Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 5: Môn phái Đông A




Chuyến đi nghỉ hè xuất phát vào buổi sáng, tất nhiên là A Uyển đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ chờ mọi người tập hợp đầy đủ thì xe ngựa sẽ xuất phát, trong nhất thời, A Uyển có cảm giác như đây là một đoàn du lịch, chỉ là đoàn người này xa hoa xa xỉ hơn thôi, danh lam thắng cảnh cũng nhiều hơn, vừa không cần chen lấn vừa không bị giới hạn thời gian. Thật là tốt quá.

A Uyển đang thích thù vui đùa với Nguyên Trữ công chúa, đúng lúc phát hiện người không có trong danh sách Nhu tiểu nghi cũng tới, phía sau còn có cung nữ thái giám mang theo hành lí, giống như là muốn đi cùng với bọn nàng? Đang lúc A Uyển thắc mắc, Đức phi cũng mở miệng.

“Uyển muội muội còn chưa biết, Phương quý nhân tối hôm qua tiêu chảy không ngừng, cả người nhanh chóng trở nên ốm yếu, nên Nhu tiểu nghi được bổ sung vào chỗ trống này trong danh sách thôi.”

Đức phi nói vậy, A Uyển cũng giật mình, “Đa tạ Đức phi tỷ tỷ đã thông báo.”

“Không có gì, chẳng qua Bổn cung nghĩ đến ngươi đã chiếu cố Nguyên Ninh mà thôi, xem như trả cho ngươi một ân tình đi.” Nói, Đức phi nắm tay Nguyên Ninh đi về xe ngựa của mình.

A Uyển sững sờ ở phía sau, đây là…Đức phi đang nhắc nhở nàng đề phòng Nhu tiểu nghi?

Nhưng mà cho dù Đức phi không nói, A Uyển cũng không có ý định xem nhẹ Nhu tiểu nghi này, không phải lúc trước vẫn học theo mình sao, giờ còn trầm trọng hơn nữa, tuy là nhìn có vẻ nhu nhược không có khả năng làm ra chuyện gì, đến lúc đó nói Hoàng thượng cho nàng ta ở xa một chút, còn có Lệ quý nhân nữa, khỏi phải chướng mắt.

Đã hạ quyết tâm, A Uyển cũng không nhìn đến Nhu tiểu nghi nữa, xoay người trở về xe ngựa của mình.

Không biết có phải là vì vui quá hóa buồn hay vì lý do khác, mà khi xe ngựa khởi hành được khoảng nửa canh giờ, thì sắc mặt A Uyển càng ngày càng kém, không bao lâu sau thì nôn đến mặt cũng trắng bệch, đến thuốc say xe cũng không uống được.

Không lâu sau đó còn kinh động đến cả Hoàng thượng, lập tức ra lệnh cho đoàn xe dừng lại, nghĩ ngơi dưỡng sức một lúc, nhất thời bỏ qua quy cũ, không nói hai lời đã bế A Uyển đến xe ngựa của mình, bảo thái y lập tức bắt mạch chữa bệnh.

Thái y nhìn vẻ mặt lo lắng tức giận của Hoàng thượng, nơm nớp lo sợ chuẩn mạch cho A Uyển, xong mới đáp, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Uyển chiêu nghi nương nương không có gì đáng ngại, là do chính ngọ thời tiết nóng bức hơn, mà thân thể Uyển chiêu nghi yếu đuối, trên xe ngựa lắc lư, lúc này mới chịu không nổi, trước đó đã dùng qua thuốc say xe, giờ dùng thêm thuốc hạ nhiệt thì sẽ không sao.”

Nghe được không có gì phải lo ngại, sắc mặt Hoàng thượng tốt hơn một chút, gật đầu cho phép thái y lui xuống lấy thuốc, quả thật giống như lời thái y nói, A Uyển uống thuốc xong cũng khá hơn, nhưng Hoàng thượng vẫn lo lắng A Uyển sẽ không thích ứng kịp nên đoàn người nghỉ ngơi thêm hai canh giờ nữa.

Mấy người Đức phi cũng phái người đi thăm dò tin tức, biết được thân thể Uyển chiêu nghi không khỏe, thì bảo cung nhân đưa quà đến an ủi, vẫn không có oán hận gì cả.

