Tay Súng Cuối Cùng

Chương 32




Lúc tới thị trấn thì trời đã gần trưa, đối diện bến xe thị trấn nhỏ này có một quảng trường hình chữ thập, ở đó có vài hàng quán, là nông dân các thôn lân cận mang nông sản đến đây bán, hôm nay lại đúng vào ngàu chợ phiên, người nối người thành hàng dài không dứt, sạp hàng đặt ngay trên đường lớn, không khí rộn ràng náo nhiệt nhưng không nhốn nháo. Theo như trí nhớ của nàng, quanh quảng trường chữ thập này có một ngân hàng nhỏ, nhưng lại quên vị trí chính xác là ở đâu nên nàng dẫn Lý Tịch rẽ trái rẽ phải lòng vòng một hồi mới tìm thấy cái máy ATM duy nhất ở thị trấn này. Có lẽ người ở thị trấn còn chưa tin tưởng loại máy móc này nên chẳng có mấy người xếp hàng ở đây.

Người phía trước cầm xấp tiền nhỏ trên tay, ngón tay dò theo từng con số trên màn hình hiển thị, đến lúc chắc chắn không có gì sai sót mới bằng lòng rời đi. Anh cau mày, nghiêng đầu, rút ví tiền ra đưa cho Dung Ý, vẻ mặt như không thể chịu nổi đến nơi, nói: “Mật mã là 421576.”

“Nghĩa là sao?” Nàng lăng lăng nhìn mặt anh, đối với hành động bất ngờ của anh nhất thời không kịp phản ứng.

“Rút tiền a.”

Nàng trừng mắt nhìn anh, nói không nên lời. Cho dù là vợ chồng thì mật mã ngân hàng cũng có khi còn giấu, cho dù là bằng hữu tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đem thẻ tín dụng cùng mật mã nói cho người ta như thế chứ. Quay đầu ngẫm lại, nhưng anh vốn là người như vậy, còn có gì để so sánh nữa đây. Mấy người đứng phía sau đã bắt đầu vội vã, nàng đành phải kiên trì đứng ở máy rút tiền mở ví của anh ra.

Nhìn logo trên ví tiền nàng khẽ cười, theo trực giác anh chí ít cũng là phó tổng gì đó của công ty, vậy mà lại chỉ dùng một cái ví nhỏ của LV. Vốn những kẻ có tiền vẫn thích dùng hàng hiệu, còn người đó, như có người nào đó nói không sai, thân phận không cần dùng đến hàng hiệu để quảng cáo rùm beng mình là nhân tài thực sự. Bên trong lại cảm thấy anh là người theo chủ nghĩa thanh đạm, bên trong chỉ có 1 ít tiền lẻ. Lại buồn cười nhớ đến lần đi đến câu lạc bộ của bạn gặp khách hàng, sau khi ăn xong, vị khách kia nói vì mình đến muộn nên chịu phạt, rút ra 1 cái ví tiền căng phồng, vừa mở ra, thật là một cái ví vĩ đại a, khoe ra một xấp tiền thật dày, nàng bên ngoài phải giả bộ cực kỳ hâm mộ, trong lòng lại thầm nhủ thật đúng là đồng chí nhà giàu mới nổi.

Dung Ý rốt cuộc cùng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ, đứng cạnh anh nói: “Anh đến đây một chuyến, tôi rốt cuộc biến thành nha hoàn bên người nhị thiếu ngài a.”

“Ai, nói vậy sao được, chúng ta khi nào thì ở bên người đâu?” Anh cười nhìn nàng, trên mặt biểu tình quỷ dị, rõ ràng là đang ám chỉ cái gì.

“Đêm qua lúc tôi cõng anh đi vào, chắc chắn là anh vẫn tỉnh.” Nàng không hề do dự cắn răng nói thành lời, hạ quyết tâm từ giờ về sau nhất định không động lòng, không nên chiếu cố anh ta là tốt nhất. Tối hôm qua tại sao nàng lại lo anh ngủ ở giường kia không thoải mái, còn phải trải vài tầng chăn cho anh nữa chứ.

