Tây Môn Bạch Hổ

Chương 7: Cái tát




Hách Liên Dung không phải chưa nghĩ tới loại tình huống này.

Ở cổ đại, chỉ cần nam nhân không lấy chính thê thì dù thiếp thất thành đàn cũng được coi như là độc thân. Nàng trước khi đến đây từng nghĩ chồng mình cũng phải có mười bảy, mười tám tiểu thiếp. Thật lòng nàng nghĩ dù sao với địa vị của nàng cũng tốt hơn người khác nhiều lần. Thế nhưng mới xuất giá một ngày, người ta liền nhanh chóng an bài nha hoàn thông phòng cho chồng mình.

Đương nhiên nàng sẽ không để ý Vị Thiếu Quân rốt cuộc thích nha hoàn nào, chỉ là bản thân tự nhiên khó chịu. Nếu nàng dựa uy nhà ngoại tác oai tác quái thì cũng đành chịu, nhưng rõ ràng nàng chưa làm gì hết, dựa vào đâu liền nghênh đón nàng bằng ba đòn thị uy?

Ra oai phủ đầu, thị uy bằng đồ ăn, bây giờ là thị uy bằng nha hoàn thông phòng.

“Lão phu nhân…” Nhị phu nhân Hồ thị vẻ mặt e dè mở miệng: “Nhị thiếu phu nhân mới tới đây, làm thế này…liệu có phải hơi nhanh quá không?”

“Nhanh cái gì?” Vị lão phu nhân chậm rãi từ từ nói lý: “Nếu Thiếu Quân thích thì đã không cần đến lão thái bà như ta quan tâm. Hiện tại Thiếu Quân không hài lòng với cô ta, nếu không suy nghĩ biện pháp thì ngày nào đó cũng sẽ phải rước cái loại nữ tử phong trần về nhà. Bích Đào từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, ta tin nó có thể mang tâm của Thiếu Quân quay về.”

“Vậy…haiz.”

Hồ thị lâm vào thế khó xử, gấp gáp đến mức như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Đại phu nhân Nghiêm thị mở miệng: “Không phải chỉ là một nha hoàn thông phòng thôi sao? Có phải chuyện gì lớn lao đâu mà tranh cãi với mẹ? Mẹ nói rất đúng, nếu tương lai Thiếu Quân rước về loại nữ nhân không đứng đắn, còn không bằng hiện tại an bài cho hắn một người đã biết rõ.”

“Đúng thế.” Vị Thu Cúc cười nói: “Nếu lĩnh trở về một người giống như thiếu phu nhân của Hàn gia, thì Vi phủ sẽ gà chó không yên.”

Nhắc tới vị thiếu phu nhân Hàn gia này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt đã được lĩnh giáo không lấy gì làm vui vẻ lắm khiến cho Hách Liên Dung có chút tò mò.

Mà Hồ thị bị Tam tiểu thư trách móc một phen, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là không nghĩ ra được chủ ý gì hay ho để đối đáp lại. Hách Liên Dung ngẫm nghĩ:: “Vậy cũng được, Bích Đào ngày mai liền dọn đến Thính Vũ Hiên đi.”

Trong phòng ăn lập tức liền an tĩnh trở lại, mọi người nhìn chằm chằm Hách Liên Dung. Có người mím môi xem kịch vui, cũng có kẻ tỏ vẻ nghi hoặc, khó hiểu. Sắc mặt Hách Liên Dung không chút thay đổi nhìn lại mọi người. Nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Việc này ngày hôm nay, bất luận nàng đáp ứng cũng vậy, không đáp ứng cũng vậy, Bích Đào đã được định sẽ chuyển tới Thính Vũ Hiên. Sớm đã có sự an bài, nàng cớ gì phải cãi cọ chống đối, cuối cùng cũng chỉ giống Hồ thị mà thôi. Không chỉ không cách nào phản đối, nếu có thì sẽ bị cho là ích kỉ, không bằng đồng ý nhanh cho rồi. Nàng thật muốn xem ngoài cái trò thị uy bằng nha hoàn thông phòng này còn có thể xuất ra chiêu gì nữa.

