Tay Cự Phách

Chương 42: Binh vây dưới thành (hai)




- Có cái gì khác nhau sao?

Trang Duệ dừng bước, hắn dùng ánh măt hơi chút nghi hoặc nhìn về phía cô gái, đã nói không gia công cho khách, sao còn muốn xem nguyên liệu của mình làm gì?

- À, là thế này, nếu anh có nguyên liệu tốt, có lẽ tôi sẽ giúp anh hỏi thăm ông nội của tôi, vì những vật phẩm xa hoa trong cửa hàng vật phẩm này đều do ông nội tôi tạo hình ra.

Ổ Giai bị Trang Duệ hỏi mà có chút xấu hổ, trong lòng thầm trách mình nhiều chuyện, lại nói ra những chuyện có liên quan đến ông nội của mình.

Nhưng Ổ Giai đã hạ quyết tâm, dù nguyên liệu của Trang Duệ tốt hay xấu thì chất liệu có lẽ cũng bình thường mà thôi, vì ông nội của mình vài năm gần đây tuổi tác lớn, đặc biệt là hai năm qua tay khá run rẩy, ngoài những lúc mài vài cái vòng tay, căn bản rất ít khi chế tạo những vật tinh tế.

- Sao? Cửa hàng này của nhà cô à?

Trang Duệ nghe vậy thì xoay người đi đến, cửa hàng Thạch Đầu Trai nổi tiếng cả Bành Thành, cũng không ngờ là do nhà cô gái này mở ra.

Trang Duệ còn nhớ khi mình còn học cấp hai, có một đứa bạn giàu có trong trường từng khoe khoang, nói rằng cha mua cho mình một mặt ngọc Quan Âm ở Thạch Đầu Trai, sau đó đưa đến miếu nhờ thầy khai sáng, có thể thấy danh tiếng của Thạch Đầu Trai ở Bành Thành là thế nào.

Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không có những thứ đó, trong túi quần chỉ có vài đồng mà thôi, thứ kia căn bản là không mua nổi. Cũng vì ký ức như vậy mà bây giờ Trang Duệ mới đến cửa hàng Thạch Đầu Trai này hỏi thăm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Cửa hàng này do ông nội tôi lập ra, tôi chỉ là một người làm công mà thôi...

Ổ Giai không biết vì sao mình lại trả lời câu hỏi của người đàn ông này, có lẽ vì Trang Duệ làm cho người ta cảm thấy thân thiết, giống như nói chuyện với bạn bè, vì vậy mà thuận miệng nói.

- À, cửa hàng này của nhà cô đã mở rất nhiều năm, khi còn bé tôi cũng thường chạy đến đây chơi, nhưng thật sự không mua nổi những thứ ở đây.

Trang Duệ nhớ đến tình huống năm xưa mình và Đại Xuyên đi dạo khắp cửa hàng Thạch Đầu Trai, bây giờ thật sự không khỏi có chút cảm khái.

- Này, không phải anh muốn gia công sao? Lấy tài liệu ngọc thạch ra, tôi xem xét một chút...

Ổ Giai bị những lời nói của Trang Duệ làm cho có hơi ngây người, tôi và anh cũng không quá thân quen, nói với tôi những thứ kia thì có tác dụng gì. Vì vậy lúc này giọng điệu có chút bất thiện, câu xưng hô ngài trở thành anh.

Trang Duệ lại không chú ý đến sự biến hóa trong cách xưng hô của cô gái trước mặt, vừa rồi hắn đã quan sát cẩn thận những vật phẩm được chạm trổ ở đây, tạo hình rất tinh tế, biểu hiện của con người hoặc động vật đều rất sống động, thậm chí còn tốt hơn những vật phẩm trang sức mà Tần Huyên Băng đưa cho hắn.

Trang Duệ thông qua quan sát mà biết được tay nghề của ông nội cô gái kia là như thế nào, vì vậy mà hắn lấy khối phỉ thúy đế vương lục to như quả trứng gà từ trong túi quần ra, sau đó cẩn thận đưa cho Ổ Giai.