Lần thứ hai xuất phát, A Uyển thuận lý thành chương* ở lại trong xe ngựa xa hoa rộng rãi của Hoàng thượng, Hoàng thượng nghiêng người đọc sách, A Uyển nằm trên đùi Hoàng thượng, thỉnh thoảng cọ cọ đầu, mơ mơ màng màng nghĩ, quả nhiên là xe ngựa của Hoàng thượng khả năng chống sốc so với của mình không chỉ tốt hơn một chút.

(*Thuận lý thành chương [顺理成章] nghĩa là ‘Thuận theo lý thuyết’ mà suôn sẻ, đây là điều đương nhiên)

Xoa xoa đầu A Uyển, Hoàng thượng lại nói, “Sao còn không thành thật? Ngủ thêm chút nữa đi, đến nơi trẫm sẽ gọi nàng dậy.” Vừa nói vừa điều chỉnh lại tư thế, để cho A Uyển thoái mái dựa vào.

Vừa mới lăn qua lăn lại như vậy, A Uyển thật ra rất mệt mỏi, cũng không có tinh thần trò chuyện cùng Hoàng thượng, tuy là xe ngựa của Hoàng thượng chống sốc tốt hơn làm cho A Uyển thoải mái không ít, nhưng dù sao cũng là xe ngựa, không tránh khỏi vẫn có rung lắc, giữa những rung động đó thuốc đã phát huy tác dụng, A Uyển đã ngủ say.

Vốn dĩ mọi người đã đến Bích Thủy trang lúc mặt trời lặn, nhưng vì trước đó thân thể Uyển chiêu nghi không khỏe đã dừng lại, nên khi đoàn người đến Bích Thủy trang thì trăng đã lên rồi, Hoàng thượng đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng phi tần trên đường rồi, tránh việc đến nơi luống cuống lại phải vất vả một phen.

Đến cửa trước Bích Thủy trang, trước mắt mọi người Hoàng thượng ôm Uyển chiêu nghi đang ngủ say về tẩm điện của mình, xem ra tối nay Hoàng thượng muốn thị tẩm Uyển chiêu nghi, chúng phi cũng không để lộ gì trên mặt, dù sao Uyển chiêu nghi luôn được sủng ái, nhưng mà ngày vẫn còn dài, hiện tại còn cần phải nháo loạn sao?

Chúng phi tần lần lượt dẫn cung nhấn đến chỗ nghỉ ngơi, so với xuất đầu lộ diện tranh giành thì nhanh chân về chỗ của mình dọn dẹp nghỉ ngơi dưỡng sức không phải tốt hơn sao?

Ngày thứ hai khi A Uyển ung dung tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, không khỏi nhìn xung quanh, may mà thấy Bạch Lộ, “Bạch Lộ, đây là đâu?”

Thấy chủ tử tỉnh lại, Bạch Lộ nhanh chóng bảo Thanh Sam phân phó cung nhân đem nước đến hầu hạ A Uyển rửa mặt, một bên báo cáo tình hình cho A Uyển, “Chủ tử, đây là Vạn Hòa lâu nơi ở của Hoàng thượng, hôm qua ngài quá mệt mỏi, Hoàng thượng đã đưa ngài đến an trí ở đây, chỗ này không xa Lương Tiêu các nơi chúng ta ở lắm, đi vài bước thì đến nơi.”

Lương Tiêu các?! Sao tên nghe giống thanh lâu vậy?

A Uyển nghi hoặc, Bạch Lộ cũng cười nói, “Chủ tử người hiểu sai rồi, là mát mẻ, Lý Phúc Mãn đã tìm hiểu nói Lương Tiêu các kia vào hè mát mẻ, thật ra rất hợp với chữ “Lương” này, chủ tử ở đây sẽ không sợ nóng đâu.”

A Uyển gật đầu, để cung nhân hầu hạ thay đổi xiêm y, búi lại tóc, rồi có ý định muốn đến xem thử Lương Tiêu các kia.

Dọc đường nghe Lý Phúc Mãn đem những chuyện đã xảy ra báo cáo qua một lượt, Hoàng thượng ở Vạn Hòa lâu trung tâm của thôn, nói đến khoảng cách thì tất nhiên là Lương Tiêu các của A Uyển gần đó nhất, kế đến là Đức phi và Nguyên Trữ công chúa ở Tố Vân hiên.

