Tế Hồn Câu

Chương 5




Edit: Cận Ngôn S.J

Sau khi Thẩm Cảnh biết được mình phải học chung trường với Tống Hiểu Hoa, mấy ngày nay, hắn đều nằm úp sấp giả chết ở trên giường. Vẻ mặt yếu ớt nhìn trần nhà, nếu như bà Trần hoặc người khác đi tới, hắn liền cam chịu xoay người rầm rì đứng lên.

Không cần để ý tới trẫm, trẫm chỉ muốn bình bình thản thản làm một mĩ nam thôi, trẫm sẽ không đi nhà trẻ đâu!

Làm bà Trần nóng ruột, nói với Khương Hồng Cầm: “Con nhìn đi, từ lúc ở nhà trẻ về, thằng bé luôn rầu rĩ không vui, mẹ không thể nhìn được nữa… Hay chúng ta…”

Khương Hồng Cầm nhíu mày, cắt lời cụ nhà, nói với bà Trần: “Mẹ, trẻ con cáu kỉnh thôi mà. Không có gì đâu, con biết phải làm gì, mẹ nhìn đi, thằng bé lập tức từ trên giường ngồi dậy thôi.”

Bà Trần bán tín bán nghi gật đầu, liền nhìn Khương Hồng Cầm đi vào trong phòng, chừng ba bốn phút sau, đã thấy Khương Hồng Cầm dẫn Thẩm Cảnh đi ra. Khương Hồng Cầm nói với Thẩm Cảnh: “Đi xem TV đi, nhưng không được xem quá lâu nghen, dễ hư mắt.”

Thẩm Cảnh gật đầu, chân ngắn ngủn vất vả leo lên ghế sô pha ngồi xem TV.

Bà Trần ngạc nhiên nhìn cháu của mình, quay đầu nhỏ giọng hỏi Khương Hồng Cầm: “Ủa, con nói gì với Thẩm Cảnh thế? Mặc kệ mẹ đi vào nói cái gì nó cũng không để ý tới mẹ.”

Khương Hồng Cầm cười cười, trả lời: “Thật ra cũng không có gì, lúc đầu nó cũng không để ý tới con, con liền nói, nếu không muốn đến nhà trẻ cũng được. Về sau, kem, sô cô la, bánh bích quy, trái cây đông lạnh, khoai tây… đều không được ăn.”

Bà Trần cười xì một tiếng, nói: “Đúng là tìm đúng phương pháp.”

Phạt Vũ Vương ngồi ở đằng kia xem TV, yên lặng nhìn thoáng hai người một cái, quay đầu sang bên khác, hồi tưởng lại ~

Cũng không phải trẫm cực kì thích ăn mấy thứ này, nhưng trẫm nghĩ nếu trẫm không ăn những thứ này, siêu thị ở bên cạnh sẽ vì vậy mà đóng cửa, chủ tiệm sẽ bị thất nghiệp, cả nhà bọn họ sẽ vì vậy mà không có cơm ăn, hoặc giả cả đám chết đói… Như vậy bọn họ liền xong đời… ừ… Trẫm lương thiện như vậy, làm sao nhẫn tâm nhìn bọn họ chịu dày vò dưới địa ngục chứ. Cho nên, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, trẫm cảm thấy nên đi nhà trẻ thôi. Tống Hiểu Hoa có cái gì đáng sợ? Trẫm! Không! Sợ! Bé! Ấy!

Phạt Vũ Vương hung hăng cắn nát bánh bích quy nhân sô cô la trong miệng.

Quả nhiên, đối với kẻ thích ăn hàng mà nói, không có chuyện gì tàn nhẫn hơn việc không được ăn quà vặt nữa!



Việc gì nên đến luôn luôn sẽ tới, cho dù bạn chơi đùa đến u mê trong kì nghỉ, ngày nào đó đi học bạn cũng suy thành cẩu (*), Phạt Vũ Vương thể hiện những lời này vô cùng nhuần nguyễn.

(*) Không hiểu lắm, nguyên câu nè 上学的那一天你也衰成狗

Sáng sớm, Khương Hồng Cầm rời khỏi giường, vỗ vỗ Thẩm Cảnh đang ngủ sai như lợn chết.

Phạt Vũ Vương mở cặp mắt còn mơ mang ra, nhìn Khương Hồng Cầm, chỉ thấy Khương Hồng Cầm nhỏ giọng nói với hắn: “Dậy nào, hôm nay con phải đi nhà trẻ.”

