Tây Xan Tiểu Tình Nhân

Chương 2




Tỷ muội bốn người nói chuyện với nhau một hồi lâu.

Đến cuối cùng cũng là Nguyệt Băng cảm thấy không thú vị, nhìn phía ngoài nói: "Canh giờ không còn sớm, ta cũng phải trở về viện rồi. Tam muội muội nếu có thời gian thì thường xuyên qua viện tử của ta chơi một chút."

Nguyệt Dao cười cười gật đầu: "Hảo." Sau đó tự mình đưa ba người ra khỏi viện tử. Mãi cho đến khi ba người vòng qua khúc quanh không còn nhìn thấy bóng người nữa, Nguyệt Dao mới quay người trở về sân nhỏ.

Đặng ma ma luôn cảm thấy việc ba người cùng nhau tới đây có điều kỳ quặc: "Tiểu thư, ma ma tổng cảm thấy chuyện ba vị tiểu thư tới Lan Khê viện, nhất định là có dụng ý gì khác nữa." Cái gọi là có dụng ý khác, nhất định là tới đây xem thử hoặc là dò xét cái gì đó, hoặc là tới kiểm tra xem xét có cái gì khác biệt đáng nghi.

Nguyệt Dao nghĩ đến những lời Nguyệt Băng vừa nãy nói với mình, bảo nàng đưa Đình Chính vào tộc học, đoán chừng cái này hẳn là ý tứ của Mạc thị. Muốn đưa vào tộc học, bọn họ cũng phải xem xem nàng có đáp ứng hay không.

Tộc học của Liên gia ban đầu lập ra cũng không phải như bây giờ, hơn nữa người của hai chi ở trong này cũng không nhiều lắm. Hài tử đưa đến dạy dỗ trong tộc học hơn phân nửa cũng đều là nhi tử của các thân bằng hảo hữu gửi vào, đám người trong này toàn bộ đều là một đám vân long hỗn tạp, cứ nhìn xem Đình Triều từ lúc đến tộc học liền càng ngày càng trở thành kẻ không nên thân sẽ biết.

Nguyệt Dao suy nghĩ một chút sau đó bàn bạc: "Đặng ma ma, sai người âm thầm đưa phong thư của ta cho cữu cữu. Ta nghĩ muốn qua cữu cữu nhà một chuyến."  Nếu đến Liên phủ, rất nhiều sự tình muốn xử lý cũng không được thuận tiện.

Nguyệt Băng trở về chính phòng, cùng Mạc thị nói toàn bộ sự tình vừa xảy ra. Mạc thị cũng không có ý muốn hỏi thêm cái gì, chỉ cười cùng nữ nhi nói nói một hồi, sau đó cũng để cho Nguyệt Băng trở về viện tử của nàng. Chỉ là cho lưu lại thiếp thân nha đầu của Nguyệt Băng là Như Cúc. So với nữ nhi của mình, Mạc thị lại càng thêm tin tưởng lời mấy nha đầu này nói hơn rất nhiều.

Như Cúc thưa: "Phu nhân, tam tiểu thư thực sự đã thay đổi rất nhiều. Hôm nay lúc ngài ấy chọn trà đưa lên cho ba vị tiểu thư, chính là loại trà mà mỗi người tiểu thư yêu thích uống." Từ chỗ biến hóa rất nhỏ này, đã có thể thấy được biến hóa tâm cảnh của một người. Cái cách nhìn người đãi vật bây giờ của Tam tiểu thư đã tiến rất xa.

Mạc thị vẫn im lặng nghe Như Cúc nói xong mọi chuyện mới rồi ở trong Lan Khê viện. Chờ Mạc thị nghe được nữ nhi của mình, Nguyệt Băng nói muốn để cho đại nhi tử chỉ bảo Chính ca nhi, khóe miệng thẳng trừu súc. Chỉ là một người thân phận ti tiện hèn mọn như vậy, làm sao xứng để cho nhi tử của bà ta phí công chỉ dạy. Hơn nữa làm thế chẳng phải làm lỡ bài vở học nghiệp của nhi tử: "Ngoại trừ cảm thấy tam tiểu thư hiểu biết ứng đối chuyện bên ngoài hơn, ngươi nghĩ lại xem tam tiểu thư còn có thay đổi gì khác nữa không?"

