Tay Súng Cuối Cùng

Chương 49




“Sau đó thì sao? Nàng hỏi, đèn xe mờ nhạt chiếu trên khuôn mặt nàng, không chỉ quyến rũ mà còn mềm mại, mông lung.

Ánh mắt có điểm thông tỏ, không ngờ Hà Vĩnh Tình cùng ca ca của anh lại còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, có chút tương đồng khẽ gợi lên trong lòng nàng những kỉ niệm của mổi tình đầu đã chôn sâu, trong lòng có chút xót xa, rất nhẹ thôi nhưng không bỏ đi được.

Nhận thấy sự thất thần của nàng, anh bất giác mỉm cười thật nhẹ, “Sau đó, chính là như bây giờ…” Trong nháy mắt anh đảo quanh tay lái đi vào tiểu khi, đèn xe rớt trên thảm lá rụng bên đường, phủ vàng cả mặt cỏ.

“Không thấy tiếc nuối sao?” Thanh mai trúc mã làm bạn đến khi trưởng thành, mối tình đầu ngọt ngào mơ mộng, môn đăng hộ đối, lại yêu không kiềm chế được, lẽ ra có thể nắm tay nhau đi đến cuối cùng, không có gì cản trở, lẽ ra mỗi đoạn tình cảm đều chắc chắn, làm sao có thể đang tươi đẹp như vậy lại vĩnh viễn chia lìa?

“Chuyện tình cảm người ngoài cuộc không thể hiểu rõ, có lẽ 2 người họ đã tìm thấy đáp án của chính mình, giống như ngày xưa, tương kính như tân.” Lại hoặc là, thời gian lặng lẽ trôi, người ta lặng lẽ trưởng thành rồi già đi, có rất nhiều thứ trở nên bất đồng, cuối cùng là đã chấm dứt, hay là đang ngủ đông chờ đợi, đáp án chỉ có họ mới biết được.

Trong xe thật ấm áp, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa, nàng nhìn theo cần gạt nước sang trái rồi sang phải, giống như khẽ cọ vào trong lòng nàng, cảm giác khó tả. Lúc định thần lại khi anh dừng xe phát hiện ra đã ở trong gara, nước mưa bám trên gương chiếu hậu chỉ nhìn thấy cảnh sắc mờ mịt phía sau.

Vừa rồi lúc anh đánh xe vào đây nàng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại căn hộ ở phố Đông lần trước, dù rất gần nhưng không giống nơi anh thường ở. Anh là người như thế, làm sao chỉ có một chỗ ở được? Mặc dù ở đây đã ra hẳn ngoại thành, nhưng từ công ty về cũng chỉ mất 30 phút, hơn nữa xung quanh lại tràn ngập màu xanh, từng thảm cỏ lớn trải dài, khoảng cách giữa các căn hộ cũng lớn, quang cảnh thật đẹp.

“Đến rồi, xuống xe đi!” Anh nhắc Dung Ý còn đang ngẩn người, giọng mềm nhẹ.

Anh dăm ba ngày lại đến nhà nàng một lần, nhưng nàng thì đây mới là lần đầu tiên chính thức đến nhà anh, mở cửa xe trêu chọc anh, “Người ta nói con dâu xấu mới sợ gặp bố mẹ chồng, nhà của anh thế này mà cũng phải giấu giấu giếm giếm sao?”

“Giấu giếm cái gì? Coi anh giống như kiểu hạ đảng sao?” Anh cười, lại vẻ mặt trêu tức nói, “Khát vọng tiến dần từng bước như vậy sao? Được, cho em đi quanh kiểm tra, xem xét đấy, anh xuống đây.” Tay mở cửa xe xong mới nâng đùi phải xuống xe, vừa đứng vững đã ho khan vài tiếng, rất nhẹ, nháy mắt đã khôi phục.

