Tất Cả Vì Độ Thiện Cảm

Chương 10: Thần tiên đánh nhau




Nhai Đình là đoạn phía tây của Lũng Sơn Khẩu, vùng này do ba ngọn núi thấp độc lập tạo thành. Thế núi cũng không cao, giữa hai ngọn núi có một khe rộng lớn bằng phẳng. Từ hơn ngàn năm trước, nơi này chính là một lối đi mà người Khương Hoàng Hà đi vào Quan Trung, tuy nhiên đại bộ phận thương lữ chủ yếu vẫn đi theo đường phía nam lòng chảo Vị Thủy, không đi qua cốc này nhiều.

Mặc dù phía nam cũng có đường cái, nhưng một quan đạo cũng bởi vì nhiều năm thương lữ đi lại mà trở nên bằng phẳng rắn chắc, cho dù là quân đội, đồ quân nhu cũng có thể nhanh chóng thông qua, một nhánh sông và quan đạo song song, đi thông qua chỗ sâu trong khe núi.

Nhai Đình Nam Sơn là một vùng đồi núi phong cảnh rất đẹp, thế núi cây rừng tươi tốt, suối nước róc rách, đỉnh núi bằng phẳng rộng lớn. Chân núi là dịch trạm của Nhai Đình, là nơi quan đạo phải đi qua, nơi này xây dựng vài chục tòa kiến trúc, cung cấp chỗ nghỉ chân cho thương lữ lui tới.

Trên đỉnh núi nguyên bản có một tòa quân bảo, đóng ba trăm quân, chủ yếu là phòng bị sơn tặc cướp đường ở Lũng Sơn, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Tuân Du đã xây dựng trên đỉnh núi một tòa quân trại, hơn ngàn người đóng quân để phòng bị quân Hán từ Lũng Sơn Khẩu tiến vào Quan Trung.

Chủ tướng trong quân trại tên là Khang Bình, đảm nhiệm chức phó Giáo Úy, xuất thân là vọng tộc Khương thị của quận Thiên Thủy, nguyên là phó tướng của quân phiệt Tây Lương Dương Thu, xuất thân thế gia, văn võ song toàn. Sau khi Hạ Hầu Uyên đánh bại Dương Thu, thu được mấy nghìn hàng binh, Khang Bình cũng đi theo các tướng đầu hàng Hạ Hầu Uyên, trở thành thuộc cấp của y, có phần được Hạ Hầu Uyên coi trọng, sau khi Hạ Hầu Uyên chết ở Kỳ Sơn Đạo, Khang Bình lại trở thành thuộc cấp của Hạ Hầu Đôn, nhưng Hạ Hầu Đôn lại ghét bỏ vì y là người Khương, khinh y. Lúc Tuân Du an bài phòng ngự, Hạ Hầu Đôn liền phái y đi thủ Nhai Đình.

Ở trong trận chiến Lũng Tây, Nhai Đình cũng chưa phát huy tác dụng gì, nhưng hiện tại quân Hán muốn tiến công Quan Trung, tầm quan trọng của Nhai Đình lập tức hiện lên, một khi Nhai Đình thất thủ, quân Hán có thể xuyên qua khe sâu tiến vào lòng chảo Khiên Thủy, lại theo hướng nam là đến được Lũng Huyện, cho nên bảo vệ được Nhai Đình và Lũng Huyện, đối với chiến lược Quan Trung có ý nghĩa trọng đại, quân coi giữ cũng nhanh chóng từ hơn ngàn người gia tăng đến năm ngàn người.

Mấy ngày nay trong lòng Khang Bình cực kỳ căng thẳng, y nhận được tình báo, một chi quân đội ước chừng ba vạn người đã xuất hiện tại phía tây Nhai Đình. Nghe nói chủ tướng chính là Triệu Vân, rất hiển nhiên, Triệu Vân muốn cướp lấy Nhai Đình, xuyên qua khe tiến vào Quan Trung.

Khang Bình đã phái người đi thông báo cho Tang Bá rồi, hy vọng nhận được viện trợ của Tang Bá, nhưng tuy rằng Tang Bá đồng ý, nhưng mình còn phải đợi hai ngày nữa, điều này khiến Khang Bình vừa căm tức, vừa bất đắc dĩ.

Buổi trưa hôm nay, Khang Bình tuần tra binh lính phòng ngự như thường ngày ở trên quân trại, lúc này, một gã thân binh chạy tới thấp giọng bẩm báo:

- Tướng quân, quân Hán phái người đến truyền tin, nói là bạn cũ của tướng quân.

