Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 2: Chỉ phúc vi hôn?




Editor: Nguyệt

“Cứu?” Hồ Lập cười khẩy, nhìn mấy học viên bên cạnh cũng mang vẻ mặt chính nghĩa quả cảm. “Mấy đứa cũng muốn đi cứu?”

“Đương nhiên!” Lôi Tranh vốn luôn hàm hậu lại nói đầu tiên.

“Chẳng lẽ huấn luyện viên muốn chúng tôi thấy chết không cứu?” Samantha vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tóe ra sự phẫn nộ đang cố gắng đè ép.

Gerald và Hạng Phi không nói gì nhưng biểu cảm gương mặt đã nói lên tất cả.

“Tránh ra, sắp không kịp rồi!” Lâm Phỉ Nhi thấy cô gái kia bị ba người đàn ông lôi tuột vào trong con hẻm rồi, lòng càng nôn nóng sốt ruột.

“Không được! Trước khi lên tàu tôi đã nói rồi, ở đây đừng có xen vào chuyện của người khác.” Hồ Lập vẫn không nhúc nhích, chắn trước mặt Lâm Phỉ Nhi.

“Sao anh có thể …” Máu nóng xộc lên đầu, Lâm Phỉ Nhi không quan tâm người trước mặt là huấn luyện viên, quyết đoán ra tay đánh, muốn ép anh ta lùi ra.

Tiếc là cô đã quá coi thường gã đội trưởng thoạt nhìn nghèo túng này. Hồ Lập chỉ dùng một chiêu đã đánh trúng vai cô, làm nửa người tê liệt, toàn thân nhũn ra ngã xuống đất.

Thấy Lâm Phỉ Nhi ra tay, mấy người khác cũng lao lên.

Đáng tiếc, đối mặt với Hồ Lập hơn hẳn bọn họ, ai cũng chỉ bị gã đánh một đòn đã ngã phịch ra đất.

“Hai đứa không ra tay sao?” Hồ Lập lạnh lùng hỏi Chung Thịnh và Ariel, ngữ điệu lãnh đạm nhưng trong mắt lại thoáng qua ý cười.

Đến lúc đó, mọi người mới nhận ra Chung Thịnh và Ariel mạnh nhất trong mắt họ lại chẳng hề động đậy, nếu không có lẽ họ đã không thua nhanh như thế.

“Chung Thịnh! Tôi nhìn lầm cậu rồi!” Lâm Phỉ Nhi trơ mắt nhìn cô gái khuất hẳn sau góc hẻm, tiếng kêu thét càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt, lập tức đổ hết giận dữ trong lòng lên đầu Chung Thịnh.

Lôi Tranh với Samantha cũng trợn mắt nhìn anh.

Ngược lại, Hạng Phi vốn rất hiểu Chung Thịnh đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân Chung Thịnh làm vậy.

“Một đám ngu ngốc.” Đôi mắt lạnh lùng đảo qua một loạt người ngã ngồi dưới đất, Ariel hừ mũi, nói thẳng không nể nang gì.

Cả đám chán nản, ăn ý nhau trừng hắn.

“Chậc chậc, trong số mấy nhóc vẫn còn đứa thông minh nha.” Hồ Lập vỗ tay bộp bộp vài cái, rồi mới dùng ánh mắt thương cảm thấy mà ghét nhìn mấy người ngồi dưới đất.

“Thông minh cái gì! Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Samantha tính tình nóng nảy, lên tiếng truy hỏi đầu tiên.

“Tôi lười chẳng buồn giải thích với đám ngu dốt mấy đứa. Ngay cả chuyện này cũng không hiểu thì chẳng biết mấy đứa vào được Đệ Nhất kiểu gì.” Hồ Lập lắc đầu, vẻ mặt ngán ngẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mọi người thấy gã không giống như đang làm bộ, bắt đầu suy ngẫm xem vừa rồi mình đã bỏ qua cái gì.

Nghĩ hồi lâu, Gerald lắc đầu, bỏ cuộc. Bởi vì cậu thật sự không hiểu rốt cuộc chuyện vừa rồi là thế nào.

“Được rồi, cái đám đầu gỗ mấy đứa có nghĩ nữa cũng không ra. Chung Thịnh, Ariel, hai đứa không ra tay chắc là biết rõ sự tình rồi nhỉ? Hoặc là hai đứa không biết, chỉ là tính cách quá lãnh đạm?” Hồ Lập trêu chọc.