Nàng chưa kịp phản bác câu nói vừa rồi, nghe thấy anh ho lại có điểm lo lắng, nhưng anh đã yên tĩnh trở lại ngay, nàng nghĩ có lẽ là do chênh lệch nhiệt độ trong xe với bên ngoài. “Nhị thiếu dạo này cũng có phần yếu đuối, thân thể không khoẻ đi!” Vừa rồi anh ở cửa công ty chờ nàng chỉ mặc một áo, nàng có ý tốt bảo anh lấy áo khoác mặc vào, anh còn cười “Em cho rằng anh yếu vậy sao?” Đây chỉ là nhắc lại lời nói của anh thôi.

Không ngờ anh đang đi đột ngột dừng lại, không nói gì, chỉ có tay trái đang chống gậy cứng ngắc một chút, hình như có chút băng giá lướt qua trong lòng, trong nháy mắt lại tan chảy, không để lại dấu vết. Thấp giọng giục nàng, “Đi thôi…” Gara thật yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng mưa rơi trên cây lá bên ngoài, nàng đứng ở phía sau chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp mà quật cường của anh. Vừa rồi thật ra nàng không nghĩ nhiều đã nói ra, nhìn đến phản ứng của anh lúc này mới nhận ra mình đã chạm vào nỗi đau trong anh, lòng tự nhiên cũng chua xót.

Anh đi thẳng, bước chân rất dài, nàng đi phía sau anh, cách một đoạn ngắn. Chỉ cảm thấy hành lang thật dài, anh không lên tiếng, nàng lại thấy không khí nặng nề, hít sâu một hơi, bước nhanh đến cạnh anh, nhỏ giọng thăm dò, “Này, anh giận thật à?”

Không có người trả lời, vào bên trong lại im lặng, nàng đành phải phẫn nộ mở miệng, “Đừng nóng giận chứ…” Cảm thấy chính mình thật ghê tởm, giống như đang dỗ dành đứa con nít vậy.

Nhưng Lý Tịch so với con nít còn khó chơi hơn, trả lời nàng vẫn là bóng dáng hờ hững mà kiên quyết.

“Tốt lắm, tốt lắm, Tịch thiếu anh là Thuần Các Ông, ta là lệ quang nhiều điểm, thở gấp hơi hơi tiểu nữ tử..." Như vậy đã được chưa? Tay nàng vươn ra giữ chặt tay phải của anh, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát mẻ, dần dần bị độ ấm trong tay nàng bao vây lấy, chậm rãi rời khỏi.

Anh không tránh tay nàng, chân dừng bước, vẻ hờ hững trên mặt bị phá vỡ. Tròng mắt chuyển sang tà mị nhìn nàng, lộ ra ý cười, hưng trí hỏi, “Thở gấp hơi hơi… Biết em lâu như vậy còn chưa biết trình độ văn chương của em cao như vậy a!”

Nàng thất thần, thấy như bên trong có cái máy sưởi làm hồng cả mặt, nóng lên. Lúc này mới phản ứng lại, dùng sức trừng mắt nhìn Lý Tịch kia đã miên man bất định, nàng vừa nói chính là trong “Hồng lâu mộng”, đoạn “Khí chất đẹp như lan” Lâm muội muội kiều mị khí, lại bị anh nghĩ loạn ra thế này. Phía trước chợt vang lên tiếng cười sang sảng vui vẻ, “A, cơm chiều còn chưa có ăn mà đã bắt đầu “thở gấp hơi hơi” sao? Xem ra tôi cũng đến thật không phải lúc…” Rõ ràng là anh “thất học” mà xuyên tạc danh ngôn, sao giờ lại giống như nàng cố tình khiêu khích vậy? Lải nhải, trải qua nhiều kinh nghiệm giáo huấn như vậy, cuối cùng tổng kết là không thể cùng kẻ “thất học” này gạn đục khơi trong để bồi bổ hiểu biết văn chương cho anh, bởi vì căn bản anh không hiểu, có bao giờ đọc những tác phẩm nổi tiếng đâu.