Khang Bình cả kinh trong lòng, sẽ là ai đây? Yvội vàng ổn định tâm thần, ra vẻ trấn tĩnh nói:

- Dẫn người đó đến đại doanh chờ.

Y tâm sự nặng nề xuống quân trại, bước nhanh đến đại doanh, đã thấy trong doanh có một gã quan quân đang chờ, Khang Bình vừa nhìn liền nhận ra người này, người này cũng là thuộc cấp của Dương Thu, tên là Hầu Phong, quan hệ với y rất tốt, năm đó cùng Dương Thu bỏ mình, không nghĩ tới y lại còn sống.

- Tại sao là ngươi, ngươi không phải…

Khang Bình hết sức kinh ngạc.

Hầu Phong ôm quyền cười nói:

- Khương huynh cho rằng ta đã chết đúng không! Kỳ thật lúc ấy ta chỉ bị thương, chạy trốn tới Lũng Tây dưỡng thương, về sau lại nghe nói Mã đô đốc ở Hán Trung, ta cũng đi Hán Trung, hiện nay là thuộc cấp của Mã đô đốc.

Vẻ mặt Khang Bình bất định, phân phó thân binh xung quanh:

- Tất cả các ngươi lui ra!

Đám thân binh đều lui xuống, trong đại trướng chỉ có hai người Khang Bình và Hầu Phong, hai người ngồi xuống, Hầu Phong quan tâm hỏi han:

- Ký Thành bị ngập nước, không biết gia tộc Khương thị có tổn thất hay không?

- Cũng may, trước đó tộc nhân đều dời đi huyện Lâm Vị, bên Ký Thành chỉ có điền sản và nhà cửa, tuy rằng điền sản bị dìm ngập, nhưng tộc nhân không việc gì, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Nói đến đây, Khang Bình lại cười hỏi:

- Mã đô đốc có khỏe không!

Hầu Phong gật gật đầu:

- Mã đô đốc cưới tỷ tỷ Châu Mục làm vợ, rất được Lưu Châu Mục trọng dụng, hiện đã được bổ nhiệm làm đô đốc Lũng Tây, lần này cùng Triệu Vân đi xuất binh Nhai Đình, ta phụng lệnh Mã đô đốc đưa tới một phong thư cho Khương huynh.

Nói xong, Hầu Phong lấy ra bức thư Mã Siêu tự tay viết, đưa cho Khang Bình, Khang Bình tiếp nhận thư xem một lần. Trong thư Mã Siêu khuyên y đầu hàng, nói thế lực của Tào Tháo rời khỏi Quan Lũng là đại cục đã định, gia tộc của y cùng cha mẹ thê nhi đều ở tại Lũng Tây, vì sao phải đi Trung Nguyên, nếu như y chịu đầu hàng, Mã Siêu đồng y tiến cử y làm Đô úy quận Thiên Thủy.

Uy vọng của Mã Siêu ở vùng Lũng Tây và Lương Châu rất cao, Dương Thu cũng là một trong tám bộ phận quân phiệt dưới trướng Mã Siêu, ở một mức độ nào đó mà nói, Khang Bình cũng là thuộc cấp của Mã Siêu, hiện tại quân Hán đánh chiếm Lũng Tây, thế lực như mặt trời ban trưa, mặc dù Tào Tháo chiếm Quan Trung, nhưng thế lực bắt đầu đang ở thế hạ phong, sớm muộn Quan Trung cũng là đồ ăn trong mâm của Lưu Cảnh, những tình thế này Khang Bình đều hiểu.

Chỉ có điều Từ Hoảng đối đãi với y không tệ, chẳng những không có cướp đi vị trí tướng phòng giữ Nhai Đình của y, còn tăng cho y bốn ngàn binh, luôn tín nhiệm y, nếu y đầu hàng, lương tâm không khỏi hổ thẹn với sự tín nhiệm của Từ Hoảng đối với y, Khang Bình trầm ngâm thật lâu sau, thở dài nói:

- Ta vô cùng cảm kích đô đốc quan tâm, bản thân ta cũng hy vọng có thể ở lại Lũng Tây, chỉ có điều việc đầu hàng quân Hán liên quan trọng đại, để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã, hơn nữa thủ hạ của ta cũng có năm nghìn quân Tào, đại bộ phận cũng không phải quân đội của ta, mà là cấp dưới của Từ Hoảng tướng quân, nếu ta đầu hàng, bọn họ lại không chịu, ngược lại sẽ xảy ra đại sự, không bằng hãy cho ta một chút thời gian.