Ariel trừng mắt lườm gã, không thèm để ý đến.

May mà Chung Thịnh ít nhiều gì vẫn nể mặt huấn luyện viên, mở miệng giải thích thay gã.

“Cô gái kia và ba người đàn ông đó là đồng bọn. Vừa rồi lúc chúng ta mới ra khỏi thang máy, tôi thấy họ nấp ở trong con hẻm ló đầu ra ngoài dò xét. Lúc phát hiện ra chúng ta, cô gái kia chạy vọt ra, rồi ba người đàn ông mới đi lên kéo cô ta về.”

“Nghe thấy chưa? Toàn một lũ ngu ngốc, mấy đứa mà đuổi theo thì việc tốt chưa làm đã bị bọn chúng lột hết những đồ có giá trị trên người rồi.” Hồ Lập cười nhạo.

“Lần sau thì cố mà mở to mắt ra, đến chỗ nào trước tiên cũng phải quan sát xung quanh, đứng có đứng ngây ra đó mà ngắm cảnh. Ngắm phong cảnh thì được cái khỉ gì, phong cảnh không cứu được mạng mấy đứa đâu.”

Mọi người đều trầm mặc. Bọn họ không nghi ngờ Chung Thịnh, dù gì cũng ở chung với nhau mười ngày, dẫu là Samantha hay Lôi Tranh thì đều hiểu biết phần nào tính cách Chung Thịnh. Người như anh chắc chắn sẽ không lừa họ những chuyện thế này.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn họ, Hồ Lập vỗ quần mấy cái cho có: “Đi nào. Đây chỉ là bài học đầu tiên cho mấy nhóc thôi. Sinh tồn ở đây không phải chuyện dễ dàng đâu.”

Nói rồi gã ngồi xổm xuống xoa điểm cho mỗi người mấy cái, giảm bớt cảm giác tê liệt, sau đó lái xe chở họ đến đấu trường Đẫm Máu.

Kiến trúc của Thành Trên và Thành Dưới tuy có khác nhau về cách phân bố, nhưng xét tổng thể thì kết cấu đều giống nhau. Nhìn hướng Hồ Lập chở họ đi, vừa hay chính là tòa tháp cao nằm ngay giữa thành phố. Chung Thịnh thầm thở dài, không biết lát nữa bọn Hạng Phi có chịu nổi kích thích không.

“Này nhóc, than ngắn thở dài cái gì thế?” Hồ Lập tình cờ bắt gặp vẻ mặt ấy của Chung Thịnh, vươn tay kéo đến bên cạnh mình.

“Không có gì.” Chung Thịnh linh hoạt thoát khỏi gọng kìm của gã, lỉnh ra xa.

Hồ Lập thấy thế mắt sáng rực lên, ánh mắt nhìn Chung Thịnh cũng khác trước.

Chung Thịnh không chịu nổi ánh nhìn chăm chú nghiền ngẫm của Hồ Lập, vội nói: “Đội trưởng, anh đừng nhìn tôi như thế. Tôi sợ đó.”

“Tôi thấy cậu đâu có vẻ gì sợ sệt.” Hồ Lập nói đầy ẩn ý.

“Đó là bởi vì có tôi bên cạnh.” Ariel bước lên, vừa hay chen giữa Hồ Lập và Chung Thịnh.

Hồ Lập kinh ngạc nhìn Ariel, nhìn kiểu che chở với độc chiếm thế này, không giống quan hệ bạn học bình thường chút nào.

Lúc hắn đang suy đoán quan hệ giữa hai người rốt cuộc là cái gì, Chung Thịnh đã cảm thấy câu nói của Ariel có hơi kỳ lạ nên vội vàng giải thích: “Ariel là người tôi thề nguyện trung thành.”

“À …” Hồ Lập dài giọng, nhìn Chung Thịnh rồi lại nhìn Ariel, cười khà khà nghe rất âm hiểm, sau đó không nói gì nữa.

Cái tiếng “À” của gã nghe như chấp nhận lời giải thích của Chung Thịnh, nhưng chẳng hiểu sao Chung Thịnh cứ có cảm giác có gì đó không đúng …

Chung Thình vừa thầm phỉ nhổ đội trưởng Firefox không đáng tin một phen, vừa quay đầu, tức thì gặp ngay ánh mắt bất mãn cực kỳ rõ ràng của Ariel.

