Tát Nhĩ

Chương 14




Ta hiện tại đang trên đường bay nhanh như tên bắn đến truyền tống trận lục giới. Ân, chính xác mà nói, hẳn là — trên không .

Cái “Lục sắc bình tử” kia….Ta cuối cùng cũng biết bên trong là cái gì rồi….

“”Nhị nguyên thuỷ,” sử dụng bên ngoài, dùng hết sau 24 tiếng bên trong tự động làm đầy. “ Sau khi nghe xong đáp án(đáp án ở đây là ý nói đến sinh mệnh là gì đấy), Bối bá đặc không hề bình luận gì,mặt không biểu tình mà ném “Lục sắc bình tử” qua.(nhị nguyên thủy: theo tớ dịch thì là hai nguyên tố nước,nhưng thôi tớ cứ để tên hán việt nhé.)

Cái này cho ta sao?

“Nhị nguyên thủy ?” Ta mở nắp bình — chất lỏng không màu không mùi, “Là cái gì?”

“Đan nhật: độc dược; song nhật: mị dược.” Bối bá đặc ngắm nghía tảng đá màu đen không biết xuất hiện lúc nào trong tay hắn, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

…Quả nhiên đều không phải cùng một cái trình độ…

“Ngài đặc biệt làm ra?” Độc dược ta còn có thể lý giải, cái mị dược kia hắn chế ra làm gì? Thỏa mãn “hứng thú” của bản thân?

“Không phải.” Bối bá đặc vẫn cúi đầu, “Có một lần trong lúc vô tình đem một vài thứ bỏ vào trong độc dược, liền biến thành như thế này,” hắn giải thích xong ngẩng đầu nhìn ta, khóe môi ngậm một mạt cười quỷ dị, “Muốn biết ta làm thế nào thử ra công dụng của dược không?”

“Không có hứng thú!” Ta lập tức cự tuyệt.

Ta cũng không hi vọng lại bị ném tới một địa phương kỳ quái khác, nhất là vì trả lời cho loại câu hỏi này.

Có điều thật ra ta thực sự có chút tò mò hắn là làm thế nào thử ra công hiệu của dược ….

Ân,ân, không nên suy nghĩ,phỏng chừng không phải là cái phương pháp tốt đẹp bình thường gì…

“Vậy thực là đáng tiếc nha,” ánh mắt Bối bá đặc cũng quỷ dị lên, “Vốn muốn cho ngươi kế thừa y bát của ta….”

….May mà ta cự tuyệt…

“Ngài không phải là dược sư đi? “ Thấy thế nào cũng không giống.

“Làm dược chỉ là sở thích của ta mà thôi, “ Bối bá đặc lắc đầu, lập tức ánh mắt trở nên mong đợi, ” Ngươi thực sự không muốn học ?”

“Không muốn!” Ta lần thứ hai cự tuyệt.

“Vì cái gì không học chứ? Độc dược, thuốc kích thích, mị dược, thuốc tráng dương, mê dược, còn rất nhiều rất nhiều thứ so với những dược này càng “tốt” hơn, ngươi vì sao không muốn học chứ…” Đôi môi nhu động, răng trắng chói lóa, Bối bá đặc không hề cố kỵ mà sử dụng âm thanh hát thánh ca nói với ta những lời này, chậm rãi đi tới trước mặt ta.

….Lại lần nữa may mắn vừa rồi ta đã cự tuyệt….

“Ta….Ta tư chất rất thấp…..” Mạnh mẽ xuất ra bộ dáng tươi cười, ta đổ mồ hôi lạnh từ từ lùi về phía sau.

“Phải không…” Đem ta bức đến không có đường lui quay về bên cạnh cự thạch, Bối bá đặc cả khuôn mặt đều tràn ngập quỷ dị.

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Ta liều mạng gật đầu.

….Sao ngay từ đầu lại không phát hiện hắn có khuynh hướng vọng tưởng bức hại người như vậy cơ chứ…..

“Quên đi.” Biểu tình trên mặt Bối bá đặc trong nháy mắt khôi phục bình thường, ” Ta còn có việc , đi trước đây.” Dứt lời xoay người ly khai. Đi được vài bước lại quay đầu, mắt chứa ý cười, “Vừa rồi là đáp lễ ngươi lần trước. bye bye!”

Ách….

Ta đứng ngốc như cọc gỗ, mãi đến khi bóng lưng hắn biến mất…

Ánh mắt âm ngoan lãnh tuyệt, giọng nói bi thương,tính cách có thù tất báo, hành động xuất thần nhập hóa…

….Thực sự là một tồn tại khủng bố….

Cười khổ kết thúc hồi tưởng, ta tiếp tục chạy như bay.

Về phần tiếng gọi kia….Phỏng chừng là ta đã nghe lầm hoặc là người được gọi không phải là ta. Dù sao biết cái tên kia của ta, đếm trên đầu ngón tay cũng chưa đến mười người, trừ ba người hiện tại trong trò chơi, thì những người khác đều bận muốn chết, nào có lòng dạ thảnh thơi mà tới chơi?

Mà người theo dõi trong Dạ mị sâm lâm….Có thể là một NPC nhàm chán nào đó….