Hầu Phong ha hả cười, đứng dậy chắp tay nói:

- Tự nhiên sẽ cho Khương huynh thời gian suy xét, như vậy đi! Hai ngày sau trả lời, có thể chứ?

Lại là thời gian hai ngày, Khang Bình bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu:

- Hai ngày sau, bất kể ta là hàng hay là không hàng, ta đều sẽ cấp một câu trả lời rõ ràng.

Hầu Phong cáo từ đi rồi, Khang Bình khoanh tay đi qua đi lại ở trong đại trướng, tâm loạn như ma. Thấy viện quân của Tang Bá lập tức sẽ tới rồi, khi đó nếu y muốn đầu hàng, thì nên làm gì bây giờ? Y không kìm nổi thở dài một tiếng, sớm biết như vậy thì không nên cầu viện Tang Bá.

Tang Bá suất lĩnh bốn ngàn quân đội rời khỏi Lũng Huyện, dọc theo lòng chảo Khiên Thủy một đường hành quân theo hướng bắc, ngày kế thì tới khe núi Lũng Sơn, khe núi rộng khoảng hơn mười dặm, địa thế trống trải, tuy rằng trong khe núi cũng đồng dạng là vùng núi nhấp nhô, tuy nhiên cũng không dốc đứng, khá bằng phẳng, ngựa chở lương thảo cũng có thể thông qua.

Bốn ngàn quân đội đi dọc theo hướng tây một sông nhỏ, con sông nhỏ đó là đầu nguồn của Khiên Thủy, chiều rộng hơn mười trượng, nước sông rất cạn, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngang gối. Lúc này đã là cuối tháng tư, dưới ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, thời tiết đã có chút nóng bức, phần lớn đám lính đã xắn gấu quần lên, hành quân ở trong nước, hưởng thụ cảm giác mát lạnh như băng thấm vào xương cốt, không ít binh lính còn len lén cởi quần áo, trần truồng nằm ở trong làn nước.

Trên đường đi Tang Bá có vẻ lo lắng, đối với hành vi của binh lính hơi có chút vi phạm quy định cũng không ngăn lại. Y đang suy nghĩ lần này quân Hán xuất binh đánh Quan Trung, nếu là chia hai đường, vậy rất hiển nhiên không phải muốn thẳng đến Trường An, mà là vì cướp lấy Trần Thương hoặc là Nhai Đình, Lũng Huyện, lấy được ưu thế địa lợi, nếu chiến thuật của quân Hán thành công, vậy Quan Trung sớm hay muộn cũng không bảo đảm. Không biết vì sao Thừa tướng không phái Hổ Báo kỵ đến Quan Trung, có Hổ Báo kỵ ở đó, chưa chắc quân Hán đã có thể cướp lấy Quan Trung.

Tang Bá không kìm nổi bèn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Mấy năm này Thừa tướng bố trí chiến lược thực có vấn đề, có thể nói là hôn chiêu liên tục. Tiếp tục như vậy nữa, thật sự không giữ được Quan Lũng, chẳng lẽ Thừa tướng thực sự nghĩ tới việc buông tha Quan Lũng sao?

- Tướng quân!

Từ xa một gã thám báo quân hầu cưỡi ngựa chạy vội tới, ôm quyền nói với Tang Bá:

- Phía trước chính là khu rừng rậm, chúng ta phái đi năm huynh đệ vẫn chưa về, có chờ bọn họ trở về rồi mới hành quân hay không?

Phía trước là khu rừng rậm hơn ba mươi dặm, rừng cây cực kỳ rậm rạp, rất dễ dàng có quân địch ẩn núp, Tang Bá là một người cẩn thận, sao y lại không biết. Y nhìn sắc trời một chút, đã là xế chiều, hành quân qua khu rừng rậm như vậy vào ban đêm, rất không an toàn, y liền gật gật đầu hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, quân đội cắm trại ngay tại chỗ, canh năm sáng mai xuất phát!

Quân đội không có mang lều trại, bọn lính chỉ đeo theo thảm lông, nên đều tìm nơi khô ráo, trải thảm ra nằm xuống, hoả đầu quân thì chôn nồi nấu cơm, quân đội từ cao xuống thấp trở nên bận rộn.

Thời gian trôi qua, trời tối dần, lúc này, thám báo doanh truyền tới một tin tức không ổn. Năm tên thám báo tiến đến dò đường tới giờ vẫn chưa có một người nào trở về, điều này làm cho Tang Bá lập tức trở nên căng thẳng, loại tình huống này đã có thể thuyết minh một sự kiện, năm tên thám báo này đã gặp phải quân địch rồi, hoặc là gặp phải trinh sát quân Hán tuần tra, hoặc là gặp phải chủ lực quân Hán.

