Tây Song Trúc

Chương 37: Bế quan tu luyện




Nếu sự buồn chán có thể giết người thì Drea nghĩ cô không sống nổi tới lúc lấy được tiền. Cô đã bỏ nhà ra đi và cuối cùng tìm được chính xác nơi cần đến, New York, vì cô không muốn sống ở một thị trấn như Grissom, Kansas. Cô đã lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cuộc sống ở đó không dành cho cô.

Không phải là do con người. Mọi người nhìn chung là tốt, nếu không có cái tính tọc mạch. Mặc dù cuộc sống của cô ở New York không phải lúc nào cũng quyến rũ, sôi động, và cô cũng hay nhốt mình trong phòng, nhưng chí ít nó còn là một căn phòng xa hoa, tiện nghi. Cô không tới nhà hát, không đi xem phim, nhưng lúc nào cũng có ti vi truyền hình cáp. Thứ ấy thậm chí còn chả có trong căn phòng chật chội, tồi tàn ở cái nhà nghỉ Grissom dơ dáy cô mướn qua đêm thứ Sáu. Và cô cũng chẳng đi xem phim được, vì không có rạp chiếu bóng hay cái gì khác ở Grissom.

Có một quán cà phê nho nhỏ, và một cửa hàng bán đồ ăn nhanh với một bầy choai choai phục vụ. Muốn mua sắm thì có tiệm kim khí, cửa hàng thực phẩm, cửa hàng nông cụ, và cửa hàng đồng giá 1 đô. Cao cấp hơn, người dân có thể lái xe tới thị trấn kế bên cách 30 dặm, ở đó có một cửa hàng Wal-Mart. Quá tuyệt!

Thần kinh Drea căng lên, chờ đợi trong nỗi khắc khoải giày vò cô tới tận xương tủy. Sau một đêm ở Grissom, cô trả phòng và lái xe 35 dặm tới thị trấn vốn kiêu hãnh vì khu mua sắm sầm uất kia, nhưng nghĩ lại, cô lại lái tới thị trấn kế tiếp trên đường đi. Khoảng cách xa hơn Grissom có thể đánh lạc hướng những kẻ theo dõi.

Ngày kế tiếp cô lại trả phòng và lái xe đi xa hơn một chút.

Cô lặp lại điều tương tự trong ba đêm tiếp theo. Rong ruổi trên đường, không chất dỡ đồ đạc vì chỉ ở mỗi nơi có một đêm, tận sâu trong lòng, cô thấy mệt mỏi vô cùng. Mọi quyết định của cô kể từ ngày bỏ nhà ra đi đều vì một mục đích, đó là tiền, sự yên ổn và một mái nhà. Giờ cô đã có tiền dù vẫn chưa thể cầm trong tay. Thế còn một mái nhà? Cô sợ phải dừng chân lại một nơi đủ lâu để phải dỡ đồ ra. Có vài nơi cô có thể dừng chân nhưng nó không dành cho cô, không phải nơi cô thuộc về và có thể sống bình yên. Có lẽ “mái nhà” và “an toàn” trên thực tế là một - dù thế nào, cô biết mình chưa tìm thấy nó.

Cô nóng lòng chờ đợi tới ngày được làm lại cuộc đời.

Vào ngày thứ Tư, Drea lái xe vòng quanh Grissom, nó rộng và uốn lượn như một con mương. Hai bên đường là những cánh đồng thẳng tít tắp, cây trái xanh tốt sum suê núp dưới vòm trời xanh trong bao la. Con đường không một bóng người, vì I-70 là tuyến đường dài chạy lên phía Bắc, còn dưới vùng ngoại ô này chỉ có dân thổ cư đi lại - và cũng chẳng có mấy người ngoài đường.

Do đây là những ngày dài cô quạnh hay tại con đường quá vắng vẻ mà cô hầu như chẳng gặp nguy hiểm gì trong khi đầu óc thì để trên mây, nhưng chẳng có việc gì làm ngoài nghĩ ngợi khiến cô bắt đầu thấy… bất an. Chỉ có một cách lý giải duy nhất. Cô đã phạm sai lầm ở chỗ nào đó.

Mọi hành động lướt qua tâm trí Drea, cô xem xét kỹ từng việc. Cô cố nghĩ xem có thể làm khác đi được không, và ngoài việc chuyển toàn bộ tiền vào ngân hàng Elizabeth rồi nhân cơ hội kéo dài “kỳ nghỉ” ở đây, cô chẳng hề nghĩ thêm được điều gì. Mà có phải cô đã ăn chực nằm chờ quá lâu ở Grissom?