Căn hộ tuy lớn nhưng vẫn đơn giản, ánh đèn mờ nhạt tạo cảm giác ấm áp hơn, không giống nhà kia tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng. Phòng khách lớn có cửa sổ bằng kính chạm đất đối diện với đình viện, bên ngoài là hàng cây xanh quanh năm của xứ nhiệt đới phủ đầy bọt nước, dưới ánh đèn, những giọt nước trong suốt làm nổi bật lá cây xanh thẫm màu ngọc bích, vẽ nên khung cảnh như trong tranh, mờ ảo mà chân thật.

“Dung Ý à, em đừng trách cậu ta không hiểu, tiểu tử này 16 tuổi đã vứt bỏ sự nghiệp cộng sản tìm đến đế quốc Mỹ để nương tựa, vài năm qua đại dương trở về, cả người lộ ra vị “Mặn”.” Hà Vĩnh Tình chê cười Lý Tịch, mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha cầm điều khiển ti vi. Quản gia vừa thấy 2 người bọn họ đi vào liền lấy dép lê đưa cho Dung Ý, cả ngày đi giày cao gót giờ như được đại xá, nhưng lại có điểm băn khoăn, quản gia không có ý đưa cho Lý Tịch. Sau ngẫm lại lại thấy không có gì, có thể làm quản gia nghĩa là phải hiểu được tính tình của chủ nhân.

Chỉ có điều Lý Tịch đang hướng lên lầu lại quay lại, bình tĩnh nhìn Hà Vĩnh Tình vẻ mặt tuỳ tiện ngồi trên sô pha, “Tỷ làm cái gì vậy?”

“Ai, cậu xem, nơi này phong thuỷ tật tốt a, có chút thời gian rảnh tôi liều lĩnh xin phép đến xem qua…” Liếc mắt thấy anh biểu tình hoàn toàn không để ý, để tránh bị đuổi ra khỏi nhà đêm nay, đành phải xuống nước, “Ở khách sạn phải ở phòng đôi, tôi không quen.” Kỳ thật là chủ nhiệm khoa phụ sản rất nhiệt tình, luôn nhắc nhở bên tai cô rằng đệ đệ động động, rõ ràng là muốn làm bà mối. Tên kia nhìn cô mà nước miếng chảy ra, cô quyết đoán đem hành lý lại đây, “Hơn nữa, ở phòng khách của cậu cũng hơn mà…” Nên không sợ cô phá huỷ thế giới của hai người.

“Ngay cả châu Phi chị cũng từng ở qua, còn sợ ở phòng đôi sao? Còn nữa, nhà người kia cũng có nhiều phòng…” Ngón tay chỉ chỉ căn hộ màu trắng ngà cách đó không xa, “Ngay đối diện kia kìa…”

“Cậu đừng cố gán ghép tôi và anh ấy được không?” Nghe được tên của anh ta, nàng trầm xuống, khoé mắt lại nhịn không được liếc về phía căn phòng bàng bạc đằng xa…

“Được rồi, được rồi…” Anh tỏ ý xin lỗi, để lại một câu, “Đó không phải tính cách của tôi.” Cứ để cho chị tiếp tục lừa mình dối người đi, anh tức giận quay đầu nhìn Dung Ý, nhẹ giọng nói, “Anh đi lên thay quần áo, 2 người cứ tự nhiên đi.” Xoay người lên lầu.

Hà Vĩnh Tình nhìn Dung Ý đang ngồi im lặng, cười cười hoà giải nói, “Mới gặp chắc không quen, tôi từ bé đã lớn lên bên hai anh em cậu ta, nói chuyện cứ như vậy đấy. Có điều tiểu tử kia hay ba hoa, mặc kệ cậu ta đi, chúng ta đi nấu cơm…” Nói xong liền kéo nàng đứng lên đi vào bếp.

