Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 17: Tình cảm ấm áp




Cô ấy nói, cô ấy yêu người đàn ông kia, yêu đến mức không còn chút chút tự tôn, không còn là chính mình. Trừ bỏ việc yêu anh ta, cô ấy đã muốn không biết chính mình phải làm cái gì nữa.

Yêu đúng là một điều điên cuồng, An An, cậu thật sự muốn như vậy sao?

Xoay người, mở cánh cửa ra, bước chân của cô so với bình thường lại lộ ra nặng nề thêm mấy phần.

Chuyện của Mục Nham và Cố Nghê Y, hiện tại tất cả mọi người đều biết, trên mặt báo đều tràn ngập chuyện của bọn họ, không biết chuyện giữa hai người họ có liên lụy đến An An hay không, dù sao Cố Nghê Y cũng không giống những người phụ nữ khác, Mục Nham yêu cô ta, nhưng là, anh ta lại luôn tuân theo lời hứa với Mục lão phu nhân, không muốn ly hôn với An An.

Mà người kẹt ở bên trong là An An nhất định sẽ bị thương tích đầy mình, chỉ vì cô ấy yêu người đàn ông này.

hiệp an na là một cô gái cực kỳ đơn thuần nhưng lại cực kỳ cố chấp, mà cô ấy đối với gia đình lại khát vọng mạnh mẽ hơn so với người bình thường rất nhiều, vì vậy, cô ấy trừ việc chờ đợi, chờ từng chuyện từng chuyện tiếp theo đến tổn thương mình, lại không thể làm gì. Như thế, thân là bạn của cô ấy, cô có thể làm được gì đây.

Thở dài, cô dừng lại, tựa lưng vào trên tường, mặt tường lạnh như băng, lạnh đến thấu tim cô.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”, đột nhiên một giọng nói đàn ông ấm áp dịu dàng truyền đến, cô xoay đầu thì nhìn thấy được Thượng Quan Thuyên cũng bắt chước động tác của cô, tựa lưng lên tường. Tay anh đút vào túi quần, hơi hơi nâng cằm lên, tao nhã lại thực ôn nhu.

Lần đầu tiên, Giản Tiểu Phương cũng không giống như bình thường mà không thèm để ý đến anh, cũng không có thẳng thừng ném cho anh một ánh mắt khinh thường, chỉ quay đầu đi, tựa đầu lên trên tường.

“Tôi đang nghĩ Mục Nham rốt cuộc đang muốn làm cái gì, người phụ nữ anh ta yêu đã quay trở lại, vậy thì vì cái gì không trực tiếp ly hôn với An An, như vậy tuy rằng tàn nhẫn nhưng cũng chỉ là nhất thời, kéo dài thêm một ngày, An An sẽ càng thống khổ thêm một phần”.

Thượng Quan Thuyên rời khỏi mặt tường, hai bên khóe môi tự nhiên cũng nhếch lên, trong mắt cũng có lo lắng nói không hết, “Nham làm việc từ trước đến nay đều có mục đích và kiên trì, chúng ta đều biết nguyên nhân lúc trước cậu ấy kết hôn với An An, cậu ta không phải là một người thất tín. Hơn nữa, anh có cảm giác, Nham còn có tâm tư khác”, nói tới đây, Thượng Quan Thuyên cũng lâm vào trầm tư, Nham vẫn luôn là một người đàn ông vui buồn đều không biểu hiện ra bên ngoài, tâm tư của cậu ta đều rất khó đoán được, anh không biết cậu ta rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, nhưng là, anh thật sự hy vọng, cậu ta đừng để bị đả kích giống như ba năm trước nữa, người phụ nữ như Cố Nghê Y, thật sự không đáng để yêu. Thế nhưng, ba năm này Mục Nham vẫn đối với cô ta như vậy, cuối cùng cũng không thể tránh được phần tâm tư kia của mình.

“Tâm tư gì? Anh ta sẽ không thích An An?”, Giản Tiểu Phương khinh thường ngẩng đầu lên, nếu thật sự là như vậy, vậy thì, cô phải ra mặt thôi, tên đàn ông này, căn bản là không có trái tim, An An đối với anh ta tốt như vậy, nhưng anh ta chưa từng cảm động qua một lần.

“Ah, anh chưa nói gì hết”, Thượng Quan Thuyên lắc đầu, đối với câu hỏi đột ngột của Giản Tiểu Phương thực sự là không có biện pháp nào, Mục Nham thích Diệp An An, nói cho người khác nghe, chẳng ai tin tưởng được. Người Nham thích vẫn là kiểu phụ nữ xinh đẹp thành thục như Cố Nghê Y vậy, bạn gái của cậu ta từ trước đến nay đều thuộc kiểu này. Cho nên, cậu ta đối với Diệp An An, thật đúng là hai người ở hai thế giới khác nhau.

“Hừ, trên đời này quạ nào mà chẳng đen”, Giản Tiểu Phương hừ hừ một tiếng, xoay người rời đi, cũng không quan tâm Thượng Quan Thuyên ở đằng sau đang bất đắc dĩ cười khổ, anh đang trêu chọc cô đấy sao.

(Thành ngữ ví von cùng một giuộc, cùng bản chất xấu xa như nhau cả)

Khi hai người vừa rời đi, Lăng Huyên từ phía sau đi ra, khóe môi của cô hơi hơi nhếch lên một chút. Thích sao? Có lẽ vậy.

Cô lấy di động ra, bấm một dãy số điện thoại vừa điều tra được.

Mãi đến khi bên kia truyền lại một tiếng ‘Alo’, cô ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ một mảnh mưa gió, hy vọng bọn họ sẽ thích lễ vật lần này của cô.

Giản Vũ Phong gắt gao nắm điện thoại trong tay, rồi thả cạch xuống dưới. Sau khi cúo điện thoại sắc mặt của anh liền đen như vậy. Anh đứng lên, góc áo vung lên thành một trận gió lạnh. Nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.