“Thật là oan uổng a, tôi chưa từng nói là tôi say. Còn nữa, em cũng đâu có hỏi ý kiến của tôi đã trực tiếp cõng tôi vào rồi.” Anh vẻ mặt vô tội nhìn nàng đang tức giận đến mức bốc hoả lên đầu, ra vẻ ta đây còn chưa thèm để ý nữa là.

Không muốn cùng anh tranh cãi vô nghĩa, nàng đi thẳng đến chỗ nhà ga mua vé. Xe chiều chạy lúc 3 giờ, còn khoảng 1 giờ nữa, không có việc gì làm, nàng lại dẫn anh đi dạo một vòng quanh quảng trường chữ thập, trông chẳng khác gì hai du khách đi thăm thú.

“A, tiên sinh, vào xem bói đi!” Ở ven đường có một cái sạp nhỏ treo biển xem tướng số, có mấy cái ghế cùng một cái võng để nằm. Một người đàn ông trung niên mặc đồ màu đen níu kéo Lý Tịch vừa đi ngang qua, chăm chú quan sát anh, vừa mừng rỡ vừa nhíu mày ra vẻ bí hiếm.

“Chúng tôi không có hứng thú!” Nàng lạnh lùng nói rồi định lôi Lý Tịch đi, bây giờ chỗ nào cũng là đạo sĩ giang hồ chuyên môn lừa đảo, nhưng cũng chỉ lừa được những người phụ nữ quê mùa cả ngày chỉ biết cầu thần bái phật để sinh được con trai thôi.

“Haha, không có hứng thú cũng không sao. Để tôi tặng anh vài câu nhé, tiên sinh.” Nhìn hai người không có ý định dừng lại, ông ta lại tiếp tục nói, “Nhìn tướng anh có dáng long phụng, sinh ra đã là người quyền quý. Có điều sinh ra không thuận, trước có kiếp nạn, sau ảnh hưởng nhiều.” Lại nhìn thoáng qua đùi phải của anh, “Đường xá gian nan a!”

Nàng nghe thầy tướng số nói thế bật cười, thầy bói nàng làm ơn xem lại đối tượng đi, cái gì mà “sinh ra không thuận, trước có kiếp nạn” chứ, Lý Tịch này nhìn như thế nào cũng không thấy có chút nào giống không thuận, giống có kiếp nạn cả. Song Lý Tịch lại dừng bước, có hứng trí quay đầu cười nói, “Tiếp tục đi!” Giống như hết sức mong chờ thầy tướng số kia tiếp tục biểu diễn.

Thầy tướng số bấm bấm ngón tay, trầm tư trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng: “Anh kiếp này có 3 cái nạn, trải qua 3 kiếp nạn này sẽ được bình yên.” Khẽ thở dài sau lại mở miệng ướm hỏi, “Anh có muốn ngồi xuống nói về phương pháp hoá giải kiếp nạn không?”

Anh “Hừ” nở nụ cười một tiếng, kéo tay Dung Ý xoay người đi tiếp, đi rồi còn quay đầu lại lạnh lùng nói với thầy tướng số một câu, “Kiếp nạn của tôi đã trải qua hết rồi.” Tiếng gậy chống bên tay trái gõ xuống đất dị thường kiên định, âm vang lên thanh thuý giống như gõ trên tảng đá.

Thầy tướng số thấy anh không quan tâm, cũng chỉ có thể lắc đầu than thở một câu, “Cũng chưa biết được đâu.”

Rời khỏi chỗ thầy tướng số đó một đoạn, nàng mới thật cẩn thận hỏi: “Vừa rồi thầy tướng số kia nói đúng phải không?” Nếu không đúng, sao anh lại dừng lại nghe? Nếu là đúng, sao lại không muốn nghe cách hoá giải?

“Nhân sinh như giấc mộng cũng như huyễn, hướng như thần lộ mộ như hà. Thật thật giả giả chúng ta ai có thể thấy rõ được đâu?” Đứng giữa đám đông, nụ cười của anh dưới ánh mặt trời lại chợt tái nhợt thất sắc, đạm mạt vô cùng.