Hà tiệp dư và Trương vinh hoa ở Kính Nguyệt hiên và Lưu Doanh các, hai nơi này ở cạnh nhau, sau đó là Cố mỹ nhân được phân đến Y Lan viện ở cạnh Bích Thủy Hồ, Lệ quý nhân được phân đến ở Thính Tuyết lâu, mặc dù là nơi xa chỗ của Hoàng thượng nhất nhưng lại là nơi có cảnh sắc vô cùng đẹp, về phần Nhu tiểu nghi, cũng không biết là có phải Hoàng thượng cùng mình thần giao cách cảm hay không, bị phân đến ở Hàng Sương các trong góc của thôn, danh hào tuy nghe khá êm tai nhưng nghe nô tài trong trang nói điều kiện của Hàng Sương các không tốt lắm.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lý Phúc Mãn đến Bích Thủy trang, lúc Hoàng thượng vẫn còn là một hoàng tử, Lý Phúc Mãn đã theo hầu bên cạnh, nên việc tìm hiểu tin tức ở đây cũng xem như là quen cửa quen nẻo.

Bích Thủy trang này mặc dù trong tên có từ ‘Trang’ nhưng so với các thôn trang nhỏ khác diện tích lớn hơn rất nhiều, có thôn trang nào bên trong lại có Bích Thủy Hồ đình, Ngưỡng Nguyệt lâu, các loại đình đài lầu đếm không hết, lại càng không có thôn trang nào có trường nuôi ngựa và bãi săn nhỏ cả.

Bước vào Lương Tiêu các, A Uyển nhận ra bố trí của nơi này rất hợp với sở thích của mình, đặc biệt bên cạnh cửa sổ trên lầu còn đặt một cái tú tháp khắc hoa làm cho A Uyển cực kỳ thỏa mãn, ngồi ở tú tháp có thể ngắm cảnh bên ngoài Bích Thủy hồ, thực sự mát mẻ, vừa đưa mắt nhìn là có thể thấy Bích Thủy hồ còn có vài con thuyền nhỏ trên hồ, thật là rất thích.

“Hoàng thượng đi đâu vậy?” lúc này đã là giờ thin, mặt trời đang treo trên không trung, cũng không quá nóng. A Uyển vì dậy trễ nên lúc này mới dùng bữa sáng, vừa ăn vừa hỏi.

“Hổi bẩm chủ tử, Hoàng thượng đang cưỡi ngựa.” Lý Phúc Mãn nhanh nhẹn đáp, suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, “Hà tiệp dư, Trương vinh hoa, Nhu tiểu nghi và Cố mỹ nhân cũng ở đó.” Lại không có Lệ quý nhân, thật kì lạ.

A Uyển gật đầu, ý bảo mình biết rồi, tốc độ dùng bữa cũng không có chậm lại, ăn sáng xong, uống thuốc, A Uyển tính toán một chút, đến tháp thượng nghỉ ngơi không bao lâu thì tiểu thái giám Hoàng thượng phái tới đã đến, thì ra tiểu thái giám này và Lý Phúc Mãn là người quen cũ, cực kỳ lưu loát đã truyền đạt xong ý chỉ.

Thì ra là Hoàng thượng sai người đến xem Uyển chiêu nghi đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh thì mời Uyển chiêu nghi đến trường nuôi ngựa, Hoàng thượng đã phái người đến thỉnh, tất nhiên A Uyển sẽ không từ chối, ngồi kiệu đến chỗ nuôi ngựa.

Đến trường nuôi ngựa thì thấy Hoàng thượng đang cưỡi ái mã Trục Phong, cùng phi ngựa với Hoàng thượng còn có Hà tiệp dư một thân áo đỏ, thật không nhìn ra kỹ thuật cưỡi ngựa của Hà tiệp dư lại tốt như vậy, bất quá A Uyển cũng không có để ý đến nàng ta, chỉ chăm chú quan sát thân ảnh màu vàng sậm, Hoàng thượng lúc cưỡi ngựa rất khác với lúc bình thường, A Uyển nghĩ nếu trong tay Hoàng thượng có thêm một thanh đao hay là một cây trường thương thì sẽ uy phong lẫm liệt như một vị đại tướng quân vương.

Nhất thời bật cười, làm cho hai vị đang ngồi ở bên cạnh đều đưa mắt nhìn, thấy người đến đều đứng dậy hành lễ, cùng nói “Tham kiến Uyển chiêu nghi, Uyển chiêu nghi vạn phúc.”

