Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 47: Thu một con chó




“Ha ha…” Cô đột nhiên nở nụ cười, cười đến thê lương, cười đến tuyệt vọng. Máu chảy thấm đẫm cả tấm ga trải giường màu trắng, trong không khí nồng nặc mùi máu, mà chảy ra từ trong cơ thể của cô không chỉ có máu đỏ, mà đó còn có một sinh mệnh nho nhỏ.

Cô cười không ngừng, nước mắt rốt cục không ngăn được nữa mà trào ra, ướt đẫm cả khuôn mặt.

” Thực xin lỗi, cục cưng, thực xin lỗi… “, miệng cô thỉnh thoảng như đang lẩm bẩm điều gì, tươi cười như vậy, nước mắt như vậy, khiến cho những người đàn ông bên cạnh dường như không đành lòng mà quay mặt đi sang nơi khác.

Thật sự rất thê thảm.

Bụng dưới đau càng ngày càng kịch liệt, ngón tay cô túm chặt lấy tấm chăn đơn, mất máu quá nhiều khiến cho gương mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, nhưng lúc này cô chỉ có thể rơi nước mắt, với cơn đau đớn ở bụng kia, cô ngay cả ‘hừ’ cũng chưa từng ‘hừ’ một tiếng.

Cô gắt gao cắn môi mình đến mức cánh môi phải bật máu.

Mãi cho đến khi nơi dưới hạ thân rớt ra một vật thể, cô mới biết được, đó là con của cô, cô chỉ có mình nó. Tên bác sĩ đi qua, dùng một cái bao vải bố màu trắng gói lại đứa nhỏ đã muốn thành hình hài kia, thân thể nho nhỏ, dường như đã thành hình hài hoàn chỉnh, thậm chí có thể nhìn ra, đó là một bé trai, chỉ là toàn thân xanh tím, cũng đã không còn một hơi thở, Diệp An An dùng sức vươn cánh tay ra, muốn bắt lấy thứ gì, vẫn duy trì tư thế đó.

“Đừng, đem con tôi trả lại cho tôi, trả lại cho tôi”, thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, ánh mắt nhìn theo cái bọc trắng của tên bác sĩ đi ra ngoài. Đó là đứa nhỏ của cô, xin đừng mang đi, không thể mang đi a.

Trước mắt càng ngày càng đen sầm lại, cô thỉnh thoảng lại chớp hai mắt mình, muốn được nhìn thêm đứa nhỏ kia của mình, đứa nhỏ dường như đã chết kia. Đứa nhỏ còn chưa được sinh ra đã bị người ta cướp đi sinh mệnh của mình.

“Đã giải quyết xong”, tên bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trên mặt toát mồ hôi lạnh, nhìn người phụ nữ đã muốn bất tỉnh kia, hắn thật sự hối hận vì đã làm, đứa bé trai bị nạo ra cả người đầy máu, có lẽ sẽ trở thành ác mộng cả đời sau này của hắn.

Cố Nghê Y lấy từ trên người ra một tấm chi phiếu, giao cho hắn, “Làm tốt lắm, đây là thứ anh có được, còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được để cho bất cứ kẻ nào biết, nếu không, chắc anh biết hậu quả rồi chứ”

Người đàn ông gật đầu một cái, nắm chặt tấm chi phiếu trong tay như muốn đâm vào tay mình, hắn là bác sĩ, chuyên cứu người, nhưng hôm nay hắn lại vì tiền mà đi giết người, tuy rằng, chỉ là giết một đứa trẻ con còn chưa sinh ra, nhưng lương tâm của hắn cả đời này chắc chắn sẽ phải chịu dày vò chưa từng có. Hắn quay đầu lại nhìn người phụ nữ thân đầy máu đang nằm trên giường bệnh kia, bên tai vẫn còn vang vọng thanh âm tuyệt vọng của cô.

Cố Nghê Y chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Diệp An An, khẽ vuốt ve bụng mình rồi đi ra ngoài, nơi này tanh mùi máu làm cho cô ta không chịu nổi.

Hai mắt Diệp An An mở to vô thần nhìn trần nhà, hai tay đặt trên cái bụng giờ đã phẳng lì của mình, từng giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô không ngừng rơi xuống, cô vẫn cứ trừng to hai mắt như vậy, không thể chấp nhận sự thật cô đã mất đi cục cưng rồi.

Vừa rồi cô còn thấy thân ảnh nho nhỏ của con qua màn hình siêu âm, bây giờ thì không còn nữa. Cục cưng của cô, cục cưng đáng thương của cô.

Cô nhắm hai mắt lại, trong bóng đêm, cô chẳng còn gì nữa, đã không còn gì nữa.

Đi ra khỏi bệnh viện, bụng của cô vẫn còn đau, hai chân hư nhuyễn vô lực, nhưng cô không muốn ở lại nơi này, tại nơi đây, cô đã mất đi người thân duy nhất của mình, bảo bối của cô.

Bước đi loạng choạng về đến căn phòng trọ nhỏ mình thuê, chủ cho thuê nhà muốn đỡ cô, nhưng khi nhìn đến cái bụng bằng phẳng của cô thì ngây ngẩn cả người…

“An An, con của cháu đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.