Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 12: Tổng Tài Đại Nhân 12




Đợi mấy tên lính đã kéo nàng ra xa hắn mới quay đầu lại, nhìn bóng dáng mờ ảo trong màn tuyết trắng, khẽ thở dài, vô thức ôm chặt lấy Ngọc Liên trong ngực, còn nàng ta thì nở một nụ cười đắc thắng...

"Két." Cánh cửa tàn tạ mở ra, nàng bị 4 tên lính đẩy vào trong phòng ngã rạp xuống đất, bọn hắn khinh bỉ liếc nàng, đóng sập cửa quay đi. Nàng chống tay từ từ đứng dậy như không để ý đến hành động vừa nãy của mấy tên kia... Nàng hiểu rõ rằng nơi này chính là nâng cao đạp thấp, gió chiều nào theo chiều ấy, kẻ nào có quyền lực thì kẻ đó là thần thánh còn những kẻ thất thế... thì chỉ là những con kiến nhỏ nhoi mặc cho người khác dẫm đạp.

Đứng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, đánh giá căn phòng. Căn phòng cũ kĩ, ủ dột, chỉ có 1 chiếc giường đá bên trên có thêm tấm chăn mỏng đã rách, chiếc tủ mục nát gãy rời, chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh giường đồng thời có 1 chiếc bàn gỗ ở giữa phòng. Bên trên có để bộ ấm pha trà bằng đất nung đỏ đã mẻ nát, chiếc cửa sổ bị thủng lỗ lớn nhìn được ra bên ngoại là một rừng hàn mai đỏ thắm xa xa, mạng nhện bám đầy khắp phòng, tối tăm lạnh lẽo, tồi tàn đến cực điểm. Nàng khẽ thở dài, không thể nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay. Gió lạnh thổi lùa qua cửa sổ làm nàng rùng mình tỉnh lại, từng bước mệt mỏi đi đến nằm lên trên chiếc giường đá, kéo lên tấm chăn mỏng, bao bọc lấy toàn thân, cuộn tròn mình lại, thiếp đi...

"Công chúa, công chúa..." Từ bên ngoài nghe tiếng gọi khiến nàng thức giấc.

Mở nhẹ mắt, quấn chăn xung quanh mình, xỏ giày đi xuống giường đi đến bên cửa chính nơi phát ra âm thanh, khẽ cất giọng.

"Lục Chi, là em sao?"

"Dạ, công chúa, là em, em theo lệnh của vương gia đến đưa cơm cho công chúa." Nô tỳ tên Lục Chi cất giọng đáp lại, sau đó liền nói với tên lính bên cạnh mở cửa cho mình.

Nô tỳ đó bước qua cánh cửa thì nhanh chóng để khay đựng thức ăn lên bàn rồi quay lại nhìn nàng, kích động ôm lấy nàng, nước mắt rơi như mưa.

"Công chúa a, công chúa của em... Người... người lại chịu khổ như vậy, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ ở trên trời nhất định sẽ đau lòng lắm, công..."

"Lục Chi đừng nói nữa... Nhìn xem ta cũng đâu có sao, ngược lại em đó, nhớ bồi dưỡng bản thân mình một chút... Khóc như vậy mắt sẽ đỏ lên đó, không đẹp chút nào. Thôi, cùng ta dùng bữa đi!" Nàng ngắt lời nha hoàn của mình, kéo tay nàng ngồi xuống xung quanh chiếc bàn siêu vẹo, cầm lên chiếc màn thầu đã nguội cắn một miếng thì ngừng lại...

Lục Chi thấy vậy thì xấu hổ nói lí nhí.

"Công chúa..."

"Không sao, chúng ta cùng ăn đi." Nàng cười với nàng ấy, tiếp tục ăn bánh màn thầu cứng ngắc, đưa cho Lục Chi một chiếc bánh còn lại, Lục Chi không nhận lấy chiếc bánh mà nhìn nàng ăn. Nàng cũng không miễn cưỡng từ từ ăn xong, không nói gì, uống thêm chén trà lạnh, đặt xuống.