Bếp rất rộng, công năng phân chia rõ ràng, ngọn đèn trên cao chiếu xuống bàn gỗ, sáng trưng, nàng đem rau cần lấy ra một nửa, một nửa để lại… Vừa làm vừa tán gẫu với Hà Vĩnh Tình, “Thực sự em rất hâm mộ mọi người, giống như anh chị em trong nhà, vô cùng náo nhiệt và vui vẻ!” Không giống như nàng, trước đây dù có bạn bè cùng học, nhưng mỗi khi về nhà đều tối lửa tắt đèn lạnh lùng yên tĩnh, khó tránh cảm thấy lòng chua xót.

“Trước đây trong đại viện thật sự rất vui, một đám trẻ con suốt ngày đùa giỡn, làm cho bảo mẫu suốt ngày chạy theo…” Cô khuấy canh trong nồi, hơi bốc lên làm ánh mắt cũng trở nên mông lung, những tháng năm tuổi xuân xanh mướt cũng nổi lên trong lòng, cười cười, tỏ vẻ tự nhiên hỏi, “Tịch Tử chắc là kể chuyện của tôi và anh cậu ta với em rồi phải không?”

“Vâng, thật ra…” Nàng đáp giọng áy náy, đanh định nói lời xin lỗi lại bị Vĩnh Tình cắt ngang.

“Cũng không có gì, tất cả đã qua rồi mà. Chỉ có điều…” Ngữ khí ảm đạm lại mang theo vài phần cười, “Tịch Tử không coi em là người ngoài rồi.” Từ trước cô cũng gặp qua vài cô bạn gái của cậu ta, đẹp thì đẹp thật nhưng lại thiếu gì đó, nên không biết người trước mặt này dùng cách nào để mở cửa trái tim cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta đối xử với nàng thật không bình thường. “Trước giờ cậu ta luôn chê cười tôi ngu ngốc suốt ngày ôm mối tình già, nhìn cậu ra đá hết cô gái này đến cô gái khác, tôi vẫn chờ mong một ngày nào đó tên tiểu tử này gặp hạn, tôi lúc đó cũng được một phen vui sướng nhìn người gặp hoạ một phen.” Kỳ thật nói lời này không phải vô nghĩa, từng ý trong đó đều thật sâu xa, tự mình giễu cợt mình mà không hay biết.

Dung Ý tay đang cầm dao dừng lại một chút, không lên tiếng, toàn bộ phòng bếp chỉ có tiếng thìa khuấy trong nồi canh lanh canh, im lặng.

Cô thấy nàng không lên tiếng, tiếp tục kể tiếp, “Cậu ta ấy à, già rồi mà như trẻ con vậy, khi thực sự để ý một người sẽ không nói chỉ biết làm, ngây thơ thật sự, lại thích tỏ vẻ thâm trầm khiến người ta suy nghĩ…” Lý Triều không giống với cậu ta, anh hứa hẹn nhiều nhưng lại làm không được, sai lầm rồi lại không muốn thừa nhận, ở thế giới của hai người chỉ dựa theo cảm nghĩ của chính mình, buộc người khác phải theo ý mình, yêu người như vậy quá mệt mỏi.

Nàng nghe Vĩnh Tình nói, trong đầu nhớ lại những việc anh làm, khoé miệng dần dần cong lên, lại vẫn tỏ vẻ giận dỗi nói, “Anh ta là người không nói nhiều sao? Trên thế giới này làm gì có ai để ý không buông tha người khác như anh ta chứ?” Hơn nữa giỏi nhất là xuyên tạc ý của người khác, ngay cả câu “Thở gấp hơi hơi” kia cũng có thể nghĩ đến chuyện xấu xa.

Hà Vĩnh Tình cũng cười, “Đúng đúng đúng, Bạch Dương đã nói “Thân bốn mươi cân, miệng tròn một tạ” dùng với cậu ta quả là không sai tí nào.”