Phạt Vũ Vương chớp mắt hai cái, đầu còn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi ý thức được mọi chuyện, hắn liền xoay người vùi mình vào trong chăn mềm.

Khương Hồng Cầm lại vươn tay vỗ vỗ hắn, Thẩm Cảnh không có phản ứng.

Cô bất đắc dĩ lôi hắn từ trong chăn ra, túm lấy đôi chân ngắn ngủn kia: “Đừng có giả bộ, nếu không chịu dậy, mẹ liền đem điểm tâm bỏ hết.”

Phạt Vũ Vương mạnh mở mắt, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Khương Hồng Cầm.

Người đối xử với trẫm như vậy thật ư! Người thật sự là mẹ ruột của trẫm à? À? À?

Mặt Thẩm Cảnh nhăn nhó thành một đoàn, Khương Hồng Cầm gật đầu hài lòng: “Đến, thay quần áo, có cần mẹ giúp con không?”

Phạt Vũ Vương không có lên tiếng, rầu rĩ không vui vươn cánh tay của mình mặc áo, lại đứng lên thuần thục mặc quần soóc, lộ ra cánh tay chân nhỏ bé.

Khương Hồng Cầm cúi đầu hôn lên mặt Thẩm Cảnh một cái: “Ngoan. Hôm nay, con biểu hiện tốt lắm, sau khi con tan học, mẹ sẽ mua cho con bánh ga tô.”

Hai mắt Phạt Vũ Vương sáng lên.

Khương Hồng Cầm cười xì một tiếng, vỗ vỗ vào mông Thẩm Cảnh, nói: “Đi đánh răng, rửa mặt nào.”

Phạt Vũ Vương lập tức không có cốt khí lắc lắc mông nhỏ, kéo dép lê đi vào nhà vệ sinh.

Bà Trần đã chuẩn bị bữa sáng xong, thấy Thẩm Cảnh từ trong nhà vệ sinh bước ra, vui vẻ gọi: “Thẩm Cảnh lại đây nào, bà nội mua sữa đậu nành và bánh bao nhân đậu cho cháu nè.”

Phạt Vũ Vương leo lên ghế, cầm bánh bao bỏ vào miệng cắn.

Bà Trần cười híp mắt: “Hôm nay, tự nhiên bà thấy Thẩm Cảnh khác bình thường…” Bà khoa trương kêu lên: “Ồ, thì ra Thẩm Cảnh nhà chúng ta phải trở thành phiên bản nhỏ của người lớn, phải đi nhà trẻ rồi.”

Phạt Vũ Vương yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bà Trần, đem miếng bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, toàn bộ quá trình đều duy trì gương mặt không biểu cảm.

Hết cách rồi, hắn căn bản không thể vui nổi. Nếu ngay từ đầu bạn biết mình phải đi chịu dày vò, bạn có thể vui vẻ sao?

Trái tim Phạt Vũ Vương lấp kín.

Khương Hồng Cầm nhìn thoáng qua đồng hồ, ăn hết chén mì, lau miệng, nói: “Thẩm Cảnh, một lát nữa chúng ta qua nhà dì Phương ở bên cạnh, gọi Hiểu Hoa cùng đi học luôn nhé.”

Tay cầm ly sữa đậu nành của Phạt Vũ Vương cứng ngắc, ngay cả mùi vị ngọt ngào của sữa đậu nàng trong miệng cũng nhạt đi.

Lúc ra khỏi cửa, bà Trầm véo véo gương mặt không biểu cảm của Thẩm Cảnh, cười híp mắt: “Đi nhà trẻ phải hòa thuận với các bạn nha cháu, nhớ chơi chung với Hiểu Hoa. Còn nữa, nhớ ông bà nội cũng không được khóc nhè nha!”

Phạt Vũ Vương không chút biểu cảm gật đầu, hiện tại, mặc kệ ai nói cái gì, hắn đều nghe không lọt tai. Hắn thầm nghĩ, mình phải chìm đắm vào thế giới riêng của mình, không có cách thoát ra càng tốt.

Khương Hồng Cầm xách túi xách, dắt Phạt Vũ Vương ra cửa: “Mẹ, bọn con đi trước ạ.”

Tầm nhìn của bà Trần rơi trên người Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh nói ‘hẹn gặp lại’ với bà, bà gật đầu, thẳng cho tới khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, bà mới cúi đầu thở dài một hơi. Nhìn thoáng qua món đồ chơi mô hình Thẩm Cảnh ném trên đất, lòng hơi chua xót.