"Công chúa, nô tỳ phải trở về làm việc, người nhớ phải bảo vệ sức khỏe." Lục Chi ánh mắt hơi đỏ, dọn dẹp lại mẫy cái đĩa, xin phéo lui ra, binh lính bên ngoài đóng cửa lại. Nhìn cánh cửa dần dần khép lại, một giọt nước mắt không kìm chế được rơi xuống.

Lẽ nào nàng ấy không biết, vương gia đã hạ lệnh không cho nàng ăm 3 ngày, lẽ nào nàng không biết vương gia hạ lệnh không cho ai được gặp ta... Vừa nãy, nàng ăn chiếc màn thầu đã biết nó có vấn đề, nhưng nàng vẫn ăn, nàng biết, nếu không ăn, Lục Chi sẽ chết...

"Vương gia, sao người lại tuyệt tình đến như vậy, 3 năm bên chàng

, người như ta cũng chỉ là một thế thân, nói đúng ra là kẻ thứ ba..."

Ngày hôm sau, mọi người trong kinh thành đều biết, Lạc vương phi bị phế, tiểu thiếp tên Ngọc Liên lên làm tân vương phi, 3 ngày sau tổ chức hôn lễ, điều này đã làm chấn động toàn kinh thành.

Từ sáng sớm, trong Kính vương phủ đã nhộn nhịp cả lên, nơi nơi treo lụa đỏ vui mừng.

Một ma ma đến viện của nàng, vứt hết đồ của nàng được thu dọn lại vào trong chiếc tủ đã cũ rồi đi đến bên giường nhìn nàng đang nằm trên giường sắc mặt hơi tái, dáng vẻ cao ngạo.

"Vương phi, à không là Lạc di nương a, hiện tại nha hoàn trong vương phủ đều bận rộn chuẩn bị cho tân vương phi, không ai có thể đến được viện của người để dọn dẹp, mà ngày vui thì như vậy thì không may mắn nha. Bởi vậy, Lạc di nương, phiền người lau dọn biệt viến sạch sẽ, kẻo còn dư lại vật đen đủi. A, còn nữa, những đồ vật của người đều được để trong tủ rồi, mấy thứ cần để dọn dẹp đều ở đây, đến ngày thứ 2 nô tỳ sẽ đến kiểm tra, nô tỳ cáo lui." Bà ta nói xong liền khí thế rời đi khỏi phòng, tuy nhiên binh lính không đóng cửa nữa.

Sau khi bà ta rời đi, chống đỡ cơ thể ngồi lên, sửa soạn lại cơ thể một chút, xuống giường, cầm lấy mấy dụng cụ xô, gáo, giẻ.... Đi ra bên ngoài.

Đi đến bên giếng gần phòng, cố gắng kéo lấy 1 xô nước, nhung chiếc giẻ cũ nát vào trong xô nước giếng mùa đông, vắt kiệt, từ từ tỉ mỉ lau từng chút một. Mấy kẻ nô tỳ đi ngang qua liền hướng nàng buông lời châm biếm nhưng đều bị nàng làm lơ, tức giận xấu hổ quay đi.

"Ào..." Một xô nước lạnh buốt từ trên đầu nàng dội xuống, lạnh toát toàn thân, một giọng nói chanh chua vang lên.

"Không phải chỉ là một tiểu thiếp sao, giả vờ thanh cai cái gì, hứ..." Nữ tử đó nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Nước tràn vào mắt làm mờ đi phong cảnh trước mắt nàng, loáng thoáng thấy bóng dáng 1 góc áo xanh lam lướt qua, rồi liền tối om. Nàng ngất xỉu.

Mấy kẻ xung quanh đang ôm tâm trạng xem kịch vui thấy vậy chỉ sửng sốt, 1 tên lính canh cửa chán ghét kéo nàng lại vào trong phòng, gọi đại cho nàng tên đại phu, hắn cũng chỉ chẩn bệnh qua loa, sắc cho nàng chén thuốc để ở chiếc bàn cạnh giường rồi rời đi. Tên lính đó vốn dĩ không muốn tìm đại phu làm gì nhưng hiện tại hắn biết rằng nàng ta vẫn không thể chết.

