Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 29: Lần đầu ăn dấm chua




Editor: Nguyệt

“Hà …” Thở ra một hơi dài, Ariel lười biếng dựa lên người Chung Thịnh không muốn nhúc nhích. Khoảnh khắc cao trào thật sự quá hoàn mỹ. Nhưng không hiểu sao, hắn vẫn thấy chưa thỏa mãn.

Nhìn Chung Thịnh dưới thân mình cũng là vẻ mặt sảng khoái mắt mờ sương. Ariel hơi mím môi, có lẽ vì chưa hoàn toàn chiếm lấy người này.

Màu mắt tối đi, Ariel liếm liếm môi. Không thể đợi nữa, chờ nhiệm vụ ba ngày này chấm dứt, kiểu gì mình cũng phải tìm cơ hội ăn luôn Chung Thịnh. Không hoàn toàn chiếm được Chung Thinh, hắn chung quy không thể thỏa mãn.

“Mở cửa thông khí.” Giọng Chung Thịnh lúc này có vài phần biếng nhác, khàn khàn mà lại ý nhị.

Trong không gian kín như bưng thế này, không khí ngập tràn mùi xạ hương nam tính đặc thù, nếu không thông khí, Chung Thịnh cảm giác như sắp ngạt thở vậy.

Vung tay, mở cửa thông gió, Ariel rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay, cẩn thận chà lau ngón tay Chung Thịnh.

Chung Thịnh đỏ mặt, muốn rút tay lại. Chuyện này sao có thể để ngài Ariel làm được.

Ariel nheo mắt, nhìn chỗ còn chưa kéo quần lên của Chung Thịnh: “Yên nào, nếu không tôi không chắc kế tiếp sẽ làm gì đâu.”

Chung Thịnh cứng người, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, để Ariel lau xong ngón tay, lại chỉnh lí phân thân đã mềm xuống của mình.

“Ưm …” Cắn môi dưới bật ra tiếng rên rỉ, Chung Thịnh xấu hổ vô cùng, xoay mặt đi. Được chiếc khăn lụa mềm trơn nhẵn chà lau, phân thân vừa phát tiết xong lại có dấu hiệu ngẩng đầu.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, Chung Thịnh giật lấy cái khăn tay của Ariel, tùy ý lau hai cái rồi vội vàng kéo quần lên.

Thầm thở phào một hơi. May mà mình nhanh tay, nếu không thứ sắp cứng lên kia sẽ bị ngài Ariel phát hiện.

Dù sao cũng lau gần xong rồi, nên Ariel không để ý hành động vừa rồi của Chung Thịnh. Hắn chỉnh lý lại thân dưới của mình, rồi thoải mái kéo khóa quần lên, khôi phục dáng vẻ cao quý lạnh lùng.

Chung Thịnh mặt đỏ bừng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc. May là ngài Ariel không làm chuyện gì khác người, phát tiết xong liền xoay người tiếp tục điều khiển cơ giáp.

Xa xa, người theo dõi họ thấy cơ giáp lại bắt đầu chạy, không hiểu gì tiếp tục bám theo.

Lại đi thêm chừng năm mươi km, họ liền được “nhiệt liệt” hoan nghênh.

Đủ loại bẫy rập liên tục xuất hiện trên đường, không phải quá âm hiểm, mà là luôn xuất hiện ở vị trí người ta không ngờ tới.

Ngoài ra, còn có ít nhất ba chiếc cơ giáp đồng thời đánh lén lúc họ đạp trúng bẫy. Nếu không phải Ariel phản ứng nhanh, bọn họ có lẽ đã trực tiếp trúng đòn rồi.

“Không thể tiếp tục như vậy.” Tránh thoát lần đánh lén thứ hai, Chung Thịnh nhận ra hai người điều khiển một chiếc cơ giáp có thể tiết kiệm năng lượng, nhưng khi bị tấn công sẽ tạo thành trở ngại.

Với bản lĩnh của Ariel, mấy cạm bẫy này không thể gây nguy hiểm cho hắn. Nhưng ba chiếc cơ giáp đánh lén kia thì khác. Huống chi, Ariel không phải người bị động chịu đòn. Đánh lén xong rồi chạy? Ariel tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho chuyện này.

Ariel đương nhiên không phản đối đề nghị của Chung Thịnh. Bị đánh lén à? Chuyện này lâu rồi hắn không gặp. Mà hậu quả mỗi lần gặp phải thì đều khiến hắn cực kỳ khó chịu.

