Tate no Yuusha no Nariagari

Chương 28: - Nhà Ba Mẹ Thị Tử




Lý Thanh lấy dũng khí nói: “Tớ… tớ muốn đến Niệm Nô Kiều của cậu để làm thêm.”

Cô ta đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi, ngày đó nghe thấy Vương Yên Nhiên cầu xin Đậu Đậu tha thứ cho Vương Giai Na chị họ của mình thì cô ta đã có cái suy nghĩ này. Trước đây cô ta đi làm thêm ở nhà hàng Trà Li, không cẩn thận đã làm đổ cà phê, đắc tội với Nhị tiểu thư của Đường gia nên đã bị nhà hàng đuổi việc. Không phải cô ta không đi tìm việc làm thêm khác, mà là vì đã đắc tội với Nhị tiểu thư của Đường gia nên rất nhiều nơi đều không nhận cô ta.

Nhà cô ta chỉ có bà nội tuổi đã cao, tất cả học phí và sinh hoạt phí đều phải dựa vào tiền làm thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tích cóp lại. Nếu như Niệm Nô Kiều của Đậu Đậu trả tiền lương cao như vậy, cho dù cô ta làm nhân viên vệ sinh, cũng còn hơn vấp phải trắc trở ở những nơi khác đúng không?

Có điều, ngày đó Đậu Đậu nói cô cần nhân viên xinh xắn ưa nhìn, cô ta như thế này, có lẽ là không đủ điều kiện rồi. Cho nên cô ta nhất thời do dự, không nói với Đậu Đậu.

Về sau do thật sự là không tìm được việc làm thêm nữa, muốn nói chuyện thì Đậu Đậu lại không đến trường học. Hơn nửa tháng nay, cô ta hoàn toàn dựa vào chút tiền trước kia dành dụm được mà khó khăn sống qua ngày. Bây giờ không dễ gì mới thấy Đậu Đậu đến thi, nên vừa thi xong, cô ta đã vội vàng đi qua đây.

Đậu Đậu khá thích những cô gái thẳng thắn, đối với Lý Thanh, trước giờ cũng đều rất có thiện cảm. Hơn nữa cô cũng biết hoàn cảnh gia đình của Lý Thanh, trong nhà chỉ còn bà nội, hoàn toàn phải dựa vào việc vừa học vừa làm để tự nuôi mình. Cô ấy làm người cũng cố gắng vươn lên, nếu như không phải không kiên trì nổi nữa thì chắc hẳn cũng sẽ không đề cập chuyện này với cô.

Nghĩ tới đây, Đậu Đậu gật đầu, “Được, ngoài giờ học nếu cậu có thời gian thì đến đi.”

Lý Thanh không dám tin tưởng, “Cậu đồng ý sao?”

“Ừ, tớ đồng ý. Có điều về mặt tiền lương thì ít hơn những nhân viên đi làm full-time một nửa.”

Lý Thanh vội vàng gật đầu nói cám ơn. Cho dù tiền lương ít đi một nửa thì cũng là ba nghìn tám rồi!

Ba nghìn tám là tiền sinh hoạt phí nửa năm của cô và bà nội.

Đậu Đậu nói xong đi tới cửa thang máy ấn nút, thấy Lý Thanh vẫn còn đứng đó, mới hỏi, “Cậu vẫn còn có chuyện gì khác à?”

Lý Thanh lắc đầu, nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng hỏi, “Vậy… vậy tớ cần phải làm những công việc gì? Cái gì tớ cũng có thể học, việc vặt gì tớ cũng có thể làm. Tớ... tớ sẽ không lấy không tiền lương của cậu đâu!”

Đậu Đậu khẽ cong môi, thầm nghĩ, giao thiệp với người thông minh thật dễ. Không giống những kẻ cặn bã tam quan thối nát đạo đức suy tàn kia, qua lại với bọn họ, có lần nào không phải mang cột thu sét đâu.

Nhưng mà bảo Lý Thanh đến công ty làm gì, ách, đúng là tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng cô gái Lý Thanh này lòng tự trọng tương đối cao, nếu như không tìm chút chuyện nghiêm chỉnh cho cô ấy làm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ cảm thấy mình đang bố thí cho cô ấy.

Đậu Đậu cũng không hy vọng Lý Thanh nghĩ như vậy, cho nên cô nói, “Cụ thể làm gì, ngày mai tớ sẽ nói với cậu. Bây giờ cậu cứ về trước đi.”

Lý Thanh vui vẻ gật đầu, vừa định đi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.

“Ngày mai cậu có đi học không?”

Đậu Đậu ngẩn ra, theo bản năng nhìn Yêu Nghiệt, muốn trưng cầu ý kiến của hắn.

Nhưng nghĩ đến thân phận bây giờ của hắn, cô quả quyết ngậm miệng không hỏ. Hắn là “em trai của xà yêu”, cô muốn làm gì lại đi hỏi ý kiến em trai của hắn, như vậy rất không hợp với lẽ thường!

Đậu Đậu dứt khoát không hỏi hắn nữa, trực tiếp tự quyết định, “Có.”

Cô nghĩ cô thỉnh thoảng vẫn nên đi học vài buổi. Trứng đã nở rồi, cô không cần phải ẩn ẩn núp núp ở chung cư Vạn Tượng nữa. Huống hồ ở thời đại này, không có trình độ học vấn không có lý lịch mà đi quản lý một công ty, rất khó để quần chúng tin tưởng đúng không?

Hơn nữa, cho dù cô muốn thôi học thì Sở Ngọc Bình cũng không cho! Cho nên thỉnh thoảng vẫn đi một chút đi.

Sau đó Lý Thanh yên tâm rời đi.

Đậu Đậu trở về phòng 912, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc phải sắp xếp công việc gì cho Lý Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.