Editor: Nguyetmai
Một trăm linh thạch! Làm việc vặt trả tiền! Với người cùng bàn mà nàng lại tính toán rõ ràng như vậy. Chẳng lẽ hắn không trả nổi một bữa cơm cho nàng hay sao? Chút cảm giác đau lòng và phẫn nộ dâng lên từ đáy lòng. Diệu Nhật nhướng mày kiếm lên, thần quang chưa lộ nhưng khí thế đã tản ra trong chớp mắt.
Toàn thân tên tiểu nhị như bị ngâm trong nước đá, dưới vạt áo sau lưng lòi ra một cái đuôi hồ ly, suýt nữa bị dọa hiện nguyên hình.
Diệu Nhật bỗng giật mình, thu lại khí thế, gượng cười để che giấu: "Chỉ ăn một bữa cơm thế mà lại gặp được chuyện lạ này, haha."
Nửa đoạn đũa ngọc bị ném lên trên bàn: "Ta trả."
Diệu Nhật ném một túi linh thạch ra, lại lấy một đôi đũa mới, cắm cúi ngồi ăn không thèm ngẩng đầu lên.
Tiểu nhị biết hắn là khách quý mới được thành chủ đại nhân mời đi dự tiệc, tu vi cao thâm cũng là chuyện rất bình thường. Gã ta vội vàng lấy túi tiền rồi đi.
Tính toán của Tiêu Liên Nhi thất bại hoàn toàn. Ngoại trừ việc nàng không muốn nhờ vả gì đến Diệu Nhật, nàng còn muốn thuận lợi tìm nơi nào đó để gặp Hoa Tri Hiểu. Bây giờ thì tốt rồi, vì một bữa cơm mà trở thành kẻ nghèo hèn, ngay cả linh thạch để mua linh thảo luyện đan cũng không có. Cũng may, ăn cơm cũng chỉ là để thỏa mãn khẩu vị thôi, không ăn cũng không sao. Không ở khách điếm thì tùy tiện tìm một xó xỉnh nào đó cũng được.
Hắn muốn tranh trả tiền, Tiêu Liên Nhi cũng không có cách nào, đành nói tiếng cảm ơn rồi nhấc chân bước đi.
Khi nàng đi qua bên cạnh Diệu Nhật, cổ tay liền bị hắn nắm chặt.
Tiêu Liên Nhi hơi giãy giụa muốn thoát ra, nhưng tay hắn tựa như mọc rễ vậy. Nàng biết khoảng cách tu vi giữa hai người là rất lớn nên phải bất đắc dĩ quay đầu lại.
Diệu Nhật cầm bình rượu lên rồi ngửa đầu uống, rượu màu xanh tràn vào trong miệng, mấy giọt rượu từ bên môi trượt xuống, gương mặt nghiêng anh tuấn không gì sánh được.
Nàng thầm thở dài trong lòng, một người ngồi một người đứng khiến cho mọi người trong quán rượu chú ý tới. Nàng đang muốn nói thì Diệu Nhật đột nhiên đứng lên, kéo nàng về phía sau lưng hắn.
Ba cái châm dài màu bạc lơ lửng trước người hắn.
Đánh lén không thành, người ra tay đứng lên ở bàn bên cạnh. Đó là một người đàn ông Hồ Tộc trẻ tuổi đẹp đẽ. Hắn ta mặc một chiếc áo màu trắng, trên đầu buộc một dải khăn rộng khoảng hai centimet có gắn một viên bảo thạch màu đỏ. Khuôn mặt nổi bật như ngọc, hai con ngươi màu đỏ phát ra hào quang sáng chói. Hắn ta vẫy tay thu châm bạc lại, không hề cảm thấy ngại ngùng khi lén lút tấn công người khác, thần thái vô cùng kiêu ngạo: "Có thể được thành chủ đại nhân nhìn trúng, đúng là cũng có chỗ hơn người."
Nếu như không phải đang ở trong thành Thanh Khâu thì nhất định Diệu Nhật sẽ bóp lấy cổ thiếu niên này, ép hắn ta lộ nguyên hình. Hắn nén giận, kéo Tiêu Liên Nhi muốn rời đi.
Thấy hắn không để ý đến mình, thiếu niên kia nổi giận, thân ảnh nhoáng một cái đã đứng chặn ở trước mặt hai người, lấy cọng hành như ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Liên Nhi giáo huấn: "Ngươi chỉ là một ả đàn bà thấp hèn lại dám câu dẫn người đàn ông mà cô của ta chọn trúng sao?"
