẽ bỏ qua hết.

Mẫn Nguyệt thấy Lam Hi không sao thì yên tâm, lúc nãy cô được Âu Thần bảo vệ nên quên mất cậu nên bây giờ có chút chột dạ. Cô hơi cúi người, sờ đầu Lam Hi, "Em không sao là tốt rồi."

Lam Hi mím môi, không biết nói gì nên chỉ đành "Ừ!" một tiếng.

"Bùm! Bùm!"

Toà nhà đằng sau tiếp tục nổ lớn, Mẫn Nguyệt đứng lên nhìn thẳng vào nó.

Vừa rồi bọn họ còn đang đứng nói cười, uống rượu trong đó, vậy mà hiện tại nhà hàng đang dùng tốc độ nhanh nhất để sụp đổ, lửa cháy khắp nơi, rất nhanh chỉ còn lại một đống đổ nát.

Có vài người chạy không kịp nên bị thương khá nặng, đang được thuộc hạ của mình đỡ đi trị thương. Vừa ra khỏi đó thì mọi thiết bị liên lạc đều trở lại bình thường nên tất cả mọi người đều đang liên lạc với người của mình. Cũng có người đang báo cáo sự kiện này với cấp trên.

Chuyện hôm nay William Johnson làm ra lớn như thế, muốn giải quyết cũng không dễ, dù sao cũng liên quan tới nhiều nhân vật có máu mặt trong giới hắc đạo, hơn nữa còn có cả quan chức chính phủ.

Lúc này Lãnh Mặc Nghiên cùng với Lăng Sở và Đàm Đài Văn ở phía sau đang dần tiến đến chỗ Âu Thần và Mẫn Nguyệt.

Dù có quần áo có hơi loạn nhưng Lãnh Mặc Nghiên vẫn giữ được khí chất như hoàng tử của mình, mặt nạ trắng vẫn hoàn hảo không bị hao tổn gì. Anh ta dừng lại trước mặt hai người cách một mét, ánh mắt lơ đãng lướt qua Mẫn Nguyệt nhưng lập tức dời đi.

Âu Thần thấy anh ta cũng không có biểu cảm gì, lãnh đạm mở miệng: "Lãnh lão đại có gì muốn nói?"

"Chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, dù hôm nay chúng ta có hợp tác nhưng không có nghĩa là ân oán của chúng ta sẽ kết thúc. Thế lực của William Johnson sắp phải tan rã, đến lúc đó tôi sẽ không nhường anh đâu."

Khoé môi Âu Thần thoáng nét cười lạnh lùng, "Tôi cũng không cần anh nhường nhịn, tất cả đều được dựa vào thực lực để quyết định."

"Được, dựa vào thực lực để quyết định!"

Cho đến khi Lãnh Mặc Nghiên đi khỏi Mẫn Nguyệt cũng không hiểu anh ta đến đây nói mấy câu đó để làm gì. Đến tạo cảm giác tồn tại à?!

"Lão đại, Vũ Trạch tới rồi!"

Cô quay đầu lại quả nhiên đã thấy máy bay quân dụng mang ký hiệu của Nam Cung gia trên đỉnh đầu.

Âu Thần định nắm tay Mẫn Nguyệt lên máy bay nhưng không ngờ vừa đi được một bước thì cô đã ôm bụng ngã khụy xuống. Sắc mặt cô trắng doạ người, nặng nề phun ra một ngụm máu.

"Bảo bối!"

"Mẫn Nguyệt!"

"Chị!"

Âu Thần ôm chặt cô, gương mặt gần như hoảng loạn chưa từng thấy, gấp gáp hét lớn: "Vũ Á, mau lại đây!"

Vũ Á biết lão đại gọi anh là vì chuyện gì nên lập tức ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho Mẫn Nguyệt.

"Mẫn Nguyệt, sao trong người cô lại có hai loại độc?"

"Hai loại độc? Có ý gì?" Gương mặt Âu Thần lạnh lẽo như khối băng, chết tiệt, có người dám mưu hại bảo bối trước mặt anh!

Ánh mắt Mẫn Nguyệt loé lên tia sáng, trong lòng không khỏi có một suy đoán.

"Độc của William Johnson đã hạ trước đó thì không nói gì, nó cũng không ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng loại độc sau thì không giống, nó vô cùng mạnh, có thể giết người trong một giây. Thân thể Mẫn Nguyệt mặc dù có thể kháng mọi loại độc, nhưng loại độc này quá mạnh nên thân thể của cô ấy đã tự động loại bỏ chất độc bằng cách khác. Máu vừa rồi cô ấy phun ra chính là máu độc, hiện tại độc cũng đã loại bỏ hết, cô ấy đã không sao rồi. Mẫn Nguyệt, cô có biết ai là người hạ độc cô không?"