Như Cúc tỉ mỉ suy nghĩ thêm một hồi lại nói: "Lan Khê Viên so với trước đây lại càng thêm quy củ." Nha đầu chính là quy quy củ củ, các ty kỳ chức (ở cương vị nào thì làm việc nấy), không ai dám vượt quy củ làm việc quá phận.

Mạc thị nghe xong cũng không có lên tiếng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Vốn dĩ bà ta cho là trong Lan Khê viện có đến hai quản sự ma ma, ắt hẳn quan hệ của hai người này sẽ có chút không hoà hợp. Bất kể như thế nào, Hác ma ma cũng là do lão phu nhân ban cho, Đặng ma ma lại có Nguyệt Dao làm chỗ dựa, mỗi bên đều chiếm một ưu thế riêng. Lại không nghĩ rằng Nguyệt Dao thế mà lại mang quyền quản lý sự vụ trong viện giao cho Hác mụ mụ, còn Đặng ma ma thời là đem làm thiếp thân hầu hạ bên mình, cũng không cho quản sự tình gì trong viện. Hai ma ma cách tư, tiếp đó mà nói sống chung với nhau cũng sẽ hòa hợp hơn.

Lưu ma ma nhỏ giọng hỏi: "Tứ cô nương biểu hiện ra như thế nào?"

Như Cúc nghiêm túc suy nghĩ một chút thưa: "Tứ cô nương cũng không nói nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn tam tiểu thư của  ngài ý có chút kỳ quái. Đúng rồi, phu nhân, tam tiểu thư nói nàng cũng không phải là tài nữ gì. Những thứ này cũng là do bên ngoài không biết gì mà mù quáng truyền lưu." Điểm này quả thực làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái. Nếu là người khác thì đây có thể xem là do họ khiêm tốn, thế nhưng tam tiểu thư vốn nổi danh là người thanh cao tự ngạo, vậy mà lại đi phủ nhận mình là tài nữ. Thật hết sức kỳ quái.

Chân mày Mạc thị cau lại.

Lưu ma ma nhìn nhìn tình hình, lại cho Như Cúc đi xuống: "Phu nhân, từ lúc Tứ cô nương mất trí nhớ, tính tình trái lại cũng có chút linh hoạt hơn trước rồi."

Mạc thị gật đầu một cái, tuy rằng Tứ nha đầu vẫn không nói gì nhiều, cùng trước đây như một. Thế nhưng nhãn tình, lại luôn luôn linh lợi xoay chuyển. Cũng không biết nàng còn nhớ rõ chuyện xảy ra lần trước hay không nữa.

Nguyệt Hoàn vừa trở lại Phù Dung Viện không  bao lâu, Mạc thị đã cho người sang thưởng vài thứ đồ nhỏ. Tô di nương cung cung kính kính nhận lấy mà nói lời cảm tạ. Lại còn kín đáo đưa cho đại nha hoàn Bích Sắc bên cạnh Mạc thị một cái tiểu hà bao.

Chờ đến thời điểm trong phòng, chỉ còn lại có mình mình, Nguyệt Hoàn nhìn tới mấy thứ đồ được ban tới gồm một thất gấm lụa mỏng màu thủy hồng, cùng một bộ đồ trang sức bằng bạc.

Nguyệt Hoàn nhìn mấy thứ ban cho nàng, có chút kỳ quái: "Di nương, đương hảo hảo, phu nhân vì sao lại cho người ban thưởng vài thứ đồ tới đây ?"

Tô di nương cũng chỉ cười cười mà không có trả lời, chỉ là nói: "Tiểu thư, cái thất lụa mỏng này ta đoán chừng chỉ cần thêu lên hoa sắc thật tốt, mặc lên người nhất định sẽ rất đẹp."