Nửa đêm, nàng mê man tỉnh lại, cảm nhận cơ thể mình nóng ran, cười khổ. Nhìn sang bên cạnh đột nhiên thấy chén thuốc đã sắc nguội, cầm lên, khó khăn nuốt xuống thứ thuốc đen xì đắng ngòm, cắn răng chịu đựng để chiếc bát xuống chỗ cũ. Không nằm xuống ngay mà nàng lấy ra từ trong người vài tờ giấy Tuyên Thành hơi nát, đi đến chỗ bàn đối diện cửa sổ, trên đó có khiên mực và bút lông sẵn. Mở chiếc cửa sổ rách nát ra, ánh trăng từ ngoài hắt vào chiếu sáng một khoảng, gió đêm nhẹ thổi vào. Khẽ run cơ thể, vịn vào chiếc bàn ngồi đến ghế đẩu tròn bên cạnh, tự mình bắt đầu mài mực, đặt bút viết. Vừa viết giọt lệ lại không ngừng rơi trên giấy, bao nhiêu ưu phiền, đau đớn đều như đã vỡ òa vào thời khắc này...

Một lúc sau, nàng từ từ gấp giấy lại, gấp lại những tờ giấy chất chứa đầy tâm sự, lời đã hết còn nước mắt, đã cạn.

Để những tờ giấy xuống dưới chiếc gối đầu lâu ngày, việc vừa rồi như đã trút hết sức lực của nàng, nhanh chóng nằm lại trên giường, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau loáng thoáng nghe bên ngoài một hồi huyên náo, ma ma kia, lại đến...

Cánh cửa mở ra, ma ma kia đi thẳng đến bên giường nhìn nằng vẫn đang hôm mê mơ màng, sắc mặt tái nhợt như đã không còn sức sống, đột nhiên những lời nói cay nghiệt để tổn thương nàng lại nuốt xuống, trong mắt bà như có gì đó biến hóa... Phải, nhìn nàng giờ đây bà nhớ về nữ nhi của bà, lúc nó sắp chết cũng như vậy, một nữ hài ngây thơ, thuần khiết lại bị người ta cưỡng bức, mặc cảm tự ti dưỡng thành tâm bệnh, không lau sau liền ra đi... Không, bà sao có thể sinh lòng thương cảm với nàng ta chứ, chính thuộc hạ của nàng ta đã cưỡng bức nữ nhi của bà, bà làm sao có thể tha thứ. Nhưng, bà thật sự không nỡ, từ một người vốn có thể quyền lực che trời lại lưu lạc đến trình độ này, những thứ phải trải qua cũng không phải đều là trái ngọt.

Bà khẽ thở dài, ra lệnh cho nô tỳ đi nấu chút cháo, sắc thuốc, chuẩn bị cho nàng nước nóng.

Bà giúp nàng lau đi những vết bẩn trên mặt để lộ ra dung nhan mỹ lệ nhưng tráng xanh, đặt chiếc khăn lên trán nàng, vô thức vuốt ve khuôn mặt nàng.

Môi nàng đột nhiên mấp máy, bật ra những tiếng nói yếu ớt.

"Mẫu...mẫu hậu, người đừng bỏ Tuệ Chi, mẫu hậu..."

Bà ngẩn người, tay đột nhiên rút lại, lệ nóng chảy ra, vội vàng lấy tay lau đi, quay lưng rời khỏi, chỉ nói thêm với nha hoàn của mình ở lại chăm sóc nàng.. Bà sợ, bà sẽ luyến tiếc cảm giác tình thân...

Nàng mê man được đút ăn chút cháo rồi uống thuốc, trên người như có thêm sức nặng cùng hơi ấm, lúc ấy nàng mới an tâm ngủ sâu.

Nàng ngủ suốt cả 1 ngày 1 đêm, đến lúc tỉnh lại đã là gần trưa ngày hôm sau, thấy thân mình đã đỡ hơn hôm qua, nàng không còn sốt nữa.

Xuống giường đi giày vào, nàng mới để ý trên người có thêm chiếc chăn bông ấm áp, cười nhẹ. "Không ngờ, trong vương phủ, cũng có thứ gọi là tình người."

Nhìn qua chiếc bàn ở giữa phòng có một khay đồ ăn đựng cháo và bát thuốc đen ngòm, ngồi xuống, dần dần dùng bữa... Dù sao cũng là một lần chết, có ăn hay không còn quan trọng sao?