Bích Đào nhanh quỳ gối xuống bên người lão phu nhân: “Bích Đào không muốn xa lão phu nhân.”. “Hơừ” một tiếng vang lên rõ ràng biểu lộ ý khinh thường, âm điệu tràn ngập sự cười nhạo ngay sau câu nói của Bích Đào, vang rõ đến tai mọi người.

Hách Liên Dung cũng thấy rõ ràng phát ra âm thanh ấy chính là tam phu nhân Dương thị. Sau tiếng ‘hừ’ kia, nàng ta có chút xấu hổ. Hẳn là không có gan với lòng dạ nào dám ‘hứ’ lão phu nhân, nên tiếng ‘hứ’ này chỉ có thể dành cho kẻ sắp trở thàng người cạnh nàng- Bích Đào.

Hách Liên Dung nhớ rõ khi sáng nay, lúc kính trà mời lão phu nhân là Bích Đào tiếp nhận thay, sau đó trên mặt Thanh cô cũng xuất hiện kiểu vẻ mặt khinh thường đến cực điểm này.

Nước mắt trên mặt Bích Đào còn chưa kịp rơi xuống thì mặt đã lúc trắng lúc đỏ. Lão phu nhân trầm giọng nói một tiếng: “Còn không mau đứng lên!”

Bích Đào cắn môi dưới đứng dậy, lão phu nhân, đại phu nhân đứng dậy theo. “Lão phu nhân, cháu dâu đã dùng bữa xong xin được cáo lui trước.” Nói xong liền dắt đại thiếu gia đi.

Sau đó tam tiểu thư, tứ tiểu thư cùng biểu muội tiểu thư đều đứng lên, cùng lên tiếng cáo lui. Hách Liên Dung chợt chú ý đến sắc mặt tứ tiểu thư Vị Đông Tuyết tái nhợt khác thường thì lấy làm lạ. Càng kỳ quái là vị nữ nhân nàng chưa được nhận biết kia, đến đã không một tiếng động, giờ cũng đã không biết dời đi lúc nào.

Đúng là một gia đình đặc biệt!

Hách Liên Dung cũng đứng dậy, hướng lão phu nhân cáo từ: “Cháu cũng dùng xong bữa.” Nói rồi nàng lại hướng đại phu nhân cùng nhị phu nhân cáo từ, không tiếp nhận Bích Đào, mang theo Bích Liễu rời nhà ăn.

Trên đường quay về Thính Vũ hiên nàng không nói được lời nào. Bích Liễu theo sau cũng trầm mặc. Đi được nửa đường thì có nha hoàn đuổi theo tới, các nàng dừng lại chờ một chút. Hách Liên Dung nhìn lại thì ra là nhị phu nhân ở cách đó không xa đang hướng nàng vẫy vẫy.

Hách Liên Dung để Bích Liễu chờ ở chỗ cũ còn mình đi ngược trở lại. Hồ thị thấy nàng quay lại vội vàng chào đón, còn chưa kịp nói đôi mắt đã đỏ hoe, giữ chặt tay Hách Liên Dung nói: “Con à, lần này đã khiến con phải tủi thân rồi .”

Hách Liên Dung chợt thấy trong lòng thoải mái hơn, nàng cảm nhận được từng tiếng nói cử chỉ của Hồ thị đều thật lòng xuất phát từ nội tâm, không có chút giả tạo.

“Con không tủi thân.” Hách Liên Dung cười cười. “Con biết Vị gia không chấp nhận cuộc hôn nhân này, mọi người đều bất đắc dĩ phải nhận con, đối với con như vậy đã là hợp tình hợp lý lắm rồi.”

“Haiz.” Hồ thị lắc đầu tự trách: “Ta sẽ khuyên nhủ nhị thiếu, chỉ cần nó thường xuyên trở về, lão phu nhân sẽ không gây khó dễ cho con.”

Khuyên nhủ Vị Thiếu Quân? Hách Liên dung nhìn nữ nhân nhu nhược trước mắt mình không đành lòng nói ra lời nào gây đả kích cho bà.

