Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Là Sa Điêu Người Chơi

Chương 20: Sợ nước mắt ?




- Đây là Khổng sư tự tay viết, ẩn chứa ý niệm của hắn, không bằng... d9ưa cho ta nuốt đi! Chỉ cần ta ăn, thực lực sẽ khôi phục không ít... Đến lúc đó, cũng có thể giúp ngươi nhiều hơn!

Ngoan Nhân tràn đầy tham lam.

- Nằm mơ!

Trương Huyền quất tới một tát. Còn tưởng rằng là chuyện gì, không nghĩ tới tên này muốn ăn thư tịch mình mới lấy được, thật là ý nghĩ hão huyền.

- Những chữ viết này ngươi đã ghi vào trong óc, thư tịch có muốn hay không cũng không có gì... Đưa cho ta, ta mượn nhờ khí tức ẩn chứa trong chữ viết, để cho sát lục chi khí của mình trở nên thuần khiết, thậm chí... còn có thể bắt chước khí tức của Khổng sư, thay ngươi giáo huấn người khác!

Bị đánh bổ nhào, Ngoan Nhân dừng lại, tiếp tục nói:

- Dù sao bị quyển sách này của ngươi đè lên, ta cũng trốn không thoát, ta khôi phục thực lực càng nhiều, ngươi cũng càng an toàn ah...

- Quyển sách này ngươi đừng suy nghĩ! Nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục thực lực!

Trương Huyền vung vung tay, không nói nhảm nữa, thu hai bản thư tịch lại. Thật vất vả nhận được một bản chép tay của Khổng sư, tự nhiên không thể để cho tên này nuốt, lại nói, nếu không phải Lạc Nhược Hi, cũng không chiếm được thứ này, quyển sách này, cũng không phải của mình, mà là hai người cùng sở hữu. Xử lý như thế nào, còn phải thương nghị với đối phương.

Nhưng Ngoan Nhân nói không sai, nó khôi phục thực lực càng cao, bản thân cũng càng an toàn. Có Thiên Đạo chi thư trấn áp, không sợ nó phản kháng, mạnh hơn còn có thể mạnh hơn Thiên Đạo sao? Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của mình.

- Trước không nghĩ nữa...

Biết nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đẩy cửa đi ra nhà tranh. Lập tức nhìn thấy bóng lưng nữ hài đứng ở trên đồng cỏ cách đó không xa, lộ ra vẻ cô đơn.

- Thế nào?

Thấy hắn xuất hiện, nữ hài xoay người lại, cười nhạt một tiếng.

- Được ích lợi không nhỏ... Ngươi thì sao? Có thu hoạch được gì không?

Trương Huyền nhịn không được hỏi. Đối phương tới, dường như muốn nghiệm chứng một loại suy đoán nào đó, đã tìm được vị trí Khổng sư phong Thánh chuẩn xác, nàng có thành công hay không, lại không biết.

- Có chút thu hoạch,... Được rồi, không nói cũng được!

Không muốn nhiều lời, Lạc Nhược Hi ngẩng đầu lên:

- Ngươi nhận được sư tự luyện tâm, cũng coi như không đi một chuyến uổng công, trở về thôi!

- Trở về?

Trương Huyền sững sờ, vội vàng lấy quyển sách kia ra ngoài:

- Đây là chúng ta cùng một chỗ phát hiện, có một nửa của ngươi, nên xử lý như thế nào?

- Quyển sách này, là ngươi tìm ra sai lầm trong tâm đắc của Khổng sư lấy được, tự nhiên quy ngươi...

Lạc Nhược Hi lắc đầu.

Hiện tại nàng cũng hiểu được, trước đó ở Phong Thánh đài, Trương Huyền cũng không phải tùy ý phá hư, mà là giải quyết Khổng sư lưu lại nan đề, lúc này mới phát động cấm chế nào đó. Là Khổng sư cố ý lưu lại khảo nghiệm.

- Không được, đây là chúng ta cùng lấy được...

Trương Huyền lắc đầu.

Nếu không phải đối phương dẫn hắn tới, hắn cũng không biết Phong Thánh đài, chớ nói chi là địa phương này. Hiện tại nhận được chỗ tốt của sư tự luyện tâm, đối phương cái gì cũng không có, thực có chút băn khoăn.

- Khổng sư tự tay viết, người khác nhận được, sợ bị người cướp, ngươi còn muốn đưa người...

Thấy bộ dáng này của hắn, Lạc Nhược Hi cười khổ lắc đầu. Đây không phải rau cải trắng gì, mà là Khổng sư tự tay viết! Thứ này thả ra ngoài, Thánh giả quý tộc cũng sẽ tranh đoạt, nhưng kẻ trước mắt này không xem ra gì... Thật không biết là thật ngốc, hay giả ngốc.

- Được rồi, nói cho ngươi biết, thứ này vô dụng với ta, nếu như ta muốn, nhất định có thể tìm được càng nhiều, ngươi trước giữ đi!

Lạc Nhược Hi cười nhạt một tiếng, khoát tay áo.

- Vô dụng?

Trương Huyền sững sờ, mặc dù không biết tại sao đối phương lại tự tin như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, không giống giả mạo, liền biết nói là sự thật.

- Thánh Nhân quý tộc ta không rõ lắm, có lẽ... trong đó không thiếu khuyết tác phẩm của Khổng sư!

Trương Huyền giật mình, đối phương có thể là người của Thánh Nhân quý tộc Lạc gia, loại đại gia tộc này, truyền thừa không biết bao lâu, mặc dù Khổng sư tự tay viết trân quý, khẳng định vẫn có thể lấy ra không ít. Lại nói, thư tịch trong tay, là lúc Khổng sư phong Thánh lưu lại, cách đỉnh phong còn xa lắm, loại đệ tử đại gia tộc này, chướng mắt cũng rất bình thường.

- Vậy ta liền không khách khí...

Thấy đối phương xác thực không muốn, Trương Huyền không nói thêm lời, thu hồi thư tịch, nhìn thoáng qua chung quanh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:

- Nếu nơi này là không gian chồng chất, chúng ta làm sao ra ngoài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.