Rừng rậm phía Tây Bắc lục giới truyền tống trận đập vào tầm mắt, ta từ từ thả chậm tốc độ.

Tuy nói bởi vì bất an không rõ nguyên nhân mà quyết định dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đông phương đại lục, nhưng để đề phòng ở đây chứng kiến vài thứ không nên nhìn….Ta vẫn là chú ý một chút thì tốt hơn…

Yêu, sao lại chỉ có một người a.

Thấy Ngả Nhĩ một mình đứng ở ngoài truyền tống trận, ta không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.

“Ngài bị bỏ rơi sao, Ngả Nhĩ thúc thúc.” Nhẹ nhàng rơi xuống đất, ta cười đến nhìn có chút hả hê.

“Lai Tây đi tìm người giúp hắn làm việc rồi,” Ngả Nhĩ liếc trắng ta một cái, “Đồ vật mang đến chưa?”

“Kia thực rất lấy làm tiếc,” ta vẻ mặt tiếc hận mà móc ra “Lục sắc bình tử” , ” Cũng không biết ngài muốn độc dược làm gì?”

Thừa dịp khi Ngả Nhĩ một phen đoạt lấy cái bình ,ta giống như vô tình mà quét mắt về phía rừng rậm phía đông nam — không người chơi, không NPC, không quái!

Này thực lạ nha, khi ta vừa rơi xuống, rõ ràng cảm thấy có ánh mắt dính ở trên người ta, chẳng lẽ là ta đa nghi?

Đảo mắt lại nhìn hướng pháp sư cấp 100 Ngả Nhĩ đang không biết rơi vào trong loại hồi ức màu hồng phấn nào rồi,ân, có khả năng thật là ta quá đa nghi.

“Ta muốn độc dược đương nhiên không dùng vào cái việc gì, nhưng trong mị dược của Bối bá đặc chỉ có loại này là có công hiệu tốt nhất…” pháp sư chỉ như đi vào cõi thần tiên vài giây hồn đã trở về, vẻ mặt cười đến — *** đãng!

….Ngài không sợ dạy hư “Tiểu hài tử” sao…

“Ngươi hiện tại liền phải đi về?” Thu hồi cái bình, đồng thời khôi phục biểu tình bình thường, Ngả Nhĩ nhìn ta,sau khi thấy ta gật đâu, “Không ở lại chơi thêm hai ngày?”

“Ta cũng muốn a,” nhún nhún vai, ta có chút bất đắc dĩ, “Nhưng trong lòng ta luôn có điểm không thoải mái, có chút bất an . Ân , ngài tin tưởng trực giác của nam nhân không?”

“Ta tin tưởng trực giác — của ngươi!” Ngả Nhĩ ý vị thâm trường mà nhìn về phía sau người ta.

…Xem ra không phải ta quá đa nghi….

Lập tức quay đầu lại, ta nhìn thấy một thân ảnh dần hiện rõ từ rừng rậm tầng tầng lớp lớp cây cối –

Mũ giáp mềm mại màu xanh tươi sáng, vóc người cao gầy cứng cáp, tóc màu bạc dài ngang lưng, tai nhọn của yêu tinh, khuôn mặt suất khí hoàn mỹ, hai mắt sóng sánh màu lam sáng….

Hưu Tư?!

Ta như bị sét đánh mà cứng ngắc tại chỗ, trong nháy mắt trong đầu chỉ có một suy nghĩ —

….Thật đúng là có người rất nhàn…

“Mặc…” Đôi môi rung động, Hưu Tư nhanh chóng hướng ta đi tới.

Trốn!

Thân thể lập tức tuân theo chỉ thị của đại não, chạy trốn – “Mặc…” Lấy tốc độ khó tin Hưu Tư di chuyển đến trước mặt ta, một phen đem ta còn chưa kịp trốn đi, ôm vào lòng.

“Mặc…Ngươi không chết….Ta biết mà…Ngươi sẽ không…” Thân thể Hưu Tư khẽ run mà ôm chặt ta, không ngừng líu ríu.

Ta toàn thân cứng ngắc mà mặc hắn ôm, trong lòng ngũ vị tạp trần, đầu óc càng loạn thành một đoàn.

Hắn làm sao lại ở chỗ này? Ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao…sát khí!

Một trận sát khí nồng đậm đập vào mặt mà đến.

Hưu Tư khẽ giật mình ,sau đó lập tức buông ra ôm ấp, xoay người đồng thời không quên đem ta che chắn ở sau người.

Trong lòng tràn qua một luồng nhiệt, ta nghiêng người về phía trước Hưu tư nhìn tới —

Áo khoác ngoài màu đen, áo trong đỏ sậm, tay áo dài bảy phân, quần dài màu xám bạc, dung nhan tuấn mỹ,vẻ mặt tái nhợt, bạc môi đỏ thắm,răng nanh trắng lóa…

Thất Nguyệt?!

….Lại một người rảnh rỗi …

Sát khí sắc bén đột nhiên biến mất không dấu vết, Thất Nguyệt ngại ngùng mà đối ta cười cười, răng nanh sắc nhọn trong nháy mắt trở nên đáng yêu dị thường — “Dạ…”

————————————Ba công rốt cục toàn bộ xuất hiện rồi….Tiếp theo chính là vấn đề ba chọn một…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.