Tên Ác Ma

Chương 30: Án Mạng




Cửu Bác trả thù vừa nhanh vừa độc, thu thập xong gia tộc, mười lăm chiến sĩ nguyên phù cấp tám lao thẳng tới Tư Kế, thừa thế xông lên lật đổ hoàng vị của thánh giáo.

Minh giáo chủ sắc mặt tái xanh phái ra toàn bộ sức chiến đấu của thánh giáo. Ba tên chiến sĩ cấp tám, mười bốn vị chiến sĩ sức chiến đấu cấp tám, hi vọng một lần là xong, sát phạt đám ngu xuẩn to gan phạm thiên uy này.

Thành giáo từ xưa đến nay vẫn  là thế lực lớn thứ hai thế giới, nhất cử nhất động đều bị để ý. Có ai ngã một cái trước cửa thánh giáo đều có thể được truyền đến trong tai của tất cả các thế lực, huống chi mười lăm người không sợ chết xung phong tới cửa.

Cái tin tức có thể khiến thế giới khiếp sợ trong nháy mắt truyền ra, toàn bộ thành Tư kế đều oanh chuyển.

Tín đồ thành kính của thánh giáo bật dậy từ trong chăn, dùng tư thái thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của thánh giáo nhằm về phía tổng bộ, mưu toan tái hiện tình cảnh tắm máu phần tử dị giáo năm đó.

Ba phần tư dân chúng hướng tới thánh giáo, ý đồ dùng một phần máu thịt thân thể của mình xây dựng một bức tường thành sắt thép.

Toàn bộ thành thị huyên náo một trận, tiếng kêu gào, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết xen kẽ vào nhau, theo gió đêm bay đến các ngóc ngách của thành thị.

Thế trận lớn như vậy, dù cho Mạc Hoài Song là lợn, cũng phải tỉnh rồi!

Cau mày hỏi một chút tình huống từ chiến sĩ trực ban, Mạc Hoài Song bấm số của Diên Thiệu Bách, sau khi hai người nói chuyện một lúc, mặt Mạc Hoài Song tối sầm lại, gọi năm chiến sĩ tới, để cho bọn họ hỗ trợ đánh bốn người kia.

Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nhúc nhích.

Sức mạnh hộ vệ năm phần đi bốn, vạn nhất phu nhân có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?

Mạc Hoài Song vội la lên, “Nhanh, bốn người các ngươi.”

Nói xong tay vạch một đường, từ trái sang phải đếm bốn người, “Ta cũng có thạch giáp cấp tám, chỉ cần không gặp cấp chín, thoát thân không phải là vấn đề. Nhưng thánh giáo lại không giống như vậy, năng lượng thạch giáp có hạn, người có lợi hại hơn nữa cũng khó thoát khỏi chiến thuật biển người, ta sợ bọn họ giết đến đỏ mắt quên mất chuyện này, các người đi tiếp ứng, ngàn vạn lần không để bọn họ ham chiến.”

Bốn người mặt đầy do dự.

Mạc Hoài Song tức giận nói, “Không nghe đúng không? Cẩn thận ta thay các ngươi.”

Những lời này uy hiếp trực tiếp đến fan não tàn, bốn người nhanh chóng lĩnh mệnh đi.

Mạc Hoài Song đi lại hai vòng trong phòng, tâm thái gà mẹ phát tác, phụ thân thạch giáp liền chuẩn bị tự mình ra chiến trường.

Chiến sĩ còn sót lại mặt than nghiêm mặt chắn trước hắn.

Ý tứ rõ ràng, coi như bốn người kia đi mất cũng đừng nghĩ chuồn mất khỏi ta!

Mạc Hoài Song cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ!

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, Bộ Vân Đào ở một góc của Tư Kế xem ti vi, trong màn hình là phóng viên liều chết quay chụp lại hiện trường hỗn loạn.

Đủ loại thạch giáp quần ma loạn vũ, thạch giáp màu trắng tượng trưng cho thánh giáo vô cùng dễ nhận biết, đối thủ cùng thạch giáp màu trắng giao thủ có thực lực vô cùng cường hãn, ra tay tàn nhẫn, thực lực hơi yểu rơi vào tay bọn họ, chỉ cần một đòn liền bị giết chết.

