Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 1: Hủy Diệt




Đóng cửa lại, bên ngoài tuyết lại đang rơi, so với mấy ngày hôm trước tuyết còn lớn hơn nhiều, cô kéo chặt quần áo trên người. Mãi đến khi gọi được một chiếc taxi mới cảm giác ấm áp lên rất nhiều.

Diệp An An ngồi ở trên xe, trong tay cô mang theo một cái dây thắt lưng, dưới vành mắt rõ ràng có một chút viền đen, có thể thấy được đêm qua nhất định là không nghỉ ngơi tốt. Cô gắt gao ôm cái dây thắt lưng vào trong lòng, hơi thở như sương bên miệng nhanh chóng biến mất, ngón tay lạnh cóng có chút đỏ bừng.

Taxi dừng lại, cô bước xuống dưới, gió thổi thốc tới làm cho cô cực lực rùng mình một cái, bên ngoài thật sự rất lạnh, nắm lấy dây thắt lưng trong tay, cô nhìn khắp xung quanh, rốt cục cách đó không xa thấy được một thân ảnh thực quen thuộc, anh ấy là anh trai của Giản Tiểu Phương, Giản Vũ Phong.

“Giản đại ca”, cô vẫy tay về phía anh, mà người đàn ông rốt cục cũng phát hiện ra cô, ngũ quan ôn hòa, khuôn mặt tươi cười giống như có thể làm tan chảy tất cả. Tuy rằng không tuấn mỹ được như Mục Nham, thế nhưng anh lại dịu dàng một cách đặc biệt.

“An An…”, thấy cô đi vào, Giản Vũ Phong theo thói quen xoa tóc của cô, nhìn ánh mắt to tròn tươi cười của cô, trái tim lại đau đớn một chút, an an à an an, em cũng biết tấm lòng của anh mà.

“Giản đại ca, cho anh này”, Diệp An An trực tiếp cầm lấy gói to trong tay, từ bên trong lấy ra một chiếc áo len, “áo len này là của anh, khăn quàng cổ tặng cho bác trai và bác gái mỗi người một cái, còn bao tay này là tặng cho Tiểu Phương”, cô thản nhiên tươi cười, tựa như đóa hoa bách hợp nở rộ vậy, vô cùng tươi mát xinh đẹp, Diệp An An tuy rằng không phải là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng cô lại có một nụ cười thực trong sáng vô cùng.

Giản Vũ Phong, anh trai Giản Tiểu Phương, đối với cô vô cùng săn sóc, thậm chí có khi so với Giản Tiểu Phương còn tốt hơn.

Giản Vũ Phong mở gói to ra, cúi đầu nhìn chiếc áo len trong tay, trong đôi mắt dịu dàng thoáng hiện lên chút ưu sầu nhàn nhạt, ngẩng đầu lên lại thấy trên mặt Diệp An An rõ ràng viết hai chữ chờ mong nên gật đầu một cái.

“Tốt lắm, rất đẹp, Diệp An An thật đúng là một cô gái tài giỏi, Mục Nham cưới được em, quả thật là hạnh phúc của anh ta”, nhưng là, khóe môi anh cũng hơi hơi run rẩy một chút. Đúng vậy, là hạnh phúc của Mục Nham, nhưng cũng là nhưng cũng là bất hạnh của Giản Vũ Phong anh, người con gái này, không biết tự khi nào đã đi vào trong lòng anh, cho đến khi anh biết được thì đã là ăn sâu vào tâm trí mình. Chỉ là khi anh còn chưa hiểu hết, cũng không ai báo cho anh biết thì cô đã khi kết hôn, trở thành vợ người khác mất rồi.

Diệp An An cười tít mắt, trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp có chút vầng sáng ôn nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy là đông lạnh có chút tái nhợt, nhưng lại vô cùng tươi đẹp.

“Giản đại ca thích là tốt rồi, em không có gì để tặng mọi người, dù sao thời gian của em cũng nhiều, liền đan mấy thứ này nọ, mọi người không chê là may lắm rồi”, cô nhìn tấm áo len trong tay anh, cười thực vui vẻ, ngay cả đáy lòng cũng hơi thả lỏng một chút, thật tốt, cuối cùng cũng có thể làm cho họ một chút gì đó, cô biết kỳ thật họ cũng chẳng thiếu thứ gì, nhưng là luôn nhận được sự chăm sóc của họ, cô cảm thấy được thiếu họ nhiều lắm, nếu không làm chút gì, như vậy phải tới khi nào cô mới có thể trả hết ân huệ của họ đây.

“Đúng thật là không thể hiểu được cả ngày em suy nghĩ điều gì đây?”, Giản Vũ Phong thực tự nhiên mà gõ một cái lên trán cô, “mọi người đối xử tốt với em cũng là vì thích em, nào có nghĩ muốn em báo đáp đâu”.

Giản Vũ Phong một tay xách gói to, gói to trong tay giống như hết sức nặng, Diệp An An, em đúng là một cô gái ngốc, ngốc đến mức khiến anh phải đau lòng.

Từ miệng Tiểu Phương anh biết được, cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc, nhưng là cô cũng rất yêu người đàn ông kia, cho dù người đó vô tình lạnh lùng đến mức nào, cô vẫn yêu anh ta.

Nếu…nếu cô đối với anh có một chút tình yêu nào, như vậy anh cũng sẽ không từ thủ đoạn nào mà đoạt lấy cô, thế nhưng cô đối với anh, trừ lời cảm tạ kia ra, có lẽ cũng tựa như Tiểu Phương coi anh như một người anh trai.

Áo len trong tay thực mềm mại, cô ngàn kim vạn sợi mới đan thành, có thể thấy được tốn rất nhiều tâm tư, khóe mắt anh hơi hơi chó chút khô khan, khóe môi cũng cười khổ một chút.

Một trận gió lạnh như kim châm thổi tới, Diệp An An rụt cổ một chút, cô chỉnh lại một chút tóc của mình bị thỗi rối tung, tuy rằng mùa đông lạnh môi cũng có chút thâm lại nhưng cô vẫn mỉm cười.

“An An, đi thôi, chúng ta đến chỗ kia ngồi xuống”, Giản Vũ Phong nhìn trong gió thổi giống như lá rụng khiến Diệp An An run rẩy, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia đau lòng, nhưng mà Diệp An An lại đang nhìn tấm áo len trong tay tay nên cũng đã bỏ lỡ một màn như vậy.

“Dạ..”, Diệp An An gật gật đầu, kéo chặt quần áo trên người, gió thỉnh thoảng lại thổi vào trong quần áo của cô, vô cùng lạnh, cô đi theo sau Giản Vũ Phong, lại đột nhiên quay đầu lại, đứng im một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.