Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 43: Hồi tỉnh




Editor: Nguyệt

Còn tại sao lại gọi là trưởng quan Ariel ư? Chuyện là thế này. Sau khi vào Đệ Nhất, tất cả mọi người đều được liệt vào danh sách tân binh. Dù là Chung Thịnh hay Ariel, mới đầu cũng chỉ là tân binh. Nhưng trong khoảng thời gian huấn luyện trước đó, về cơ bản mọi người đều công nhận vị trí lãnh đạo của Ariel và Chung Thịnh. Cho nên khi trở lại trường học, nhà trường trao quân hàm cho bọn họ, Ariel cùng Chung Thịnh chính thức trở thành hạ sĩ. Ngoài các sĩ quan trưởng và sĩ quan phó ngang hàng với họ, các tân binh khác gặp họ đều phải chào hỏi và gọi họ là trưởng quan.

“Lâm Phỉ Nhi, Samantha, Lôi Tranh, Hạng Phi, Gerald.” Chung Thịnh giới liệu đơn giản cho Felid, rồi chỉ vào mình: “Chung Thịnh.”

Cuối cùng mới trịnh trọng giới thiệu Ariel: “Ariel Clifford, sĩ quan trưởng của chúng ta.”

Đám Samantha đều thầm khinh bỉ. Thiên vị. Rõ ràng là thiên vị. Phân biệt đối xử trắng trợn. Bọn họ chỉ được giới thiệu tên, Ariel lại được giới thiệu cả tên lẫn họ.

Đương nhiên, không ai tỏ vẻ bất mãn gì. Lúc giới thiệu bản thân, Chung Thịnh cũng chỉ xưng tên. Cơ mà nhìn đôi chồng chồng này ân ái, đám độc thân bọn họ tỏ vẻ rất khó chịu.

“Clifford?” Felid ngạc nhiên trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, là Clifford mà cậu nghĩ.” Lâm Phỉ Nhi nói.

“Là tướng quân Clifford thật à? A, không phải, anh chắc hẳn là con trai tướng quân Clifford.” Felid kích động đến đỏ bừng cả mặt, “Ariel, tôi gọi anh là Ariel nhé?”

Ariel gật đầu, từ chối phát biểu ý kiến.

“Tuyệt vời!” Felid phấn khích nhảy lên sung sướng. Đột nhiên, cậu muốn túm tay Ariel, nhưng đối phương nhẹ nhàng tránh được. Cậu cũng không để ý, hào hứng nói: “Ariel, tôi là fan của bố anh. Nhờ anh xin chữ ký của tướng quân Clifford giúp tôi được không? Xin anh đó! Chỉ cần một tờ thôi, tốt nhất là xin được chữ ký kèm dòng ‘Tặng Felid’.”

Mặt Ariel cứng đờ. Hắn biết hồi trước bố là thần tượng của rất nhiều thanh niên Liên Bang. Nhưng không ngờ trong số bạn mình lại có một fan hâm mộ nhiệt tình như thế.

Cơ mà … xin chữ ký của bố? Thôi thôi, về mặt chiến lược chiến thuật thì bố rất xuất sắc, nhưng chữ thì … Ariel không đành lòng, nhắm mắt lại. Nên giữ thể diện cho bố, cứ để các fan ảo tưởng đi. Mặc dù chữ viết không thể nói lên điều gì, nhưng nhìn chữ viết như giun bò của thần tượng xong chắc mấy người này vỡ mộng mất.

“Xin lỗi, bố tôi không cho chữ ký.” Ariel thản nhiên nói.

Felid có vẻ ủ rũ. Nhưng câu tiếp theo của Ariel lại khiến cậu lập tức bay lên thiên đường.

“Nhưng tôi có thể cho cậu nói chuyện trực tiếp với bố tôi.”

“Quá quá quá … quá tốt!” Felid kích động đến nỗi lắp ba lắp bắp.

