Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 11: Âm mưu không thành




Editor: Nguyệt

Gerald vẻ mặt buồn khổ đi theo. Cứ suốt ngày xem giết người thế này, cậu rất lo không biết liệu một ngày nào đó mình có trở thành kẻ cuồng sát không.

Những người khác nhìn nhau, đều đi theo. Không ai muốn mình yếu thế trước đội trưởng Fox. Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm, họ quyết không để nó bị ảnh hưởng.

Một ngày rồi lại một ngày …

Những ngày quan sát trận đấu cơ giáp cứ thế kéo dài suốt một tuần. Trong một tuần này, mỗi ngày Hồ Lập chỉ xuất hiện một lần, đổi thẻ mới cho họ, còn lại chả thấy bóng đâu.

Gerald không khỏi suy đoán, phải chăng ông này buổi tối bị Hỏa Yến ép ghê quá nên ban ngày mới phải về phòng ngủ bù nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tóm lại, một tuần qua đi, mọi người cũng quen dần với những trận đấu tàn khốc. Hiện tại, họ không điên cuồng như dân cờ bạc hò reo ầm ĩ vui sướng khi người thắng cuộc gặt hái sinh mạng của kẻ thua cuộc, chỉ giữ vẻ mặt điềm tĩnh không biến sắc.

“Được rồi, hôm nay là ngày cuối cùng mấy đứa đi xem đấu cơ giáp.’ Thu lại thẻ trong tay họ, Hồ Lập thản nhiên nói.

“Thật không?” Lâm Phỉ Nhi vui ra mặt. Bây giờ cô đã có thể chịu được những tràng cảnh máu me khốc liệt, nhưng nhìn từng sinh mạng mất đi vẫn chẳng thể thoái mái được. Biết không phải xem những chuyện đó nữa, cô đương nhiên là thấy tốt hơn nhiều.

“Ừ, thật 100%.” – Hồ Lập hờ hững đáp – “Ngày mai chúng ta đi xem ‘Kẻ đào vong’. Lâm Phỉ Nhi không cần đi.”

“Tại sao?” Chưa kịp vui sướng, lời nói của Hồ Lập đã như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô.

“Không tại sao cả, loại trận đấu này cô không cần xem.” Hồ Lập nhướn mày. Gã cũng đâu phải tiến hành huấn luyện lung tung cho họ.

Cho dù xét từ góc độ nào cũng thấy Lâm Phỉ Nhi sẽ không đi theo con đường chiến sĩ cơ giáp. Những cảnh tàn khốc đẫm máu như ngày mai cô không xem cũng được.

“Không được! Cùng là học viên trường Đệ Nhất, sao họ xem được còn tôi thì không?” Lâm Phỉ Nhi không phục.

Hồ Lập châm điếu thuốc, nhả ra một làn khói mờ: “Tùy cô. Nhưng tôi nói trước, nếu vì mấy cảnh đó mà bị khủng hoảng tinh thần, thì những nỗ lực chịu khổ mấy ngày nay của cô đều đi tong hết.”

“Yên tâm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với bản thân.” Lâm Phỉ Nhi nói với vẻ kiên định.

“Ok, ngày mai vẫn tập hợp lúc chín giờ sáng.” Hồ Lập nhả khói thuốc, lại trở về bộ dạng phớt đời bình thường.

“Vâng, thưa đội trương.” Nhóm học viên đáp lời, sau đó trở về phòng ngủ của mình.

“Chậc chậc, cô gái nhỏ thật là quật cường.” Hồ Lập đột nhiên chậc lưỡi, cười thán.

Cô gái tóc dài ngồi trên sofa cách đó không xa chợt bật cười, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nói: “Đội trưởng, anh định nói cô bé đó giống em chứ gì?”

Hồ Lập liếc cô một cái: “Cô biết thế thì tốt.”

Cô gái tóc dài mỉm cười, không nói thêm gì. Nếu bọn Chung Thịnh ở đây sẽ nhận ra người phụ nữ này đã lặng lẽ theo sau họ suốt một tuần nay. Hồ Lập ngoài mặt nói là quẳng bọn họ ở đó không trông chừng, thực tế lại luôn lo lắng đám nhóc này gặp phải rắc rối.