Tiêu Liên Nhi cúi thấp đầu, nhìn thấy ngọc bội màu xanh đeo bên hông của mình, trên đó có khắc một con hồ ly một đuôi. Đây là ngọc bội thân phận thấp nhất của Hồ Tộc. Ai bảo nàng giả mạo là con của Hồ Tộc và Nhân Tộc chứ? Trong mắt thiếu niên có huyết thống Hồ Tộc thuần khiết và cao quý này thì nàng đã trở thành tộc nhân thấp hèn.
Nàng nở nụ cười tươi tắn, muốn nhân cơ hội này mà thoát khỏi tay Diệu Nhật.
"Rắc!" một tiếng giòn tan vang lên bên tai nàng.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngón tay của thiếu niên bị Diệu Nhật bẻ gãy, hắn ta ôm lấy tay gào khóc chạy ra ngoài: "Đêm nay mà ngươi dám tới phủ thành chủ, ta sẽ nói cô của ta bẻ gãy tứ chi của ngươi!"
"Đây là Thanh Khâu!" Tiêu Liên Nhi thấp giọng nói.
Diệu Nhật nhìn lướt qua mặt người trong quán rượu, uy thế phóng ra. Chưởng quầy quán rượu cúi đầu run rẩy ghi sổ sách, tiểu nhị cúi đầu lau bàn, khách khứa vùi đầu cắm cúi ăn. Hắn hừ một tiếng kéo Tiêu Liên Nhi sải bước rời đi.
Tới tận cùng ngõ cụt không người, Diệu Nhật mới cười nói: "Lo lắng cho ta sao?"
Tiêu Liên Nhi hất mạnh tay của hắn ra, nhưng lại lập tức bị Diệu Nhật ôm vào lòng, cánh tay hắn ôm chặt lấy nàng: "Mộ Tử, ta rất nhớ nàng! Ta nghe theo lời của Bạch Trạch, không thể không đưa một hồn hai phách của nàng xuống Hạ giới. Mấy vạn năm nay ngày nào ta cũng đều mong chờ có thể gặp lại nàng."
Nàng không trốn tránh, lẳng lặng để mặc hắn ôm, môi nở một nụ cười châm chọc, nàng thản nhiên nói: "Đa tạ Thần Quân yêu quý."
Hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, trái tim cũng run rẩy vì lạnh. Diệu Nhật buông nàng ra.
Không cần nhìn thì nàng cũng biết hắn đang hỏi chính mình vì sao. Tiêu Liên Nhi nghiêm túc nói: "Ta chưa bao giờ oán hận ngươi. Ngươi là chủ quân mà mọi người yêu mến, lòng ôm chí lớn, dẹp yên sự hỗn loạn trên Tiên giới, cho tất cả mọi người an bình. Nhưng ta đã có người mình yêu, mạng của chàng còn quan trọng hơn ta."
Diệu Nhật đã hiểu.
Hắn nhớ lại lúc Mộ Tử cùng hắn chinh chiến, hắn có thể nhìn ra sự ngưỡng mộ trong mắt nàng. Nhưng từ lúc nào mà ánh mắt của nàng lại trở nên giống với mọi người? Hắn đã nhớ ra rồi, là từ sau khi nàng và Thượng Thành chinh phạt tộc Sương Lang ở phương Bắc.
Tộc Sương Lang rất giảo hoạt, thích kết thành bầy đàn tấn công, vây Thượng Thành trong Tuyết Cốc làm mồi dụ. Mộ Tử với Thượng Thành có quan hệ thân thiết, một mình nàng xông vào Tuyết Cốc. Nàng vô cùng vui vẻ khi cứu Thượng Thành trở về, nhưng bởi vì chống đối lại mệnh lệnh nên hắn đã phạt nàng một trăm roi. Chính hắn đích thân đánh nàng, không ai khuyên được. Mộ Tử nói là lỗi của nàng, nàng cam tâm tình nguyện chịu phạt.
Diệu Nhật cảm thấy đắng chát trong miệng: "Rõ ràng là nàng cứu Thượng Thành trở về, lại còn ghi hận ta đánh nàng sao?"