Mẫn Nguyệt vẫn luôn cúi đầu không thấy rõ thần sắc, nhẹ giọng trả lời: "Không biết."

Vũ Á cũng không nghi ngờ gì, dù sao mấy loại độc này không màu không mùi, lại được người ta lén lút bỏ vào, muốn phân biệt cũng khó nên cô không biết ai hạ độc cũng không lạ gì.

Âu Thần không nói, ánh mắt nhìn đỉnh đầu cô có chút xa xăm.

Vũ Hiên không nhịn được oán giận nói: "Đáng ghét, không biết rốt cuộc là tên nào to gan dám hạ độc Mẫn Nguyệt. Hừ, chờ tôi tìm được hắn sẽ cho hắn trải nghiệm cái gì gọi là địa ngục."

Hàn Viên Viên cũng lo lắng nói chen vào, "Chắc chắn là người ở trong bữa tiệc này hạ độc, có nên ở lại một chút để điều tra không?"

Lúc này Mẫn Nguyệt ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn nhưng không hề suy yếu. "Được rồi, chuyện đó tạm thời để qua một bên đi, hiện tại nhanh chóng rời khỏi đây trước đã."

"Nhưng....." Vũ Hiên và Hàn Viên Viên còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy ánh mắt kiên định của Mẫn Nguyệt thì lại thôi.

Cách đó không xa có một người mặc toàn thân đều màu đen, trên mặt cũng đeo khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt tàn ác. Người này núp sau một cái cây, lặng lẽ theo dõi đám người Mẫn Nguyệt. Thấy Mẫn Nguyệt đã không sao rồi thì bàn tay bóp chặt vào thân cây đến nỗi trên móng tay đã bị chảy máu. Giọng nói âm u từ người đó phát ra nhỏ nhẹ đến nỗi như có thể hoà vào bóng đen. "Thể chất kháng độc à......" Giọng nói này rõ ràng là của một người phụ nữ!

Bỗng nhiên ánh mắt như chim ưng của Âu Thần nhìn về phía bên này. Người phụ nữ đó giật mình, vội vàng trốn sau thân cây.

Âu Thần nhíu mày nhìn thân cây đó, rất lâu vẫn chưa thu hồi ánh mắt. Mẫn Nguyệt thấy kì lạ, kéo tay anh, "Thần, làm sao vậy, ở đó có gì sao?"

Âu Thần thu hồi tầm mắt, "Không có gì!"

Mẫn Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, nhưng nhìn đến thân cây kia cũng không có gì bất thường liền thôi.

Người phụ nữ sau thân cây nín thở, chờ sau khi Âu Thần quay đầu đi mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức bỏ đi. Ai ngờ vừa xoay người đã đụng một người khác đang đi tới.

"Xin lỗi, cô không sao chứ?" Người bị đụng này chính là Lâm An Nhiên, đứng bên cạnh cô là Tiêu Anh Kỳ còn đang mặc trang phục nữ.

Tuy ở trong bóng tối nhưng Lâm An Nhiên dựa vào thân hình vẫn phân biệt được người mà mình đụng phải là một cô gái. Lâm An Nhiên thấy sau khi cô nói xong thì cô gái kia vẫn cúi đầu thì thấy hơi kì lạ. Cô gái này lại còn mặc bộ đồ màu đen nữa, thật bất thường. Nhưng hiện tại cô đang bận đến chỗ Mẫn Nguyệt nên không để ý nhiều, thấy bản thân đụng phải còn làm rớt đồ của người ta nên Lâm An Nhiên có lòng tốt cúi người nhặt đồ giúp cô gái kia.

Nhưng khi cô cúi người xuống nhìn thấy vật trên đất thì cả người như bị sét đánh trúng, một luồng khí lạnh xông thẳng trên não.

Trên đất là một tấm thẻ màu đen nhìn rất đẹp, cái đặc biệt chính là ở giữa tấm thẻ có hình một con rắn nhỏ màu trắng đang le lưỡi, ánh mắt nó còn màu đỏ, vô cùng quỷ dị.

Khi Lâm An Nhiên sắp chạm vào nó thì cô gái kia đã nhanh tay hơn một bước nhặt tấm thẻ lên rồi rời đi.

Tiêu Anh Kỳ bực bội mắng một câu, "Người gì đâu mà kì cục, người khác nói chuyện cũng không thèm trả lời."

Lâm An Nhiên không nghe thấy Tiêu Anh Kỳ nói gì, bây giờ cả người cô chỉ thấy lạnh lẽo, thân thể run run, sâu trong đôi mắt là sự sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.