Tuy rằng Hách Liên Dung chưa tiếp xúc nhiều với Vị Thiếu Quân nhưng cái loại không để ý luân thường đạo lý như hắn, có thể lừa cả nương tử của mình đi thân mật với nam nhân khác thì dù hắn nghe lời khuyên nhủ, nàng cũng không muốn hắn lúc nào cũng xuất hiện ở trước mặt mình.

“Mẹ yên tâm.” Hách Liên Dung vỗ vỗ tay Hồ thị, : “Có thể nhị thiếu nghe lão phu nhân đem Bích Đào cho hắn thì sẽ sớm quay lại thôi.”

Hồ thi kinh ngạc một chút, vội vàng nói: “Ý của ta không phải như vậy…. Nha hoàn Bích Đào kia… Ta không…thích lắm.”

Hách Liên Dung cũng hơi ngạc nhiên, Hồ thị xem ra không phải người khó ở chung.

“Tóm lại… Haiz.”

Hồ thị có thói quen dùng ‘Haiz’ để kết thúc làm cho Hách Liên Dung nghĩ đến thái độ khinh miệt của Thanh cô, tiếng ‘hừ’ bất mãn của Dương thị, thái độ lạnh lùng của Ngô thị…. rồi trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt trắng nõn xinh tươi thẹn thùng của Bích Đào…Haiz… ăn ở thế nào mà bị mọi người ghét hội đồng vậy?

Hồ thị nắm tay Hách Liên Dung chậm rãi đi trước: “Tuy rằng chúng ta mới gặp mặt được một ngày nhưng ta hiểu con không phải loại nữ nhân thích tính kế tranh đoạt. Chính vì thế ta mới lo lắng, nhị thiếu nó…Haiz, đều là do ta dạy dỗ không tốt.”

Hách Liên Dung cân nhắc xem hiện tại mình nên nói cái gì. Chẳng lẽ nói đúng, là do mẹ dạy dỗ không tốt? Hay nên nói không, thật ra nhị thiếu rất tốt? Đều chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

Hồ thị hiển nhiên không nhận thấy sự trầm mặc của Hách Liên Dung, tháo một chiếc vòng trên tay xuống: “Đây là của cha chồng con tặng ta lúc sinh nhị thiếu và tam thiếu, vốn là một đôi. Ta đưa tam thiếu một chiếc, để nếu nó gặp được ý trung nhân thì giao cho nàng. Còn đây là của nhị thiếu, nhưng cái này mà rơi vào tay nó thì nhất định nằm ngay trong hiệu cầm đồ. Mẹ vẫn luôn giữ hộ cho nó, giờ giao lại cho con.”

Hách Liên Dung nhận lấy chiếc vòng tay, màu xanh biếc nhã nhặn không tì vết, từng đường vân đều tăm tắp, quả nhiên là một thượng phẩm hiếm có. Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Hồ thị, nàng liền đeo vào cổ tay mình, rồi nắm lấy tay Hồ thị: “Cảm ơn mẹ.”

Đôi mắt Hồ thị càng đỏ, bà quay đầu đi dùng tay áo lau nhẹ nước mắt rồi nói: “Nếu nhị thiếu trở về, con, con cũng đừng từ nó, dù sao…Dù sao con vẫn là chính thất, Bích Đào kia chỉ là nha hoàn…”

Theo giọng nói không được lưu loát của Hồ thị, Hách Liên Dung biết bà không phải người thường xuyên biểu đạt ý kiến của mình. Thế mà người như vậy lại đang an ủi cùng “xúi giục” nàng làm cho Hách Liên Dung không khỏi cảm thấy có chút ấm áp.

Thấy Hách Liên Dung từ nãy giờ không nói gì, Hồ thị hít một tiếng: “Xem ra tính tình hai chúng ta đều giống nhau, bắt con mạnh mẽ một chút cũng là làm khó cho con, có đôi khi ta còn thực hâm mộ thiếu phu nhân Hàn gia kia, ít nhất con bé đó muốn gì là làm đấy.”

Hách Liên Dung không dễ gì bỏ qua liền hỏi: “Hàn gia thiếu phu nhân là ai? Nàng là người như thế nào vậy?”

