Tập Truyện Ngắn: Hoa Nở Rồi

Chương 10: Chương 10




Trong phòng thí nghiệm của mình, Tưởng Quốc cùng với Thu Nguyệt nói chuyện, cậu ta nói về những hành động trong quá khứ của mình.

- Trong lúc em đau đầu để tìm cách thực thi kế hoạch của mình, em đã bắt gặp một quyển sách thuộc về lĩnh vực tâm lý học trong một lần đi dạo ở một nhà sách, và nó đã gợi ra cho em một phương pháp với tính khả thi cao.

Thu Nguyệt cau mày, cô không hiểu tại sao Tưởng Quốc lại để ý tới một quyển sách của người thường trong khi có rất nhiều cách để xử lý trí nhớ của một người bằng phép thuật.

Tưởng Quốc biết chị mình đang thắc mắc điều gì, cậu ta giải thích:

- Sử dụng phép thuật để qua mặt phù thủy trắng vĩ đại nhất thế kỷ là một hành động bất khả thi. Chí ít thì em không cho rằng em, hoặc bất kỳ người nào em tin tưởng, có khả năng làm điều đó.

Thu Nguyệt gật đầu chấp nhận, cô biết người mà Tưởng Quốc đang nói tới là ai, và đúng như cậu ta nói, dùng phép thuật qua mắt ông ấy thì không khác gì múa rìu qua mắt thợ.

Tưởng Quốc tiếp tục:

- Sau khi xem xét và đánh giá ký, em bắt đầu luyện tập khả năng thôi miên. Nó thực sự là một quá trình vô cùng khó khăn bởi í chí của bản thân em mạnh một cách bất thường.

- Em đã phải tốn tận 3 năm để hoàn thiện khả năng của mình. Sau đó, em bắt đầu quá trình tự kỷ ám thị để phong ấn một bộ phận ký ức và chỉnh sửa lại một phần tính cách của mình.

Thu Nguyệt một lần nữa lâm vào trầm mặc, cô chưa từng nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Người em trai của cô thực tế lại là một tên lừa đảo, lừa lọc tất cả những người mà nó quen biết, đồng thời lừa dối chính bản thân mình.

Chiếc UC trong túi áo của Thu Nguyệt bất chợt rung lên. Cô uể oải rút nó ra và đọc tin nhắn trên đó. Sắc mặt của Thu Nguyệt tái nhợt, cô nhìn về phía Tưởng Quốc và hỏi:

- Tại sao em lại giết người thợ rèn kiếm đó?

Tưởng Quốc không bất ngờ khi Thu Nguyệt biết việc cậu ta đã làm ở trong ngôi làng. Trong suy nghĩ của mình, Tưởng Quốc không cho rằng nó là thứ gì đó cần giấu giếm.

- Một kẻ đáng chết lại đột nhiên muốn chết. Em chỉ thuận tay giúp đỡ hắn một chút thôi.

- Một kẻ đáng chế muốn chết?

Tưởng Quốc gật đầu, nói:

- Hắn đã phạm vào vài việc vô cùng kinh tởm. Ban đầu thì nó cũng chẳng liên quan gì tới em. Nhưng gã điên đó lại nổi lòng tham muốn chiếm đoạt thanh kiếm. Hắn đã chủ động muốn chết thì em sẽ giúp, coi như là trả ơn công sức rèn kiếm của hắn đi.

Thu Nguyệt nhìn chằm chằm Tưởng Quốc, cô hỏi:

- Do hắn muốn chết và em thuận tay giúp đỡ. Hay là thuận tiện lấy cớ giết người tế kiếm. Máu tam độc giúp kiếm đản sinh; máu thợ rèn kiếm giúp kiếm khai phong, khiến nó càng thêm sắc bén. Gã thợ rèn đó chỉ là kẻ xui xẻo đụng vào lưỡi kiếm của em mà thôi.

Tưởng Quốc chợt cười, cười vô cùng vui vẻ.

- Không có!

- Em nghĩ chị sẽ tin lời của em sao?

- Chị sẽ không. Em cũng không có mong rằng sẽ thuyết phục được chị.



- Thằng Đoàn tham gia cùng em bao lâu rồi?

Tưởng Quốc cười nhạt, cậu ta chẳng lạ khi Thu Nguyệt đoán ra được Văn Đoàn cũng tham gia vào mấy vụ này.

- Ngay từ đầu. Và em giám chắc, không chỉ riêng anh Đoàn biết thôi đâu.

Thu Nguyệt không nói gì nữa, tới đây là quá đủ, có lẽ cô là người biết cuối cùng. Sau một hồi, Thu Nguyệt hỏi:

- Giờ em xử lý chị thế nào?

Tưởng Quốc nhe răng nhếch miệng:

- Sao chị nói cứ như em là nhân vật phản diện ấy. Em vẫ là em. Chị có thể hiểu là en trưởng thành, thế là ổn mà.

Thu Nguyệt khẽ thở dài, cô có phần không tiếp thu kịp sự biến đổi của người em trai mình.

- Chị về nghỉ. Mấy ngày nay chị mệt quá rồi. Chúc em thi đấu may mắn.

Tưởng Quốc gật đầu, nói:

- Chị đừng suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta là người nhà, em sẽ không bao giờ hại mọi người.

Thu Nguyệt không quay đầu lại, cô phất tay và rồi bỏ đi.