Phương Văn dẫn Tống Hiểu Hoa ra cửa đứng chờ từ sớm, mấy tháng không gặp Tống Hiểu Hoa, dường như bé lớn một chút, gương mặt hình như cũng mượt mà hơn, không biết có phải do dinh dưỡng quá tốt hay không. Nhưng đều không ảnh hưởng đến vẻ đáng yêu của bé, hai bím tóc đơn giản, váy nhỏ màu vàng, liền có vẻ hân hoan, vô cùng hoạt bát.

Nhìn thấy Khương Hồng Cầm và Thẩm Cảnh từ xa đi tới, Tống Hiểu Hoa liền nhảy dựng lên, dùng âm thanh lanh lảnh hô: “Dì Khương, anh Thẩm.”

Thẩm Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ‘vật thể hình cầu màu vàng’, chỉ thấy khối cầu màu vàng chạy về phía bọn họ, sau đó ôm lấy bắp chân Khương Hồng Cầm, ngước cái mặt quả táo lên, miệng nhỏ nhắn hồng phấn vểnh lên: “Dì Khương, con rất nhớ dì.”

Khương Hồng Cầm cười, nói: “Ủa, không phải hôm qua mới gặp dì sao?”

Tống Hiểu Hoa trợn đôi mắt tròn vo, trả lời: “Nhưng con vẫn nhớ.”

“Hiểu Hoa càng ngày càng biết chọc dì vui vẻ, thật đáng yêu.”

Khương Hồng Cầm không nhịn được vui vẻ, ôm Tống Hiểu Hoa vừa hôn vừa sờ, Phạt Vũ Vương đứng bên cạnh túm quần áo Khương Hồng Cầm, hừ hừ hai tiếng.

Trẫm không hiểu vì sao mẹ trẫm thấy khối cầu này đáng yêu? Trẫm nghi ngờ sâu sắc quan điểm thưởng thức của người!

Ánh mắt của Tống Hiểu Hoa rất đẹp, giống Phương Văn, rất lớn rất tròn, thoạt nhìn tựa như quả hạnh nhân, con ngươi đen bóng sáng long lanh. Khi cười, luôn luôn khiến người ta cảm thấy đứa trẻ này có đôi con ngươi xinh đẹp, rung động.

Ánh mắt cô bé mang theo dò xét, chớp chớp vài cái, quay sang Thẩm Cảnh ở bên cạnh đang không vui, ngọt ngào kêu: “Anh Thẩm, em cũng rất nhớ anh.”

Đa số không có người chống cự nổi gương mặt như hoa của bé, ngay cả Phạt Vũ Vương còn đang khó chịu, nhìn thấy vẻ mặt này của bé cũng gật đầu tỏ ý mình đã biết.

Sau khi gật đầu xong, Phạt Vũ Vương liền muốn tát cho mình một bạt tai.

Không đúng! Rõ ràng trẫm không có ý định gặp bé! Vì sao lại dễ dàng đáp ứng? Chẳng lẽ hôm nay đầu trẫm có vấn đề?

Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Văn cười vui vẻ: “Hai đứa nhỏ này có quan hệ thật tốt nha.”

Khương Hồng Cầm gật đầu trả lời: “Còn không phải do Hiểu Hoa nhà cô người gặp người thích sao? Cô xem, Thẩm Cảnh nhà chúng tôi đều bị mê hoặc rồi.”

Phạt Vũ Vương mạnh ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin nhìn Khương Hồng Cầm.

Khương Hồng Cầm vui vẻ nhìn hắn, nói: “Xem kìa, mẹ vừa nói, con liền tràn đầy cảm xúc.”

Phạt Vũ Vương: ". . ."

Hai người lớn trò chuyện một hồi, xe tới nhà trẻ đã đến.

Khương Hồng Cầm nói: "Được rồi, Thẩm Cảnh và Hiểu Hoa nắm tay cùng lên xe đi. Sau – khi tan học, mẹ sẽ đến đón con, nhớ phải lễ phép nha.”

Phạt Vũ Vương miễn cưỡng gật đầu, đang chuẩn bị lên xe, liền bị Tống Hiểu Hoa vừa chào tạm biệt Phương Văn kéo lại, bé ngước khuôn mặt tròn trịa, đáy mắt long lanh, cười híp mắt: “Anh Thẩm, nắm tay mới là bạn tốt!”

Phạt Vũ Vương: ". . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.