A Uyển khoát tay chặn lại, “Không cần đa lễ, ngồi đi.” Nói xong cũng đi đến vị trí của mình ngồi xuống, tiếp tục xem hai vị kia phi ngựa, Trương vinh hoa nhớ kỹ chuyện ở Ngự Hoa viên lần trước, sau khi ngồi xuống thỉnh thoảng trò chuyện với A Uyển, mà A Uyển cũng nguyện ý cho Trương vinh hoa chút mặt mũi, đôi lúc Cố mỹ nhân cũng chen vào vài câu, không khí lúc này cũng không tệ lắm.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Hà tiệp dư xuống ngựa, kết thúc lần cưỡi ngựa này, lại đến chỗ Hoàng thượng nũng nịu một lúc, Hoàng thượng chỉ cười nhạt không nói lời nào, Hà tiệp dư lúc này mới đi tới bên sân nghỉ ngơi, lại nhìn thấy A Uyển đột nhiên xuất hiện ở đó, nhưng Hà tiệp dư lại có vẻ thích ý, “Tần thiếp thỉnh an Uyển chiêu nghi, Uyển chiêu nghi vạn phúc.”

A Uyển chỉ cười gật đầu, dù sao trước kia còn ở chung một nhà, tuy là chuyện một năm trước đã qua, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho chút thể diện phải không? “Hà tiệp dư không cần đa lễ, cưỡi ngựa đã mệt rồi mau ngồi xuống đi.”

Nói xong cũng không nhìn đến Hà tiệp dư nữa, lại cùng hai người Trương vinh hoa tiếp tục đề tài trò chuyện lúc nãy, khẽ nhấp một ít trà xanh, Hà tiệp dư nhịn không được lại chen vào một câu, “Uyển chiêu nghi sao không ra ngoài cưỡi ngựa một vòng, hôm nay trời đẹp, thích hợp để cưỡi ngựa.”

Câu này nói ra có chút bất ngờ, A Uyển cũng chỉ nhàn nhạt đáp, “Bổn cung đối với chuyện này không có hứng thú.” Hơn nữa, A Uyển hôm qua đã ngã bệnh nhẹ, hiện tại đã khỏe lại nhưng vẫn không thích hợp để vận động mạnh.

Vốn tưởng rằng nói thế đã có thể kết thúc chủ đề này, không ngờ Hà tiệp dư lại tiếp lời A Uyển, “Vậy thì thật đáng tiếc, tần thiếp cảm thấy Hoàng thượng rất thích cưỡi ngựa, đáng tiếc nương nương lại không thể cùng Hoàng thượng hưởng thụ cảm giác giục ngựa.”

Vừa nói lại khẽ đánh vào miệng, tỏ vẻ tự trách, “Ai nha, tần thiếp quên mất Uyển chiêu nghi thân thể yếu đuối, không thể cưỡi ngựa, tần thiếp mạo phạm rồi.”

Trong ý nói muốn chọc cho A Uyển tức giận, hoặc đơn thuần chỉ là đang châm chọc A Uyển? A Uyển không biết, bất quá chuyện này, A Uyển cũng không muốn tính toán với nàng ta, bởi vì liếc mắt đã thấy người nọ chậm rãi cưỡi ngựa đến, “Không ngại, Bổn cung tất nhiên không thể cưỡi ngựa tốt như Hà tiệp dư, nhưng mà, đâu có quan hệ gì đâu?”

Nhìn thấy người nọ vẫy tay với mình, A Uyển đứng dậy đi đến chỗ của Hoàng thượng, Hà tiệp dư không hiểu được hành động của A Uyển, quay đầu lại thì thấy Uyển chiêu nghi đã đứng bên cạnh Trục Phong, Hoàng thượng ngồi trên lưng ngựa đang cười nói cùng A Uyển.

Nhìn Trục Phong đang cụng cụng đầu với A Uyển vô cùng thân thiết, Hà tiệp dư không khỏi kinh ngạc, tên này (Trục Phong ý mà) tính tình tự cao ai cũng biết, huống hồ lại là ái mã của Hoàng thượng, nàng vốn dĩ muốn lấy lòng Trục Phong, nhân cơ hội đó cùng Hoàng thượng cưỡi ngựa chung, tìm mọi cách cũng không có hiệu quả, giờ nhìn thấy con ngựa kiêu ngạo đó lấy lòng Uyển chiêu nghi, Hà tiệp dư không tránh khỏi nghi hoặc, tất nhiên Hà tiệp dư không biết A Uyển đã sớm cưỡi qua Trục Phong, cũng không phải là một lần, Trục Phong tất nhiên sẽ không chống cự.