Tưởng Quốc nhìn bóng người của Thu Nguyệt biến mất. Cậu ta có thể hiểu được lý do mà Thu Nguyệt khó lòng tiếp nhận việc bản thân bị em trai qua mặt suốt một thời gian dài. Nhưng trong nhất thời, Tưởng Quốc cũng không biết làm cách nào để cho chị gái bỏ qua cho mình. Có lẽ chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một người như Thu Nguyệt sẽ nhanh chóng bỏ qua những thứ, mà theo Tưởng Quốc là không quá quan trọng, này.

* * *

Buổi chiều cùng ngày, trận đấu thứ 2 của Tưởng Quốc bắt đầu. Đối thủ của cậu ta lần này là một cô gái có gương mặt tương đối xinh đẹp, tới từ Mao Sơn – TQ, tên Tiêu Tuyết.

Ngay khi trọng tài ra hiệu lệnh bắt đầu, một lá bùa màu vàng đã được Tiêu Tuyết rút ra từ trong tay áo. Cô ta kẹp nó giữa hai ngón tay và bắt đầu niệm chú. Lá bùa bốc cháy, một con rồng lửa dài hơn chục mét xuất hiện và lao thẳng về phía Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc ngay từ bắt đầu cũng không coi trọng trận thi đấu này bởi thực lực của đôi bên quá trênh lệch. Ngay từ đòn đầu tiên, với tốc độ niệm chú của Tiêu Tuyết thì trong quãng thời gian niệm chú vừa rồi Tưởng Quốc đã có thể hạ gục cô ta vài chục lần.

Tiêu Tuyết không hề nhận ra sự chênh lệch giữa đôi bên, cô nhanh chóng rút ra hai lá bùa khác và bắt đầu thi chú.

Khi con rồng lửa tiến sát tới chỉ cách Tưởng Quốc vài centimet, nó chợt khựng lại và nổ tung. Ngọn lửa khổng lồ xuất hiện từ vụ nổ, tràn ngập một nửa sân đấu. Sau đó, ngọn lửa biến đổi, độ nóng của nó tăng vọt, tiếng ồn ào phái ra từ nó và một con sư tử bằng lửa xuất hiện. Nó nhìn chằm chằm vào Tiêu Tuyết, nhưng có một sức mạnh nào đó đã ngăn cản khiến con hung thú không thể vọt lên mà xơi tái cô.

Tiêu Tuyết tái mặt nhìn con sư tử bằng lửa, bùa chú của cô bị cắt ngang bởi bị sốc nặng khi thấy con quái thú xuất hiện.

Thân hình Tưởng Quốc xuất hiện trong ánh lửa, cậu ta mỉm cười với Tiêu Tuyết, nói:

- Cho cô một phút thi chú. Sau một phút mà cô vẫn không làm được gì khác thì ta sẽ tiễn cô rời cuộc chơi. Có vấn đề gì không?

Tiêu Tuyết khẽ cắn răng, cô thay đổi bùa chú và bắt đầu lại công việc thi pháp. Một dòng nước lớn xuất hiện và không ngừng tăng trưởng. Có lẽ theo Tiêu Tuyết thì đây là hi vọng duy nhất của cô.

Tưởng Quốc khẽ lắc đầu, cậu ta đã nhận ra dòng nước mà Tiêu Tuyết triệu hồi sẽ chẳng thể tạo ra được bao nhiêu ảnh hưởng tới lời nguyền Fiendfyre của mình.

(Fiendfyre là một lời nguyền tạo ra ngọn lửa ma thuật có kích thước khổng lồ và nhiệt độ khủng khiếp có khả năng tiêu diệt gần như mọi thứ trên đường đi của nó, dưới hình dạng những con thú khổng lồ bốc lửa. Ngọn lửa thậm chí còn sở hữu một ý chí của riêng nó, một mong muốn liên tục: đốt cháy bất cứ thứ gì nó có thể. Nó sẽ theo đuổi bất kỳ dạng sống gần đó và bất cứ thứ gì nó có thể phá hủy, kể cả kẻ triệu hồi nó nếu kẻ đó không có đủ khả năng khống chế, và có khả năng thiêu hủy bất cứ thứ gì thông qua tiếp xúc đơn thuần.)

Tưởng Quốc khẽ vẫy đũa phép cho ngọn lửa nuốt chửng dòng nước đang lao về phía mình. Con sư tử lửa nhẹ nhàng bốc hơi toàn bộ dòng nước, kích thước của nó thậm chí còn không hề thay đổi.

Tiêu Tuyết sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt trên mặt đất, ngước nhìn con quái thú bằng lửa đang đứng cách mình chưa tới nửa mét. Sức nóng từ ngọn lửa khiến toàn thân cô như muốn bị nướng thành thịt khô.

Tưởng Quốc một mặt tràn đầy vô vị nhìn về phía trọng tài, hỏi:

- Ngài có thể kết thúc trận đấu này tại đây được chưa? Cô ấy sợ sắp vãi ra quần rồi.

Trọng tài nuốt nước bọt, gian nan gật đầu. Đừng nói là một cô gái, cho dù là một phù thủy xuất sắc như ông ta, nếu phải tiếp xúc thân mật như vậy với một con quỷ lửa được tạo ra bởi Fiendfyre thì cũng sẽ sợ vãi ra quần.

Sau khi trọng tài tuyên bố chiến kết thúc trận đấu với chiến thắng thuộc về Tưởng Quốc, cậu ta vung đũa phép, lầm bầm đọc thần chú và thu hồi ngọn lửa. Fiendfyre là một phép thuật dễ triệu hồi nhưng khống chế nó là một vấn đề to lớn, thu hồi nó càng khó khăn hơn. Tưởng Quốc vẫn chưa thể thu phóng ngọn lửa tự nhiên mà không cần đũa phép và đọc bùa chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.