Tiêu Liên Nhi lắc đầu: "Không, ta chống đối lại ngươi trước mặt mọi người là ta không đúng. Ta không ghi thù một trăm roi đó." Trong mắt nàng đầy vẻ mờ mịt, vô cùng thương cảm, "Ta và Thượng Thành lao ra khỏi Tuyết Cốc. Khi bay qua Bắc Mạc, trời đất là một mảng tuyết trắng, không ai biết liệu đám Sương Lang có bay ra từ dưới băng tuyết hay không. Thượng Thành bị thương nặng, ta nói với hắn rằng, chỉ cần ra khỏi Tuyết Cốc, chủ quân nhất định sẽ dẫn người tiếp ứng cho chúng ta."
"Ta là chủ quân, không thể rời khỏi đại trướng. Nàng cho rằng ta không muốn, không lo lắng sao?" Diệu Nhật chậm rãi nói, "Vì vậy nên khi hai người trở về, ta mới đánh nàng ác như vậy."
Tiêu Liên Nhi khẽ cười: "Ta biết, bọn họ cũng nói với ta rằng, chủ quân đánh xong một trăm roi, một mình trở về đại trướng không muốn gặp ai cả, vô cùng đau lòng. Bởi vì yêu cô nên ngài ấy không nghe khuyên bảo, muốn tự tay trừng phạt. Ngài ấy đánh là để cho tất cả các tu sĩ nhìn thấy. Vì vậy, sau này ta liền tự nói với mình rằng, ta sẽ không yêu người nữa."
Câu nói giống như kim đâm vào khắp người Diệu Nhật khiến hắn run lên. Hắn sai rồi sao? Ai ai cũng biết hắn yêu Mộ Tử. Nàng phạm lỗi, nếu hắn không phạt nặng thì sao có thể lập uy?
Tiêu Liên Nhi không đợi hắn giải thích mà nhanh chóng nói: "Người rất tốt. Mỗi thần tướng đi theo người đều sùng bái và khâm phục người. Người công chính, lương thiện, lòng mang đại nghĩa. Chỉ có điều người không phải người ta muốn. Giống như khi ta nghe Bạch Trạch tiên đoán vậy, ta cam tâm tình nguyện vì người cản mệnh, vì người mà hóa kiếp. Ta biết rõ người không thể chết, không thể khiến Tiên giới lại rơi vào cảnh hỗn loạn như rắn mắt đầu. Thế nhưng, ta chỉ mong người nói một tiếng: không được. Người mà nói không được thì ta vẫn sẽ thay người cản mệnh hóa kiếp như vậy. Nhưng người không nói vì người đã quen sống lí trí rồi. Nếu nói ra thì lại giống như người đang nói dối. Chúng ta đều hiểu đạo lý này, nhưng ta chỉ là một người phụ nữ. Ta chỉ muốn người yêu ta, xem trọng ta một chút thôi. Người không thích hợp với ta."
Lời nói rõ ràng như vậy… Diệu Nhật ngẩng mặt lên chớp chớp mắt, đợi nỗi chua xót kia qua đi mới khẽ nói: "Bây giờ Tiên giới đã an bình. Ta chỉ là kẻ có danh phận chủ quân mà thôi. Mộ Tử, chúng ta bắt đầu lại được không?"
"Làm sao bắt đầu lại được?" Tiêu Liên Nhi khẽ thở dài, "Ta cũng không thể quay lại thời điểm vừa đi theo chủ quân nữa, ta đã có người mình yêu rồi."
Có Thượng Ngao, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Minh Triệt. Tiêu Liên Nhi dứt khoát nói thẳng: "Ta là vì huynh ấy nên mới một lòng muốn phi thăng Tiên giới."
Diệu Nhật phải cắn chặt răng mới không khiến bản thân thể hiện ra sự phẫn nộ.
Nàng vì một người đàn ông khác mới phi thăng Tiên giới. Hắn đau khổ đợi nàng mấy vạn năm thì tính là gì? Hình bóng Diệu Nhật nhoáng lên một cái đã biến mất ngay trước mặt nàng.
Tiêu Liên Nhi thở dài một tiếng, nàng bày ra kết giới, gọi đao Lưu Yên ra. Chân khí lưu chuyển ở trên đao Lưu Yên, trên mi tâm của con sư tử màu tím xuất hiện một chút thần quang.
Tiêu Liên Nhi lập tức không còn gì để nói nữa: "Từ lúc nào mà ngươi lại có dấu ấn của Diệu Nhật?"
Lưu Yên bò trên đao không dám ngẩng đầu lên: "Trước khi đưa cho ngài."
"Chủ nhân của ngươi là ta, để người khác in dấu ấn lên là thế nào?" Tiêu Liên Nhi giận dữ.
Đầu Lưu Yên chỉ muốn rúc luôn vào bụng: "Ta cũng không phản kháng được."