Ổ Giai thấy bộ dạng của Trang Duệ thì trong miệng thầm nói:

- Có tài liệu gì mà tỏ ra thần bí như vậy?

Sau khi nhận lấy thì Ổ Giai cảm thấy tay phải của mình trầm hẳn xuống, nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn, trong đầu chợt có một nhận định: Vật này là một loại có màu sắc thủy tinh hữu cơ.

Ổ Giai không cần quan sát kỹ cũng có ý nghĩ này, vì bây giờ có rất nhiều thương nhân bất lương cầm những vật phẩm được làm thành từ thủy tinh hữu cơ hoặc nhựa cây để đến cửa hàng đổi vật phẩm, hơn nữa cửa hàng Thạch Đầu Trai cũng từng dính vào một trường hợp như vậy, đã từng có người đến bán một sợi dây chuyền cho cửa hàng.

Nhưng Ổ Giai nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ của mình, vì sau đó bàn tay của nàng cũng cảm giác được mặt ngoài của khối phỉ thúy có hơi ráp, bên ngoài có một lớp đá kết tinh rất mỏng, hơn nữa không phải dùng nhựa cao su để phủ lên, điều này nói rõ nó không phải là phỉ thúy giả.

Ổ Giai vốn có chút không quan tâm nhưng lúc này lại chợt căng thẳng, vừa rồi nàng đặt phỉ thúy trong lòng bàn tay để xem xét, bây giờ nàng cầm lấy một chiếc hộp trang sức trống, đặt lên quầy, lại mở đèn ánh sáng mạnh mà thường dùng khi khách hàng cần lựa chọn phỉ thúy lên, sau đó lấy ra một chiếc kính lúp, cẩn thận quan sát phỉ thúy.

Ổ Giai càng xem càng kinh hãi, vì từ nhỏ đang đã đi theo sau lưng để nhìn ông tạo hình ngọc thạch, dù là phỉ thúy loại nào, dù là dương chi ngọc thì nàng đều có thể phân biệt dược thật giả. Hơn nữa nàng cũng được nhiều lần được thấy ngọc thạch cực phẩm, nhưng khối phỉ thúy trước mắt lại làm cho nàng khiếp sợ và trầm mê.

Khối ngọc hầu như trong suốt, màu sắc sâu sắc như cặp mắt tình nhân làm cho người ta say mê. Ổ Giai tuy đã phân biệt được không ít cực phẩm ngọc thạch nhưng tất cả nếu so với khối phỉ thúy trước mặt thì chỉ là rác rưởi, giữa hai bên chẳng khác nào là thảo dân và đế vương, căn bản không thể nào có bất kỳ tính chất gì để so sánh.

- Điều này...Cái này...Đây là phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh sao?

Ổ Giai đã quên mất ý nghĩ ban đầu của mình, dù nàng có nhớ cũng không dám nói đây là một khối phỉ thúy chất lượng bình thường, vì trước mặt phỉ thúy đế vương lục thì tất cả những mặt hàng trong cửa hàng của nàng đều chỉ đáng ném ra đường mà thôi.

- Chất lượng phỉ thúy là tốt chứ?

Trang Duệ mở miệng hỏi, hắn đã nhìn ra sự biến đổi về thái độ của cô gái, vì vậy mà cố ý đùa một chút.

- À, không phải chỉ là tốt, mà là cực kỳ...Rất tốt. Tiên sinh, ngài chờ chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội, à...Thật xin lỗi, khối phỉ thúy này quá trân quý, hay là để cho ngài bảo quản thì hơn...

Ổ Giai không thể nào nhìn ra những ý nghĩ ẩn sâu trong câu nói của Trang Duệ, nàng có chút bối rối, nói chuyện cũng lắp bắp rối loạn. Đừng nói là nàng chưa từng gặp, dù là ông nội của nàng thì thời tuổi trẻ cũng chỉ được nhìn qua một khối phỉ thúy đế vương lục mà thôi, nhưng khi đó ông còn chưa là người có nhiều kinh nghiệm, không được giao cho tạo hình, mà Ổ Giai cũng biết rõ ông mình luôn không cam lòng.