“Ariel … cậu làm sao vậy?” Chung Thịnh bị nhìn chằm chằm như thế cả người đều thấy không thoải mái. Đời trước có bao giờ Ariel nhìn anh với ánh mắt khiển trách như vậy đâu, không lẽ anh đã làm sai chuyện gì sao?

“Ari …” Môi giật giật, Chung Thịnh muốn nói cái gì đó, nhưng bị nhìn như vậy làm anh không tài nào mở miệng ra được, cuối cùng chỉ đành mím môi, im lặng cúi đầu.

Không cần biết Ariel bất mãn cái gì, nguyên nhân chắc chắn là do mình. Nếu còn chưa nhận ra mình sai ở đâu, vậy thì cách duy nhất là mặc cho Ariel muốn xử phạt thế nào cũng được.

Ariel thấy Chung Thịnh trầm mặc, đôi mắt sâu thăm thẳm chỉ lướt qua một cái, rồi đi theo Hồ Lập.

Ariel đang giận, cực kỳ giận, vừa rồi Chung Thịnh chẳng nói gì làm hắn thấy bức bối không tả nổi. Đúng là Chung Thịnh đã tuyên thệ trung thành với hắn, nhưng tình huống vừa rồi đáng lẽ ra Chung Thịnh phải nhớ rõ thân phận người yêu của hắn hơn mới đúng, chứ không phải người tuyên thệ trung thành.

Đừng tưởng hắn chưa từng yêu thì không biết gì. Hành động vừa rồi của hắn rõ ràng là đang bảo vệ người yêu, không phải phó quan. Thế nhưng, cậu phó quan cứng nhắc này lại nói ‘người mà tôi thề nguyện trung thành’. Vẻ mặt sa sầm âm thầm liếc nhìn Chung Thịnh, Ariel nhíu mày. Hắn cảm thấy phương pháp “Tình yêu hàm súc” mà mẹ đề nghị không có hiệu quả với Chung Thịnh. Có nên thử cách khác không?

Dẫn một đám học viên hiếu kỳ vào đấu trường, Hồ Lập uể oải nhíu mày. Đã nói rồi mà, trông trẻ đúng là chuyện đáng ghét nhất trần đời. Nhìn đi, bọn nhóc này lại quên lời gã nói rồi, chẳng chịu quan sát xung quanh gì cả. Chậc, thật không hiểu chúng nó mà lên chiến trường bây giờ thì được mấy đứa sống sót trở về. Ừ, chỉ có Chung Thịnh và thằng nhóc họ Clifford kia là tương đối xuất sắc.

“Được rồi, đừng nhìn nữa. Hôm nay chúng ta ở đây, ngày mai cam đoan sẽ cho mấy đứa ngắm đủ.” Hồ Lập đến quầy tiếp tân ở sảnh tầng một đặt phòng, mình gã một phòng, những đứa khác hai người một phòng, còn một đứa dư ra … Hết cách, cậu bạn Lôi Tranh thành thực đáng thương bị nhét vào phòng của Hạng Phi và Gerald.

“Không còn sớm nữa, mấy đứa về phòng nghỉ ngơi đi, không được chạy lung tung. Đừng bảo tôi chưa cảnh cáo, ở đây mà đi lung tung là dễ toi mạng lắm đó.” Hồ Lập giơ quang não lên xem. “Không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền tôi.”

Nói xong, gã vỗ mông lên thẳng phòng mình, mặc kệ đám học viên còn đang hào hứng hiếu kỳ đứng đó.

Những người khác quay đầu nhìn nhau, đều ngoãn ngoãn về phòng. Trông bọn họ tò mò về chỗ này thế thôi, nhưng đều biết lời cảnh cáo của Hồ Lập không phải lời nói suông. Họ mới đến đây được vài tiếng đồng hồ, chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, tốt nhất là nên an phận.

Không biết xuất phát từ nguyên do gì, Hồ Lập phân cho Chung Thịnh và Ariel căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường đôi cực lớn.

Tác giả:

Nhìn ra xa … Hồ Lập thật sự quá âm hiểm đúng không, phòng chỉ có một chiếc giường lớn, đây chính là môi trường thuận lợi cho gian tình nảy sinh nha!!!!

Chung Thịnh, nhớ bảo vệ cái mông của cậu đó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.