Tên Ác Ma

Chương 18: Ai Mới Là Người Nghèo ?




Hiệu quả hồi phục của thuốc chữa trị không tồi, ngủ một giấc, cái mông chịu đủ dằn vặt đầy máu sống lại, mấy di chứng như sốt cao hay cả người đau nhức cũng dễ dàng được tiêu trừ.

Diên Thiệu Bách nhẫn nhục chịu khó vì hắn giặt quần áo nấu cơm, xoa bóp thân thể, đem hắn phục vụ vô cùng thỏa đáng.

Sau khi làm đại gia một ngày, dù cho Mạc Hoài Song thầm hận hắn hạ miệng quá ác, cũng không tiện tính toán lại nữa. Hơn nữa hiện tại phiền phức một đống, dù cho lòng hắn lớn hơn nữa, cũng không thể không nghĩ đến mọi chuyện mà an tâm dưỡng bệnh.

“Lần trước cướp đường ở bờ sông là ai?” Mạc Hoài Song câu mày hỏi.

Kỳ thực đáp án này hắn có thể đoán được tám, chín phần, kẻ địch ở nơi này của hắn liền có ba: thành chủ Dư Kha, Mạc gia, bây giờ lại còn thêm một cái thánh giáo.

Thực lực của Mạc gia không đủ đề điều động chiến sĩ cấp tám, người của thánh giáo đã bị giải quyết trước đó, hai cái này đều loại trừ, còn dư lại chính là đáp án.

“Đội hộ vệ thành chủ Dư Kha.” Diên Thiệu Bách cũng không che giấu.

Hắn hi vọng dưới sự bảo vệ Mạc Hoài Song của mình có thể an toàn có cuộc sống vui vẻ không lo nghĩ, nhưng sau khi càng hiểu về lão bà mình hắn càng biết người này mong muốn kề vai chiến đấu với hắn.

Thấy đáp án giống như mình đã phỏng đoán, Mạc Hoài Song xoa xoa mi tâm, có chút áy náy nhìn về Diên Thiệu Bách, “Tình huống bây giờ của Cửu Bác là thế nào?”

Hắn đến thế giới này một năm, những thứ biết được không nhiều, nhưng đối với Cửu Bác vẫn có nhận thức tương đối toàn diện. Với thực lực hiện tại, bọn  họ có thể không đem thành chủ cấp một để vào mắt, nhưng mà đối chọi với thành chủ Dư Kha hoặc thánh giáo vẫn là lấy trứng chọi đá.

Làm cho hắn đứng ngồi không yên chính là, bởi vì hắn, hiện tại Cửu Bác đối mặt đã không còn là vấn đề “Hoặc”, mà là “Cùng”.

Một chọi hai! Mạc Hoài Song thực sự lo lắng cho Cửu Bác, đây là tâm huyết của Diên Thiệu Bách, hắn thực sự không muốn nó bởi vì mình mà bị diệt, kết cục như vậy là gánh nặng trong sinh mệnh trọng sinh mà hắn không thể chịu đựng được.

“Yên tâm đi, không có chuyện gì.” Duyên Thiệu Bách thấy Mạc Hoài Song nhíu mày đến mức sắp dính vào nhau, ngồi vào bên cạnh hắn an ủi nặn nặn cái mũi vểnh cao của hắn.

Mạc Hoài Song theo phản xạ muốn đánh tay hắn, nhưng động tác của Diên Thiệu Bách thực sự nhanh, hắn liền đánh vào khoảng không.

Mạc Hoài Song tức giận trừng mắt nhìn Diên Thiệu Bách, cảnh cáo hắn không nên nặn mũi hắn nữa.

Diên Thiệu Bách thấy bộ dáng kiêu ngạo kia của hắn, cưng chiều cười cười, nhanh chóng ôm người vào trong lòng, dùng sức siết chặt chặt, “Đừng lo lắng. Trước mắt Cửu Bác không có chuyện gì.”

Sau đó hắn giải thích kĩ cho Mạc Hoài Song, “Ngươi đã nghe chuyện trong cuộc chiến đoạt thành lần trước thành chủ Dư Kha đã miểu sát bao nhiêu chiến sĩ thánh giáo cấp tám?”