Đoàn lính đánh thuê Firefox của gã rất có tiếng ở đây, nhưng nếu mấy đứa nhỏ này đụng phải bọn điên cuồng không cần mạng, chẳng may bị thương thì gã chỉ có nước khóc không ra nước mắt.

“Được rồi, ngày mai cô bắt đầu nghỉ ngơi, bảo Thiết Thuẫn đến thay.” Hồ Lập nhả khói, nói với người phụ nữ: “Trong đám nhóc này có hai đứa rất khá. Cô theo mấy ngày nay có khi đã bị bọn nó nhìn ra rồi.”

“Thật hay giả vậy? Đội trưởng à, một đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà có thể phát hiện ra em? Anh coi thường em quá đấy.” Cô gái tóc dài bĩu môi bất mãn.

Hồ Lập thản nhiên nhìn cô: “Không thì chúng ta cá nhé, cô theo chúng nó ba ngày nữa, để xem có bị phát hiện không. Nếu cô thua, đám nhóc này giao hết cho cô đấy.’

“Hừ, em có ngu mới cá, nhỡ đội trưởng trực tiếp nói với chúng nó thì sao?” Cô gái tóc dài làm mặt quỷ với Hồ Lập.

Hồ Lập bất đắc dĩ liếc mắt khinh thường. Còn cần tôi nói sao? Hôm qua hai con khỉ kia đã liếc nhìn chỗ cô nấp mấy lần rồi. Sợ cô mất mặt tôi mới không nói ra đấy.

“Được được, đừng nhiều lời, mau gọi Thiết Thuẫn đến đây. Ngày mai tôi dẫn chúng nó đi xem ‘Kẻ đào vong’.”

Cô gái tóc dài nghe Hồ Lập nói vậy thì giật mình, hơi nhíu mày: “Dẫn chúng nó đi xem ‘Kẻ đào vong’ có phải hơi sớm không? Chúng nó vẫn chỉ là trẻ con thôi.”

“Không sớm.” Hồ Lập đút tay vào túi quần, dựa hờ lên tường: “Chú Phó giao chúng cho tôi là để tôi dạy cho chúng biết sự tàn khốc của chiến tranh. Nếu không mang chúng đi xem mấy thứ này, thì thật có lỗi với chú Phó.”

“Được rồi, nói thế nào thì anh cũng có lí. Em đi đây. À, trước khi đến đây em nghe nói Thiết Thuẫn đang nhận nhiệm vụ. Nếu hắn bận thì gọi Cobra đến sao?”

Hồ Lập nhíu mày: “Đừng gọi Cobra, tên đó tôi nhìn còn chưa thấu. Bảo Shadow đến đây.”

Cô gái tóc dài bĩu môi: “Em chẳng hiểu nổi, sao anh tin được cái tên u ám kia mà lại không tin Cobra.”

“Đi đi, cô thì biết cái gì. Cứ theo lời tôi mà làm. Còn nữa, chuyện này phải giữ bí mật, ngoài Shadow ra không được nói cho ai khác, biết chưa?”

“Biết rồi ”

“Tôi không đùa đâu, việc này tuyệt đối không được để lộ!”

“Rồi rồi, yên tâm, em đảm bảo giữ miệng kín như bưng!” Cô gái đưa tay làm động tác kéo khóa miệng.

Hồ Lập buột cười: “Mau đi đi. Nếu Thiết Thuẫn về rồi thì bảo cậu ta đến đây.”

“Biết rồi. Đội trưởng càng ngày càng dài dòng!” Cô gái tóc dài đứng dậy, đủng đỉnh bước đi, chiếc váy da bó sát người làm nổi bật thân hình nóng bỏng đầy sức hút.

Trong đại sảnh có biết bao ánh mắt mê đắm thèm thuồng nhìn chằm chằm vào cặp mông của cô, đến lúc người đã đi xa vẫn chưa rời mắt.

Hồ Lập nhìn đám đàn ông háo sắc kia, cười trào phúng. Gã còn chưa xoay người, cô gái vừa ra ngoài cửa liền bị một gã đàn ông tập kích.

Trong đại sảnh vang lên mấy tiếng hô vừa tiếc nuối vừa kinh ngạc, tiếc sao mình không ra tay trước.