Không bao lâu sau, đối thoại của Hoàng thượng và A Uyển truyền vào tai.

“Hôm nay nô tì không thể cưỡi ngựa nha!”

“Ai cho nàng cưỡi ngựa, đến đây, trẫm dẫn nàng đi dạo một vòng Bích Thủy trang.” Âm thanh cười nói của Hoàng thượng truyền đến, lập tức đỡ Uyển chiêu nghi lên ngựa, rồi phân phó các nàng, “Trẫm cùng Uyển chiêu nghi đi dạo một chút, các ngươi trở về đi.”

Một câu đã đuổi ba người trở về, Hà tiệp dư nghe vậy tay siết lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không thấy đau. Mình cùng Hoàng thượng cưỡi ngựa nửa canh giờ, đúng là không bằng một câu nói của Uyển chiêu nghi, suy nghĩ lại vừa rồi Uyển chiêu nói, rốt cục cũng hiểu ra ý tứ của Uyển chiêu nghi, “Đâu có quan hệ gì đâu”

Bất quá hai người đang cưỡi cùng một con ngựa kia đâu có quản Hà tiệp dư nghĩ gì, đã sớm cưỡi ngựa đi dạo rồi. Thôn trang này vốn rất rộng, đường đi cũng thoáng, cưỡi ngựa dạo chơi cũng không quá bất tiện, A Uyển ngồi trên ngựa nghe Hoàng thượng giới thiệu phong cảnh cho mình cũng không nói nhiều.

Tựa hồ phát hiện bé con không hăng hái lắm, Hoàng thượng sờ trán A Uyển, “Hôm qua bệnh còn chưa khỏe sao? Ngày thường thì líu ríu, hôm nay sao lại không nói chuyện?”

A Uyển lắc đầu, “Hôm nay tần thiếp không muốn cưỡi ngựa.” tay lại vuốt ve phần lông trên cổ của Trục Phong, trấn an nói, “Không phải tại ngươi đâu, ngươi không nên buồn nha!”

Trục Phong dường như hiểu được lời của A Uyển, hí lên một tiếng như là đáp lại A Uyển, A Uyển còn vỗ vỗ cổ Trục Phong, nhìn hành động trẻ con của A Uyển, nếu không phải là vì Trục Phong thì là vì mình rồi, Hoàng thượng cười hỏi, “Sao lại không muốn cưỡi ngựa? Không phải lúc trước nói nhớ Trục Phong muốn cưỡi nó vài vòng sao? Giờ lại đổi ý?”

“Đã có giai nhân cưỡi ngựa cùng Hoàng thượng rồi, nô tì dựa vào cái gì mà có thể chen chân vào chứ, nô tì nghĩ một mình chơi đùa là được rồi!”

Biết được vật nhỏ đang cáu kỉnh, Hoàng thượng ôn tồn dụ dỗ, “Ngươi muốn chơi cái gì? Chúng ta cùng đi là được.”

Vừa vặn ngựa đã đi đến đường có hoa sen mọc hai bên, mà hoa sen mọc cũng không quá dày đặc, chừa ra vài kẻ hở, có thế nhìn thấy đầm nước trong bên dưới. Hai mắt A Uyển đều sáng lên, “Chúng ta hái sen, đào củ sen lên đi, tần thiếp muốn ăn củ sen đó.”

Nhìn vẻ mặt tham ăn của vật nhỏ, Hoàng thượng không đành lòng phá hủy mộng đẹp của A Uyển, “Hái hao sen thì có thể, nhưng mà củ sen thì còn chưa đến mùa, không thể đào lên được.”

Không được ăn củ sen A Uyển cũng không thất vọng, “Vậy chúng ta lên thuyền ra bờ hái sen thôi, đi mà đi mà đi mà? Hoàng thượng cho phép nha?”

Hoàng thượng nghe vậy thì ôm chặc vật nhỏ trong lòng thật lâu, “Hoàng thượng có đồng ý hay không chẳng lẽ vật nhỏ là nàng lại không biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.