Tay Cự Phách

Chương 25: Cuộc chiến nữ nhân (năm)




Rời giường từ sáng sớm, sau khi ăn sáng, bốn người Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ, Lý Thiên Vũ và Dương Phàm cùng tới bến xe mua vé ô tô đường dài về nhà.

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, tốc độ nhanh dần. Trên xe rất đông người đi nên hơi chen chúc, có lẽ vì là thời kỳ cao điểm đầu xuân. Chu Tiểu Vân mở cửa sổ, lập tức một cơn gió lạnh ùa vào, thấy vậy, cô vội vã đóng cửa lại, chỉ chừa một khe hở nho nhỏ để không khí lưu thông.

Cũng may, dọc đường đi bốn người cười cười nói nói nên không cảm thấy buồn chán, mỗi người đều kể lại những chuyện xảy ra trong trường học của mình.

Dương Phàm làm lớp trưởng, nghe nói kỳ sau chuẩn bị gia nhập hội học sinh.

Lưu Lộ nghe xong rất hâm mộ: “Haizzz, nam sinh và nữ sinh thật khác nhau quá đi. Bên trường tớ cũng vậy, hội học sinh là thiên hạ của nam sinh, nữ sinh muốn làm cán bộ cũng không dễ dàng.”

Lý Thiên Vũ cười cười: “Tớ cũng thuộc ban cán sự lớp, chủ nhiệm đang chuẩn bị đề cử tớ vào hội học sinh đây!”

Chu Tiểu Vân mỉm cười không nói.

Lưu Lộ hiếu kỳ: “Chu Tiểu Vân, cậu làm chức gì trong lớp? Khi học cấp ba, cậu từng làm lớp trưởng tận ba năm còn gì!”

Chu Tiểu Vân nhún nhún vai: “Tớ không làm gì cả, sau khai giảng thầy giáo chỉ định vào ban cán sự, tớ từ chối rồi.”

Lưu Lộ không hiểu: “Sao vậy? Làm cán bộ ở đại học rất tốt mà, nếu là thành viên trong hội học sinh lúc tìm việc làm sẽ có lợi hơn đó!”

Chu Tiểu Vân nghĩ một chút rồi nói: “Tớ ngại phiền phức.”

Làm cán bộ nhiều năm như vậy quá đủ rồi, lên đại học nên ung dung thoải mái một chút, làm dân thường rất tốt, không có gì phiền toái, trong lớp có chuyện gì cũng có thể từ chối không tham gia, rất tự do.

Lý Thiên Vũ gật đầu: “Từ khi học tiểu học cậu đã làm lớp trưởng, lên cấp hai làm ủy viên số học ba năm, lên cấp ba lại làm lớp trưởng ba năm nữa, luôn phải giúp giáo viên làm chuyện này chuyện kia, nhất định rất phiền phức, bây giờ làm một học sinh bình thường chẳng có gì không tốt cả.”

Chu Tiểu Vân kinh ngạc liếc Lý Thiên Vũ. Từ khi nào Lý Thiên Vũ biết suy đoán nội tâm người khác, lại còn đoán chuẩn như vậy? Quả thực khiến người ta không thể tin được!

Lưu Lộ quan tâm hỏi: “Tiểu Vân, cậu thấy thế nào, có say xe không?”

Chu Tiểu Vân ghé đầu vào cửa sổ hít một hơi, nói: “Tớ không sao, vẫn chịu được. Thật ra chỉ cần xe chạy ổn định, không có kiểu đi một đoạn lại dừng tớ sẽ không say.”

Dương Phàm cười nói: “Vậy chắc chắn cậu không thể đi xe buýt rồi, cứ đi một đoạn lại có một trạm dừng, nhất định cậu sẽ bị choáng váng đau đầu. Sau này nếu muốn ra ngoài chơi nên để Thiên Vũ lấy xe đạp chở cậu đi.” Lý Thiên Vũ gật đầu lia lịa.

Gần trưa, rốt cuộc đã đến nơi. Mấy người Chu Tiểu Vân xuống xe, đã lâu không về quê, trong lòng thật sự vô cùng kích động. Ở bên ngoài dù tốt thế nào cũng không thể bằng nhà mình được.

Nhà Dương Phàm ở ngay trên thị trấn, ngồi xe buýt là đến.

Lý Thiên Vũ muốn đưa Chu Tiểu Vân về nhà nhưng bị cô nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, hôm qua tớ đã gọi điện báo về rồi, chờ chút nữa em trai tớ sẽ đến đón.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Tiểu Bảo: “Chị!”

Chu Tiểu Vân quay lại, thấy cả Tiểu Bảo và Nhị Nha cùng đến thì tươi cười nghênh đón. Lý Thiên Vũ thấy không còn việc của mình, đành phải đi cùng Lưu Lộ.

Nhị Nha nhào vào lòng Chu Tiểu Vân, thân thiết nói: “Chị, em và anh hai đã chờ cả buổi rồi đấy! Mỗi chiếc xe đi qua chúng em đều nghển cổ lên nhìn, sắp thành hươu cao cổ mất rồi!”

Chu Tiểu Vân ôm Nhị Nha, nắm tay Tiểu Bảo hạnh phúc về nhà.