Tiếng cười đùa vui vẻ của hai cô gái quanh quẩn trong bếp, xoá nhoà âm thanh tí tách của cơn mưa ngày càng lớn bên ngoài.

Nhà ăn nằm cạnh trung đình hoa viên nhỏ, có điều bởi vì đã về đêm, dưới bóng đèn mờ nhạt chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ của cây cối xung quanh. Bữa cơm rất bình thường, bốn món mặn một món canh, ba người lại không thấy lạnh lùng, thực sự ấm áp như người một nhà.

“Bạch Dương là ai vậy?” Trong bàn ăn, anh vẻ mặt nghi hoặc lặp lại câu vừa rồi của Hà Vĩnh Tình so sánh với anh.

“Anh đi nước ngoài về coi như “thất học”, cùng với em như dế nhũi không có tiếng nói chung.” Nói xong liền nâng chén rượu nhỏ lên uống, hơi rượu chảy thẳng vào ngực, một trận sung sướng, không phải tửu quỷ cũng có thể l àm cho người ta có cảm giác mơ mơ màng màng. Rượu này là rượu Thiện Hưng lâu năm, vị thuần hậu, chai rượu cũng không cầu kỳ mà thực bình thường, chỉ cảm thấy vào trong miệng quả thực khác biệt với rượu bình thường. Nàng đi theo cấp trên ra ngoài tiếp khách cũng từng uống loại rượu gọi là quốc yến đặc cung, vậy mà vẫn không sao sánh được với hương vị đang tràn trong miệng chảy vào tận đáy lòng, nhịn không được cảm thán một câum “Rượu này thật là ngon.” Ánh mắt híp lại cười cười.

“Đi theo cậu ta tha hồ phóng túng, không lo chịu thiệt!” Hà Vĩnh Tình uống một hơi cạn sạch chén rượu, đúng thật là rượu ngon, ước chừng cũng hơn 30 năm, ngay cả màu sắc cũng nhuốm màu thời gian.

“Ai đi theo anh ta chứ?” Nàng nói thầm, lại nhanh tay nhanh mắt ngăn cản anh tiếp tục rót rượu cho mình, “Lát còn phải về nhà, không uống nhiều được.”

“Dự báo thời tiết không phải bảo có mưa to kèm theo sấm sét hay sao? Mai lại là cuối tuần, em cũng đừng về nữa, đêm nay ở lại đây đi.” Hà Vĩnh Tình từ khách biến thành chủ mở miệng nói, cảm thấy như là chuyện đương nhiên.

Nghĩ rằng Hà Vĩnh Tình có thể đã hiểu lầm, nàng chi chi ngô ngô nói, “Em… Ngày mai còn có việc…”

“Trên lầu có phòng dành cho khách.” Biết nàng đang nghĩ gì, anh chỉ nói một câu xong nâng chén rượu lên uống, lại ho nhẹ hai tiếng.

Phòng khách? Hà Vĩnh Tình nhìn hai người đang lặng im không nói, tự nhiên phát hiện ra một chút quan hệ lạ lùng.

Cơm còn chưa ăn xong, có một cuộc điện thoại buộc Lý Tịch quay trở lên lầu, là điện thoại của tổng bộ bên Mỹ, anh chỉ nói với 2 người một câu “Không cần chờ tôi” rồi đi lên không quay trở lại. Vừa hoàn thành cuộc điện đàm trực tuyến, tiếng gõ cửa vang lên, người bước vào là Dung Ý.

Nàng bưng cái bát đến bên bàn làm việc của anh, “Vừa rồi chị Vĩnh Tình nói sang thu cổ họng anh thường không thoải mái, em thấy trong tủ lạnh có lê nên làm ít lê trộn đường phèn cho anh.” Là quản gia nhờ nàng mang lên, nếu không thì nàng cũng không biết đâu vào với đâu cả.