Đoạn thời gian gần đây nhất Nguyệt Hoàn vẫn luôn bảo trì trầm mặc không nói lời nào, kỳ thực nàng cũng là đang quan sát. Trong quá trình quan sát này nàng cũng học được không ít thứ đông tây. Cái thất gấm lụa mỏng mà đại phu nhân đưa tới lúc này đừng bảo là so sánh với thớt lụa mỏng thiên thủy bích kim thiểm lục song hoàn liễu của nhị tiểu thư, chỉ cần lấy mỗi thất lụa gấm màu tím nhạt mà lão thái thái tiện tay ban cho đại cô nương mà so sánh đã tốt hơn cái này rất nhiều đấy. Bởi vậy nhìn hai thứ đồ này, thật sự là trách không địa: "Di nương, người còn không có nói cho ta biết, đương yên lành tại sao phu nhân lại muốn ban đồ vật xuống cho tới." Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Tô di nương nhìn nữ nhi một cái, có mấy lời bà thật là khó mà nói ra. Sau cùng lại dời đi trọng tâm câu chuyện: "Tứ cô nương, người nói cho di nương biết, hôm nay qua Lan Khê viện, có chuyện gì xảy ra sao?"

Nguyệt Hoàn kỳ quái, chuyện gì cũng đều không xảy ra cả a.

Tô di nương mới không tin cái việc mà chuyện gì cũng không có phát sinh: "Tứ cô nương, vậy người mang chuyện Lan Khê viện ra nhất nhất kể hết với ta a."

Nguyệt Hoàn mặc dù có chút oán giận mình sao lại xuyên tới trên người của một cái thứ nữ, thế nhưng đối Tô di nương, nàng thực sự không có gì để oán trách. Bởi vì Tô di nương đối xử với nàng quả thực tốt vô cùng.

Tô di nương nghe xong mọi thứ sau thở dài nói. Từ mấy chỗ rất nhỏ này đó cũng có thể thấy được, tam tiểu thư đã bắt đầu học tập xử lý công việc vặt trong viện rồi. Tam tiểu thư tính tình tuy ngạo mạn cao quý, nếu như vị ấy vẫn như vậy, sự tình sẽ dễ làm hơn rất nhiều. Nhưng là bây giờ, rõ ràng cho người ta thấy nàng đã thông suốt. Tam tiểu thư đã có tài danh, có thể thấy được nàng ấy là người cực kỳ thông tuệ. Một khi dụng tâm suy nghĩ ở trên này, sẽ không còn dễ dàng để người hồ lộng như vậy nữa. Hơn nữa còn có thêm mấy người bên cạnh, sợ là phu nhân phải nhức đầu hơn rồi.

Nguyệt Hoàn suy nghĩ thật lâu, đè thấp với thanh âm nói ra: "Di nương, vì sao ta cứ có cảm giác, phu nhân bà ấy dường như quan tâm tới Tam tỷ tỷ quá mức vậy? Di nương, rốt cuộc là có nguyên nhân gì?" Nếu là nàng suy đoán không có sai, sợ là cái mẹ cả này của nàng là đang có mưu tính gì trên người vị đường tỷ này của nàng rồi. Chỉ là trên người đường tỷ này có cái gì đáng giá để bà ta mưu tính. Chẳng lẽ là tiền tài. Nghĩ đến Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng, Nguyệt Hoàn trừng to đôi con ngươi: "Di nương, chẳng lẽ là do trong tay Tam tỷ tỷ có một khoản tiền tài rất lớn sao ?"

Tô di nương nhìn thấy tiểu thư của mình càng lúc lại càng thông minh hơn, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Tin mừng chính là tiểu thư nư vậy sau này hội càng ngày càng tốt, lại lo lắng là sợ tiểu thư quá thông minh vượt qua nhị tiểu thư sẽ làm cho phu nhân đề phòng. Từ một thiếp thân nha đầu bên cạnh Mạc thị được đề thăng đi lên làm di nương, Tô di nương quá rõ lòng dạ hung ác của Mạc thị: "Không thể nào. Còn có, những lời này về sau nghìn vạn lần không được phép nói lại lần nữa."