Tiêu Liên Nhi đang muốn mắng nữa thì Lưu Yên đã nức nở nói: "Đừng ném ta đi mà!"
Được rồi, dù sao cũng đã làm rõ hết mọi chuyện. Diệu Nhật cao ngạo như vậy, cho dù biết mình ở đâu cũng sẽ không tìm tới nữa. Tiêu Liên Nhi thu đao vào trong vòng tay. Nàng đi trên đường, suy nghĩ xem tại sao Hoa Tri Hiểu có thể xuất hiện ở thành Thanh Khâu, khi nào nàng ta có thể ra khỏi phủ thành chủ để tìm mình.
Đang đi, nàng chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: "Bắt lấy nàng ta!"
Mấy luồng khí sắc bén ập tới từ phía sau, Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng linh hoạt tránh né, ngẩng đầu nhìn lên. Người thiếu niên có con mắt đỏ trong quán rượu chỉ về phía nàng. Một đám người hầu ăn mặc như tu sĩ bao vây Tiêu Liên Nhi. Nàng vận chuyển chân khí bảo vệ tâm mạch, sợ hãi hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy ngọc bội màu xanh trên dây lụa bên hông nàng rơi xuống, đám người xem thường hỏi: "Nhị thiếu gia, ngài không tìm nhầm người chứ?"
Ngón tay của thiếu niên có con mắt màu đỏ đã khôi phục trạng thái bình thường, nhưng nhớ tới cảm giác đau đớn vì ngón tay bị bẻ gãy, hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi: "Chính là nàng ta! Thu lấy túi chứa đồ của nàng ta, dẫn về phủ thành chủ!"
Sợ điều gì thì điều đó lại tới, Tiêu Liên Nhi buồn bực. Ánh mắt nàng quét qua, phát hiện tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Quân Hậu kỳ thôi, muốn đánh bọn chúng để chạy ra khỏi cửa thành cũng không có gì khó. Nhưng chỉ sợ sau khi bại lộ hành tung lại khiến cho Cưu Thần Quân nghi ngờ, bố trí phòng thủ châu Thiên Tẫn kiên cố hơn thì phiền to.
Nàng lùi lại từng bước, nét mặt sợ hãi: "Nhị thiếu gia, hôm nay tiểu nữ mới lên Tiên giới. Vì không hiểu quy tắc, ăn một bữa cơm ở quán rượu cũng không đủ linh thạch. Hắn trả giúp ta một trăm linh thạch rồi kêu ta hầu hạ hắn. Ta thật sự không biết hắn là ai."
Người thiếu niên mắt đỏ cười lạnh nói: "Thiếu gia ta chỉ biết ngươi cùng người ngoại tộc làm nhục ta. Bắt lấy!"
Tiêu Liên Nhi đột nhiên nảy ra ý mới trong lòng, không tiếp tục phản kháng nữa. Một người giật lấy túi chứa đồ giả bên hông nàng, dùng dây thừng Phược Tiên trói lại rồi đưa nàng đi.
Thiếu niên mắt đỏ bóp mặt nàng nhìn đi nhìn lại, thấy linh khí không giấu được trong mắt nàng, không kìm được mà hơi sững sờ. Hắn ta hừ hai tiếng rồi buông tay: "Ta thấy người kia có vẻ rất lo lắng cho ngươi. Đêm nay hắn dám không hầu hạ cô của ta, ta sẽ lột da ngươi!"
Không bao lâu sau họ đã tiến vào phủ thành chủ, Tiêu Liên Nhi bị thiếu niên mắt đỏ dẫn thẳng về phòng mình, nhốt vào trong một căn phòng nhỏ.
Có lẽ là do đã có thừng Phược Tiên, lại là người trong tộc nên hắn không sợ nàng chạy trốn, đến cửa cũng chẳng thèm thiết lập cấm chế.
Trời sắp tối, có lẽ phủ thành chủ sắp tới giờ mở tiệc. Xuyên qua song cửa, Tiêu Liên Nhi thấy từng đám con gái Hồ Tộc vào hầu hạ thiếu niên mắt đỏ. Nàng vận thần thức, đao Lưu Yên bay ra khỏi vòng Thiên Cơ cắt đứt loại dây thừng Phược Tiên cấp thấp này. Tiêu Liên Nhi thu lại đao Lưu Yên, thân hình hóa thành một đám đất, lặng lẽ chui vào trong đất, theo hai người con gái Hồ Tộc đi ra ngoài.