Tuy Bộ Vân Đào không phải là chiến sĩ, nhưng ở trong xã hội nhiều năm như vậy nhãn lực đương nhiên vẫn phải có, tự nhiên nhìn ra được thực lực của kẻ gây náo loạn, sức chiến đấu cấp tám hàng đầu! Hơn nữa con số còn không ít!

Lại nghĩ đến thạch giáp Mạc Hoài Song đưa đến, tâm tình Bộ Vân Đào phức tạp tắt tv, đem mình chìm vào bóng tối.

Mạc Hoài Song đưa lên hai hạng thành ý thực sự quá mức chấn động, khiến cho hắn không thể không cẩn thận suy nghĩ đến con đường phải đi trong tương lai.

Sau trận chiến này, thế đạo sợ là phải loạn.

Khiếp sợ uy thế của Diên Thiệu Bách, mười lăm người bị phái tới không dám ham chiến, năm vị sức chiến đấu cấp tám bị giết, sau khi mang giáp nguyên hạt của bọn họ, mười lăm người như là đi vào bầy dê hướng ra ngoài giết ra.

Đao kiếm đến chỗ nào mang theo sát ý ngập trời.

Trận tàn sát này từ lúc bắt đầu đến kết thúc chỉ có một canh giờ, mà khiến cho Tư Kế, khiến cho thánh giáo rơi vào trầm trọng cùng mù mịt.

Sau trận chiến, Minh giáo chủ nghiêm mặt nghe thuộc hạ báo cáo tình huống thương vong, tổng bộ bị nhuộm mãu kích thích vị giáo chủ một đời đều thuận lợi này, khiến cho hắn nhất thời không thể nào tiếp nhận được sự thực này.

“Chiến sĩ cấp tám một người, tên là xx; sức chiến đấu cấp tám sáu người, lần lượt tên là xx… Luyện thạch giả cấp sáu năm người, lần lượt tên là ——“

Đột nhiên người phụ trách báo cáo dừng lại một chút, cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Minh Kim Dương.”

Minh giáo chủ nghe được ba chữ kia, thân thể không tự chủ được lung lay, hắn giống như không nghe rõ đem hết khí lực toàn thân giơ tay lên một cái, muốn ra hiệu người kia báo lại một lần nữa, nhưng không chờ đến khi tiếng nói vang lên, một ngụm máu liền phun ra ngoài, người thẳng tắp ngã xuống.

Thánh giáo nhất thời loạn hơn.

“Sư phụ ——” Nguyên Quân Đường gấp đến kêu to một tiếng, âm thanh sắc nhọn, “Người đâu, mau tới!”

Trong một mảnh luống cuống tay chân, Minh giáo chủ được đưa  vào trong phòng, Nguyên Quân Đường cặp mắt sưng đỏ vội vã đi lấy thuốc chữa trị cấp tám.

Uống xong thuốc chữa trị cấp tám, mặt Minh giáo chủ ủ dột hơn một chút, sắc mặt tiều tụy, tinh thần khô kiệt, đã sớm mất đi uy phong lúc trước, hoàn toàn là một vị lão nhân đã xế chiều.

“Sư phụ, người không sao chứ?” Nguyên Quân Đường nghẹn ngào hỏi, tiểu sư đệ chết cũng làm cho nàng đau thấu tim gan, cừu hận không ngừng sinh sôi trong lòng.

Minh giáo chủ như là không nghe thấy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Là lỗi của ta, là lỗi của ta…”

Nguyên Quân Đường thấy thế lau nước mắt, gọi người đến hầu hạ Minh giáo chủ, vuốt lại tóc rồi đứng dậy, trên mặt đầy vẻ dứt khoát.

Nàng chắc chắn sẽ không để cho tâm huyết mấy năm nay của sư phụ chảy về biển đông,cũng chắc chắn sẽ không để cho sư đệ khả ái như vậy chết đi vô ích, đường sư phụ chưa đi hết nàng sẽ đi, việc sư phụ chưa làm được để nàng làm!

Món nợ máu này, nàng sẽ từng chút từng chút đòi lại, cho dù vì vậy mà thân tử hồn tiêu!

Thời điểm ánh ban mai ngày thứ hai lộ ra, Mạc Hoài Song không còn tâm sự bọc chăn ngủ đến ngon lành.

Mà Bộ Vân Đào đã không chịu nổi nghi vấn mà mò tới cửa.Hắn không ngủ một đêm, suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng ngồi không yên, định lực mấy chục năm bỗng chốc biến thành hư ảo, trời vừa sáng liền không chịu chờ lâu hơn một khắc liền đến.

