Tay Cự Phách

Chương 49: Binh vây dưới thành (chín)




Hôm nay gió thật lớn, tuy trên trời treo nửa vầng trăng nhưng thỉnh thoảng vẫn bị mây đen che khuất, chưa đến mức đưa tay không thấy năm ngón nhưng tầm nhìn là rất thấp.

Một ngọn gió thổi qua vườn trái cây phát ra những âm thanh xào xạc, ba bóng người vọt qua hàng rào bên ngoài, tiến vào trong vườn trái cây, lúc này bóng cây rủ xuống như những bóng quỷ lòa xòa.

- Câm mồm.

Dư đại ca khẽ quát một tiếng để chế ngự hai con chó săn xông lên, sau khi thấy rõ đó là ai thì hai con chó vẩy đuôi lia lịa, bị Dư đại ca phất tay đuổi đi.

- Đại ca...

Dư Tam Tỉnh tiến lên đón chào với bộ dạng nồng nặc mùi rượu, lúc này gương mặt âm dương được màn đêm phụ trợ thật sự giống hệt như quỷ sứ, tuyệt đối có công hiệu dọa trẻ con khóc thét lên.

Đám người này thật sự duy trì những hoạt động cú đêm, Dư Lão Tam trước nay đêu ngủ ngầy, tỉnh ngủ thì uống rượu, dù sao thì chỗ này cũng chỉ có một mình hắn, hơn nữa cách đó không xa còn chôn vài tên đồng bọn, dù Dư Lão Tam lớn gan cũng phải dùng rượu để gây tê chính mình.

Dư đại ca không tiếp lời, chỉ nhìn qua chai rượu trong tay của Dư Lão Tam, sau đó vung một tát trời giáng. Dư Lão Tam cao to như ngựa bị một tát đánh cho xoay ngang, khi hắn đứng vững trở lại thì nửa bên má đã sưng phồng lên.

- Con bà nó, đúng là không có tương lai, bây giờ là lúc nào mà còn uống rượu? Nếu làm hỏng việc thì tao cho mày xuống kia ở với đám anh em họ Thôi.

Dư đại ca dùng giọng hung dữ nói làm cho Dư Tam Tỉnh chợt tỉnh rượu, hắn cũng không dám nói gì, giống như một học sinh nghe thầy giáo dạy bảo vậy, đứng đó không phát ra tiếng động.

- Theo quy củ thường ngày, Tam Tỉnh ở bên trên giám sát, Lão Tứ ngươi đi sang bên kia, nếu có động tĩnh gì phải thông báo ngay, nhớ tỉnh táo lên một chút.

Dư Khốc lấy ra hai cái chuông đồng đưa cho hai người, bên trong chuông có một sợi dây, bên ngoài cũng được quấn dây. Lão Tứ và Dư Tam Tỉnh nhận chuông, sau đó cởi bỏ lớp dây ra, dùng tay cầm chuông.

Tuy có thể dùng bộ đàm nhưng dùng chuông trong đêm yên tĩnh sẽ truyền đi rất xa, nhóm người của Dư Khốc đã sớm dùng thứ này, dù sao thì ở tình huống bất ngờ cũng không thể nào dùng bộ đàm để liên hệ, chuông thì khác, vứt xuống đất có thể phát ra tiếng vang lớn.

Dư đại ca thông báo xong thì đặt ba lô xuống, cởi bỏ chiếc áo cũ kỹ, bêng trong lộ ra một trang phục da đen như dùng để bơi, lại lấy ra một cái mặt nạ bọc lên đầu, chỉ để lộ ra hai con mắt.

Dư Lão cũng mặc một bộ đồng phục giống như vậy, quần áo của bọn họ đều là thứ đặc chế, sẽ không sợ dính bùn đất, hơn nữa còn có thể bảo vệ để không bị thương vì đá vụn.

Không những vậy trong ba lô của Dư đại ca còn có một cái kích dầu và mặt nạ phòng độc.v.v. Rất nhiều lăng mộ vì bị phong bế thời gian quá lâu nên bên trong có nhiều khí độc, Dư Khốc đã đi đào mộ hơn chục năm, vì vậy chuẩn bị tương đối đầy đủ.

- Đi thôi...