Nguyệt Hoàn nhìn Tô di nương kiên quyết phủ nhận, ngẫm lại cũng có cảm giác là do mình bổ não quá độ rồi: "Di nương, ta cũng chỉ có ở trước mặt ngươi nói nói một chút thôi mà."

Tô di nương lấy tay dí dí cái trán Nguyệt Hoàn: "Ở trước mặt di nương cũng không cho phép nói mấy lời này."

Nguyệt Doanh trở lại Lung Linh Viện, Trần di nương tháo bình phong cho mọi người ra mới hỏi: "Tam tiểu thư, thực sự đã biến thành người khác vậy sao? Tin đồn lần này không có lầm sao?" Chính bà ta chỉ là một cái thiếp thất, không có khả năng tùy ý đi lại. Chớ đừng nói chi là tùy ý qua chỗ của Nguyệt Dao. Nghe trong đồn đãi, tam tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, trở nên hiểu chuyện hiếu thuận hơn, điều này làm cho bà thực nghi hoặc.

Nguyệt Doanh gật đầu: "Uh, là thay đổi rất nhiều. Ngày hôm nay còn theo chúng ta nói chuyện vô cùng thân thiết, giống như là tỷ muội ruột thịt vậy. Thế nhưng ta vừa làm bộ tùy ý hỏi nàng một vài vấn đề, nàng lại đều tránh cho qua qua."

Trần di nương nghe xong mới yên lòng. Nếu như tam tiểu thư không có bị Mạc thị thu thập qua, Mạc thị nghĩ tới tiền tài chi thứ hai, hẳn sẽ phải phân tâm tư đối phó với tam tiểu thư. Như vậy so với việc để cho Mạc thị ngày ngày giơ mắt chết nhìn chằm chằm bọn hắn thật là tốt. Bất quá Trần di nương nghĩ tới tin tức dò thăm được, nhớ tới trong tay tam tiểu thư có đại bút tiền tài, lòng lại hừng hực lửa nóng. Đều nói tam tiểu thư làm việc hào phóng, cũng là phải có tư bản mới hào phóng được vậy a.

Nguyệt Doanh không tin mà hỏi lại: "Di nương, trong tay Tam muội muội thực sự nắm nhất bút tiền bạc sao? Nhị thúc là một người thông tuệ như vậy làm sao sẽ đem nhiều tiền bạc như thế mà giao cho Tam muội muội mắn giữ được kia chứ. Tam muội muội năm nay cũng mới chỉ có tám tuổi mà thôi!" Nguyệt Doanh có chút không tin tưởng vào cái lời đồn này.

Trần di nương cười nói: " Nhị thúc của ngươi quả thực chính là người thông minh. Bằng không, sẽ không còn trẻ như vậy đã làm đến chức quan tam phẩm. Cũng bởi vì Nhị thúc ngươi thông minh, thế nên mới có thể vì nữ nhi mà làm thêm một phần lo liệu. Cha ngươi dù có thân thiết hơn đi nữa, còn có thể thân quá được thân sinh cốt nhục sao?" Kỳ thực có thể được xuất ra cái suy đoán này, cũng cực kỳ dễ dàng. Dễ dàng là ở chỗ, thân huynh đệ dù có thân thiết đi nữa, cũng không có thân bằng cốt nhục của mình. Nếu Trần di nương có tiền trong tay, trước tự nhiên là cấp cho nhi tử, sau mới cho thêm nữ nhi.

Nguyệt Doanh gật đầu, lấy danh tiếng Nhị thúc bên ngoài an bài như thế quả thực phù hợp tình hình thực tế. Nguyệt Doanh lại nói: "Nương, ta cảm thấy Triều ca nhi cũng nên phải hảo hảo mà chỉ dạy thôi. Nếu cứ tiếp tục như lúc này bị đại phu nhân dạy dỗ sai lệch, ta và di nương sau này phải làm sao bây giờ?" Nguyệt Dao cho là tam tiểu thư so với ngày thường đã sinh ra một phần cảnh giác, nhiều hơn một phần lạnh nhạt, còn có hơn một phần đạm nhiên.