“Lão đại, họ chia ra hai chiếc cơ giáp rồi.” Người phụ trách theo dõi báo cáo với Hồ Lập.

“Ừ. Hai đứa này cũng hiểu được.” Hồ Lập cười nhạo.

“Hiểu cái gì ạ?”

“Còn có thể là gì, hiểu được một chiếc cơ giáp không thể phòng bị người khác đánh lén chứ sao.” Hồ Lập vặn eo, gác hai chân lên bàn.

“Phong bị?” Người kia ngẩn ra, sau đó bật cười: “Lão đại đừng nói đùa. Hai đứa này mà phòng bị được nửa tiểu đội của chúng ta đánh lén sao?”

“Sao? Không tin?”

“Làm sao có thể …”

Hồ Lập cười tủm tỉm hỏi: “Muốn cá với tôi không?”

Người nọ do dự. Danh xưng lão đại của đội trưởng Hồ Lập không phải không dưng mà có. Tuy hắn nghĩ hai đứa nhóc này không thể đấu lại được tám chiếc cơ giáp của họ. Nhưng lão đại tin tưởng như thế thì …

“Thôi, tiền của em còn để dành cưới vợ.” Người nọ cười cười, không mắc mưu.

“Cứ từ từ mà xem.” Hồ Lập cũng không để ý, nhếch miệng cười, dời mắt nhìn lên màn hình.

Cùng lúc đó, tổ của Lôi Tranh và Hạng Phi bắt đầu gặp phải cạm bẫy và mai phục liên tiếp.

Thứ bảy, thứ tám, …

Trong vòng một giờ đồng hồ, khi gặp cạm bẫy và mai phục lần thứ mười, Chung Thịnh không nhịn nổi nữa, bùng nổ rồi. Đội trưởng Fox rốt cuộc muốn làm cái khỉ gì, ức hiếp người ta cũng phải vừa vừa thôi chứ!

Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, bọn họ bị đánh lén những mười lần! Hơn nữa, từ những người tham dự mười lần mai phục, có thể nhìn ra có ít nhất tám chiếc cơ giáp vây xung quanh họ. Nếu tám chiếc cùng xông lên, anh với Ariel hoàn toàn không thể phản kháng. Nhưng tám chiếc cơ giáp này lại trêu đùa họ như mèo vờn chuột vậy. Mỗi lần chỉ cử ra ba chiếc, khiến hắn và Ariel nghênh chiến rất vất vả, nhưng không thể giải quyết triệt để.

Mẹ kiếp, đúng là uất ức.

Chung Thịnh đen mặt nghĩ.

“Chung Thịnh.” Giọng Ariel lạnh hẳn đi. Cho dù là ai, bị người khác đùa bỡn như thế đều không thể bình tĩnh được. Huống chi là người cao ngạo như Ariel.

“Có.”

“Đợi lần tới khi gặp mai phục, chúng ta sẽ làm thế này …” Ariel trầm giọng nói, trong mắt ánh lên sự xảo quyệt.

Chúng Thịnh sáng mắt lên, ý hay. Anh gật đầu lia lịa, xoa tay nôn nóng chờ được thực thi kế hoạch.

Một người đàn ông đầu trọc dựa người vào cơ giáp, lớn tiếng tán thưởng: “Chậc chậc, đội trưởng tìm đâu ra hai đứa yêu nghiệt này thế, bản lĩnh khá lắm nha.”

Một người cao gầy mồm ngậm điếu thuốc, lười biếng đáp: “Ai biết.”

Một người đàn ông trung niên gãi cằm hồi tưởng: “Lúc trước tôi từng gặp chúng huấn luyện trong căn cứ. Nhưng lúc đó không có cảm giác giỏi thế này.”

“Mẹ kiếp, vừa rồi ông suýt thì lật thuyền trong mương. Nếu để hai đứa này thành công hoàn thành nhiệm vụ, tôi thấy chúng ta khỏi phải lăn lộn nữa, về nhà trông con đi.” Một người đàn ông mắt tam giác nhăn mặt khó chịu.

“Bị hai đứa nhóc bức ép đến mức đó thì tôi nghĩ chúng ta đúng là nên về nhà trông con.” Người đàn ông đầu trọc bặm môi. Vừa rồi gã cũng suýt thì gặp nạn, cho nên rất là đồng tình với câu nói của mắt tam giác.