Ariel cũng không dài dòng, lập tức gọi cho bố. Giờ này bố nhận cuộc gọi tức là có thời gian rảnh.

“Chuyện gì?” Vừa chuyển tín hiệu, tướng quân Clifford vẫn hỏi một câu ngắn gọn như mọi ngày.

“Có fan hâm mộ muốn nói chuyện với bố.” Ariel trực tiếp chuyển màn hình về phía Felid.

“T … t … tướng quân Clifford, chào … ch … chào ngài.” Felid lắp bắp.

Trong mắt tướng quân Clifford thoáng qua vẻ kinh ngạc. Biết là có nhiều người hâm mộ mình, nói hơi khoa trương chút nhưng đúng là rất nhiều, có lần đi hỏi thăm binh sĩ còn có nhiều sĩ quan bậc trung nói là ngày trước bị ông ảnh hưởng nên mới vào quân đội. Ông rất vui vì được những người đó ủng hộ. Nhưng đã ngần này tuổi rồi, những người hâm mộ ông phần lớn đều đến tuổi trung niên. Nay thấy một gương mặt trẻ trung thế này, khó tránh có chút ngạc nhiên.

“Chào cậu.” Clifford thả lỏng cơ mặt. Người nhà mình biết chuyện nhà mình. Gương mặt lạnh băng của ông chung quy sẽ gây áp lực rất lớn cho người khác. Người nhà nhìn quen thì không nói, nhưng đa số người ngoài thấy ông đều bất giác tỏ ra rụt rè e sợ. Bây giờ ông đang gặp người hâm mộ, không phải cấp dưới, đương nhiên không muốn dọa người ta.

“Tôi tôi … tôi rất ngưỡng mộ ngài. Trận chiến của ngài ở tinh cầu Nhã Nhĩ thật sự rất tuyệt vời. Tôi đã xem vô số lần hình ảnh lúc đó, ngài điều khiển cơ giáp lao vào quân địch đẹp vô cùng. Hơn nữa, chiến thắng lần đó của ngài đã loại bỏ hoàn toàn quân phản loạn, đưa Liên Bang bước vào thời kỳ hòa bình lâu dài.”

Tướng quân Clifford nghe thế mỉm cười.

Chàng trai này trông còn rất trẻ, tầm tuổi con mình, mà đã có lý giải sâu sắc về chiến tranh như thế. Hơn nữa, đối với ông, trận chiến ở tinh cầuNhã Nhĩ đích thực là trận chiến mang tính quyết định đến sự thắng lợi của chính phủ Liên Bang. Nói thật, trong số các trận chiến với quân phản loạn, đó không phải lần ông biểu hiện năng lực cá nhân cùng tài thao lược tốt nhất, nhưng là lần ông đắc ý nhất.

Nói cách khác, Felid vừa mở miệng đã gãi trúng chỗ ngứa, làm ông thoải mái vô cùng.

“Cậu giỏi lắm, nhìn nhận rất tốt.” Tướng quân Clifford tán thưởng.

Felid thấy mình như ngập trong hạnh phúc. Được tướng quân Clifford mình thần tượng bấy lâu khen ngợi, giờ bảo cậu chết luôn cũng không tiếc.

“Chắc cậu là bạn của Ariel.”

“Dạ, cháu với Ariel thân nhau lắm.” Felid vội vàng kéo gần quan hệ.

Ariel không có ý kiến gì.

“Có thời gian thì cùng Ariel đến nhà ăn bữa cơm. Hiếm lắm mới thấy thằng bé này đặc biệt gọi điện cho tôi vì người khác.” Tướng quân Clifford nói với giọng thoải mái.

Ông không biết vì sao con trai lại gọi cho ông vì một fan hâm mộ. Nhưng nếu Ariel đã làm thì chắc phải có lý do. Người làm bố như ông đương nhiên phải ủng hộ con mình. Nếu Ariel muốn mược sức người này, thì một câu vừa rồi đã kéo quan hệ của hai đứa lại gần nhau nhiều rồi.

