Tate no Yuusha no Nariagari

Chương 07: - Trò Chơi Bắt Đầu 2




Kim San sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không, tôi không gọi đâu, tôi không thể gọi cho anh ấy được...”

Nếu như anh Chính Hi biết cô ta nuôi quỷ nhỏ thì nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta!

Hơn nữa, không thể để cho La gia biết đứa bé này đã biến thành thai quỷ được, khó khăn lắm La gia mới đồng ý giúp mẹ cô ta mở một cửa hàng mỹ phẩm, cũng sẽ như nước bị đổ đi. Cô ta sợ nghèo lắm rồi, cô ta không muốn tiếp tục sống cuộc sống nghèo khổ nữa.

Cô ta cầu xin nhìn Lạc Lê, “Cầu xin anh, anh nghĩ một vài biện pháp cứu tôi với, mau cứu tôi và con tôi với.”

Lạc Lê nhíu mày, “Phải gọi. Nếu không, cho dù tôi có cách, nhưng nếu không có chữ ký của bọn họ thì cũng không thể ra tay cứu cô được.”

Kim San cẩn thận nhìn Lạc Lê, “Anh thật sự có cách cứu tôi sao?”

Lạc Lê nhíu mày, “Có, chỉ là rất mạo hiểm, không nhất định sẽ thành công.”

Hơn nữa hắn còn cần một người phối hợp.

Chính là Đậu Đậu.

Hắn có thể khẳng định Đậu Đậu sẽ không từ chối, nhưng mà hắn lại không thể khẳng định Đậu Đậu có thể cho hắn mượn tên xà yêu kia hay không?

Nghe Lạc Lê nói là có mạo hiểm thì Kim San dứt khoát lắc đầu, “Không, trừ phi anh có thể xác định có thể cứu được tôi và con của tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không gọi!”

Bạch Linh nghe xong cảm thấy thật bực bội, nghĩ thầm hai con nhóc Kim gia này một so với một còn làm cho người ta chán ghét hơn. Kim Đậu Đậu tâm tư ác độc bẫy cô ta còn chưa tính, cô em gái này lại càng đáng sợ hơn, người khác có lòng tốt muốn cứu cô ta, mà cô ta lại còn nói điều kiện nữa.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, không phải cô ta sẽ có đất dụng võ hay sao?

Cô ta từng làm giáo viên ở Thánh Phong một thời gian, cô ta biết bạn trai của Kim San là La Chính Hi, cũng biết chủ nhiệm lớp của La Chính Hi là ai. Cho nên cô ta muốn biết số điện thoại của người giám hộ và bạn trai của Kim San quả thực rất dễ dàng.

Lạc Lê ý thức được Bạch Linh có thể giúp, nhíu mày, hỏi, “Số điện thoại là bao nhiêu?”

Hỏi một đằng, Bạch Linh trả lời một nẻo, “Em không thể ở lại Cục bắt yêu sao?”

“Không thể!”

“Ồ, vậy em cũng không biết. Dù sao bây giờ em cũng không phải là người của Cục bắt yêu nữa, tin tức mà em hỏi được cũng không nhất thiết phải nói cho anh biết. Sư phụ nói em không phải là của binh của anh, cho nên em không cần phục tùng mệnh lệnh của anh.”

Vừa nãy cô ta đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, không chờ ở Cục bắt yêu thì cô cũng không nhất thiết phải quay về núi Vân Đài mà.

Tái ông mất ngựa, phúc họa khôn lường.

Không chờ ở Cục bắt yêu thì làm việc còn thuận tiện hơn!

Lúc trước chờ ở Cục bắt yêu, cả ngày không thấy được hắn không nói, còn bị lão A sai khiến đi làm hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ kia. Bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian theo đuổi Lạc Lê chứ?

Cho nên không đi Cục bắt yêu thì không đi Cục bắt yêu, dù sao chỉ cần ra khỏi Cục bắt yêu thì cô ta thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, Lạc Lê căn bản không xen vào được. Đến lúc đó cô ta chính là một người tự do, cho dù có quấn lấy hắn thì cũng không phải nghe mệnh lệnh của hắn.

Ngày đó cô bị đuổi về núi Vân Đài, sư phụ đã dạy dỗ cô ta khiến cô ta thông suốt. Sư phụ nói, bà đưa cô ta đến Cục bắt yêu là để cho cô ta đi làm vợ Lạc Lê, chứ không phải là để cho cô ta đi làm lính cho hắn!

Nhưng mà cô ta đã làm những gì?

Ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy, làm gì có nửa phần giác ngộ của việc đi làm vợ người ta chứ!

Cuối cùng sư phụ còn nói, “Phụ nữ quá phụ thuộc vào đàn ông thì đàn ông sẽ không coi người phụ nữ đó ra gì. Con mà đánh mất chính mình thì cũng đã mất đi hào quang hấp dẫn đàn ông. Con biến thành người mà bản thân con cũng không thích thì con còn có thể trông cậy vào việc A Lê sẽ thích con sao?”

Bây giờ Bạch Linh đã hoàn toàn hiểu rồi. Cô ta phải nắm giữ quyền chủ động làm vợ của Lạc Lê, mà không phải là đồ vật muốn có được cái gì cũng phải phụ thuộc vào hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.