Vì vậy lúc này Ổ Giai mới vội vàng muốn báo cho ông mình, nhưng sau khi nàng chạy đi được vài bước thì phát hiện khối phỉ thúy vẫn được mình cầm trong tay, vì thế lại có ý nghĩ muốn trả nó lại cho Trang Duệ.

Thật ra Trang Duệ cũng có chút nhận thức nông cạn với phỉ thúy, hắn tuy có thể nhận ra khối phỉ thúy của mình là đế vương lục và giá cả của nó, nhưng hắn thật sự còn chưa biết được địa vị của đế vương lục trong ngành ngọc thạch.

Đế vương lục thủy tinh chính là đại biểu cho sự độc nhất vô nhị, cái tên cũng chứng tỏ nó là độc tôn, khí phách cực mạnh.

Cũng không phải tất cả phỉ thúy có màu xanh lục đều được gọi là đế vương lục, ví dụ như những khối phỉ thúy có màu xanh giống như khối phỉ thúy này, nhưng vì độ trong không đạt đến cấp thủy tinh, vì vậy mọi người chỉ có thể gọi là Dương lục hay Mãn lục, chỉ có phỉ thúy cấp thủy tinh và có màu xanh cực đẹp mới có thể tự xưng là đế vương lục, nó đại biểu cho sự tôn quý, là vua của tất cả các loại phỉ thúy.

Đừng nói là người thường, có rất nhiều thương nhân châu báu cả đời không được thấy phỉ thúy đế vương lục, mà những vật phẩm trang sức được tạo hình từ đế vương lục đã nhiều năm thậm chí là vài chục năm chưa tuồn ra thị trường, nếu có thì cũng bị người ta tranh nhau mua hết sạch

- Tiên sinh, mời anh ngồi, mời anh uống nước, xin hỏi anh họ gì? Xưng hô thế nào?

- Tôi họ Trang, gọi tôi là Trang Duệ thì được...

Trang Duệ thấy cô gái đặt điện thoại xuống và kích động trở về, thậm chí trên chóp mũi còn vã mồ hôi trong cửa hàng đầy hơi lạnh, điều này chứng tỏ nàng thật sự choáng váng, kinh ngạc, tất nhiên phần nhiều là hưng phấn.

- Vâng, Trang tiên sinh, ông nội của tôi một lúc nữa sẽ đến.

Ổ Giai là một người quản lý cửa hàng đá quý này, tất nhiên lúc này nàng sẽ thầm định giá, có hay không mua được một chút đế vương lục từ trong tay Trang Duệ, cũng không cần nhiều, chỉ nhỏ như móng tay để có thể làm ra một mặt dây chuyền, như vậy cũng đủ làm trấn bảo của cửa hàng rồi.

- Gọi tôi là Trang Duệ thì được, cũng không nên gọi là tiên sinh, tôi cũng không quen...

Trang Duệ uốn nắn cách xưng hô của Ổ Giai, cũng không phải hắn chẳng muốn lôi kéo làm quen với cô gái kia, nhưng gọi một tiếng tiên sinh làm hắn cảm thấy thật sự không thoải mái. Vì sắp tới hắn sẽ làm nghiên cứu sinh, gần đây hắn tham dự sâu vào trong ngành khảo cổ, thấy tiên sinh chính là dùng để gọi thầy, mà Trang Duệ cũng không có ý định muốn làm thầy kẻ khác.

- Được rồi, tôi là Ổ Giai, bây giờ xem như chúng ta đã quen.