Liệu cô có quá tin vào giả thuyết Rafael sẽ không báo cảnh sát? Cô không nghĩ vậy. Rafael sẽ xử lý cô theo cách riêng của hắn, và đương nhiên là không dính vào cớm. Một giả thiết là Rafael sống cả đời ở Los Angeles, sau đó là New York, hắn chẳng biết đường nào mà lần theo cô tới tận miền Trung này. Đây là địa bàn của cô, không phải của hắn. Nhưng nếu cô sai thì sao?

Nếu hắn thuê người ngoài thì sao?

Một cơn ớn lạnh xuyên qua người cô. Đó chính là điều cô đã bỏ sót. Rafael sẽ không tự mình săn đuổi cô, hắn cũng không cử thuộc hạ của hắn xới tung từng tấc đất New York lên để tìm. Cô đã đánh cắp hai triệu đô, đập tan lòng tự tôn của Rafael, ném trả vào mặt hắn cái “tình yêu” hắn vừa mới khai quật. Với hắn, hai lý do cuối cùng mới là khủng khiếp. Với tội lỗi tày đình ấy, hắn phải thuê tay thợ săn cự phách nhất.

Và người giỏi nhất là… gã.

Trống ngực Drea bắt đầu đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô khựng vào lề, ôm chặt lấy vô-lăng khi cố gắng đẩy lùi cơn sợ hãi. Cô không được hoảng loạn; lúc này không thể phí thời gian như thế. Cô phải suy nghĩ.

Được rồi. Ngân hàng không được phép tiết lộ thông tin về tài khoản của cô cho bất kỳ ai không có lệnh truy xét, hiển nhiên là Rafael không thể nặn ra thứ đó. Nhưng… hacker thì sao? Gã sát thủ sống bằng nghề truy nã người khác, gã đương nhiên giỏi trong lĩnh vực của mình, không thì làm sao gã dám hét giá trên trời như vậy. Gã kiếm tiền bằng cách tạo ra kết quả. Theo đó, hoặc là gã thực sự có khả năng đột nhập các hệ thống máy tính được bảo mật, hoặc gã phải quen ai đó giỏi việc này.

Drea hít vào một hơi sâu và nín lại vài giây, lặp lại vài lần để nhịp tim chậm lại.

Nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ đi.

Để đột nhập vào hệ thống máy tính của ngân hàng, trước hết gã phải biết đó là ngân hàng nào, nhưng, chết tiệt, gã nắm được đầu mối vì gã có thể xâm nhập vào hệ thống của Cục Thuế, nên nhớ rằng mọi giao dịch trên 10.000 đô đều có một báo cáo tới Cục Thuế, và theo như cô biết hệ thống máy tính của Cục Thuế không lấy gì làm hiện đại lắm. Tương tự như vậy, ngân hàng của Rafael là một trong những ngân hàng quốc gia lớn vốn lên tới hàng tỷ đô-la, nhưng tính bảo mật của hệ thống máy tính lại vô cùng sơ sài.

Trong khi cô phí thời gian lái xe lòng vòng nhìn ngắm đồng ruộng, trời mây và những thứ giời ơi khác, thì có khi gã đã lần ra những giao dịch của ngân hàng và đang ngồi chờ cô ở Grissom rồi cũng nên.

Tốt hơn hết lúc này cô nên tránh xa hai triệu đó, và án binh bất động. Cô vẫn còn tấm séc bảo đảm 85.000 đô của ngân hàng Elizabeth, chưa hẳn là trắng tay.

Ngay khi cô gửi séc vào một ngân hàng nào đó, sẽ có một cái báo cáo giao dịch chết dẫm, nó sẽ dẫn gã thẳng tới ngân hàng cô vừa gửi tiền vào.

Phải có thời gian chuyển tiếp thông tin, dù ngắn, giữa ngân hàng và Cục Thuế. Séc bảo đảm có một ưu điểm là sẽ được xử lý ngay lập tức. Cô phải tới một thành phố lớn hơn, dùng séc bảo đảm để mở tài khoản tại một ngân hàng quốc gia lớn, cho họ biết trước cô sẽ chuyển hai triệu đô vào, và đàm phán để có thể rút một khoản tiền mặt tương đối.