Ha ha, Tiểu Bảo thật biết quan tâm chăm sóc, còn mang theo cả xe đạp tới chở chị về nữa. Chiếc ‘xe riêng’ này, đối với Chu Tiểu Vân mà nói, thì không thể tốt hơn được nữa!

Về đến nhà đã gần hai giờ chiều, bụng cô sôi ùng ục.

Triệu Ngọc Trân cười cười hâm nóng thức ăn cho con gái.

Chu Tiểu Vân ăn từng ngụm từng ngụm, cảm thấy cơm mẹ nấu vẫn ngon nhất, không nơi nào sánh bằng. Triệu Ngọc Trân thương yêu nhìn Chu Tiểu Vân, thầm nghĩ nếu Đại Bảo được về cùng thì tốt quá.

Nhị Nha hỏi: “Chị ơi, sao anh Đại Bảo không về với chị?”

“Sang năm anh ấy sẽ đại diện cho tỉnh ta tham gia giải điền kinh toàn quốc, hiện đang phải tham gia tập huấn đặc biệt, chưa chắc đã về ăn tết, có lẽ chờ thi đấu xong mới được thả về. Anh ấy bảo con về nhắn cho mọi người tết năm nay có thể anh ấy sẽ không về.”

Mấy ngày trước Đại Bảo đã đến thông báo cho Chu Tiểu Vân tin tốt này, cô vì anh trai mình mà kiêu ngạo, là giải điền kinh toàn quốc đó nha!

Chu Quốc Cường thấy mẹ có vẻ không vui, nói: “Đại Bảo đi huấn luyện để tham gia thi đấu toàn quốc, chúng ta làm cha mẹ nên cao hứng mới phải, sao lại rầu rĩ không vui như vậy.”

Triệu Ngọc Trân thở dài: “Đương nhiên em biết đây là chuyện tốt, nhưng đã nửa năm em chưa gặp con, ăn tết cũng không được về, không biết bao giờ mới được nhìn thấy nó đây!”

Chu Quốc Cường khuyên nhủ vợ vài câu, nhưng trong lòng cũng rất muốn gặp Đại Bảo. Chỉ là, tình thương của cha được che giấu rất kỹ, không biểu hiện rõ ràng ra ngoài thôi.

Đại Bảo không có nhà, nhà họ Chu như thiếu đi một thứ gì đó, bà nội lẩm bẩm: “Qua năm mới sao Đại Bảo không về? Đã nửa năm mẹ chưa được gặp thằng bé rồi.”

Chu Tiểu Vân cười: “Bà nội, anh Đại Bảo giờ rất có tiền đồ, đã được đội điền kinh của tỉnh tuyển chọn tham gia giải toàn quốc, đến lúc đó anh ấy sẽ được lên TV nữa đấy. Nếu đoạt được một giải thưởng nào đó thì tốt quá!”

Bà nội bị viễn cảnh tốt đẹp mà Chu Tiểu Vân miêu tả hấp dẫn, nghĩ đến đó liền cảm thấy kích động.

Thẩm Hoa Phượng lại hâm mộ đỏ mắt, gõ đầu Chu Chí Hải: “Hải, còn con nữa, bao giờ mới có thể như anh Đại Bảo, giành vinh dự cho gia đình như vậy hả!”

Chu Chí Hải mới học sửa chữa ô tô nửa năm, còn lâu mới hoàn thành, nghe mẹ nói vậy nhanh chóng chuồn mất. Thẩm Hoa Phượng thấy con trai chân như bôi mỡ trốn mất, tức giận muốn mở miệng mắng to.

Chu Tiểu Hà đúng lúc kéo tay Thẩm Hoa Phượng lại, nói: “Mẹ, sắp tới năm mới rồi, mẹ hãy bỏ qua cho Hải đi.”

Chu Tiểu Vân cũng cười nói: “Đúng vậy, bác gái, anh Hải rất nghe lời, rất hiếu thuận mà!”

Thẩm Hoa Phượng bị hai người nói vậy, hơi cảm thấy ngượng ngùng.

Hơn mười ngày Chu Tiểu Vân ở nhà thật thư thái, nhưng kỳ nghỉ đông quá ngắn, chỉ đi thăm người thân một lượt đã hết rồi. Đảo mắt đến thời điểm khai giảng.

Lưu Lộ sớm gọi điện cho Chu Tiểu Vân hẹn cô ngồi chung xe đến trường học. Chu Tiểu Vân nghĩ ngồi xe cùng bạn bè cũng tốt, vui vẻ náo nhiệt, ngay lập tức đồng ý.

Lúc gần đi, Tiểu Bảo lưu luyến không rời nói: “Chị, chị đi lần này chắc phải nửa năm sau mới về, em sẽ rất nhớ chị!”

Trong lòng Chu Tiểu Vân cảm thấy vô cùng ấm áp: “Tiểu Bảo, chị ở bên ngoài cũng rất nhớ em và Nhị Nha, còn có ba mẹ nữa. Sau này chị sẽ thường xuyên gọi điện về nhà, nếu rảnh rỗi em có thể viết thư cho chị.”

Tiểu Bảo nặng nề gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.