Ổ Giai nói rồi vươn tay ra với Trang Duệ, nàng đang nghĩ ngợi nên lôi kéo làm quen với Trang Duệ như thế nào. Vì phỉ thúy đế vương lục thủy tinh thật sự là khó gặp, nếu có thể mua được thì sẽ làm cho danh tiếng của Thạch Đầu Trai bùng phát ra khắp nơi.

Trang Duệ bắt tay với Ổ Giai, sau đó hắn đưa mắt đánh giá bốn phía, lại mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, Ổ Giai, tôi nhớ trước kia chỗ này của cô có một người đàn ông trung niên, có phải là trưởng bối đã giao cửa hàng lại cho cô rồi?

Cũng không phải là Trang Duệ nói chơi, chủ yếu là những nghề như đồ cổ và đá quý, chính là nơi thường bị người ta náo loạn nhiều nhất, có những người mua vật phẩm quay về, sau đó kiểm tra và cảm thấy mình chịu thiệt, vì thế mà tìm đến tận cửa để trả hàng. Bình thường thì những cửa hàng như vậy sẽ có một người lớn tuổi làm chủ đạo, mà một người như Ổ Giai căn bản chẳng có thể làm được như vậy.

Ổ Giai nghe được lời của Trang Duệ thì có chút sững sốt, vẻ mặt có chút đau thương, sau đó nàng mới khẽ nói:

- Bố mẹ tôi năm ngoái đi ra nước ngoài du lịch quay về thì gặp tai nạn xe hơi, cửa hàng này là tâm huyết của cả đời ông tôi, cũng không thể để nó suy sụp, vì vậy mà tôi mới đến đây.

Ổ Giai tuy từ nhỏ đã được dạy bảo và sống trong ngọc thạch, nhưng trước đó nàng cũng chẳng có ý nghĩ kế thừa gia nghiệp, chỉ là sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe và qua đời thì ông nội gặp phải đả kích, căn bản không để ý đến cửa hàng, vì vậy nàng mới từ chức ở công ty cũ và quay về Thạch Đầu Trai.

Sau khi ông nội của Ổ Giai rơi vào tình huống kẻ đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, hơn nữa tuổi tác đã cao, sức khỏe nhanh chóng suy sụp. Bây giờ trong cửa hàng có nhiều vật phẩm là do đệ tử của ông tạo hình ra, ông lão cũng rất ít khi đến đây.

Trang Duệ thấy Ổ Giai rưng rưng trước mắt mà cũng không biết nói sao cho phải, không ngờ chỉ thuận miệng nói mà lại động đến chuyện thương tâm của người ta. Người thân qua đời thật sự là nổi đau khó thể nào dùng lời để an ủi, không thể nào bù đắp được, vì vậy Trang Duệ thật sự có chút luống cuống tay chân.

- Tiểu Giai, con nói xem phỉ thúy đế vương lục kia để ở chỗ nào? Cho ông xem qua...

Khi Trang Duệ có chút xấu hổ thì một âm thanh già nua chợt truyền đến, hắn xoay mặt nhìn, là một ông lão tóc trắng, hai đầu lông mày có chút u buồn đang chống trượng đi vào trong cửa hàng.

- Ông nội, ngài đi chậm một chút, phỉ thúy ở chỗ này...

Ổ Giai thấy ông nội đi vào thì vội vàng lau nước mắt rồi tiến lên nghênh đón, nàng cũng không dám lộ ra vẻ tưởng niệm trước mặt ông mình, vì sợ rằng sẽ làm ông đau lòng vài ngày.

Sau khi ngồi xuống một chiếc ghế ở trước quầy thì ông lão đeo kính vào, lúc này mới tiếp nhận phỉ thúy mà Ổ Giai đưa đến, sau đó mở đèn ánh sáng mạnh để cẩn thận xem xét.

Khi ông lão cầm lấy khối phỉ thúy thì ánh mắt cực kỳ chuyên chú, điều này làm người ta sinh ra cảm giác như trẻ đi vài chục tuổi, nhưng Trang Duệ ở ngay bên cạnh, cũng thấy bàn tay phải của ông cụ cầm khối phỉ thúy có hơi run rẩy.