Thốt nhiên, Drea biết mình phải làm gì. Với số tiền mặt đó, cô sẽ mở các tài khoản khác nhau ở các thành phố khác gần nhau, mỗi tài khoản dưới 10.000 đô để ngân hàng không phải giữ mấy cái báo cáo chết tiệt kia. Rồi sau đó, cô có thể chia nhỏ món tiền gửi ngân hàng ở Grissom tới những ngân hàng khác, và tới từng nơi đóng tài khoản rồi rút tiền ra. Cô đang lẩn trốn. Để gom được cả hai triệu đô sẽ lâu hơn, lâu hơn rất nhiều, nhưng nếu gã không thể đột nhập vào hệ thống máy tính của ngân hàng thì cô có thể thoát nạn.

Ôi, hú vía. Chí ít cô còn kịp làm chứng minh mới và bắt đầu lại cuộc đời. Với một cái tên mới, số bảo hiểm xã hội mới, cô có thể biến mất.

Drea rút điện thoại ra kiểm tra cột sóng. Một vạch. Sóng yếu. Cô phải chạy về gần thành phố hơn. Ở nhà quê còn có cái khổ thế đấy; quá trống trải, quá thưa thớt dân cư, không người đi lại, không nhà cửa, chỉ có những cánh đồng trải dài ngút tầm mắt. Ngô thì cần quái gì phải nghe điện thoại, nhưng cô thì rất cần.

Cô chạy xe gần một giờ, vừa đi vừa để ý cột sóng trên điện thoại. Khi số vạch đột ngột nhảy lên ba, cô quyết định thử, và tấp xe vào lề đường.

Cuộc gọi đầu tiên, cô tìm hộp thư thoại của bà Pearson và để lại lời nhắn. “Bà Pearson, tôi là Andrea Butts. Có vài chuyện xảy ra và tôi không muốn rút hai triệu tiền mặt ra nữa. Tôi hy vọng Trưởng quỹ của ngân hàng chưa đặt lệnh điều tiền. Tôi thực sự muốn nói chuyện với bà, nhưng tôi không dám tới nhà băng. Làm ơn gọi lại cho tôi vào số…” Cô ngừng lại, điên cuồng nhớ ra số điện thoại đang dùng. “Tôi sẽ gọi lại cho bà,” cô vội vã nói và cúp máy.

Chết tiệt, số điện thoại là gì nhỉ? Cô tắt điện thoại rồi bật lại và nhìn vào màn hình khi nó hiển thị thông tin. Chộp lấy cái bút trong túi, cô nguệch ngoạc số điện thoại và gọi lại cho bà Pearson.

Trước sự ngạc nhiên của cô, bà Pearson trực tiếp nhấc máy. “Xin chào cô Butts, tôi vừa nhận được tin nhắn. Tôi vừa tiễn vài khách hàng nên nhỡ mất cuộc gọi của cô. Tôi sẽ nói với Judy ngay về lệnh chi tiền. Thú thực là tôi nhẹ cả người khi cô thay đổi quyết định, nhưng… có chuyện gì không ổn sao?” Bà ta hạ thấp giọng. “Cô không dám tới ngân hàng?”

“Chồng cũ của tôi,” Drea nói, hân hoan vì câu chuyện bi thương tưởng tượng của cô cuối cùng cũng có đất dụng. “Tôi không biết làm thế nào, nhưng hắn ta biết tôi có tài khoản ở ngân hàng này. Tôi sợ hắn sẽ theo dõi và nếu tôi xuất hiện ở đó, hắn sẽ bám theo tôi.”

“Cô đã báo cảnh sát chưa?” Bà Pearson hỏi, giọng pha chút hoảng sợ.

“Nhiều lần tới mức mòn cả phím điện thoại,” Drea mệt mỏi trả lời. “Câu trả lời luôn là: Chừng nào hắn chưa gây ra chuyện gì, họ không có lý gì để bắt hắn cả. Hắn làm tiếp thị cho một hãng nông sản lớn, nên hắn có cớ để có mặt ở bất cứ nơi nào và tôi chẳng có quyền cản hắn làm công việc ấy. Chắc tôi phải hứng chịu chuyện này vì đã bao che cho tất cả những lần hắn đánh tôi, nói rằng tôi bị ngã cầu thang, hay chẳng may bị kẹp cửa xe ô tô khi hắn chính là kẻ đã bẻ gãy ngón tay tôi.”

“Ôi, tội nghiệp cô,” bà Pearson lẩm bẩm. “Đúng, cô chắc chắn không nên xuất hiện ở ngân hàng nếu cô cho rằng hắn đang theo dõi. Nhưng… cô sẽ làm gì?”

“Tôi không biết.” Cô biết chứ, chỉ chưa vạch ra kế hoạch cụ thể như thế nào thôi. “Hắn nghĩ hắn có quyền với món tiền vì chúng tôi vẫn là vợ chồng khi bố mẹ tôi chết và tôi được thừa kế phần cổ phiếu của mình trong tài sản của họ.”

