Tạp Phiến Điều Mặc Sư

Chương 23




Đôi tay mảnh khảnh của cô ấy đang cầm hai bộ áo cưới toàn màu trắng, vui vẻ nhìn Bạch Nhược Y nói: “Nhược Y, cố xem hai bộ này bộ nào đẹp? Vũ Triết từ nước ngoài về đem theo mười mấy bộ áo cưới, tôi nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có hai bộ này hợp với cô, nhưng mà hai bộ này tôi thực sự không biết bộ nào đẹp hơn...”

Cô gái trong video nói đến đây, trên mặt lại lộ ra vẻ buồn rầu: “Nếu cô đều không thích, tôi sẽ chọn lại cho cô bộ khác, được không?”

Bạch Nhược Y ngồi co quắp trên giường, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Kiều Ngữ Yến trong video

Bạch Nhược Y nhở lại hôm đó Sở Vũ Triết nói với cô, Kiều Ngữ2Yến không ngại cô kết hôn với Sở Vũ Triết, hiện tại xem ra quả thật giống như lời Sở Vũ Triết nói.

Kiều Ngữ Yến cho rằng Bạch Nhược Y ghét mình, nên vẻ mặt vui mừng dần mất đi, ngày càng lộ sự thất vọng: “Nhược Y, tôi biết cô không thích tôi, cũng không thích Sở Vũ Triết, càng không muốn kết hôn với anh ấy

Tôi còn luôn bắt cô chọn áo cưới, chắc cô cảm thấy tôi rất phiền.” Mấy ngày nay, Bạch Nhược Y thường cùng Sở Vũ Triết đến biệt thự, nên cũng gặp Kiều Ngữ Yến rất nhiều lần.

Có một lần cô còn không cẩn thận bắt gặp Kiều Ngữ Yến đang bị người giúp việc quát lớn

Kiều Ngữ Yến tủi thân cắn răng, cơ thể nhìn qua giống như không được khỏe9lắm, cô ấy giống như tính mở miệng dạy dỗ người giúp việc kia, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì

Bạch Nhược Y còn nghĩ Kiều Ngữ Yến sau lưng sẽ cáo trạng lại với Sở Vũ Triết hoặc lão quản gia, nhưng cô ấy vẫn không nói ra, hơn nữa trên mặt vẫn mang nụ cười đặc biệt bình thản

Rõ ràng cô cảm thấy Kiều Ngữ Yến quá yếu đuối, nhưng như vậy lại làm Bạch Nhược Y thấy đau lòng

Vì vậy, trong lòng Bạch Nhược Y căn bản không chán ghét Kiều Ngữ Yến nổi

Bạch Nhược Y dịch người qua, khiến mặt mình gần sát camera, cô nhìn máy tính lắc đầu: “Nói thực ra tôi cũng không ghét cô, chỉ khó chịu vì đôi khi thấy cô rất giả tạo.” “Giả tạo?” Kiều Ngữ Yến không6hiểu giật mình: “Vậy là sao?” “Không phải chuyện gì cô cũng giấu trong lòng hay sao? Dù trong lòng khó chịu muốn chết, cũng cố mạnh mẽ biểu lộ vẻ mặt tươi cười?”

“Không có.” Kiều Ngữ Yến lắc đầu, tóc cũng lay động theo, thoạt nhìn trông rất bóng mượt, mềm mại

“Không có? Nếu cô thích Sở Vũ Triết, chẳng lẽ còn thích nhìn Sở Vũ Triết kết hôn với tôi sao? Còn nhiệt tình giúp tôi chọn áo cưới như vậy?” Đôi môi anh đào của Bạch Nhược Y hơi nhếch lên, đáy mắt toàn là mỉa mai

Trong lòng cô không ghét Kiều Ngữ Yến là một chuyện, nhưng thực tế không thích những gì cô ấy làm lại là chuyện khác

Gương mặt xinh đẹp của Kiều Ngữ Yến hiện lên vẻ lúng túng, mi mắt cô0rủ xuống, ánh mắt hơi trở nên hoảng hốt

Nhưng cô vẫn nở nụ cười với Bạch Nhược Y, vừa khách khí vừa không mất đi sự thân thiết đáp: “Mấy bộ áo cưới này, ngày mai cô tới rồi tự xem nha, tôi phải đi ăn cơm nên tắt trước đây.” Bạch Nhược Y đã từng ăn tối trong biệt thự vài lần, bình thường đều là đến bây giờ mới ăn tối

Ánh mắt cô theo bản năng liếc nhìn thời gian bên phải góc dưới màn hình máy tính, hiện tại mới hơn năm giờ