Thế nhưng, tiếng hô còn chưa dứt, họ đã thấy một màn làm mắt mình suýt lọt tròng.

Cô gái kia túm chặt bàn tay chuẩn bị sờ mó mông mình, vặn nhẹ một cái.

Rắc …

Cả đại sảnh như vang vọng tiếng ‘rắc’ giòn tan đó.

Cánh tay định đánh lén kia bị vặn thành hình thù kỳ quái, đoạn xương trắng hếu lòi ra từ phần cổ tay, trông mà rợn người.

Cả đại sảnh lặng phắc như tờ.

Họ đều nhìn rõ tình hình bên ngoài. Gã đàn ông kia kêu thảm thiết còn đang nằm trên đường lăn lộn, cô gái gợi cảm lại chỉ ngoái đầu cười một cái rồi nguẩy mông rời đi.

Mọi người quay qua nhìn nhau. Đúng là hoa hồng có gai. Những người lúc này còn tiếc sao mình không ra tay sớm giờ đều thầm thấy may mắn. May mà không ra tay, nếu không kẻ bị gãy xương kêu gào thảm thiết bây giờ sẽ là bọn họ.

Muốn sống được ở Thành Dưới, đầu tiên phải có một đôi mắt sáng. Ngay cả cô gái vừa rồi để lộ thực lực thế nào cũng không nhìn ra, thì đừng mong sống sót được ở đây.

Cùng lăn lộn dưới này, nhưng có vài người bọn họ mãi mãi không bao giờ có thể chọc vào.

Hồ Lập nhún vai, quẳng chuyện râu ria này ra sau đầu. Từ lúc vào đoàn lính đánh thuê, những chuyện thế này xảy ra nhiều lắm rồi.

“Hầy, còn phải giúp đám nhóc kia chọn trận đấu nữa, phiền chết đi được. Chú Phó nợ cháu một món lớn rồi đấy.” Hồ Lập vừa lẩm bẩm vừa bước lên lầu.

“Có rảnh không?”

Đến góc hành lang, Hạng Phi nhân lúc Chung Thịnh đi gọi bữa tối cản Ariel lại.

Ariel lẳng lặng nhìn cậu: “Đến phòng cậu.”

Hạng Phi nhướn mày, xoay người đi trước. Ariel gửi tin nhắn cho Chung Thịnh, bảo mình có việc ra ngoài một lát, sẽ sớm trở về.

Hạng Phi để ý thấy Ariel gửi tin, sắc mắt tốt lên nhiều.

Mấy ngày nay, hầu như lúc nào cậu cũng quan sát thái độ của Ariel với Chung Thịnh.

Chẳng phải cậu nghĩ nhiều, thực sự là cậu không thấy Chung Thịnh có chỗ nào không xứng với Ariel cả. Nhưng cậu nghĩ Chung Thịnh giỏi giang xuất chúng không có nghĩa người khác cũng nghĩ vậy. Nhất là Ariel xuất thân gia đình danh giá, nếu cậu ta định đùa bỡn Chung Thịnh, thì cậu chắc chắn sẽ không để yên.

Hai người đi trên hành lang vẫn giữ im lặng, dường như không ai có ý định mở miệng. Vào phòng Hạng Phi rồi, Gerald với Lôi Tranh rất sáng suốt đi ra ngoài. Mặc dù không biết Hạng Phi với Ariel có chuyện gì để nói với nhau, nhưng thấy hai người này khí thế bất phàm như vậy, trốn xa một chút là tốt nhất.

Nhưng Lôi Tranh thấy thật khó hiểu. Ariel không phải bạn trai của Chung Thịnh à? Sao lại có quan hệ với Hạng Phi? Chẳng lẽ cậu ta bắt cá hai tay?

“Nói chuyện một chút đi.” Hạng Phi ngồi đối diện Ariel, hai tay đặt trên đầu gối.

“Nói cái gì?” Ariel thản nhiên hỏi.

Hai ngày này hắn đã sớm phát hiện ra Hạng Phi vẫn luôn quan sát mình. Có điều, khi chưa biết mục đích của cậu ta, hắn sẽ không nói gì với Chung Thịnh.

Hạng Phi cười cười: “Về Chung Thịnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.