“Là em có ý làm cho anh ăn đi!” Cầm lấy thìa uống một ngụm, đường phèn ngọt ngấy đến tận ngực, có điều vị cũng ngon, anh mi phi sắc vũ uống, không ngờ lại nghe Dung Ý nói, “Vừa rồi quản gia đã uống rồi, em thấy vẫn còn nên mới mang lên… Không nên lãng phí.” Khiến anh bị nghẹn, thiếu chút là phun hết ngụm nước vừa vào đến miệng.

Dung Ý nhìn phản ứng của anh thì đắc chí, che miệng cười trộm. Nhìn quanh thư phòng một vòng phát hiện ra sách cũng không ít, có một giá sách để từng cuộn từng cuộn tròn khiến nàng chú ý. Tiện tay mở một bức ra, “Thượng thiện nếu thuỷ” – bốn chữ ngay ngắn cô đọng, tiêu sái lưu sướng, chỉ cảm thấy nét chữ bút lông này hình như quen quen. “Khoáng Dật là ai vậy?” Chỉ vào chỗ con dấu kí tên vẻ mặt nghi hoặc hỏi anh.

Anh đứng lên đi đến phía sau nàng, nhếch môi cười, “Chính là tiểu sinh. Tiểu sinh họ Lý, danh Tịch, tự là Khoáng Dật.”

Nàng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt vờ nghiêm túc của anh, cắn răng, lại không nhịn được, lại cắn môi, vẫn không nhịn được, cười phá lên, “Anh thất học mà cũng có tự a…” Nói xong nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải vẫn không tìm thấy anh chỗ nào khoáng chỗ nào dật?

“Buồn cười vậy sao?” Anh mở miệng hỏi. Lòng dạ trống trải, tính tình siêu thoát. “Là của ông ngoại…” Giọng thực đạm, rất nhẹ.

“Thật xin lỗi…” Nàng nhìn anh có chút thương cảm, ánh mắt áy náy, lại nói thêm, “Chữ đẹp như vậy, sao không treo lên?” Bỏ vào một góc như vậy thật tội nghiệp cho mỹ tự.

Anh bật cười thành tiếng, “Cha anh từng thổi râu trừng mắt nói, “Viết nhiều như vậy vẫn mang khí chất của tên du thủ du thực, đúng là gỗ mục không thể tạc tượng được.”

“Em thấy rất đẹp mà…” Nàng nói thầm, lại bị anh kéo vào trong lòng, tay anh lướt nhẹ qua má nàng lành lạnh, nàng túm lấy tay anh, nhíu mày hỏi, “Sao lại lạnh như vậy? Áo khoác đâu?” Lại chỉ mặc một cái áo mỏng, tuy rằng đã bật điều hoà nhưng ngay cả lòng bàn tay cũng lạnh.

“Em sang phòng ngủ lấy lại đây cho anh…” Môi của anh kề sát mặt nàng, như là làm nũng, mỗi chữ nói ra phảng phất trên da nàng khiến lòng nàng nháy lên một chút, “Phòng cuối cùng bên trái…”

Nàng nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiến răng nghiến lợi bỏ lại câu, “Đúng là giọng điệu của giai cấp tư sản!”

Phòng ngủ màu sắc nhã nhặn nhưng đơn giản, khí chất nam tính nổi bật trong từng chi tiết, tường sơn màu trắng ngà phối hợp với nội thất bằng gỗ nâu đậm, tầm nhìn khoáng đạt không chút yếu đuối, mang đầy vẻ hiện đại cùng tự tin. Giường thật là lớn, lần trước ở căn hộ phố đông nàng đã thắc mắc, một đại nam nhân mà trên giường đầy gối ôm đệm dựa như vậy là sao?