Felid trộm liếc Ariel, thấy đối phương không có ý phản đối thì vội vàng gật đầu: “Dạ dạ, có dịp cháu nhất định sẽ đến chơi.”

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Felid mang vẻ mặt nịnh nọt ôm chặt đùi Ariel: “Anh trai! Từ nay về sau anh chính là anh trai em! Anh bảo em sống em sẽ sống, bảo em chết em sẽ chết, bảo em tiến lên phía trước hay phòng thủ phía sau em nhất định không cãi lời. Van anh mang em về nhà gặp ngài ấy đi mà. Chỉ cần có thế là cuộc đời em viên mãn rồi.”

Mọi người câm lặng nhìn hành vi vô sỉ của Felid. Gặp mặt thần tượng thôi mà, có cần làm đến mức đó không? Làm như chuẩn bị bán thân cho Ariel ấy.

Ariel khó chịu muốn rút chân ra. Nhưng Felid chết cũng không buông. Xem chừng Ariel mà không đồng ý thì cậu ta sẽ ngồi lỳ ra đấy.

“Mau đứng lên nào Felid, giữa đường giữa phố làm thế còn ra thể thống gì nữa.” Chung Thịnh thản nhiên ‘đỡ’ Felid đứng dậy, nhân thể vỗ lên người cậu hai cái như phủi bụi. Có trời mới biết ở không gian ảo tưởng trên mạng thì lấy đâu ra bụi mà phủi.

Nhìn Felid đau đến mặt nhăn mày nhíu, mọi người tỉnh ra.

Đây là hành động biểu thị sự bất mãn của Chung Thịnh khi Felid ôm đùi Ariel!!!

Đùi của Ariel chỉ có Chung Thịnh được ôm thôi, làm gì có chỗ cho người khác. Nếu không phải vừa rồi Felid ra tay đột ngột, chắc đã bị Ariel đá bay rồi.

Ariel đột nhiên đề nghị: “Sau khi giải cơ giáp kết thúc, đúng lúc trường học cho chúng ta một kỳ nghỉ dài, không bằng mọi người cùng đến nhà tôi chơi.”

“Oa? Thật không?”

“Ôi trời ơi! Không phải chứ, tôi được đến gặp tướng quân Clifford thật sao?”

“Ha ha ha! Ariel, cậu tốt quá!”

Ai nấy đều vui vẻ hưng phấn. Đã có chí vào quân đội, ai lại không ngưỡng mộ tướng quân Clifford. Nay có cơ hội được gặp người thật, bọn họ đương nhiên là rất vui rồi.

Khi mọi người chìm đắm trong niềm sung sướng, Hạng Phi lại nhìn Chung Thịnh với vẻ đăm chiêu.

Lời mời của Ariel quá đột ngột, không hợp với tính cách cậu ta chút nào. Nếu bảo là vì vừa rồi bố cậu ta ngỏ ý nên mới nảy ra ý định này thì cũng không đúng. Cậu ta có thể chỉ mời mỗi mình Felid. Đằng này cậu ta lại gióng trống khua chiêng mời tất cả mọi người. Rốt cuộc là vì lý do gì?

Chung Thịnh đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Ariel, lòng dạt dào ấm áp.

Chuyện đến nhà Ariel đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng dù anh có bình tĩnh thế nào cũng không khỏi lo lắng khi đến ‘gặp bố mẹ người yêu’. Hiển nhiên là Ariel biết điều đó, cho nên mới mời mọi người đến nhà, một mặt xoa dịu nỗi lòng căng thẳng của anh, một mặt khắc là muốn cho Hạng Phi cùng đi xem. Vì với anh, Hạng Phi là người thân như ruột thịt. Để cậu biết thái độ của bố mẹ Ariel cũng làm cậu yên tâm phần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.