“Nàng là con dâu của tri phủ đại nhân thành Vân Trữ, nhà mẹ đẻ là họ Tiền, nàng…Haiz, thật sự mạnh mẽ, không nói gì đến Hàn thiếu gia, ngay cả cha chồng tri phủ đại nhân cũng không có biện pháp gì với nàng.” Hồ thị lắc đầu. “Cũng không được, nếu giống như nàng ta thì trong phủ này chỉ sợ quá hỗn loạn.”

Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ, yêu thích của Hồ thị, Hách Liên Dung thật muốn thấy mặt vị thiếu phu nhân Hàn gia này. Có điều nàng lại nghĩ đến một người, chính là người trên bàn cơm đến không hình, đi không thấy bóng kia. Hỏi hỏi Hồ thị, bà có vẻ khó nói, cuối cùng chỉ ậm ờ: “Đó là cô em chồng của Vị gia chúng ta, bị…chồng bỏ.”



Thời đại này chưa có cụm từ ly hôn, bị chồng bỏ đồng nghĩa với việc bị cả xã hội khinh ghét, không chỉ liên lụy đến bản thân mà còn ảnh hưởng lớn tới thanh danh gia tộc, chẳng trách mọi người trong nhà không ai quan tâm đến sự tồn tại của bà cô này.

Tuy rằng Hắch Liên Dung rất muốn bát quái (hóng) một chút bà cô chồng này vì sao lại bị chồng bỏ nhưng nàng không có thời gian, bởi vì nàng đã thấy Bích Đào xuất hiện ở cửa vào hoa viên, vội vã đi về phía mình.

Vì thế Hách Liên Dung cáo từ Hồ thị, quay lại chỗ Bích Liễu: “Về thôi.”

Bích Liễu liếc Bích Đào đang đứng xa xa kia một cái, chưa nói cái gì, đi theo Hách Liên Dung về Thính Vũ Hiên.

Vừa mới vào phòng chưa được bao lâu, Bích Đào đến thỉnh an, cung kính quỳ gối xuống, mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, Bích Đào tự biết thân biết phận, chỉ mong hầu hạ thật tốt thiếu gia và thiếu phu nhân, cũng không hi vọng được thiếu gia để mắt tới, sau này tất cả đều theo sự sai bảo của thiếu phu nhân.”

Thần thái cung kính, nhanh mồm nhanh miệng, Hách Liên Dung nhìn cô ta chằm chằm nửa ngày cũng không thấy có gì không ổn, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà cô ta bị mọi người ghét bỏ đến như vậy? Còn phải quan sát đã. Hách Liên Dung nhẹ nhàng gật đầu: “Được, về sau tận tâm hầu hạ cho tốt.”

Bích Đào thấy Hách Liên Dung hiền hòa như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu xếp hầu hạ Hách Liên Dung rửa mặt chải đầu, đi theo sau trải giường chiếu, nấu nước bưng trà, làm hết cả những việc của nha hoàn kém hơn hai bậc, rất sợ khiến Hách Liên Dung không hài lòng.

Bận rộn đến cuối ngày, Hách Liên Dung cũng không nhìn ra vấn đề, xua tay bảo Bích Liễu sắp xếp phòng cho Bích Đào nghỉ ngơi, chính ra cô ta cũng thật đánng thương.

Biểu hiện của Bích Đào khiến cho bóng ma tâm lý về nha hoàn thông phòng của nàng đã tiêu trừ hơn phân nửa. Chuyện liên quan đến hôm nay cũng không cảm thấy buồn bực, ít nhất còn có Hồ thị đối xử khá tốt với nàng. Phải để tâm hồn thư thái, coi những bức xúc kia như gió thoảng mây bay thôi.

Đang đêm hôm ấy, khi Hách Liên Dung còn đang mộng mị, say sưa, bỗng một lực mạnh mẽ túm nàng từ trên giường bật dậy. Hách Liên Dung hét lên một tiếng sợ hãi, mở mắt liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp nõn nà như hoa phù dung hiện ra trước mặt.

Nàng kia xấp xỉ hai mươi, rất kiều diễm, chỉ là lúc này đôi mày liễu dựng ngược, trừng mắt nhìn nàng hung tợn nói: “Đứng lên, theo ta đi bắt tên Vị Thiếu Quân chết tiệt kia về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.