Chiến sĩ trực ban vốn không nhìn hắn vừa mắt, chỉ làm như không nhìn thấy mà lơ hắn. Hơn nữa phu nhân đang ngủ a, sao có thể tùy tiện đi gọi dậy! Cũng không sợ bị giấm chua của đoàn trưởng làm chết đuối sao!

Bộ Vân Đào cũng không tức giận, đến chỗ Mạc Hoài Song này, tâm tình một đêm vẫn luôn treo cao liền rơi xuống, cả người nhẹ nhõm không ít, nguyên nhân có lẽ cũng là do trong lòng đã có lựa chọn thực sự.

Sau khi nghĩ suốt đêm, lại đối mặt với đối tượng, Bộ Vân Đào vẫn kiên trì, đè thấp làm thiếp cũng là một thủ đoạn không tồi.

Mạc Hoài Song không còn tâm sự, một đêm ngủ ngon lành, thời điểm tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Rửa mặt xong, thời điểm chuẩn bị đến Nhược Thủy, lại thấy lão bản nhà người ta ta chờ ở trước cửa mình, nhìn dáng dấp còn như đã chờ được một thời gian.

Con người Mạc Hoài Song từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, Bộ Vân Đào bày thái độ này, hắn cũng không tiện làm khó người ta.

Âm thầm trừng bảo tiêu “Hết chức trách”, Mạc Hoài Song khách sáo tiến lên nghênh đón, “Bộ lão bản, đợi lâu, cùng nhau ăn điểm tâm chứ?”

Mấy người bảo tiêu liền giả chết.

Đương nhiên hắn trừng hộ vệ của chính mình, không phải là do khiến Bộ Vân Đào chờ, mà là vì hình tượng của mình, có từng thấy người làm được chuyện lớn lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa rời giường chưa, khiến cho người khác có ấn tượng không đáng tin! Thương thay hắn trộm lười biếng một lần liền bị đồng đội heo bán đứng lộn chổng vó lên trời!

Bộ lão bản nhìn sắc trời một chút, cười nói, “Được a.”

Cũng may tại thế giới này món ăn đơn giản, bên trong sớm đã có mấy bát thịt, người bình thường chỉ cần không quá để ý, cũng không nhìn ra được đây là món ăn nào.

Bầu không khí hai người hài hòa ăn xong bữa cơm, Bộ Vân Đào trở lại chuyện chính.

Hắn lấy ra hợp đồng ngày hôm qua đưa cho Mạc Hoài Song, “Mạc tiên sinh, hợp đồng ta đã sửa lại chút, kính xin ngài xem qua.”

Một đêm không gặp, xưng hô liền thay đổi. Lỗ tai Mạc Hoài Song nhạy bén liền bắt được điểm này, xem ra lão hồ li Bộ Vân Đào này đã bày tỏ thái độ.

Nhận lấy hợp đồng điện tử, Mạc Hoài Song nhìn kĩ, thạch giáp vượt cấp tám trích phần trăm đổi thành 8%, so với trên thị trường trích phần trăm còn thấp hơn hai phần, cấp tám trở xuống dùng giá cao hơn giá thị trường một tầng thu mua.

Mạc Hoài Song đề bút đem 8% đổi thành 15%, cấp  tám trở xuống theo giá thị trường, sau đó kí tên của mình xuống, “Cứ như vậy đi.”

Bộ Vân Đào nhìn dữ liệu Mạc Hoài Song sửa lại một chút, cực kì kinh ngạc nhìn Mạc Hoài Song, ký tên của mình xuống.

Sau khi kí xong hợp đồng, đối với bên sau này hợp tác, trong lời nói của Bộ Vân Đào mang theo thần sắc kính trọng, “Mạc tiên sinh thấy thời điểm nào thích hợp bán đấu giá?”

“Nhanh lên đi.”

“Hai ngày sau Nhược Thủy có trận đấu giá cỡ lớn, nhưng mà địa điểm tại Dư Kha.”

Mạc Hoài Song gật đầu.

Buổi đấu giá ngày đó Mạc Hoài Song không đi, bởi vì địa điểm không thích hợp. Cửu Bác đã chính thức khai chiến với thánh giáo, thời điểm như thế này, không đáng để hắn lấy khuôn mặt mình đi soát độ tồn tại ở Dư Kha.