Mạc Hoài Song gật gật đầu, đây là chuyện bát quái sau khi hắn đến thế giới này không lâu liền nghe được, hơn nữa hắn còn nghe được Diên Thiệu Bách xếp hạng trong top hai mươi thế giới, vô cùng độc giác thú.

Bây giờ suy nghĩ một chút thực lực của Diên Thiệu Bách quả thực có thể đứng trong top hai mươi thế giới, thế nhưng hắn bây giờ có thể hiểu được top hai mươi này so với trong lời đồn chỉ sợ rất khó vào được.

Theo lý giải của hắn, thứ hạng của cuộc chiến đoạt thành là dựa và thực lực của nhân viên dự thi, mà trong trận chiến đó tham gia thi đấu cũng chỉ có ba vị chiến sĩ cấp tám, cho nên, trong top hai mươi trong lời bát quái sức ảnh hưởng lớn hơn một chút.

Mà Diên Thiệu Bách có thạch giáp vượt cấp xếp trong top mười thế giới, tuyệt đối là việc nhỏ như con thỏ.

“Mục đích thánh giáo tham dự cuộc chiến đoạt thành người tinh tường cũng có thể nhìn ra được. Vì cuộc chiến này bọn họ chính là dốc hết vỗn liếng, thạch giáp tốt nhất, chiến sĩ mạnh nhất.” Nói đến đây Diên Thiệu Bách nhếch mép hiện lên một tia trào phúng, “Hiệu quả thật không tệ.”

Mạc Hoài Song nghe vậy trong lòng yên lặng 囧,, tưởng tượng đến nội dung vở kịch chiến sĩ thánh giáo đại sát tứ phương, thoải mái thăng cấp, cuối cùng gặp phải đại BOSS còn chưa kịp thể hiện sức mạnh, lộ ra khí chất vương bá liền bị miểu sát. Tưởng tượng đến biểu tình lúc đó của các chiến ssixthanhs giáo, tâm tình khó chịu nhất thời lui giảm một chút.

Quả thực chính là canh gà cho tâm linh, có được hay không!

Về điểm đánh chết chiến sĩ thánh giáo này của thành chủ Dư Kha, nhất định phải khen ngợi một chút!

“Bắt đầu từ trận chiến đó, cửa thành Dư Kha liền triệt để đóng cửa đối với thánh giáo, năm đó phủ thành chủ còn đặc biệt hạ một pháp lệnh nhằm vào thánh giáo, cám chỉ giáo đồ của thánh giáo tiến vào Dư Kha, một khi phát hiện, giết không cần luận tội! Cho nên thánh giáo không có căn cơ tại thành Dư Kha, coi như bọn họ biết Cửu Bác bảo vệ ngươi cũng không có bản lãnh đi tìm Cửu Bác gây phiền phức.”

Mạc Hoài Song thoáng thở ra mộ hơi, “Bọn họ không hoạt động được mới tốt!”

Mạc Hoài Song nói xong liền đổi đề tài, phân tích nói, “Kỳ thực hiện tại chúng ta cũng không cần kiêng kỵ thánh giáo, trước mắt địa vị của bọn họ là dựa vào chiến sĩ cấp tám cùng Nguyên Quân Đường. Điểm này, chúng ta cũng có thể làm được. Ta tìm chút thời gian gấp gáp chế tạo một nhóm thạch giáp vượt cấp, chỉ cần đem bọn họ đánh một trận, bọn họ chưa chắc có can đảm huyết chiến đến cùng với chúng ta.”

“Điểm trọng yếu nhất là, Nguyên Quân Đường chế tạo thạch giáp vượt cấp cần máu của chính nàng ta, điều này đối với nàng là một loại gánh nặng. Nàng cũng không giống như ta có thể tùy ý chế tạo.”

Mạc Hoài Song mới chỉ nghĩ đến những điều đó, nhưng Diên Thiệu Bách lại càng nghĩ được nhiều hơn, Nguyên Quân Đường chịu hạn chế bẩm sinh, thạch giáp có thể chế được có hạn, Mạc Hoài Song lại không giống, hắn nắm giữ chính là nguyên đồ có thể chế tác thạch giáp vượt cấp. Chỉ cần hắn nguyện ý, khai tông lập phái chỉ là chuyện chớp mắt, sau này thạch giáp vượt cấp của Cửu Bác sẽ như sản phẩm sản xuất từ dây truyền không ngừng được chế tạo.