Nàng cúi đầu nhắc lại câu than thở kia, “Nhân sinh như giấc mộng cũng như huyễn, hướng như thần lộ mộ như hà. Chúng sinh si mê thiên huyễn tượng, thân hãm hồng trần chung dứt khoát..." Thật đúng là con người ta chung quy vẫn không tránh khỏi số trời, trói buộc bản thân bởi những điều định sẵn. Có lẽ Dương Miễn chính là số kiếp của nàng, dù có sinh ngàn vạn ảo giác, nàng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi. Hít sâu một ngụm không khí, nàng cũng cười nhìn anh, nếu nói theo kinh phật như vậy, có lẽ hai người bọn họ ở đây lúc này cũng là do ý trời.

Một đám người đi qua bên cạnh, nàng bị một người đụng phải, ngã chúi về Lý Tịch phía trước, anh quay lại phía sau để giúp đỡ nàng. Tay phải của nàng đặt vào đùi phải của anh, trong nháy mắt giống như bị điện giật, lập tức rụt lại. Nàng xẩu hổ ngẩng đầu muốn nói ngượng ngùng, nhìn thấy ánh mắt của anh lại ngây ngẩn cả người. Không phải con ngươi đen láy toả sáng như người châu Á điển hình mà là ánh mắt màu hổ phách vàng óng thản nhiên, khi nhảy nhót linh động, khi lại lặng im như có lớp sương mù bao phủ, cả hai hoà trộn vào nhau đẹp đẽ vô cùng. Được rồi, nàng không thể không thừa nhận, mắt nàng tuy rằng to lớn nhưng vì cận thị phải đeo kính, lại hay ngây người nhìn thật ngốc nghếch, lấy đâu ra nửa điểm linh khí như người ta.

Phía sau có một người đụng vào bả vai của nàng, nàng lại chăm chú nhìn ánh mắt của anh mà bất giác không để ý, một hồi lâu mới cảm thấy dường như có gì đó bất thường, sờ sờ túi quần mới cứng người lại, ví tiền bị trộm. Nàng quay đầu nhìn đám người kia thấy tên kẻ trộm đó cũng đang nhìn lại nàng, ánh mắt loé lên, đang định đẩy người bên cạnh ra để đuổi theo, Lý Tịch lại nhanh chóng nắm chặt cổ tay nàng.

“Ví tiền của tôi bị trộm.” Nàng không nói nhiều, dứt lời liền giãy khỏi tay anh, chỉ có điều tay anh nắm chặt quá, khiến cho cổ tay nàng cũng cảm thấy đau.

“Coi như hết rồi đi!” Anh rất bình tĩnh lôi kéo tay nàng đi về hướng khác.

Nàng nhìn tên kẻ trộm đã sắp biến mất nơi cuối đường, vội vã giật tay ra, móng tay hằn lên mu bàn tay của anh, “Anh điên rồi sao, tiền của tôi, chứng minh thư, thẻ tín dụng đều ở trong đó a.” Nàng cắn răng rít lên, nhìn vẻ mặt bất cần của anh thật muốn đấm cho anh một cái.

“Người đó có dao.” Thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ.

“Anh vừa rồi nhìn thấy hắn trộm ví tiền của tôi mà không lên tiếng??” Nàng đã sắp tức đến phát điên, anh ta là đàn ông sao? Trời ạ, cho dù không dám ra tay thì cũng có thể nhắc nhở người bên cạnh một chút chứ? Nnàg chỉ cảm thấy không khí oi bức đến mức sắp làm nàng phát điên rồi.

"Không đáng vì..."