Tang Bá nhảy lên một khối đá lớn nhìn khắp xung quanh, sắc trời mờ mờ, xa xa là núi cao mênh mông, mấy trăm bước nam bắc đều là rừng cây, tuy rằng địa thế khá trống trải, nhưng y cảm thấy trong rừng cây mơ hồ có dấu sát khí, Tang Bá cảm thấy bất an mãnh liệt, y trải qua trăm trận chiến, có một loại mẫn cảm đặc thù khi lâm chiến, có thể cảm giác được nguy hiểm đến gần.

Y lập tức nhảy xuống khỏi tảng đá lớn ra lệnh:

- Không được nghỉ ngơi, toàn bộ đứng lên tập kết!

"Ô ——" tiếng kèn quân Tào tập kết nổi lên.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong rừng cây trống trải phía xa xa có tiếng trống nổi lên, phía Bắc rừng cây truyền đến tiếng trống, lập tức ánh lửa dấy lên, một chi quân đội mấy nghìn người từ trong rừng cây giết ra, đại tướng dẫn đầu ngựa trắng ngân thương, đúng là mãnh tướng Mã Siêu, y hét lớn một tiếng:

- Mã Siêu đợi ở đây đã lâu ngày!

Tiếng la chưa dứt, chiến mã của y đã chạy vọt tới hướng Tang Bá, trường thương tung bay như hoa lê, liên tiếp giết mười mấy tên quân Tào, chiến mã nhảy dựng lên, trường thương đâm thẳng tới Tang Bá, Tang Bá sợ vô cùng, y biết rằng chính mình không phải là đối thủ của Mã Siêu, nếu không trốn đi, hẳn phải chết ở trong tay Mã Siêu.

Tang Bá quay đầu ngựa lại, chạy về giữa đoàn binh lính, vừa hô to:

- Cung tiễn thủ bắn tướng địch!

Lập tức có mấy trăm mũi tên gào thét phóng tới Mã Siêu, trường thương Mã Siêu múa kín không kẽ hở, khi y giết đến giữa đám cung tiễn thủ, Tang Bá đã sớm thoát không thấy bóng dáng. Mã Siêu giận tím mặt, trong lòng tỏa ra sát khí, y hét lớn một tiếng, trường thương hướng thẳng tới chỗ cung nỏ thủ bốn phía dày đặc, đại khai sát giới. Nơi trường thương đi qua, ánh máu phụt ra, tử thi quay cuồng, giết đến mức quân Tào khóc hô liên miên, cố gắng chạy trốn khắp nơi.

Sáu ngàn binh lính quân Hán cũng giết vào trong đội ngũ quân Tào, thủ hạ của Tang Bá coi như là lão binh tinh nhuệ, nhưng lúc này đội ngũ quân Tào kéo dài ba dặm, chưa có tập kết xong, càng không có sắp hàng ra cái trận hình gì, bọn họ gấp gáp nghênh chiến, đều tự tạo trận, căn bản không phải đối thủ của quân Hán, bị giết tán loạn, lộn xộn, chết thê thảm và nghiêm trọng, đều chạy đi về hướng bờ sông bên kia.

Nhưng vào lúc này, ở phía nam rừng cây cũng nổi lên tiếng trống, một chi quân Hán hơn ba ngàn người từ trong rừng cây giết đi ra, đánh thẳng vào phía sau lưng quân Tào. Quân Tào hai mặt thụ địch, rốt cục tan vỡ, liều mạng chạy trốn dọc theo hướng đông con sông, người bị đuổi kịp hoặc là ngoan cố chống lại bị giết, hoặc là quỳ xuống đất đầu hàng, vẫn giết ra hơn hai mươi dặm, đại bộ phận quân Tào đều bị tiêu diệt.

Tang Bá chạy một hơi hơn mười dặm, mới dừng lại nghỉ lấy sức, lúc này phía sau y chỉ còn lại có hai mươi mấy người thân binh cưỡi ngựa, lại đợi hơn một canh giờ, mới có binh lính lục tục trốn đến, y thu thập bại binh, đến khi hừng đông cũng chỉ thu nạp được sáu bảy trăm người.

Trong lòng Tang Bá thở dài một tiếng, lại đi Nhai Đình thì không thực tế, y đành phải suất lĩnh tàn quân hoảng sợ bỏ chạy về hướng Lũng Huyện.

......

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.