Vị thành chủ kia cũng không dễ bắt nạt như thánh giáo, thời điểm nên khiêm tốn vẫn nên điệu thấp một ít mới tốt!

Diên Thiệu Bách thay hắn đi xem buổi đấu giá.

Bộ Vân Đào làm việc vẫn đáng tin, những người nhận được lời mời đến buổi đấu giá thạch giáp này đều là những khách quý của Nhược Thủy, sau đó lúc giới thiệu cũng nhiều lần nhắc đến truyền thừa Diêu Linh này, giống như đang quảng cáo vậy, đương nhiên cũng không quên nhắc đến chuyện sau này thạch giáp cấp tám là mình bán  đấu giá, không có chi nhánh.

Thạch giáp cấp tám vừa xuất hiện, toàn bộ sân đấu giá đều xôn xao, sau khi người bán đấu giá hô lên giá khởi điểm là một tỉ, trên sân sau khi trải qua mười giây yên tĩnh quỷ dị, có người liền hô lên hai trăm triệu, sau đó giá cả một đường thăng tiến đến chín trăm triệu.

Mạc Hoài Song nghe Diên Thiệu Bách báo cáo liền khịt mũi nở nụ cười, “Lực uy hiếp của thánh giáo cũng chỉ đến như vậy.”

“Cũng là do lão công của ngươi làm việc rất tốt, nếu không thạch giáp của ngươi cũng đừng mong bán được. Ngươi nói xem chuyện này muốn cảm ơn ta thế nào đây?” Diên Thiệu Bách qua máy truyền tin nói mấy lời ám muội.

Mạc Hoài Song một mặt giả vờ chính đáng, “Nghiêm túc chút đi, đang nói chính sự đấy! Lần này bị đánh mặt như vậy thánh giáo có phản ứng gì?”

Diên Thiệu Bách miễn cưỡng nói, “Có thể có phản ứng gì, bị tỉnh mộng. Minh giáo chủ kia phỏng chừng phế bỏ, bây giờ Nguyên Quân Đường đang làm chủ, nàng co rút phạm vi thế lực của thánh giáo lại, hiện tại rất khiêm tốn.”

“Vậy là muốn đông sơn quật khởi đây.”

Diên Thiệu Bách không tỏ rõ ý kiến, so với thánh giáo bị vũ lực đánh cho tàn phế, hắn càng quan tâm đến thành chủ Dư Kha hơn, đương nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lão bà của mình, “Nhớ ta không?”

“Nhớ, ước gì lập tức đè lên ngươi.”

“Bằng bản lãnh của mình mà kiếm cơm.” Trên vấn đề trên dưới, lần đầu tiên Diên Thiệu Bách công khai tỏ thái độ.

Mạc Hoài Song ngạo kiều lạch cạch đóng máy liên lạc.

Lần thánh giáo bị đánh mặt thảm khốc này dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp thế giới, giáo đồ thánh giáo luôn luôn ngông cuồng đột nhiên an phận đi, rất nhiều người đều đang suy đoán có phải là truyền thừa Diêu Linh mới xuất hiện phụ trách chuyện này không.

Nhưng ngoài suy đoán của mọi người, thành chủ Dư Kha đối với chuyện này từ đầu đến cuối vẫn không có tiếng động nào.

Hắn triệu kiến quản gia vẫn luôn đại biểu cho chính mình vào trong thư phòng.

Quản gia tóc vàng mắt xanh cung kính khoanh tay đứng trước bàn đọc sách, một bộ dáng chờ được sai bảo.

Thành chủ Dư Kha biếng nhác mà nhìn sách điện tử, nói, “Lần này Cửu Bác làm thánh giáo ăn đau lớn.”

Quản gia cung kính đứng thẳng không lên tiếng, hắn biết được thành chủ chỉ là thuật lại, cũng không cần hắn nói tiếp.

“Mấy năm qua tuy thánh giáo làm việc không vui vẻ gì, nhưng cũng là một thế lực lớn, ta dùng cũng vừa tay, ngươi xem rồi giúp đỡ một chút đi, lại nâng đỡ một cái khác thật phiền.”

Quản gia cung kính nghiêng mình lui ra, còn Cửu Bác nên xử lí thế nào, hắn không hỏi một tiếng. Thành chủ không động đến bọn họ, tự nhiên là vì bọn hắn còn có chỗ hữu dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.