Giọng nói của nàng lạnh như băng cắt ngang lời anh nói, “Có đáng giá hay không xinh anh đừng dùng vị trí của mình cân nhắc, không phải ai cũng giống đại thiếu gia như anh an nhàn sung sướng, vô ưu vô lo, anh nói câu không đáng đó đơn giản là cho tới bây giờ anh chưa từng trải qua những khó khăn của cuộc sống, chưa từng cảm nhận được những người ở tầng dưới của xã hội đau khổ, giãy dụa kiếm được từng đồng tiền có bao nhiêu vất vả.” Nàng kích động đến mức ánh mắt đỏ lên, chỉ cảm thấy anh nói câu “không đáng” kia như chạm vào vết thương thật sâu trong lòng nàng, không thể nào che giấu sự chua xót cùng đau đớn trong lòng. Năm đó mẹ Dưỡng Miễn trước mặt cha nàng bỏ lại phong bì nói câu “Cô cũng chỉ đáng giá chừng này thôi.” Rồi khi nàng làm nhân viên phục vụ trong quán bar có đôi khi cũng bị khách khứa làm khó dễ hỏi câu: “Cô nghĩ cô đáng bao nhiêu tiền chứ?” Dù là đáng giá hay không đáng giá cũng không phải do bọn họ định đoạt. Dựa vào cái gì mà không để cho nàng có quyền lựa chọn?

Lúc nàng dùng sức cậy tay anh ra, móng tay dài xẹt qua mu bàn tay của anh lưu lại vết máu. Nàng còn muốn xông lên phía trước đi tìm, cái đó thuộc về nàng, có đáng giá hay không do nàng định đoạt.

Anh nhìn nàng kích động như thế chỉ lặng im không nói gì, lúc thấy nàng giãy tay, anh khẽ xoay người đỡ bả vai nàng, thật lâu sau mới nói ra câu, “Đừng đuổi theo nữa, hắn chạy xa rồi.”

“Không phải ai cũng giống như anh, chỉ có một chân.” Hất tay anh ra, nàng đi nhanh về phía trước, bỗng nhiên có một loại khoái cảm giống như trả thù, chỉ có điều không biết cảm giác đau đớn từ đâu đến lại dày vò lòng nàng, nàng thật sự không biết đến tột cùng là vì sao mà đau? Trong lòng giống như một cái bao lớn bị thủng một lỗ nhỏ, mỗi ngày mỗi đêm mất đi vài thứ, chính mình lại hồn nhiên không biết.

Anh sắc mặt chợt ngừng lại, ánh mắt hơi hơi híp, cười như không cười, nhìn bóng dáng của nàng khẽ hỏi, “Xin hỏi người có đủ hai chân kia, em chấp nhất điều gì?”

Nàng dừng bước, nhắm mắt lại, mồ hôi chảy dọc hai bên má, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, “Tôi chỉ muốn tìm lại ví tiền của mình thôi.” Không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng mất toàn bộ buổi chiều ở thị trấn, cuối cùng còn đến an ninh trình báo, người trực ở đó lại nói hôm nay bọn họ nghỉ, không làm việc. Nhìn ánh mặt trời từ phía tây dừng lại nơi tấm biển thật to trước cửa “Vì nhân dân phục vụ”, nàng cười, là thật sự tìm không được nữa rồi. Dựa vào cái gì mà phẫn nộ, dựa vào cái gì mà bi thương? Trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

Quay đầu nhìn thoáng qua Lý Tịch vẫn theo sau nàng, trăm ngàn lời đều không thể cất lên, đến lúc mua vé xe chuyến cuối cùng về N thị nàng cũng chưa nói gì với anh. Xấu hổ, ảo não, toàn bộ cảm giác kia nảy lên trong lòng, ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao lại đem toàn bộ giận dữ trút lên người anh. Không phải là nha đầu mới bước vào cuộc sống, nàng đi làm mấy năm đã luyện được bản lĩnh khéo léo đưa đẩy lõi đời, nhưng trước mặt anh lại hiện nguyên hình, ngẫm lại càng thấy xấu hổ.

Trong phòng đợi ở nhà ga tràn ngập đủ loại hương vị, phía sau là một đại thúc mặc quần âu áo sơ mi chân đi săng đan không coi ai ra gì ăn mía phun bã, bên cạnh là tiểu hài tử cốc mì ăn liền ăn từng miếng một, vừa ăn vừa hít hà xuýt xoa… Sắc mặt Lý Tịch có điểm trắng bệch, vẫn cầm khăn che miệng mũi, nghe được tiếng loa truyền đến “Hành khách đi xe về N thị lúc 17 giờ ra cửa soát vé lên xe…” như nhận được lệnh đại xá.

