Tế Thủy Trường Lưu

Chương 28: Một Tiếng Nữa Phải Xuất Hiện Ở Khách Sạn




Nàng lảo đảo lùi về sau, trượt chân lại té ngã một lần nữa trên nền đất cứng. Lòng bàn tay bị rách rướm máu. Nàng cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên bùn đất, xen lẫn với máu tươi, kiều diễm ma mị. Lúc đau khổ cùng cực, ngay cả khóc cũng không thành tiếng.

“A Dao.” Vân Kiếm đau lòng cất tiếng gọi, muốn tiến lên phía trước lại bị nàng ngăn cản.

“Đừng qua đây.” Nàng gào thét, giận quá hóa cười.

Hắn nói: sẽ nghênh cưới nàng làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nàng liền tin. Hắn nói: sống chết cùng nhau, nàng cũng tin. A, Thẩm Thiên Dao, ngươi thật là đại ngốc đệ nhất thiên hạ.

“Dối trá, tất cả đều là dối trá.” Nàng thống khổ lắc đầu, trước mắt dần dần mơ hồ, tối đen.

Nàng muốn, cứ như vậy mà ngủ đi, không cần tỉnh lại nữa.

Ba ngày sau, Tư Đồ Phong thân soái biên cảnh trăm vạn đại quân, đi vòng qua núi Thanh Nguyên, phá được Trung Đô của nước Kim, đánh thẳng vào Hoàng Long. Đây là kế vây Ngụy cứu Triệu, Trung Đô thất thủ, đại quân nước Kim đều tan rã, ào ào rút khỏi biên cảnh Ung Châu. Ngắn ngủi chỉ trong vài ngày, tất cả đều kết thúc.

Thiên Dao đứng trên tường thành thật cao, tiếng gió biên cảnh thét gào, lạnh thấu xương khiến người sợ hãi. Nàng theo bản năng kéo chặt áo choàng lông cáo trên người.

“Đang nghĩ gì?” Phía sau vang lên giọng nam trầm thấp ám muội, nàng đương nhiên biết là người nào, lại không thèm quay đầu.

Hắn tiến lên, từ phía sau vòng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, bàn tay sờ lên trán nàng, hoàn hảo, cơn sốt đã qua. Từ hôm rời khỏi tẩm cư của hắn, nàng sốt cao không ngừng, bệnh suốt ba ngày. Mỗi lần hắn đến thăm, nàng đều mê man bất tỉnh.

“Thiên Dao đang nghĩ, tại sao lại có chiến tranh?” Nàng nheo mắt đẹp, lộ ra vẻ mờ mịt.

Hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói. “Biên giới quốc gia, không dễ cho người khác xâm phạm, dù chỉ một tấc.”

Nàng khẽ ngẩn người, quay đầu, đôi mắt trong veo vô tình lọt vào ánh mắt thâm sâu của hắn. Trong mắt hắn, nàng nhìn thấy một thứ gọi là kiên nghị.

Đúng vậy, nước mất sơn hà còn. Trên vai Sở Diễm còn gánh vác rất nhiều trách nhiệm.

Lại là sự trầm mặc vô tận, nàng bị Sở Diễm ôm ở trong lòng, mà ngực của hắn lại ấm áp như vậy.

Gió lạnh thổi qua làm rối mái tóc dài như thác nước của nàng, tâm tình của hắn dường như rất tốt, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc nàng, vô cùng kiên nhẫn vén những lọn tóc rối ra phía sau tai nàng. Đầu ngón tay hơi lạnh vô tình lướt qua gò má nàng.

Thiên Dao khẽ run, không hề giãy dụa. Nàng ép đầu thật thấp, ánh mắt rũ xuống, lạnh nhạt mở miệng. “Điện hạ nói không sai, biên giới quốc gia, không dễ gì cho người khác xâm phạm. Phu quân của Thiên Dao, cũng không cho người khác nhúng chàm nửa phần.”

Thiên Dao cười duyên dáng, vô cùng đẹp, lại lãnh ngạo. “Nếu Thiên Dao muốn, phải là toàn bộ. Bằng không, ta thà rằng không cần.” Dứt lời, nàng hờ hững xoay người đi, bóng lưng cô đơn mà cao ngạo.

Thiên Dao thừa nhận nàng tham luyến sự ấm áp trong lòng hắn. Mà nàng cũng biết rõ, cái nàng muốn, hắn không muốn cho, cũng cho không được. Nàng chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay hắn, không hơn.