Dư đại ca nhìn thoáng qua bóng rừng cây đen như than bên ngoài, sau dó dẫn đầu nhóm người đi vào căn nhà đá bên trong vườn trái cây.

Căn nhà này chỉ mười mét vuông mà thôi, vì không muốn bị nhiễm hơi đất nên trong phòng có lót một lớp gạch, bên trong cùng có một chiếc giường trúc, chính giữa còn có một cái bàn lớn. Bên cạnh cửa có một đống vỏ chai rượu, bên cạnh đó là một cái bếp lò, chỉ là bên trong không có hơi ấm, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa được dùng.

Dư đại ca ngồi xổm xuống nạy những khối gạch ở phía bên phải bếp lò lên, sau khi nạy khoảng mười viên khì bên dưới lộ ra hai đường ray, lúc này Dư Lão Tam và Dư Lão đến đẩy bếp lò xịch qua.

Những tiếng két két vang lên, bếp lò nhìn có vẻ ổn định chậm rãi trượt đi xa cả thước, vị trí trước đó lộ ra một động rộng hơn một thước.

Dư Lão cũng không chờ Dư Khốc phân phó, hắn lấy một cái đèn thợ mỏ đặt lên đầu, sau đó trùn người xuống chui vào rong động, nhanh chóng biến mất, lúc này trong động lại xuất hiện ánh sáng.

- Lão Tam, chờ chúng tôi đi xuống thì đẩy bếp lò về vị trí cũ.

Dư đại ca hạ người xuống một nửa thì không biết nhớ đến cái gì, sau đó hắn chui ra nói với Dư Lão Tam.

- Biết rồi, đại ca, anh cầm theo cái chuông này.

Dư Tam Tỉnh đưa chuông cho Dư Khốc, khi thấy đại ca đã xuống thì hắn nhanh chóng đẩy bếp lò qua chỗ cũ, sau đó lại đặt những viên gạch về đúng vị trí.

Sau khi làm tốt tất cả thì Dư Lão Tam lại lấy từ dưới gầm giường ra một bình rượu, sau đó bắt đầu uống. Không phải hắn nhát gan mà công việc này thường mất khá nhiều thời gian, trên cơ bản cũng không xảy ra vấn đề gì, theo kinh nghiệm của hắn, chưa đến hai giờ nữa bọn họ sẽ không đi ra, vì vậy ngồi đây uống rượu cho rồi.

Dư Lão Tứ ở bên ngoài cũng không đuọc thư thái như vậy, vườn trái cây là tổ muỗi, hắn căn bản cũng khó đứng yên, thỉnh thoảng phải dùng tay đập muỗi.

...

Vị trí địa lý của Lưu Gia Trang rất vắng vẻ, phía tây thôn là núi lớn, bình thường ngoài một số cô gái lấy chồng bên ngoài về thăm mẹ thì có rất ít người đến chỗ này.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, không chỉ những người ở thôn chung quanh, thậm chí cả người ở huyện thành cũng chạy đến chỗ này, không phải là gì khác, chính là vì Lưu Trường Phát kết hôn. Những đoàn người vào thôn đều được sắp xếp tiệc rượu, hầu như là tiệc rượu cơ động kiểu nông thôn, mà cứ chốc chốc lại có xe tiến vào Lưu Gia Trang.

Bên cạnh đường cách Lưu Gia Trang hơn hai dặm có một căn nhà đất, chính là một căn nhà được dựng lên nhờ dùng bùn trộn cùng cỏ và nước, sau khi phơi khô thì sẽ trở nên rất chắc chắn, trước kia thậm chí có nhiều căn nhà được xây dựng như vậy.

Đằng sau căn nhà đất là một đống cỏ khô, bên dưới là một chiếc xe Santana đậu lại từ lúc năm giờ chiều, nó vừa vặn giấu mình dưới đống cổ khô, đến khi trời tối thì càng được che giấu kỹ càng.

Cửa sổ chiếc Santana mở ra, một điểm sáng lấp lóe trong bóng đêm.

Dư Lão Thất hôm qua vừa từ Vũ Hán chạy vội về đây, sau khi anh ruột hắn bị bắn chết thì đội ngũ trộm mộ của nhà họ Dư chạy đi khắp nơi, bọn họ trên tay đều có tiền, dù là ở đâu cũng có thể sống tốt, đều có chỗ ở trong nhiều thành phố, ngoài Dư đại ca thì người khác không ai biết.