Lúc lên xe anh đứng trước cửa, nhìn bậc thang lên, sửng sốt một chút. Chỗ ngồi trên xe thiết kế rất cao, cầu thang lên xe cũng to lớn hơn hẳn bình thường, anh tay phải nắm tay vịn trên cửa, thử đem chân trái bước lên trước, thân thể loạng choạng, không ngờ tới có người đứng sau đúng lúc gắt gao giúp đỡ khuỷu tay của anh. Nhìn lại, Dung Ý cúi đầu than thở, “Sao không đợi tôi?”, giọng nói hơi hơi có vẻ tức giận.

Tay nàng thực lạnh lẽo, giống như còn có chút ẩm ướt, còn có cả mồ hôi, thực nhẹ nhàng khoan khoái kề sát da thịt anh. Anh còn chưa kịp phản ứng lại, tay kia của nàng đã ôm chầm lấy thắt lưng của anh, đứng phía sau lưng, hai người gắt gao chạm vào cùng một chỗ. Thân thể anh cứng lại, chưa bao giờ nhận giúp đỡ của ai nưh thế này, trong lòng kháng cự lại dần dần biến mất, giống như thói quen, tuy rằng anh không biết thói quen như vậy bắt đầu từ khi nào.

Nàng thấy anh dừng lại, lại tức giận nhỏ giọng mở miệng nói, “Tôi vừa rửa tay rồi!” Nghe ngữ khí của nàng như kể công, anh chỉ cười cười, tiếp tục động tác còn dang dở.

Không dám trách móc, mà có nói cũng không cách nào, nàng dìu anh đến tận chỗ ngồi bên cửa sổ an vị xong mới nhẹ nhàng thở ra.

“Anh xem người ta chàng chàng thiếp thiếp ân ái thế kia, ngay cả lên xe cũng ôm chặt lấy nhau kìa.” Phía sau truyền đến một giọng phụ nữ, giọng nói nồng đậm âm địa phương lại mang đầy ý làm nũng.

“Ân ái gì, em thì biết cái gì? Chàng trai đó là bị què nên cô gái mới phải ôm lên xe.” Tiếng người con trai ồm ồm, tuy rằng đã cố gắng thấp giọng nhưng trong xe vẫn nghe rõ ràng.

“Sao em không thấy gì cả, thấy anh ta nhìn rất nhã nhặn mà…”

“Em ngồi ở đây không nhìn thấy, vừa rồi anh nhìn thấy lúc anh ta đi, đùi phải không nhúc nhích được, tay còn phải chống gậy nữa.”

“A, người đó trông thật đẹp, không thấy có vẻ gì là người què a.”

“Đẹp cũng có ăn được không, ngay cả đi lên cầu thang cũng phải để con gái ôm lên. Đùi phải của anh ta bất lực, em đến đây mà nhìn xem…”

Ô tô kêu “rầm rầm” che giấu những tạp âm khác. Vừa rồi cuộc nói chuyện của hai người kia làm trái tim Dung Ý nhẹ nhàng co lại, có chút đau đớn không dấu vết. Anh lại chỉ nghiêng đầu nhìn cửa sổ, nhìn không có biểu hiện gì, chỉ có thân dưới là cứng ngắc lại, mân mân môi không lên tiếng. Làm sao có thể không ngại ngùng? Kỳ thật nàng có khác gì hai người xa lạ kia không hề kiêng kỵ bàn luận về chỗ thiếu hụt của anh giữa chốn đông người đâu? Chỉ biết sướng miệng mình mà lại hồn nhiên không biết đang làm tổn thương người khác.

“Thực xin lỗi… Vừa rồi tôi không cố ý, chỉ là…”

Anh nhìn cánh đồng hoa hướng dương bên ngoài cửa sổ trải sắc vàng óng ánh miên man dưới ảnh mặt trời, giống như xuất thần, cắt ngang lời của nàng, hỏi, “Em đã trồng hoa hướng dương bao giờ chưa?”