Đồng thời, Mạc Hoài Song tồn tại cũng có nghĩa là bọn họ nắm giữ linh năng thủy (*nước năng lượng về tinh thần*) cao cấp, có thể bồi dưỡng ra một nhóm chiến sĩ cường đại hơn, trận đánh cờ này với thành giáo, Cửu Bác vốn căn cơ không cạn liền chiếm ưu thế tuyệt đối, bất kể là từ phương diện nào!

Diên Thiệu Bách cúi đầu hôn đỉnh đầu Mạc Hoài Song một cái. Bởi vì người này tồn tại, thánh giáo vốn đứng trên đỉnh đầu, cứ như vậy mà nhẹ nhành bị đẩy xuống, quá trình dễ dàng đến mức làm cho hắn có chút không dám tin tưởng.

“Cảm tạ vận mệnh đưa ngươi đến bên cạnh ta.” Diên Thiệu Bách biểu lộ cảm xúc. Đúng, cảm tạ vận mệnh thần kì, làm cho bọn họ vượt qua sinh tử gặp lại nhau.

“Bớt buồn nôn đi a!” Mạc Hoài Song không quen làm bộ phủi da gà một cái, lông mày không bởi vì giải quyết chuyện của thánh giáo mà dãn ra, trái lại càng nhăn chặt hơn, “Thánh giáo giải quyết rất dễ, nhưng đại BOSS thành chủ Dư Kha kia thì rất khó a.”

Diên Thiệu Bách  nghe không hiểu cái gì là đại BOSS, biết được đây là từ ngữ của thế giới Mạc Hoài Song, kết hợp với ngữ cảnh hắn cũng có thể hiểu được hàm nghĩa của từ này, vì vậy nói: “Phủ thành chủ kia, chúng ta đi một bước xem một bước, thực sự không được liền theo quy củ của  dong binh đoàn đem Cửu Bác giải tán bảo vệ những người khác rồi nói sau.”

Diên Thiệu Bách nói tới nhẹ như mây gió, giống như giải tán Cửu Bác chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Mạc Hoài Song nghe được trong lòng liền chìm xuống, giải tán Cửu Bác cũng chính là dong binh đoàn danh tiếng này sẽ không còn nữa, tất cả tích phần đoàn đội đều biến thành không, tên đoàn đội bọ xóa đi, đội viên sẽ vào những đoàn đội khác, công tragj lão bà hắn phấn đấu hơn mười năm liền hóa thành hư không, tất cả tâm huyết rót vào đều trôi theo dòng nước.

Loại đả kích này đối vời nam nhân mà nói, không thua gì nỗi đau mấy con!

Mạc Hoài Song duỗi tay nắm chặt tay Diên Thiệu Bách, dùng cách này để biểu đạt tâm tình phức tạp mình không thể nói ra được. Nói cho cùng, vẫn là hắn liên lụy Diên Thiệu Bách.

Trên mặt Diên Thiệu Bách một mảnh bình tĩnh, cũng không vì sắp mất đi Cửu Bác mà ủ dột, ngược lại, hắn đưa tay nặn nặn mũi Mạc Hoài Song, nói, “Đừng có đoán mò, tất cả quyết định của ta đều là cách tốt nhất. Ngươi rất tốt, vì ngươi mà làm bất cứ chuyện gì cũng đều đáng giá với ta.”

Lời biểu lộ trực tiếp này khiến hai tai Mạc Hoài Song ửng đỏ.

“Hơn nữa chuyện cũng không nghiêm trọng như ngươi nghĩ.” Diên Thiệu Bách an ủi, “Kỳ thực sau khi Cửu Bác giải tán liền có thể gây dựng lại.”

Mạc Hoài Song giật mình nhìn Diên Thiệu Bách, đỏ ửng bên tai vẫn không có mất đi, hắn vẫn cho là Cửu Bác là kết quả Diên Thiệu Bách dựng nên từ hai bàn tay trắng.

Con mắt của hắn quá trực tiếp, nghi vấn cùng kinh ngạc đầy mắt, Diên Thiệu Bách muốn hiểu được cũng không quá khó khăn.