“Được rồi, mấy người bên kia không tốt hơn chúng ta là bao đâu.” Người cao gầy bĩu môi ý bảo nhìn bốn người bên cạnh.

Người đàn ông trung niên không nhịn được vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi thấy lúc họ trở về, cánh tay chiếc cơ giáp của A Tiêu sắp rớt ra đến nơi ấy.”

“Ha ha ha … may là chúng ta còn chưa đến nỗi chật vật như họ.” Mắt tam giác cười nói.

Người đàn ông lòng mang ưu sầu gật đầu. Thật sự là quá may, cơ giáp của họ không tổn hại gì, nếu không đúng là nên về nhà chăm con.

“Thôi, sắp đến giờ rồi đó.” Người cao gầy nhìn đồng hồ, nhắc nhở mọi người.

“Đi thôi. Lần này đến phiên tôi, Đầu Rắn và Người Qua Đường. Gậy Sắt, cậu cứ đứng xa xa mà xem.” Người đàn ông sờ sờ cái đầu trọc lốc của mình, xoay người trèo lên cơ giáp.

“Đi nào đi nào, tranh thủ ‘xử lý’ hai đứa nhóc kia.” Người cao gầy cũng trèo lên cơ giáp. Nhưng động tác của hắn chậm hơn bọn đầu trọc một chút.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Ba chiếc cơ giáp dựa theo kế hoạch đã bàn sẵn, tiến đến chỗ Chung Thịnh, mà khong hề biết rằng hai người vừa mới bị họ “chà đạp” đã chuẩn bị xong một phần quà lớn cho họ.

Chung Thịnh lặng lẽ nằm sấp dưới tầng lá dày. Ariel nấp ở một chỗ không xa anh lắm.

Vị trí của họ lúc này chính là chỗ lân cận một cái bẫy mới bị phát hiện. Anh và Ariel định lợi dụng cái bẫy này để dạy cho nhóm đoàn viên kia một bài học, cho họ biết hai người cũng không phải dạng vừa.

“Đến rồi.”

Một câu của Ariel lập tức khiến toàn thân Chung Thịnh căng lên.

“Hướng tám giờ.”

Chung Thịnh nắm chặt vũ khí trong tay. Căn cứ vào mấy lần giao đấu vừa rồi để phán đoán, khẩu súng laser của anh đã bị điều chỉnh một chút, lực sát thương hơi yếu. Chắc Hồ Lập sợ họ lỡ tay nên mới làm thế.

“Ba mươi mét. Xung phong!”

Ariel vừa ra lệnh, Chung Thịnh liền điều khiển cơ giáp nhảy vọt ra khỏi chỗ nấp.

Ba chiếc cơ giáp vừa mới đến hiển nhiên không ngờ có mai phục, nhất thời nhìn không kỹ, ngẩn người hai ba giây.

Thời khác mấu chốt, một giây sai lầm cũng đủ thay đổi cục diện trận chiến. Huống chi họ còn đối mặt với người tinh nhuệ như Chung Thịnh và Ariel.

Hai chiếc cơ giáp nhảy từ hai hướng khác nhau đến, tập trung tấn công chiếc cơ giáp màu đen đến đầu tiên. Hai người cầm súng laser không chút do dự bắn thẳng vào khớp nối hai cánh tay cơ giáp của đối phương.

Bỏ súng laser xuống, trở tay rút đao sau lưng ra, mỗi người một nhát, phối hợp cực kỳ ăn ý, trực tiếp chặt đứt hai chân.

Rầm –

Hai chân bị chém đứt, hai tay bị bắn hỏng, chiếc cơ giáp hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, ngã quỵ xuống đất. Hai chiếc cơ giáp đi sau cùng bấy giờ mới phản ứng lại.

“Rút!”

Hai người không ham chiến, lập tức chạy ra xa. Còn lại hai chiếc cơ giáp tốc độ không nhanh lắm, chỉ đành trơ mắt nhìn họ biến mất trong rừng rậm.

Người đàn ông đầu trọc bò ra khỏi chiếc cơ giáp ngã quỵ trên mặt đất, vuốt mặt, cười khổ: “Bà nó chứ, lần này ông lật thuyền trong mương thật rồi.”

Người điều khiển hai chiếc cơ giáp khác cũng nhảy ra. Ba người nhìn nhau, vẻ mặt ủ rũ chán nản.

Đúng là coi thường bọn nhóc này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.