“Chưa có.” Nàng thấy anh đột nhiên nói đến đề tài này có vẻ ngạc nhiên.

“Hồi tôi học tiểu học năm thứ nhất, giáo viên yêu cầu chúng tôi về nhà quan sát sự trưởng thành của cây, tôi lén trộm lấy một cây hoa quỳ ở trong sân.” Mỗi ngày đều tưới nước, nghe giáo viên nói sữa có nhiều dinh dưỡng, anh còn trốn quản gia lấy sữa của mình đem đến tưới cho bồn hoa, mỗi ngày đều mong chờ nó mau nở hoa.

Nàng nhìn anh khoé miệng hơi hơi cong lên, tảng đá đang đè nặng trong lòng như được trút bỏ, trêu ghẹo anh nói, “Chắc hẳn sau đó sẽ nở ra một đoá hướng dương đặc biệt to lớn phải không?” Trên mặt nàng biểu tình thực khoa trương, còn dùng tay vẽ một hình tròn lớn như quả bóng rổ.

“Sau đó… Sau đó ba tôi trở về, còn chưa kịp thấy hoa nở đã vội mang cho người khác.” Anh nói rất nhẹ, không thể nghe thấy chút thở dài.

“Đem tặng hoa khôi lớp bên cạnh à?” Đây là phản ứng đầu tiên của Dung Ý, đem tặng giai nhân thì còn thở dài cái gì nữa?

Miệng anh cong lên, “Không, tôi cho một người anh em.”

“A? Anh là dạng người này sao?” Kỳ thật nàng muốn nói, Lý nhị, cuối cùng tôi đoán anh là gay cũng thật là chính xác đi.

Anh xoay đầu nhìn thoáng qua nàng, “Đó là vì trong nhà không cho tôi trồng hoa.” Anh còn nhớ rõ lúc anh đem cây hoa hướng dương tới cửa lén đưa cho Hứa Tuấn Hằng cũng kích động giống như chiến sĩ giao lại nhiệm vụ cuối cùng, “Cách mạng chưa thành công, mong đồng chí cố gắng.” Trong màn đêm lệ ướt lưng tròng nhìn bóng dáng Hứa Tuấn Hằng ôm hoa hướng dương rời xa dần.

Nàng mở miệng để thở, “Nhà anh quy củ thật nhiều quá, ngay cả hoa cũng không được trồng. Thế cuối cùng thì nó có nở hoa hay không?”

“Có, nở một đoá hoa rất lớn, về sau có nghe các bạn đồng học nói, đó là một đoá hoa lớn vô cùng xinh đẹp. Anh nhìn xa xa liếc mắt một cái, lắc lắc đầu, gió thổi qua, đầu quay về bên trái, gió vừa đi, đầu lại quay về bên phải.

Vốn đây là một sự kiện thú vị và đầy hứng thú của anh, không hiểu sao lại đọc được ở trong mắt anh một chút đau thương. Có ai không có những chuyện xưa cũ, ít nhiều cũng ngưng đọng trong lòng, thật lâu không tiêu tan.

Đường quốc lộ quanh co khúc khuỷu, mặt đường lại không bằng phẳng, xe xóc lên xóc xuống, nàng có thể cảm nhận được người ở bên cạnh thật sự không thoải mái. Chân của anh dài như vậy, co lại ở không gian chật hẹp này không thể duối ra, đùi phải cong vẹo tựa vào bên cạnh, tay phải gắt gao chống vào ghế, dường như cứ một lúc lại phải đổi tư thế. Bây giờ chỉ thấy anh cầm lấy đầu gối bên phải, như là ghếch chân bắt chéo đùi phải lên trên đùi trái, thân thể đều nghiêng về bên trái, khẽ tựa vào cánh tay nàng. Cảm giác được nhiệt độ trên người anh, nàng muốn nói cái gì đó, Lý Tịch lại nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ nở nụ cười.

