Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 12: Mây ti và ánh trăng




Nhìn thần sắc lo lắng của Tử Mộng Nhân, Sở Nam vừa cười vừa nói:

- Đừng lo, chúng ta trước hết hãy kiếm một con đường nhỏ nào đó trong núi mà đi, chờ ra khỏi phạm vị Thần Khí Phái thì chúng ta có thể vào thành rồi.

- Có thể được làm hiệp nữ ư?

- Ừ.

Sở Nam gật đầu đáp.

- Đồ ngốc, ngươi đúng là thông minh.

Tử Mộng Nhân tươi cười khen ngợi, Sở Nam vuốt vuốt mũi mình, bỗng hỏi:

- Mộng Nhân, ngươi có biết đi đường nào không?

- Ta đây là lần đầu tiên rời khỏi Thần Khí Phái, làm sao biết đi đường nào chứ?

Tử Mộng Nhân bĩu môi nói:

- Đồ ngốc, ngươi cũng không biết sao?

- Ta cũng là lần đầu tiên tới nơi này.

Sở Nam cười khổ đáp.

Đối với điều này, Tử Mộng Nhân cũng không hề lo lắng chút nào, cười nói:

- Đồ ngốc, bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc, ngươi nói nên đi hướng nào?

Còn không đợi Sở Nam trả lời thì Tử Mộng Nhân đã nhặt một cây gậy ở trên mặt đất, vót nhọn một đầu rồi nói:

- Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta hãy ném khúc cây này lên trời, đợi đến khi nó rơi xuống đất, đầu nhọn chỉ về hướng nào thì chúng ta sẽ đi hướng đó, thế nào?

- Được.

Sở Nam cũng là dân mù đường, không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cho nên tất nhiên lập tức đồng ý.

Tử Mộng Nhân đưa cây gậy cho Sở Nam, nói:

- Đồ ngốc, ngươi ném đi.

- Vẫn là ngươi ném thì hơn, lúc trước không phải ngươi nói lộ tuyến do ngươi quyết định sao?

Tử Mộng Nhân cười hi hi nói:

- Đồ ngốc, ta đây cũng không ngốc, bây giờ là do ông trời quyết định, ai ném cũng giống nhau.

Sở Nam nghe vậy cũng hiểu được ý nàng, liền nhận lấy nhanh cây, trong lòng Tử Mộng Nhân lại thầm nghĩ:

- Nếu như không đến Thiên Nhất Tông tham gia Đại hội giao lưu đúng hẹn thì ngươi cũng không thể trách ta, bởi vì nhánh cây này là do ngươi ném mà.

Lúc Sở Nam đang muốn ném nhánh cây đi thì Tử Mộng Nhân chợt nói:

- Dùng sức ném mạnh một chút.

Sở Nam nghe vậy liền dùng hết khí lực quẳng mạnh đi.

Nhánh cây bay lên không trung, hai người ngẩng đầu nhìn, nhánh cây bay đến hơn 40, 50m vẫn còn bay tiếp, cho đến khi nhánh cây trong mắt bọn họ càng lúc càng cao, càng lúc càng nhỏ….

- Đồ ngốc, ngươi dùng bao nhiêu sức lực vậy?

Tử Mộng Nhân kinh ngạc hỏi.

Sở Nam có chút xấu hổ, vừa rồi là do thuận tay ném, thoáng cái quên mất lực lượng của bản thân, nhất là sau khi luyện thành tầng thứ tám Mãng Sơn Quyết thì lực lượng càng không tầm thường, chỉ có thể đáp:

- Cũng không dùng nhiều sức lắm.

- Không dùng bao nhiêu sức mà có thể ném bay cao như vậy, nếu ngươi dùng toàn lực thì không phải nhánh cây sẽ bay mất sao?

Tử Mộng Nhân nhìn lên trời nói:

- Cũng không biết đến khi nào thì nhánh cây này mới rơi xuống đây.

- Có lẽ không lâu đâu.

Trong lòng Sở Nam cũng khó mà xác định được bèn trả lời đại khái.

Tử Mộng Nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất, nói:

- Đồ ngốc, ngồi xuống đi, từ từ đợi.

Sở Nam cũng không ngồi xuống mà ngẩng đầu nhìn lên khoảng không.

Khoảng chừng năm phút sau thì nhánh cây mới xuất hiện trong tầm mắt Sở Nam, trong lòng Sở Nam vô cùng kinh hãi, thầm nghĩ:

- Quả thật là cao.

Tử Mộng Nhân cũng từ trên mặt đất bật dậy, chăm chú nhìn, nhánh cây này chính là thứ quyết định phương hướng mà bọn nàng sẽ đi.

- Phốc….

Nhánh cây rơi xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề, Sở Nam và Tử Mộng Nhân vừa nhìn liền cảm thấy choáng váng.

Bởi vì đầu nhọn của nhánh cây cắm xuống đất, hướng chỉ không phải là Đông Tây Nam Bắc, mà là chỉ thẳng xuống dưới.

- Phía dưới? Phía dưới thì làm sao mà đi?

Tử Mộng Nhân bật cười hỏi.

Sở Nam cũng dở khóc dở cười, nhặt khúc cây lên, ném lên không trung lần nữa, lần này hắn không dùng lực, chỉ vung nhẹ một chút, khúc cây rất nhanh chóng rơi xuống, đầu nhọn chỉ về phía Tây.

- Đồ ngốc, chúng ta đi về phía Tây, nhanh lên!