- Màu sắc như trúc trong rừng, sáng trong như nước suối nguồn, không có chút tì vết nào, thật sự là ngọc tốt...Ngọc tốt, ngọc tốt khó gặp...

Sau khi xem xét một lúc lâu, ông lão cuối cùng cũng buông khối phỉ thúy trong tay xuống, liên tục nói ba tiếng tốt. Cả đời lão chơi ngọc thạch thì đây cũng chỉ là lần thứ hai được gặp phỉ thúy đế vương lục, vì thế trong lòng không khỏi có chút kích động.

- Tiểu tử, khối phỉ thúy này là của cậu phải không? Cậu rất may mắn, một ông lão như tôi đây cả đời cũng không có được một khối phỉ thúy đế vương lục như thế này.

Ông lão buông khối phỉ thúy ra rồi đưa mắt đánh giá Trang Duệ, với ánh mắt và kinh nghiệm của lão thì thật sự mạnh hơn cháu mình rất nhiều. Vừa rồi lão vừa cầm vào khối phỉ thúy thì dùng tay ma xát bên trên, cảm thấy có hơi ráp, vì vậy mà biết khối phỉ thúy này vừa mới lấy từ trong nguyên thạch ra chưa lâu.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của Trang Duệ thì không giống như kẻ có tiền, vì thế mà ông lão mới nói vận may của Trang Duệ là rất tốt.

Trang Duệ là một người rất hào phóng trong phương diện mua nhà mua xe và đầu tư, nhưng thuở nhỏ quen sống cơ hàn, vi vậy cũng không phải quá thích thú trước những món hàng hiệu và phục sức đắt tiền.

Khi Trang Duệ ở Trung Hải thì Tần Huyên Băng có mua cho hắn vài bộ quần áo có cấp bậc cao, nhưng hắn mặc lên người mà cảm thấy không mấy tự nhiên, vì thế bây giờ chỉ mặc một bộ quần áo từ vài chục đến vài trăm đồng trong cửa hàng bình thường, dưới chân là một đôi giày thể thao mua từ Thiểm Tây, mặt đầy bụi đường.

Trang Duệ cười cười, hắn cũng không phủ nhận lời nói của ông lão, hắn mở miệng nói:

- Ha ha, cũng coi như là may mắn, lão nhân gia, ngài xem khối phỉ thúy này có thể tạo ra được bao nhiêu vật trang sức?

- Tạo ra vật trang sức? Tiểu tử, cậu muốn dùng nó làm vật trang sức sao? Như vậy thật sự là phung phí của trời đấy.

Ông lão nghe vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, phỉ thúy đế vương lục thủy tinh tốt nhất là chế tác vòng tay, sau đó là mặt dây chuyền, dù là bông tai hay nhẫn cũng có cấp bậc rất cao, giá trị cũng khá đắt đỏ. Cũng không phải nói dùng phỉ thúy đế vương lục thủy tinh làm vật trang sức là không tốt, nhưng vì vật trang sức sẽ đeo bên trong quần áo, thường dùng làm bùa bình an, giá trị tương đối thấp hơn so với những món trang sức lộ ra bên ngoài.

- Lão nhân gia, tôi muốn làm vật trang sức, cũng không có ý muốn bán, chẳng qua muốn làm cho người nhà đeo.

Giọng điệu của Trang Duệ rất kiên định, tuy thứ này có giá trị xa xỉ nhưng lúc này hắn cũng không thiếu tiền, hơn nữa những vật chỉ có thể cầu như thế này mà bán đi thì cũng có chút đáng tiếc.

- Tiểu tử, đi vào trong nhà nói chuyện, nếu là hai năm trước thì tôi có thể giúp cậu tạo hình, bây giờ thì...

Ông lão nghe thấy Trang Duệ muốn làm vật trang sức thì trên mặt có hơi buồn, lão đứng lên mời Trang Duệ đi vào trong phòng nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.