Xe đi qua cầu, nhìn qua cửa số thấy một vài thiếu nữ ngồi bên bờ sông gội đầu, ánh mặt trời dừng lại trên mặt nước, nhảy nhót trên mình của họ, anh tự nhiên mỉm cười. Thầm nhớ tới hình ảnh nàng cúi đầu xả tóc, nước róc rách chảy từ đỉnh đầu xuống ngọn tóc, xung quanh sương mù mờ ảo, còn có hương hoa sen trong hồ lan toả trong không khí…. Từng chi tiết nhỏ vậy mà anh vẫn nhớ rõ ràng.

“Anh cười cái gì thế?”

Anh bị tiếng gọi của nàng làm sực tỉnh, “Có một lần đi đảo Bali, đi ngang qua một bãi tắm lộ thiên đúng vào thời gian con gái trong thôn tắm rửa, chậc chậc, chúng ta lúc ấy thật cao hứng a. Nguyên lai cái thôn đó lại có tập tục như vậy, các thiếu nữ tắm rửa ở thánh tuyền lộ thiên, dâng hoa tươi lên các vị thần để cầu nhân duyên tốt đẹp…” Giọng anh nhẹ nhàng như kể chuyện, không nhanh không chậm.

Nàng nhìn theo ánh mắt anh về phía những cô gái đang vui đùa ầm ĩ bên bờ sông kia, “Anh sao mà đầu óc đen tối vậy?...” Thân thể lại trong nháy mắt cứng lại, đầu anh tựa trên vai nàng, mặt chạm vào xương quai xanh của nàng, đầu anh vuốt ve cằm của nàng, cả người nàng đều bị hơi thở của anh vây quanh, làm cho hô hấp của nàng cũng chậm lại, cảm giác được từ người anh truyền đến hơi nóng khác thường, bả vai của nàng giật giật, “Anh có phải hay không…”

Uhm… cho tôi ngủ một chút đi…” Đầu anh hướng về phía gáy của nàng rúc rúc, tìm vị trí thoải mái nhất rồi không lên tiếng nữa.

Nàng nghe thấy tiếng hít thở của anh dần dần nhẹ nhàng, trong lòng tự nhiên như có chỗ trống.

“Chuyến bay cuối cùng hôm nay là 10 giờ rưỡi…” Nàng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh đang ngủ dưới ánh đèn ne-on mờ mờ, lại nhìn tay phải của anh đang đau khổ chống lên ghế dựa, thử mở miệng, “Hay là chúng ta ở lại N thị một đêm đi.” Vừa rồi lúc anh ngủ nàng phát hiện ra là anh đang phát sốt, trán nóng vô cùng mà cả người lại đổ mồ hôi lạng, lúc xuống xe phải xoa nhẹ cả nửa ngày chân trái mới miễn cưỡng đứng lên, nàng đứng nhìn mà trong lòng đầy tư vị.

Anh nhìn nhìn đồng hồ, “Vẫn còn kịp a.” Giọng nói bắt đầu khàn khàn.

“Trước tiên phải qua hiệu thuốc mua thuốc cho anh uống đã, anh nóng như thiêu rồi.” Nhìn thấy bên đường có hiệu thuốc, nàng định bảo lái xe taxi dừng lại, không ngờ anh buông 1 câu lạnh lùng: “Không uống”, nói xong lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, không hề quan tâm đến nàng.

Nàng chán nản, không uống thì không uống, cũng không phải là nàng khó chịu, chẳng lẽ nàng đúng là bảo mẫu của Tịch thiếu sao?

Đến sân bay, thiếu gia đi toilet, nàng đứng đợi bên ngoài mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng, nàng không có chứng minh thư hay giấy tờ gì cả, cho dù có tiền người ta cũng không cho lên máy bay a. Nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, di động đã vang lên, nghe điện thoại, Lý Tịch bình tĩnh nói cho nàng biết sẽ có người ở sân bay đến đón nàng đi đăng ký, nói xong liền cúp máy. Nàng nhìn qua cuốn sách hướng dẫn nhỏ, thực sự là có nhân viên ở sân bay đưa nàng đi đăng ký, kiểm tra cái gì cũng miễn hết, trực tiếp dẫn nàng lên máy bay, không phải lối đi dành riêng cho khách VIP, trong đêm đen, vị kia mặc đồng phục màu đen chỉnh tề lái xe đưa nàng đi xuyên qua sân bay to như vậy làm nàng có cảm giác mình giống như khách nhập cư trái phép, xe chạy thẳng đến cửa lên máy bay. Làm cho nàng chợt thấy vui mừng, không phải hành khách nhập cư trái phép nào cũng được hưởng thụ chế độ phục vụ ân cần đặc biệt của khoang hạng nhất thế này.