Trần di nương trầm tư một lát sau nói: "Lại nói tiếp Triều ca nhi so với Chính ca nhi cũng chỉ lớn hơn một tuổi. Nếu không ta đi cầu tình lão phu nhân, xin cho Triều ca nhi và. . ." Trong những chuyện khác Trần di nương cũng là người dễ nói chuyện, thế nhưng đặt đến trên người Triều ca nhi, bà luôn luôn làm thật đúng mực. Bản thân bà và Mạc thị bất hòa, Mạc thị cái độc phụ này nhất định sẽ để cho người mang Triều ca nhi dạy dỗ sai lệch.

Nguyệt Doanh bỗng chốc cắt đứt lời của Trần di nương: "Di nương ngươi đừng suy nghĩ viễn vông, lão phu nhân nhất định sẽ không đáp ứng. Nếu không phải chi thứ hai chỉ còn dư lại một nam hài tử là Chính ca nhi như vậy, lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý để cho Tam muội muội chỉ dạy hắn. Bằng không lúc trước cũng sẽ không để mặc cho Chính ca nhi tự sinh tự diệt. Di nương, Tam muội muội là từ Nhị lão gia vỡ lòng, nhất định là do một tay Nhị lão gia cầm tay mà dạy nên. Khi còn ở Giang Nam lại có tài danh quá mức. Cũng đang bởi vì muội ấy có tài học như thế, lão phu nhân mới chịu đáp ứng cho Tam muội muội chỉ dạy Chính ca nhi học chữ. Ta tuy so với Tam muội muội lớn hơn bốn tuổi nhưng như vậy cũng bằng thừa, ta không có tài học của Tam muội muội." Nàng cũng hy vọng có thể tự mình chỉ dạy cho Triều ca nhi, nhưng mà nàng không đủ tư cách. Không chỉ vì bởi vì thân phận, cũng bởi vì nàng không có tài văn chương như Nguyệt Dao.

Trần di nương cũng phát sầu, nhi tử không thể đặt ở bên cạnh mình mà nuôi dưỡng. Những người hầu hạ bên người hắn, mặc dù mình đã dốc hết tâm lực mà an bài. Thế nhưng dựa vào một chút chuyện nhỏ lần trước đã bị đại phu nhân rút đi ra hơn phân nửa. Triều ca nhi lại ương bướng không nghe lời của mình. Đây chính là chỗ dựa nửa đời sau của bà a! Nếu còntiếp tục như vậy nữa, đứa con trai này của mình thật là muốn phế đi. Chỗ dựa nửa đời sau của mình vậy cũng mất theo.

Nguyệt Doanh cũng phát sầu: "Nương, ngươi xem có thể cầu xin lão phu nhân, mang Triều ca nhi thả tới thư viện nào đó học bài hay không. Chúng ta cũng không cầu thư viện tốt, chỉ cần tìm một nhà thư viện thông thường là được."

Trần di nương cười khổ, điều này nói thì dễ làm mới khó nha: "Tiểu thư, ngươi bây giờ ở bên người lão phu nhân. Có cơ hội liền cùng lão phu nhân đề thêm một chút. Biết đâu lão phu nhân sẽ mở miệng đáp ứng." Kỳ thực Trần di nương vẫn còn lo lắng, lấy cái bộ dáng lúc này của nhi tử, đổi lại cái không thân cũng khó mà thành sự.

Nguyệt Doanh gật đầu. Chuyện này nàng vẫn phải nghĩ hết biện pháp mà thúc đẩy.

Trong tất cả mọi người, người duy nhất không có đến nghĩ cách gì, chính là Nguyệt Băng rồi. Nguyệt Băng lúc này còn đang vì giáo dưỡng ma ma sắp đến mà rầu rỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.