Nhưng nửa năm qua Dư Lão Thất cảm thấy đầu óc không tập trung, vài lần nằm mơ thấy anh của mình, nếu không phải hộ chiếu và tài khoản còn nằm trong tay của Dư đại ca, hắn đã sớm chạy ra nước ngoài.

Dư Lão Thất kéo cửa xe đi xuống, hắn giẫm tàn thuốc nát bươm dưới chân, sau đó đi tiểu trên đống cỏ khô. Khi hắn chuẩn bị kéo quần thì sau tai chợt vang lên tiếng gió, không đợi hắn kịp phản ứng, một đôi bàn tay như kìm sắt đã bóp lên cổ hắn, trực tiếp dí hắn áp mặt vào đống cổ khô. Text được lấy tại Truyện FULL

Chẳng quan tâm đến mùi hôi thối ở bên miệng, Dư Lão Thất liều mạng vùng vẫy, còn la lớn:

- Các người làm gì, các người làm gì vậy?

- Kéo đi.

Dư Lão Thất thật sự vùng vẫy phí công, lúc này một đôi bàn tay nhanh chóng bẻ hai tay hắn ra sau lưng, lại bị kéo đến trước xe. Hắn bị đẩy úp mặt xuống đầu xe Santana, một ánh sáng mạnh chiếu vào mặt hắn, hắn khẽ híp mắt, vẻ mặt kinh ngạc và có chút tuyệt vọng.

- Dư Chấn Giang?

Một giọng đàn ông vang lên bên tai Dư Lão Thất, sau khi nghe được đối phương gọi tên mình thì hắn thật sự không phí công vùng vẫy. Đồng thời lúc này hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng tình huống chung quanh, bên cạnh là những tên cảnh sát quân sự vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, cũng có một chiếc xe cảnh sát chạy đến.

- Đưa lên xe, thẩm tra ngay, có biến thì báo cáo với tôi...

Trần Chích khoát tay áo nói, Dư Lão Thất bị đưa lên xe cảnh sát, tất nhiên sẽ có người đi đối phó với hắn.

- Đại đội trưởng Hình, tình huống bên kia thế nào rồi?

Trần Chích hỏi về phía một người đàn ông trung niên mặc y phục bình thường.

- Trưởng phòng Trần, chúng ta đã sắp xếp người đi theo, bọn họ vừa mới ra khỏi thôn, đi về phía hậu sơn, không khác gì tình huống tôi đã phán đoán, có lẽ là đêm nay ra tay.

Đại đội trưởng Hình chính là người được cảnh sát Thiểm Tây phái đến giúp Trần Chích bắt Dư Khốc, những người giám thị hành động của Dư Khốc trong thôn chính là thủ hạ của đại đội trưởng Hình. Trần Chích vì khác biệt khẩu âm, vì sợ đánh rắn động cỏ, vì vậy ngoài những lúc nói chuyện với giáo sư Mạnh thì căn bản luôn ở bên ngoài chỉ huy

...

Hầm được đào lên triền dốc, từ mặt đất tiến vào trong lăng mộ phải mất hơn mười mét, tương đương chiều cao của một tòa nhà ba tầng. Sau khi đi đến lăng mộ thì Dư đại ca bỏ cái chuông trong lòng bàn tay ra, để nó treo thẳng đứng ở lối vào.

Mộ cao chừng một mét sáu, rộng hơn hai thước, nguyên nhân cũng là vì xây dựng đủ không gian đặt quan tài. Dư đại ca phải cúi người đi về phía trước, bên cạnh mộ còn có rảnh thoát nước, dựa theo phân tích của hắn thì đây rất có thể sẽ nối tiếp với mạch nước ngầm.

Dựa vào ánh sáng của đèn thợ mỏ, Dư Lão và Dư đại ca một trước một sau đi sâu vào bên trong.

Tuy lúc này bên trên đã bị Dư Lão Tam đóng kín nhưng bên dưới cũng không quá nặng nề, chỗ này đã được mở ra vài năm, Dư đại ca không chỉ muốn phá đá, còn làm ba hầm thông gió, coi như trong ngoài lăng mộ đều đã được Dư Khốc nắm bắt rất rõ ràng.