Trên loa truyền đến thông báo, “Để đảm bảo an toàn trong khi bay, đề nghị quý khách không dùng điện thoại hay máy tính trong quá trình máy bay cất cánh và hạ cánh…” Máy bay cất cánh được một lúc, ànng mới nhìn thấy Lý Tịch khoan thai bước đến, tiếp viên hàng không xinh đẹp bên cạnh còn cẩn thận giúp đỡ anh, anh lại cúi đầu bên tai cô ta nói gì đó khiến cho nàng tiếp viên xinh đẹp đoan trang cười đến sáng lạn. Dung Ý thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi còn lo lắng cho anh thật là uổng phí, người ta có mỹ nhân làm bạn rồi, nàng ngả lưng xuống tựa vào ghế, vừa mới kép chăn lên nhắm mắt lại, bên tai liền vang lên giọng nói của anh, “A, ghen sao?”

Nàng kéo chăn xuống mở to mắt, mặt của anh đối diện mặt nàng, tựa vào gần như vậy, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, doạ nàng giật nảy cả mình. Đang định nói gì đó, nhìn thấy anh mặt trắng bệch, lời nói chua ngoa ra khỏi miệng lại thay đổi hương vị, “Anh không sao chứ?”

“Có thể có chuyện gì sao?” Anh tỏ vẻ tức giận liếc nàng một cái.

Tốt, nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, đỡ phải để ý đến anh ta, liền kéo chăn lên ngủ tiếp.

Không biết là do hoàn cảnh quá thoải mái hay là tâm lý không chút gánh nặng, nàng ngủ vô cùng say sưa, lúc tỉnh dậy đã về đến Thượng Hải. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Lý Tịch một cái, anh vẫn còn đang tựa vào nàng ngủ say.

Nàng lay lay cánh tay anh, “Này, về đến nhà rồi.” Cảm giác được thân thể anh cứng ngắc, nàng thất thần, thấy anh không có phản ứng gì, lại tiếp tục lắc lắc vai anh, mồ hôi thấm qua quần áo làm chăn cũng ẩm ướt, nàng run run nâng anh dậy, nhìn anh sắc mặt cắt không còn giọt máu, “Lý Tịch…” Nàng vội vàng rung chuông gọi tiếp viên hàng không qua giúp.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy cảnh cấp cứu, cũng lần lần đầu tiên thấy cảnh cấp cứu trên máy bay, chỉ có thể lăng lăng nhìn nhân viên y tế giúp anh, nghe lời bác sĩ thốt ra “Sốc thần kinh.”, “Tiêm Adrenalin”, còn có dụng cụ sốc tim bên cạnh chờ lệnh… Chân tay hoàn toàn luống cuống, bên tai chỉ có tiếng ong ong, thanh âm rất nhỏ làm mọi thứ trước mắt nàng trở nên mơ hồ. Chưa bao giờ cảm thấy người đó lại có thể yếu ớt như vậy, anh rõ ràng vừa rồi còn cười đùa với tiếp viên hàng không, còn cùng nàng đấu võ mồm… Làm sao bây giờ có thể mặt xám như tro tàn nằm ở trong này như vậy đâu?

Lúc máy bay hạ cánh, nàng nhìn anh thở bình oxi nằm trên cáng, hai tay che lên miệng, nước mắt tí tách dừng ở mu bàn tay, có ai đó nói với nàng điều gì bên tai, nàng đều không nghe thấy. Từ khi nào thì toàn bộ thế giới của nàng giống như chỉ còn lại một mình anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.