“Ừm… phần thừa kế là tài sản cá nhân của người thừa tự, tôi nghĩ vậy.”

“Đó là về lý, nhưng hắn nghĩ tiền là của hắn vì hắn đã phải chịu đựng tôi.” Drea thêm chút cay đắng vào giọng nói. “Tôi chỉ cần xóa chứng từ, để hắn không thể bám theo tôi.”

“Thông tin tài khoản của cô được bảo mật. Làm sao hắn…”

“Hắn có người quen làm ở Cục Thuế.”

“Tôi hiểu rồi.”

Thực tế không cần nói thêm gì nữa khiến Drea thấy như đưa ra lý do Cục Thuế là đi hơi xa mục đích ban đầu.

“Tôi sẽ giải quyết chuyện này nhưng chưa biết phải làm sao.”

“Tôi e rằng bất kỳ giao dịch nào cô thực hiện sẽ bị báo cáo tới Cục Thuế,” bà Pearson buồn rầu nói. “Các ngân hàng bắt buộc phải báo cáo mọi giao dịch tiền tệ từ 10.000 đô trở lên nên chắc chắn hai triệu đô của cô sẽ có chứng từ lưu lại.”

“Tôi không muốn gặp rắc rối với Cục Thuế, nhưng không phải là tôi đang cố trốn thuế đâu. Tôi chỉ cần lấy tiền và chuyển sang ngân hàng khác trước khi hắn có thể tìm ra tôi.”

“Để rút được tiền ngay mà không cần báo trước cô phải tới thành phố có Ngân hàng Dự trữ Liên bang. Có một chi nhánh ở Denver, khá gần đây. Vấn đề là, khi cô gửi tiền vào ngân hàng mới thì họ cũng phải báo cáo giao dịch tiền tệ.”

Không có chuyện ấy nếu như ngân hàng đó ở nước ngoài. Drea lộn ruột nghĩ. Nếu nắm được khoản tiền này trong tay, cô sẽ chuyển nó ra nước ngoài ngay lập tức, thoát khỏi tai mắt của chính phủ. Khi nào có chứng minh mới, cô sẽ có hộ chiếu - một cái hợp pháp ấy - sau đó cô sẽ đi nghỉ ở đảo Cayman và ôm tiền theo. Cô quá mệt mỏi với chuyện chết tiệt này rồi.

“Cách an toàn nhất để chuyển món tiền này là làm trực tiếp qua mạng,” bà Pearson nói tiếp.

“Tôi không có máy tính,” Drea nói. “Tôi có thể dùng một máy ở quán cà phê - Internet, hay ở thư viện được không?”

“Ừm, sẽ tốt hơn nếu cô dùng một số IP. Cô có thể thực hiện bằng điện thoại được không?”

“Điện thoại của tôi là loại rẻ tiền nên không vào được Internet.”

“Hãy tìm một cái vào được Internet để cô có thể thao tác với tài khoản của mình ở bất cứ đâu. Hoặc tìm một cái laptop, sẽ hữu ích hơn.”

“Sau đó tôi phải làm gì?”

“Truy cập vào website của chúng tôi, và làm theo hướng dẫn.”

“Tôi có phải ký tá gì không?”

“Có, cô phải ký một bản giao kèo. Tôi có thể gửi email cho cô…”

“Tôi không có địa chỉ email,” Drea thú thực, một lần nữa cảm thấy như mọi cánh cửa đều đóng trước mắt mình.

Sau giây lát bà Pearson nói, “Tôi không thường xuyên làm việc này, nhưng nếu cô tìm được một cái máy tính xách tay và dịch vụ Internet, hãy gọi lại cho tôi. Tôi sẽ in bản giao kèo và gặp cô ở đâu đó. Quyết chí ắt làm nên, cô Butts! Chúng ta sẽ làm được.”

Sử dụng Internet cũng sẽ yêu cầu cô khai báo tên vào hệ thống. Drea nghĩ, nhưng khốn thay, cô không thể đi đâu bằng bất cứ cách nào và cô chắc chắn không nên tự mình dẫn xác tới ngân hàng đó.

“Tôi sẽ làm vậy,” cô mệt mỏi nói. “Cảm ơn bà. Tôi sẽ gọi lại ngay sau khi sắp xếp xong mọi thứ.” Cô cúp máy và ngả đầu vào lưng ghế. Ai mà biết ăn cắp hai triệu đô lại rắc rối tới mức này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.