Lăng mộ này dài hai mươi mét, hai bên dùng gạch đá kết hợp, rất ít khi có khe hở, rất bóng, vì vậy có thể thấy lăng mộ này không thua kém những đế vương trước kia từng được khai quật.

Thật ra khi Đường Tông còn tại vị thì luôn bị thái giám nhốt lại, không được coi trọng, vốn lăng mộ cũng không quy mô như thế này, nhưng dù là triều đại nào thì dựa theo lệ cũ, tân hoàng vừa đăng cơ sẽ tu kiến lăng mộ cho mình, Đường Tông cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa Đường Tông bị đám thái giám giam cầm đến chết, đám hoạn quan vì muốn trốn tránh miệng lưỡi thiên hạ, muốn ra vẻ mình trong sạch nên làm tốt công tác chôn cất Đường Tông, vì vậy mà lăng mộ cũng không kém so với những hoàng đế trước đó.

Khi còn cách lăng mộ năm mét thì trên mặt đất có bày ra một cái thang hợp kim, Dư Lão và Dư Khốc cẩn thận bò lên trên theo thang, phía dưới người bọn họ là Liên Hoàn Phiên Bản, lần đầu tiên đi đến chỗ này thì một tên họ Thôi đã thiệt mạng.

Sau khi đi qua Liên Hoàn Phiên Bản thì Dư Khốc kéo cái thang tới, vì phía trước còn có một chỗ giống thế này, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống.

Hai người đi một khoảng cách hai mươi mét hết gần mười phút, cuối cùng mới đi đến cánh cổng đá ở bên ngoài lăng, đây là một cánh cửa cẩm thạch, cửa mở ra theo chiều ngược lại, chế tạo bằng cả khối đá cẩm thạch, rất khớp, khe hở giữa hai cánh cửa chỉ có thể miễn cưỡng cắm vào một con dao dày vài milimet mà thôi.

Hai bên phía cửa có khảm hai đầu kỳ lân bằng đồng xanh, đầu thú trợn trừng mắt, trong miệng có một vòng đồng, vì đã hơn ngàn năm nên đầu thú và vòng đồng cũng loang lổ.

Cánh cửa này chính là chướng ngại cuối cùng ngăn cản Dư Khốc, nếu không phải đội khảo cổ tiến vào Lưu Gia Trang, sợ rằng Dư đại ca đã mở cánh cửa này ra, dù cánh cửa này rất dày nhưng cũng không đủ để ngăn cản bước tiến của dân trộm mộ.

Trước nay cửa đá có nguyên lý rất đơn giản nhưng cấu tạo rất khéo léo, nói trắng ra thì trước nay cửa đá thường được khóa từ bên trong, coi như là then cửa của lăng mộ.

Nhưng muốn làm cho cửa đá tự động khóa từ bên trong, cổ nhân đã phải động não xem xét.

Trước tiên bọn họ chế tác trục của cánh cửa thành hình cầu, lại điêu khắc trên mỗi cánh cửa mỗi cái rãnh trước nông sau sâu, khi tất cả được hoàn thành thì hai cánh cửa sẽ được kéo lại bằng dây, khi khép vào thì phần hình cầu sẽ ăn vào khớp bên dưới.

Lúc này người nào muốn ở bên ngoài đẩy cảnh cửa ra thì rõ ràng là si tâm vọng tưởng.

Rất nhiều người đều đã từng đến thăm Minh Định Lăng ở Bắc Kinh, cửa chính của tòa hoàng lăng địa cung này cũng là một cánh cửa đá được niêm phong, lúc đó vì muốn tiến vào địa cung mà nhân viên khảo cổ mất rất nhiều khí lực, cuối cùng phải nhờ đến phương thức "ngoặt đinh" của dân trộm mộ thời cổ đại mới có thể mở được cửa đá.

Cái gòi là mặt đinh chính là dùng một dụng cụ có cán dài, một mặt còn lại là nửa vòng tròn bằng kim loại, khi cố gắng nhét vào khe đá thì nửa bộ phận hình tròn sẽ ốp xuống khối cầu bên dưới, chậm rãi nâng lên thì chốt sẽ mở ra, cửa mộ có thể được mở.