Rõ ràng không phải ăn cơm

Bạch Nhược Y không vạch trần lời nói dối của Kiều Ngữ Yến, cô cười nhạt: “Ừm, được, cô đi ăn đi.” Máy tính “tách” cái, màn hình laptop biến thành màu đen, Kiều Ngữ Yến kinh ngạc nhìn7laptop, trong lòng thật phức tạp, không rõ là cảm giác gì

Đúng lúc này, cửa phòng Kiều Ngữ Yến bị người khác đẩy nhẹ ra

Một bóng người cao lớn lặng lẽ đi vào phòng, anh ta liếc nhìn đôi mắt ảm đạm của Kiều Ngữ Yến, đôi mắt trông như vô hồn

Tiếng giày ma sát với mặt đất không lớn nhưng vẫn truyền vào tai cô

Trong mắt cô hiện lên tia sáng, cô ngẩng đầu liếc nhìn người tới, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Anh tới rồi à?” Sở Vũ Triết tiến lên ôm Kiều Ngữ Yến ngồi lên ghế, sau đó ôm đầu Kiều Ngữ Yến

Mùi vị đặc trưng trên người có truyền vào mũi anh ta, khiến anh ta bị đắm chìm trong mùi hương dịu dàng đó, không muốn thoát ra

“Ừm.” Sở Vũ Triết mang theo giọng mũi, nhẹ giọng đáp

Vừa dứt lời, ánh mắt Sở Vũ Triết nhìn qua áo cưới trên mặt đất, đây là bộ áo cưới do anh ta đem từ nước ngoài về

Nó đang nằm trên mặt đất, giống như một đóa hoa trắng tinh, trang trọng, sáng chói nhưng lại cô độc

Lông mày Sở Vũ Triết nhíu lại: “Là ai đưa áo cưới cho em thể: Không phải anh đã kêu người giúp việc đem áo cưới bỏ vào nhà kho hết rồi sao?” Tuy rằng không hiểu Sở Vũ Triết kết hôn với Bạch Nhược Y là vì cái gì, nhưng Kiều Ngữ Yến vẫn biết được một chút

Cô cũng biết người mà Sở Vũ Triết yêu là mình, anh ta và Bạch Nhược Y chỉ đang đóng kịch

Thế nhưng Kiều Ngữ Yến vẫn chỉ là người phụ nữ bình thường, dù nhìn cô bình thường như không màng thế sự, nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông mình yêu sắp vào lễ đường kết hôn với người phụ nữ khác, trong lòng cô lại không nhịn được mà run rẩy

Đầu Kiều Ngữ Yến khẽ nghiêng qua, cô giơ tay đẩy Sở Vũ Triết ra, mím môi cười, lấy từ trong quần áo ra một chùm chìa khóa

Cô lắc nó trước mặt Sở Vũ Triết, phát ra tiếng “Leng keng...”: “Em lấy trộm chìa khóa của bác quản gia, bác quản gia thật sự có chút hồ đồ rồi, em lấy chìa khóa mà ông ấy cũng không phát hiện, haha.”

Kiều Ngữ Yến cười trông rất vui vẻ, nhưng đáy mắt cô lại không hề có sự vui mừng thật sự

Trong mắt Sở Vũ Triết đầy đau lòng xen lẫn không đành lòng, anh ta ôm Kiều Ngữ Yến vào lòng: “Sao em lại phải đi lấy áo cưới chứ, muốn làm mình không vui sao?” Ngồi trong vòng tay ấm áp của Sở Vũ Triết, tất cả đều là hơi thở và mùi hương quen thuộc của anh ta, Kiều Ngữ Yến suýt chút đã ngơ ra

Cô dùng sức ôm lại sở Vũ Triết, ánh mắt không tranh đoạt: “Vũ Triết, có phải anh gạt em hay không? Nhược Y đẹp như vậy, lại tài giỏi, sau khi anh kết hôn với cô ấy có thể sẽ không còn quan tâm đến em nữa?” Giọng nói kia có chút nức nở, lại nhẹ nhàng, khiến Sở Vũ Triết càng đau lòng hơn: “Ngữ Yên, anh đồng ý với em

Chỉ cần anh kết hôn với Bạch Nhược Y, cầm được giấy chứng nhận kết hôn rồi lĩnh được khoản tài chính khổng lồ kia, Sở thị chúng ta có thể được cứu

Lúc đó, anh nhất định sẽ cho toàn thế giới biết rõ, người Sở Vũ Triết anh yêu là em, sau đó cho em một hôn lễ long trọng.” Kiều Ngữ Yến hít vào, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, hai mắt ửng đỏ: “Anh..

anh sẽ không gạt em đúng không?” Lúc trước Kiều Ngữ Yến luôn tin tưởng lời anh ta nói không hề nghi ngờ, mà bây giờ cô lại liên tục đòi anh phải xác nhận

Điều này sao có thể không khiến Sở Vũ Triết tự trách được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.