Mắt phượng tuyệt thế của Sở Diễm khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, có chút trầm tư.

--- --------

Bước nhanh xuống thành lâu, bàn tay Thiên Dao nắm chặt lồng ngực, cảm nhận được sự cuồng dại bên trong trái tim.

“Tham kiến Thái tử phi nương nương.” Quan binh thủ thành quỳ rạp xuống lạy.

“Đứng dậy đi.” Thiên Dao lạnh nhạt đáp lời. Ngước mắt, chỉ thấy cổng thành mở lớn, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy nhanh phía xa.

Chiếc xe ngựa kia cực kỳ xa hoa, trần xe được khảm bích ngọc long châu, ánh sáng chói lòa. Chiếc xe ngựa này lại quá sức quen mắt, là xe ngựa chuyên dụng của Mộ Dung tiểu thư.

Sắc mặt Thiên Dao lo sợ, quân Kim chưa hoàn toàn rút khỏi, lúc này ra khỏi thành không phải tìm cái chết sao. “Mau phái người đuổi theo, mang nàng trở về!” Nàng cao giọng phân phó.

“Không kịp nữa rồi.” Sau lưng, Sở Diễm chậm rãi từ trên thành cao bước xuống, thản nhiên nói. Ánh mắt sâu thẳm của hắn sáng quắc di chuyển, Thiên Dao không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn lúc này.

Nàng khẽ thở dài, bàn tay ẩn dưới ống tay áo bất giác nắm chặt thành quyền.

Lúc này, chỉ có thể cầu nguyện, lần này là phúc không phải họa.

Mà thực tế chứng minh, lần này tuyệt đối là họa. Ngày hôm sau, vũ tiễn của người Kim bắn thẳng lên tường thành Ung Châu, trên tiễn cắm một bức thư, nội dung rất đơn giản, nếu muốn mạng sống của Mộ Dung Ti Ngôn chỉ cần Thái tử điện hạ đến núi Nhạn Đãng đón người.

Núi Nhạn Đãng là nơi hiểm yếu, địa thế trắc trở, dễ thủ khó công. Người Kim bị tổn thất nặng nề dưới tay Sở Diễm, đương nhiên muốn lấy Mộ Dung tiểu thư để uy hiếp, nhất định đòi lại nỗi nhục. Chuyến này hung hiểm, nghĩ thôi cũng có thể biết.

Bàn tay mở thư của Mộ Dung Phục không ngừng run rẩy, thần khí trước đây không ai sánh bằng toàn bộ đã tan thành mây khói.

“Mộ Dung tướng quân yên tâm, Ti Ngôn đã ủy thân cho bổn vương, bổn vương đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Sở Diễm ngồi trên ghế chủ vị, khẽ nhấp chén trà xanh trong tay.

Lời hắn nói đường đường chính chính, nhưng trong lòng Thiên Dao lại rõ như gương sáng. Ti Ngôn là nữ nhi duy nhất của Mộ Dung tướng quân, nếu nàng có mệnh hệ gì, dòng họ Mộ Dung tất sẽ tạo phản. Quân Kim vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi biên cảnh, giờ phút này nhất định không thể rước thêm phiền toái. Ngoài việc miễn cưỡng đi gặp, Sở Diễm không còn lựa chọn nào khác.

“Ngươi thật sự muốn đi?” Trong phòng chúng nhân đã lui xuống, Thiên Dao chung quy nhịn không được mở miệng hỏi.

Sở Diễm khẽ suy tư một lát, hờ hững gật đầu. “Ừm.”

Thiên Dao khẽ thở dài, lại cười khổ. Biết rõ kết quả, cần gì phải hỏi thêm làm gì. “Đường đến núi Nhạn Đãng hung hiểm khó dò, điện hạ cẩn thận làm đầu.” Nói xong, nàng liền thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài.

Mà động tác của hắn rất nhanh, trong nháy mắt, cánh tay đã vòng qua đặt lên eo nàng, chặn đường đi của nàng.

Đôi môi ấm mềm của hắn liền áp lên tai nàng, hơi thở ấm áp quanh quẩn. “Lo lắng cho bổn vương?” Hắn tà mị cong khóe môi.

“Điện hạ nghĩ nhiều rồi.” Thiên Dao lạnh lùng trả lời.

Hắn không hề tức giận chút nào, đầu ngón tay ám muội vuốt ve gò má trắng ngần của nàng. “Yên tâm, bổn vương tự có chừng mực.”