Ăn xong nàng cũng thấy trong người thoải mái hơn, đứng lên đi qua chỗ cửa sổ, mở ra, ánh dương ấm áp sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo, nghe tiếng nhạc tưng bừng phía xa, trầm lặng. Hôm nay là ngày hắn thành thân...

Có lẽ người bên ngoài đoán được rằng hôm nay nàng sẽ tỉnh lại hay sao mà nước nóng đã được đem vào trong phòng, được ngăn cách bởi tấm bình phong giản dị, sở dĩ chuẩn bị nước nóng cũng biết rằng, mấy ngày rồi không tắm rửa cũng không dễ chịu là bao...

Đưa chân ra thử độ ấm của nước thấy rất vừa phải, bước vào để nước bao phủ toàn thân, cọ rửa thân thể rồi ngâm mình một lát...

Bước ra khỏi bồn tắm, đi đến bên cạnh tủ đồ cũ kĩ, mở ra cầm lên bộ phượng bào đỏ rực...

Từng lớp, từng lớp y phục khoác lên cơ thể trắng nõn của nàng, đai lưng, giày trân châu, bộ diên phưỡng cửu vĩ, môi đỏ rực, mắt phượng sắc sảo, trong gương đồng phản chiếu một dung nhan mỹ lệ, kinh diễm, chói mắt vô cùng... Nhưng có lẽ chỉ một chút nữa thôi, sẽ không còn người tên Lạc Tuệ Chi trên trần thế.

Nhìn ra bên ngoài trời đã sớm tối đen, nàng đi đến mở cánh cửa ra, 3 người bên ngoài đang đứng yên ổn quay lại nhìn nàng liền sững sờ, lợi dụng cơ hội nàng thất thần nàng nhân lúc đó đánh ngất 3 người họ, lúc trước nàng có học qua võ công.

Không để ý đến 3 người họ đang nằm dưới đất, đi ra ngoài biệt viện tồi tàn, hướng về phía rừng mai phía xa. Giày ngọc nện trên nền tuyết trắng để lại những dấu chân của nàng. Từ từ bước về phía trước, chốc lát, nàng đã đứng trước khu rừng hàn mai nở rộ đẹp đẽ. Đây... là nơi đầu tiên mà nàng và hắn gặp nhau, cũng là nơi mà hắn buông lời hẹn ước với nàng.

Những hình ảnh xinh đẹp ấy như thủy triều tràn về trong tâm trí nàng nhưng có điều.... tất cả chỉ là quá khứ.

Bước vào trung tâm rừng mai đỏ hồng xung quanh, nàng khẽ dơ tay lên, bắt đầu múa.

Gió đông nhẹ thổi phiêu phiêu áo bào đỏ rực, dáng người uyển chuyển thướt tha, cao quý như phượng hoàng, kiều diễm như hoa tươi nở rộ, trâm cài phượng vĩ linh động mỹ lệ, xoay tròn vài vòng, cuối cùng tạo thành một tư thế kết đẹp mắt tượng trưng cho hình ảnh phượng hoàng tung cánh bay lên... nhưng cũng không duy trì được bao lâu nàng ngã xuống bên một gốc mai bên cạnh, tay ôm lấy ngực khó chịu, môi mấp máy rồi phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nàng biết cơ thể nàng đã đến cực hạn, độc phát tác làm cơ thể nàng vô cùng đau đớn...

Tuyết... tuyết rơi, đưa tay ra hứng những bông tuyết nho nhỏ, chúng rơi vào trong tay nàng liền tan chảy thành nước mang lại xúc cảm lạnh lẽo.

Nàng cười nhẹ, cảm nhận cơ thể đã suy yếu đến cực hạn, mí mắt dần nặng cụp xuống, bàn tay buông thõng...

Màn tuyết rơi càng ngày càng dày, đến nỗi tưởng chừng cả không gian được phủ lên một tấm màn không thể nhìn rõ mọi thứ, một cơn gió thổi qua đem những cánh hoa hàn mai tung bay đầy trời, đẹp đẽ mà thê lương đến vô tận... Đêm đó, có người cười, mà có người phải khóc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.