Lắc lắc đầu không cho chính mình tưởng tượng lung tung, nhìn quanh một vòng không thấy tủ quần áo đâu, do trang phục đều ở trong phòng giữ quần áo riêng. Một tay đẩy cửa trượt ra, nàng há hốc mồm kinh ngạc, cảm thấy như Lưu mỗ mỗ lạc vào khu vườn lộng lẫy. Thực sự này chưa từng thấy qua phòng quần áo nào lớn như vậy, trước khi lão Phật gia kết hôn nàng cũng đã từng xem qua nhiều phòng ở, cũng là biệt thự riêng biệt có hoa viên nhỏ, có điều chỉ nhà không có phòng giữ quần áo lớn như vậy. Sắp xếp phân loại riêng biệt, khiến nàng ngây người ngốc nghếch, nếu đem quần áo của nàng đến đây, treo hết lên cũng chỉ hết một cái giá… Khoan đã, quần áo của nàng sao lại đem đến nơi này chứ?

Bước qua giúp anh lấy cái áo khoác, nàng lơ đãng nhìn thấy bên cạnh còn có một giá để toàn gậy chống, nhiều màu sắc đậm nhạt khác nhau sắp thành hàng ngay ngắn, ít nhất cũng phải hàng chục cái, còn có hai cái nạng màu đen tựa vào tường, bên cạnh còn có chi cụ… Tay cầm áo khoác thoáng cứng lại, ánh mắt dừng lại thật lâu trên vật dụng hỗ trợ đó…

Quần áo xa hoa, sang quý cùng xinh đẹp không cần phải có hẳn một phòng riêng, có lẽ anh không cần đến nơi này để chứa quần áo, mà bởi vì không thể tự nhiên cởi bỏ chi cụ, vứt bỏ gậy chống… Bởi vì rời những thứ đó, anh không đi được nửa bước, thậm chí đứng không nổi… Trước kia chỉ cảm thấy anh ở một thế giới phồn hoa như là đương nhiên, không nghĩ rằng để có thể bình chân như vại đi qua trước mặt mọi người, tư thế kiêu ngạo như vậy, khuôn mặt tươi cười như vậy cuối cùng ẩn chứa trong lòng bao nhiêu chua xót? Trong lòng có cảm giác lạ thường đột ngột dâng lên, trái tim khẽ nhói đau.

“Em làm gì mà lâu như vậy?” Nghe giọng anh từ ngoài vọng vào, nàng dùng sức để khống chế ánh mắt, thay đổi dáng vẻ khuôn mặt như không có chuyện gì rồi đi ra ngoài.

“Anh nhiều quần áo như vậy, em mỏi mắt để tìm…” Nàng nhếch môi cười, đưa áo cho anh, tránh ánh mắt của anh, không muốn anh nhìn thấy đáy mắt mình dao động, chậm rãi đến gần ôm ngang thắt lưng của anh.

Anh nhận áo nhưng không mặc vào luôn, nhìn chằm chằm làn mi nàng đang rủ xuống giống như cái quạt khẽ lay động. Kéo nàng sát vào người, khẽ cắn vành tai của nàng, nàng nhẹ nhàng mà run rẩy hôn lên cổ anh, nhẹ nhàng cắn, tay phải giúp đỡ thắt lưng của anh, tay trái nâng mông của anh, ý chí dần dần biến mất. Lý Tịch lại chỉ nhẹ nhàng hôn, tâm vì thoáng dao động của nàng mà càng ngày càng thu chặt, cuối cùng dần dần hút ra, thở dài một tiếng, nói bên tai nàng, “Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.” Chậm rãi đẩy nàng ra, đem áo vắt trên ghế sô phan, đi thẳng vào phòng quần áo.

Đầu ngón tay lưu lại độ ấm dần dần hồi phục, trước là không yên lòng, này là vì thương sinh yêu? Anh chỉ biết chính mình không cần bất luận kẻ nào thương hại, đặc biệt là nàng. Ngoài cửa sổ mưa quét qua lớp kính, không tiếng động nào vọng vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.