Nhưng cũng không phải những người đến mở cửa lăng mộ đều có thể vắt óc tìm biện pháp mở những cơ quan kia ra, năm xưa Tôn Điện Anh mở Đế Dụ Lăng của Từ Hi thái hậu và Càn Long thì cũng gặp phải cánh cửa đá cản đường, lúc đó đám quân binh dùng mọi cách cũng không thể nào mở ra được, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc nổ để phá hủy. Khi đó cửa lăng bị phá vỡ rơi xuống làm vỡ mạch nước ngầm, làm cho nước bên dưới dâng lên ngập cả quan tài của Càn Long.

Sau này khi khai quật lăng mộ của Từ Hi thì Tôn Điện Anh sợ tiêu hao bảo bối bên trong nên sử dụng hơn bốn mươi người, dùng những cây gỗ lớn để phá vỡ cửa đá, sau khi cửa mở ra thì cây gỗ cũng húc ngã vài vật phẩm.

Khi Dư Khốc thấy cửa mộ thì cũng muốn dùng cách mà các nhà khảo cổ dùng để mở Định Lăng, nhưng kế hoạch lại phải thay đổi, vì đội khảo cổ kéo đến và Lão Lục thất thủ ở Quảng Đông, điều này làm cho hắn không còn thời gian để chế tạo công cụ chuyên môn, vì thế thuốc nổ chính là lựa chọn đệ nhất.

Khi đến vị trí cách một mét so với mặt đất nằm trên cánh cửa đá đã được Dư Khốc đục ra một lỗ như nắm tay, sâu hơn hai mươi centimet, đây là chỗ hắn chuẩn bị đặt thuốc nổ.

Dư Khốc cũng không dám chẳng kiêng nể gì như Tôn Điện Anh, vì cách nơi này vài trăm mét còn có một đội cảnh sát quân sự thủ hộ hiện trường khảo cổ, nếu sinh ra động tĩnh quá lớn thì đám người kia sẽ bị kinh động.

Trước nay cửa đá trong lăng mộ cũng không quá lớn, Dư Khốc chỉ muốn lợi dụng thuốc nổ để làm gãy cửa, trước kia hắn trộm những lăng mộ thời Minh Thanh thì thường dùng thủ đoạn này, vì những động tĩnh dưới mặt đất hơn mười mét cũng không phải rất lớn.

Lúc này ánh sáng có hơi trầm, Dư Khốc lấy từ trong ba lô ra hai cái đèn huỳnh quang đặt hai bên cửa động, không gian chợt sáng ngời. Tên lùn đứng trước cửa đá, lại lấy thuốc nổ và ngòi cùng băng dán từ trong ba lô ra, chuẩn bị cố định thuốc nổ trên cánh cửa đá.

- Dư Lão, chờ chút, thuốc nổ của chúng ta không đủ, hay là dùng thứ này...

Dư Khốc chợt mở miệng ngăn tên lùn ở phía sau, hắn đi sang thu ngòi nổ và thuốc nổi vào ba lô, sau đó lấy ra một thứ gì đó như cao su dán lên mặt cửa đá, lại khẽ đẩy vào trong khe cửa, cho một phần lớn đi vào bên trong.

Tên lùn thấy thứ trong tay Dư Khốc thì không khỏi lui về phía sau vài bước, hắn nhận ra thứ kia, là chất nổ Plastic, tên gọi tắt là C4 hay bom Plastic, dùng hỗn hợp chất nổ dẻo để làm ra, uy lực cực lớn.

Plastic là hỗn hợp của TNT, Sete và phốt pho trắng, có thể được nghiền thành bụi, có thể chứa trong cặp da, được ép thành đủ mọi hình thù, có thể dễ dàng dán lên người, nó cũng có độ bám dính, vì vậy cũng được gọi là thuốc nổ kẹo cao su.

Loại bom plastic này chịu áp lực, không thấm nước, ngoài ngòi nổ được chế tạo đặc biệt thì dù gặp nhiệt độ cao hay gặp lửa cũng không tự nổ, cũng không dễ nổ như bom thường.