Lại đưa tay nặn nặn mũi Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách  nói: “Ta năm nay chỉ là hai mươi sáu, nếu như không có căn cơ, dù cho có bản lĩnh cũng không thể trong thời gian ngắn sáu bảy năm liền có thể thành lập một Cửu Bác hoàn chỉnh.”

“Cửu Bác là cơ nghiệp sư phụ ta truyền xuống, nhưng mà năm trước nó được gọi là Chúc An. Lúc đó đoàn đội vì cứu An Tổ, đắc tội thánh giáo…” Diên Thiệu Bách cẩn thận đem nguyên nhân cái chết của sư phụ nói cho Mạc Hoài Song một lần, “Sau đó ta lén lút tiếp nhận Chúc An đại thương nguyên khí, thay tên thành Cửu Bác, những năm này may mà có bọn Tông Tần, Vu Thấu ở bên cạnh phụ tá, mới không khiến cho tâm huyết của thầy chảy về biển đông.”

Mạc Hoài Song càng nghe càng hồ đồ, trong lời giải thích của Diên Thiệu Bách cũng không giống như giải tán mà hắn hiểu. Chúc An thoạt nhìn cũng không có giải tán, giống như là dùng kế kim tiền thoát xác.

Quả nhiên, Diên Thiệu Bách nói xong chuyện trước kia, nghiêm mặt nói, “Song Song, điều ta chuẩn bị nói chính là bí mật thực sự của Diên Thiệu Bách, cũng là căn cơ những năm nay Cửu Bác có thể nhanh chóng đứng lên chỗ cao, ngươi muốn nghe không?”

Mạc Hoài Song nghiêm túc gật gật đầu, từ khi hắn đến thế giới này, vận mệnh liền gắn liền với Diên Thiệu Bách, hơn nữa càng ngày càng gắp chặt, không quan tâm tiền đồ ra sao, cả đời này hắn đều muốn tiếp tục cùng nam nhân này dây dưa tiếp, gánh chịu mưa gió, cùng nhau nghênh đón cầu vồng như vậy chính là một chuyện rất đẹp.

“Bản chất của Cửu Bác là tổ chức vũ trang che chờ An Tổ.” Diên Thiệu Bách  từng chữ từng chữ, chậm rãi nói ra.

“A ——!”

Mạc Hoài Song giật mình há to miệng, tất cả lời nói giống như bị chặn ở ngực, trong lòng kích động vô cùng. Sau khi trải qua trận truy sát kia, nhận thức của hắn đối với An Tổ không còn giống như trước kia.

Người phải thực sự từng trải qua mới có thể hiểu được bất lực cùng tuyệt vọng của An Tổ, không phải mỗi người đều có được hậu phương cứng rắn như Diên Thiệu Bách tại thười điểm vây xông như vậy thoát được, nhưng hắn lại xa xỉ hi vọng mỗi An Tổ tại thời khắc nguy nan như vậy lại có thể có được cứu trợ.

Chính bởi vì cái này, hắn càng có thể khắc sâu lý giải sự nghiệp mà Diên Thiệu Bách phấn đấu, hoặc là nói, sau khi hắn được cứu ra, vẫn luôn đem chuyện yên lặng cứu viện An Tổ làm mục tiêu phấn đầu của hắn. Mà hiện tại, trong cuộc sống của hắn, hắn cùng người yêu của hắn đều chiến đấu vì sinh tồn và tự do của An Tổ.

Cái nhận thức này khiến cho Mạc Hoài Song kích động ôm lấy Diên Thiệu Bách, còn có chuyện gì cao hứng hơn so với chuyện tìm được ý nghĩa sinh mạng mình? Có lẽ đây chính là ý nghĩa hắn đến thế giời này, gặp được người yêu cùng nhau nắm tay cùng tiến tới mục tiêu!

Sau khi bình phục lại tâm tình, Mạc Hoài Song lại không khỏi nghĩ đến những giáo đồ thánh giáo giống như người điên kia, liền nói ra nghi hoặc, “Dư Kha không cho giáo đồ thánh giáo tiến vào, có phải hoàn cảnh sinh hoạt tương đối an toàn hơn một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.