Tate no Yuusha no Nariagari

Chương 42: - Một cái chăn, hai người đắp




Vốn dĩ tưởng Yêu Nghiệt giải thích là núi Đạo Vương nghiêm khắc hoặc lúc đó cô không thể ở bên cạnh yêu gì gì đấy.

Không ngờ lại còn có loại ẩn tình này!

Trong núi Đạo Vương thiết lập Thất tinh chu hồn trận, tâm trận ở trong lòng cô… Chuyện này sư phụ nhất định biết đúng không?

Sư phụ, đó là sư phụ đã nuôi cô hơn hai trăm năm...

Mặc dù cô luôn không biết lớn nhỏ gọi ông ấy là lão già mất nết, nhưng ở trong lòng cô, Vân Tung sớm đã như cha đẻ rồi.

“Đừng nghĩ quá nhiều.”

Yêu Nghiệt ôm cô vào lòng, lén đâm sau lưng Vân Tung một dao, lại bắt đầu nói văn vẻ.

“Sư phụ em chắc cũng là bất đắc dĩ. Suy cho cùng em là người, anh là yêu. Ông ấy đề phòng anh cũng là chuyện đương nhiên.”

Cái lão già mất nết Vân Tung đó giấu vợ hắn đi hơn hai trăm năm, thù này cho dù hắn nể mặt vợ nên không báo, thì bất kể như thế nào cũng sẽ không để cho ông ta sống thoải mái được.

Đậu Đậu tin tưởng sư phụ có nỗi khổ trong lòng, hơn hai trăm năm nay, tình nghĩa thầy trò của sư phụ đối với cô không thể nào là giả được. Nhưng đề phòng Yêu Nghiệt thì đề phòng Yêu Nghiệt, tại sao phải đặt nguy hiểm lên người cô chứ?

Yêu Nghiệt nhìn thấu nghi ngờ của cô, thở dài, giải thích, “Không đặt tâm trận lên người em, núi Đạo Vương căn bản sẽ không ngăn được anh. Anh nói như vậy, em có thể hiểu không?”

Yêu Nghiệt nói như vậy, Đậu Đậu liền hiểu ra. Nếu như không đặt tâm trận trên người cô, Yêu Nghiệt sẽ không kiêng nể gì hết. Hắn sẽ đưa cô đi, cô tin hắn có năng lực này.

Nghĩ như vậy, trong lòng Đậu Đậu lập tức dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa tính cô vốn dĩ cũng chẳng giận được lâu, lập tức lau nước mắt nước mũi nói, “Không sao, lái xe đi.”

Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm vòng tay trống không của mình, ngẩn ra một giây, lắc đầu đạp chân ga.

Đậu Đậu hạ kính xe xuống hóng gió, tâm tình vui vẻ ôm cả hai đứa bé ra.

Sau đó cô vội vàng hỏi Yêu Nghiệt, “Em đột ngột ôm bọn nhóc ra không sao chứ? Camera trên đường quốc lộ có quay được không?”

Yêu Nghiệt lắc đầu, “Không quay đến được đâu, chiếc xe này cũng không quay được.”

Có điều nói đi cũng phải nói lại, hắn vốn dĩ muốn đưa vợ đi hưởng thụ thế giới của hai người, đột nhiên ôm hai cái bóng điện ra làm cái gì?

Viên Viên Biển Biển cứ ở mãi trong ngọc Trư Long của Đậu Đậu, không biết chuyện Yêu Nghiệt đã biến trở lại như cũ rồi. Cho nên vừa nhìn thấy hắn, đứa nào cũng trợn đôi mắt đen lúng liếng không dám tin nhìn Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt giơ tay véo má con gái, còn tại sao là con gái, khụ, véo má con trai, nhất định hắn sẽ bị ghét.

Cho nên hắn véo khuôn mặt nhỏ bé của con gái, nói, “Sao thế? Mấy ngày không gặp đã không nhận ra ba rồi à?”

Viên Viên lập tức vui vẻ nhào qua, “Nhận da ba! Nhận da ba!”

Biển Biển quả nhiên là ghét bỏ, nằm trên đùi Đậu Đậu lười vạch trần đôi cha con này. Hừ hừ, mấy ngày không gặp cái gì, nó chỉ cười, không nói.

Đầu Đậu Đậu cũng đầy vạch đen, cho xin đi, cô đã sớm biết hắn có thể trao đổi với bọn nhỏ rồi! Còn nói mấy ngày không gặp! Mấy ngày không gặp cái quỷ gì?

Có điều nể tình hắn tự nguyện biến thành trẻ con, cô sẽ không vạch trần hắn.

Đậu Đậu vui vẻ nhìn hai cha con đùa vui, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe tải lớn đi tới, vội vàng nhắc nhở, “Đừng đùa nữa sắp đụng xe rồi kìa!”

Nhưng cô còn chưa dứt lời, phong cảnh trước mặt đã thay đổi. Nào có còn xe tải lớn trước mặt nữa, một nhà bốn người đều nhảy dù đến khu vui chơi rồi. May mà hắn còn biết tìm một nơi không người, nếu không đột nhiên trong khu vui chơi mọc ra bốn người, quần chúng nhất định sẽ hoảng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.