Khối bom plastic trong tay Dư Khốc chính là thứ mua được ở chợ đen Hongkong vào năm ngoái, khi đó hắn có thể dễ dàng tránh khỏi kiểm tra, hắn mang về ba khối, bây giờ chỉ còn lại một.

Sau khi dám bom lên cửa đá thì Dư Khốc lấy ra một miếng kim loại như ngón út nhét vào trong khối bom plastic được chèn giữa khe cửa, sau đó gọi tên lùn, cả hai nhanh chóng lui về phía sau.

Sau khi lui đến đường hầm trộm mộ thì Dư Khốc mới dừng lại, sau đó lấy mặt nạ phòng độc đeo lên mặt, lại móc một thứ như điều khiển xe hơi ra, liếc mắt nhìn tên lùn ở bên cạnh và nhấn xuống.

- Đùng.

Một âm thanh vang lên, dưới chân Dư Khốc chợt chấn động rung lắc vài cái, động tĩnh cũng không tính là lớn, tin chắc rằng nếu không đứng trên vị trí nổ sẽ chẳng cảm giác được chấn động, vì ngay cả quả chuông đồng được Dư Khốc treo bên ngoài cũng không rung lên.

- Thành công.

Dư Khốc hưng phấn vung vẫy nắm đấm, trong mắt lộ ra cái nhìn tham lam, nhưng hắn cũng không vội tiến lên mà đứng yên tĩnh một chỗ, chờ đến khi bụi bặm lắng xuống mới tiến vào.

...

Dư Khốc ở dưới mặt đất không ngờ căn nhà bên trên đã đứng đầy người, Dư Lão Tam được kỳ vọng giao nhiệm vụ cảnh giới đang bị ép như chó chết trên mặt đất.

Lúc này Dư Lão Tam mới nhớ đến lời nói uống rượu làm hỏng việc của Dư đại ca, thật ra vừa rồi khi Dư Lão Tứ bị bắt thì chuông đồng có rung lên, Dư Lão Tam nghe thấy tiếng chuông rung kèm theo tiếng chó sủa nhưng đầu móc lại mơ hồ vì rượu. Hắn trước tiên cũng không chịu rung chuông đồng mà đi đến cửa quan sát, lại bị một tên cảnh sát tiến lên đánh ngã xuống đất.

Chấn động dưới chân làm cho căn nhà gỗ hơi rung lên, lúc này Dư Lão Tam cũng nhân cơ hội mà vùng ra, cũng không kịp đứng lên mà bò đến bên cạnh bàn, cố sức kéo dây thừng nối chuông đồng bên dưới.

Tuy Dư Lão Tam bị khống chế kịp thời nhưng cuối cùng tín hiệu vẫn được truyền đi.

- Keng, keng, keng, keng...

Tiếng chuông trong trẻo lên tục vang lên, Dư đại ca và tên lùn vốn đi về phía trước nhưng lúc này vẻ mặt chợt biến đổi, vội vàng lui về phía sau.

- Mau, tìm ra cửa hang...

Trần Chích cũng không lập tức thẩm vấn Dư Lão Tam, hắn nhanh chóng hạ lệnh. Tuy bây giờ đã vào tình huống bắt rùa trong chậu nhưng Trần Chích cũng khỗng xem thường, nếu phần tử tội phạm mà nổi điên phá hủy lăng mộ, hắn cũng không biết nên nói sao với giáo sư Mạnh.

Khi đi theo đường dây nối với chuông đồng thì đường hầm bên dưới bếp lò đã lộ ra, cửa động bên dưới đen ngòm không chú ánh sáng. Trần Chích cũng không dám tùy tiện đi xuống, vì căn cứ vào những gì bọn họ được biết thì đám trộm mộ này có súng.

Trần Chích cầm lấy lo phóng thanh từ trong tay một viên cảnh sát đưa đến, hắn hô lớn:

- Người bên dưới nghe đây, các người đã bị bao vây, mau thả vũ khí trong tay...

Trần Chích còn chưa dứt lời thì bên dưới vang lên tiếng súng, rõ ràng với hang động thế này cũng khó thể nào bắn ra được.

- Bom cay.

Trần Chích tỏ ra bực bội, sau đó vài tên cảnh sát phía sau tiến lên ném bom cay vào bên trong, lại kéo chiếc chiếu của Dư Lão Tam để đậy lên cửa động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.