Sở Nam ừ một tiếng liền bị Tử Mộng Nhân kéo lấy cánh tay, hai người nhằm hướng Tây mà chạy, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.

Sau khi Sở Nam và Tử Mộng Nhân rời khỏi đó tầm hai cnah giờ, Tả Cửu dẫn theo hai mươi tên đệ tử đi đến nơi mà bọn họ vừa ném khúc cây, một đệ tử tiến lên hỏi:

- Tả sư huynh, chúng ta đuổi theo hướng nào?

- Đại tiểu thư thích nhất là nơi náo nhiệt, tuyệt đối không thể đi về phía Tây, phía Tây thuộc về vùng đất Man Việt, rất hoang vu, người ở thưa thớt, phương Bắc thì quá lạnh buốt, phía Nam là phạm vi Đại Khánh Quốc, chúng ta đuổi theo hướng Đông, mặt khác, trên đường hạ lệnh cho những Thành chủ xung quanh bí mật tìm kiếm Đại tiểu thư.

- Rõ.

Tả Cửu không biết rằng Đại tiểu thư của bọn hắn lại chọn hướng không phải để xem náo nhiệt, mà là dựa vào một nhánh cây, vì thế cho nên đám người bọn họ đuổi theo hướng Đông, hoàn toàn ngược hướng với hai người Sở Nam.

Không lâu sau, Hàn gia gia cũng đến đây, trước hết phóng thích cảm tri lực, bởi vì thời gian đã lâu cho nên không hề có hiệu quả, ngay cả mạnh mẽ như Hàn gia gia mà trong nhất thời cũng không biết nên đi hướng nào.

Sau đó, Hàn gia gia nhìn thấy nhánh cây kia, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.

Hai người Sở Nam chuyên chọn những con đường nhỏ vắng vẻ trong núi để đi, mặc dù Tử Mộng Nhân đã là trung cấp Đại Võ Sư, nhưng nàng dù sao vẫn là nữ hài, chạy liên tục suốt mấy canh giờ, Tử Mộng Nhân đã mệt đến mức không thể đi tiếp được nữa.

Mà Sở Nam thì vẫn chạy như bay, mặt không hề đỏ, tim không hề đập nhanh chút nào.

- Đồ ngốc, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, ta thật sự không đi nổi nữa rồi.

Tử Mộng Nhân thở hổn hển nói.

Sở Nam nói:

- Chúng ta vẫn phải chạy nhanh một chút, nếu như bị đuổi kịp thì chỉ có thể cam chịu vận mệnh bị bắt về thôi.

Tử Mộng Nhân nghe nói sẽ bị bắt về thì lại có chút khí lực.

Thế nhưng, chạy không ngừng hơn nửa canh giờ, Tử Mộng Nhân thật sự không còn khí lực nữa, dù vậy nhưng nàng cũng không nói ra, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, Sở Nam thấy vậy chợt nói:

- Mộng Nhân, nếu không thì để ta cõng ngươi.

- Đồ ngốc, ngươi không mệt sao?

Sở Nam lắc đầu, vận động trong chốc lát này so với những gì hắn trải qua chẳng đáng là gì, mệt mỏi ư? Còn kém xa lắm.

- Được, đồ ngốc, ngươi hãy cõng ta đi.

Sở Nam ngồi xổm xuống đất, Tử Mộng Nhân ghé sát lưng Sở Nam, cùng một nam nhân tiếp xúc thân mật lập tức khiến mặt Tử Mộng Nhân đỏ ửng, trong lòng sản sinh một tia rung động, tình cảm ấm áp dâng lên trong lòng.

Sau ba canh giờ, Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam vẫn không giảm tốc độ, chạy không ngừng nghỉ, không kìm được hỏi:

- Đồ ngốc, ngươi thật sự là Yêu nghiệt sao?

- Ngươi nói thế nào thì chính là vậy.

Sở Nam cũng không so đo vấn đề này.

- Ta rất thích nghe lời này, tuy nhiên, đồ ngốc à, ta đói bụng rồi, ta muốn ăn thịt gà do ngươi nướng.

Sở Nam nhìn bốn phía nói:

- Đợi trời tối, chúng ta sẽ tìm một chỗ để nghỉ ngơi, rồi cho ngươi ăn thịt nướng, bây giờ thì ăn đan dược trước đi.

- Ừ.

Âm thanh Tử Mộng Nhân lúc này ôn nhu đến cực điểm, lấy ra đan dược bổ sung năng lượng, nhét vào miệng Sở Nam một viên rồi cũng đút cho mình một viên, lúc ngón tay của nàng tiếp xúc với môi của hắn, trong lòng Tử Mộng Nhân không khỏi run lên, còn có hưng phấn một cách khó hiểu….

Lúc trời tối, Sở Nam không chạy nữa, buông Tử Mộng Nhân xuống, nói:

- Ngươi ở đây đợi ta, ta đi kiếm thức ăn rồi sẽ trở về.

- Ta không muốn đợi ở đây, nơi này u ám, thật là khủng khiếp, đồ ngốc, ta muốn đi với ngươi.

Sở Nam cũng hiểu rằng thả Tử Mộng Nhân ở trong núi rừng một mình không tốt, vì vậy liền đáp:

- Được, chỉ có điều ngươi phải theo sát phía sau ta.

- Ừ.

Khuôn mặt Tử Mộng Nhân thoáng có chút thẹn thùng.

Tiếp đó, hai người lập tức hướng về phía rừng sâu tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.