Thiên Dao trầm mặc, lại bị hắn xoay người ép đối mặt với hắn. Hắn dịu dàng nâng cằm nàng lên, như chuồn chuồn lướt nước áp một nụ hôn lên môi nàng.

“Ngươi……” Thiên Dao khẽ bực, giãy dụa muốn đẩy hắn ra. Mà cánh tay vây bên hông nàng đột nhiên siết chặt.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn, ôn hòa như nước, lặng lẽ nhìn nàng. “Cái nàng muốn, bổn vương đích thực không cho được. Nhưng cái bổn vương có thể cho, đều sẽ cho nàng, cũng không dễ để nàng không lấy.” 

Giọng điệu của hắn, quyết tuyệt như vậy. Giây phút đó, Thiên Dao lại một lần nữa mê mang…..

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Sở Diễm mang theo một toán tùy quân theo cánh trái vào núi, mà Vân Kiếm dẫn đại quân từ cánh phải vào núi, vây Nhạn Đãng đến con kiến cũng chui không lọt. Nhạn Đãng là nơi hiểm yếu có tiếng, phong cảnh tuyệt đẹp, vách đá lởm chởm.

Chỉ là lúc này Thiên Dao không có chút tâm tình ngắm cảnh. Nàng một thân nam trang, xen lẫn vào đám tùy quân, từ chân núi leo thẳng một đường lên đỉnh núi.

Vách núi cao vút trong mây, đứng ở đỉnh núi quả thật có thể ngắm những dãy núi nhỏ khác, chẳng qua lúc này hiểu được cảm giác này nhất phải là Mộ Dung Ti Ngôn mới đúng. Nàng bị người Kim trói hai tay lại, dùng dây thừng treo ở vách núi, vách núi đen sâu không thấy đáy, đá rơi xuống lại không nghe thấy tiếng vọng lại. Người thì không cần phải nói.

Bởi vì bị treo trong không trung, cơ thể cứng đờ, cả gương mặt xinh đẹp đã sợ đến trắng bệch. Nhìn thấy đám người Sở Diễm đến đây, cuối cùng có chút sức sống, hơi thở mong manh hô hoán cứu mạng.

Mà tiếng kêu gào của nàng chỉ làm trò cười cho người Kim. Bọn họ cưỡi trên chiến mã cao cao, cười ầm ầm thô bỉ, tiếng cười rung trời. Mà kẻ dẫn đầu cười to nhất, chính là nguyên soái người Kim, Nam Viện đại vương Gia Luật Sở Lương.

Mộ Dung Phục hai tay nắm chặt, lời nói ra đều có chút rung rung. “Gia Luật Sở Lương, ngươi thật đê tiện, mau thả nữ nhi của ta ra.”

Đê tiện sao? Sở Diễm ở bên cạnh cười nhạt như cơn gió nhẹ, liên quan gì tới việc đê tiện, phép dụng binh: binh bất yếm trá(1). Không bằng nói rằng, là Mộ Dung Ti Ngôn ngu xuẩn.

“Thả nàng ta? Cũng được, vậy dùng Thái tử điện hạ tới đổi!” Người Kim vây quanh, lại là một trận cười không ngừng.

“Điện hạ.” Trên vách núi, truyền đến tiếng gọi đáng thương của Mộ Dung Ti Ngôn, trong ánh mắt chứa đầy sợ hãi cùng cầu xin. Mà ánh mắt Mộ Dung Phục sáng quắc, bàn tay nắm chặt bội kiếm bên hông.

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Sở Diễm.

Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, mày kiếm lạnh lùng chau lại, quả quyết nói. “Được.” Giọng nói không lớn nhưng lại rất có lực.

“Thái tử điện hạ cương quyết, bổn vương khâm phục.” Gia Luật Sở Lương vững vàng trên chiến mã, cất tiếng cười to, trong tiếng cười không khỏi có chút đắc ý cùng châm chọc.

“Bây giờ, cho quân đội của ngươi lui lại mười dặm.” Gia Luật Sở Lương lại nói.

Chưa đợi Sở Diễm mở miệng, Mộ Dung Phục đã dẫn đại quân lui về phía sau mười dặm.

Gia Luật Sở Lương hài lòng gật đầu, tay trái phất về phía sau, phó tướng hiểu ý, xuống ngựa đứng bên vách núi.

“Sở Diễm, chỉ cần ngươi qua đây, bổn vương lập tức lệnh cho phó tướng thả nàng ra.” 

“Một lời đã định.” Sở Diễm không chút do dự, bước nhanh về phía quân địch.

(1)     Chiến tranh không ngại dối lừa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.