Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 37: Xuất thủ




“Tiêu bảo bối, hoan nghênh ngươi gia nhập hội học sinh a!” Tịch Tử Nho đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, cười hướng ta chào hỏi.

Oa! Nụ cười hảo mê người a, điện giật làm ta thiếu chút nữa thần hồn điên đảo, bất quá, tốt xấu ta cũng là một mỹ thiếu niên, tại sao có thể làm loại sự tình mất mặt này chứ.

“Học trưởng, ta thật cao hứng gia nhập hội học sinh, ta sẽ hảo hảo cố gắng ( cố gắng câu mỹ nam), ngươi thật giống ta, thỉnh thu ta làm đồ đệ đi!” Chớp chớp cặp mắt “nai” của mình, làm ra bộ dạng cố ý học dáng dấp ham học hỏi, người khác đều nói ta như vậy thực khiến làm cho người ta trìu mến, ta không tin học trưởng có thể thờ ơ với chiêu này của ta.

Quả nhiên, Tiểu Nho Nho ngây ra một lúc, lập tức nở nụ cười, xoay người nói với Phong Phong, “Ngươi tìm một đứa nhỏ thực thú vị a.”

Nói xong bèn đi tới, người cúi xuống tiến đến bên lỗ tai ta, vừa nhẹ cười vừa thổi hơi vào tai ta, “Tình nhi tiểu bảo bối muốn học cái gì nào?”

“Ân” theo hô hấp của hắn, bên tai ta một trận tê dại cùng nhiệt nóng, lập tức đỏ mặt, không ngừng khẽ nuốt nước miếng.

Không hổ là cao thủ trong cao thủ a, chỉ có thế này đã khiến cho kẻ khác điên đảo, không biết nếu tiến thêm bước nữa thì chắc là mất hồn mất?

Chỉ nghĩ mà không làm không phải cá tính của ta, ta lập tức vươn hai tay ôm lấy khuôn người kiều mỹ kia, mở lớn đôi mắt mị hoặc đối với hắn chớp chớp, liền hôn lên khuôn mặt anh mặt khiến khối kẻ nhìn thấy hét chói tai ngưỡng mộ, nhẹ nhàng vừa liếm vừa hôn đôi môi gợi cảm, vươn đầu lưỡi tham nhập khoang miệng của hắn, hảo ngọt a, ta giống như tiểu sắc lang đang tận tình ăn đậu hủ.

Ta sờ a sờ, ha hả, hôm nay thật sự là lời to nha

Nho Nho ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần, từ khách thành chủ, khống chế thế cục.

“Ngô!” Ta muốn hít thở không thông rồi! Mau thả ta ra a!

Bên trong phòng vang lên tiếng rên rỉ thống khổ mà trầm mê của ta, ta ở trog lòng hắn không ngừng thở hổn hển.

“Học trưởng… ah!” Áo bị cởi xuống, một bàn tay ngắt véo đầu nhũ ta, không ngừng chuyển động, chỉ chốc lát, tiểu anh quả đỏ sẫm một màu, dựng đứng lên, tiểu quả còn lại thì không ngừng bị liếm cắn, sưng đỏ dựng lên, nhưng học trưởng không buông tha nó, dùng tay kia không ngừng vuốt ve.

“A, điểm nhẹ, đau, a!” Ta không ngừng phát ra rên rỉ, ta cảm thấy không thở nổi, *** dần dần bị khơi mào.

“Thật thoải mái, a!!!” ta kinh hãi hét, học trưởng tay không biếttừ lúc nào đã cởi quần của ta ra, tay cách một lớp quần lót âu yếm tính khí nóng rực của ta, ta cảm thấy nó dần lần cứng rắn rồi to ra, của ta lần đầu tiên rốt cục phải hiến ra ngoài sao? (là thụ ko hiến ngoài thì anh thích hiến vào đâu cười man trá)

Học trưởng ngẩng đầu lên, hôn lên môi ta, kịch liệt triền miên, càng không ngừng dây dưa, ta giống cá mắc cạn liều mạng hô hấp.

Học trưởng tay sờ loạn khắp toàn thân ta, cuối cùng dừng ở cặp mông, tay nhẹ nhàng xoa nắn tiểu thí thí của ta, thật thoải mái a.

Đang lúc ta sắp trầm mê trong khoái cảm nhục dục, một tiếng rống giận truyền đến.

“Các ngươi đã đủ hay chưa!” A, Phong Phong còn ở đây a, ta tức khắc thanh tỉnh, nhìn lại mình lúc này, áo bị cởi ra, quần còn một nửa trên người, toàn thân nhiễm *** mà ửng hồng, quả thực là mê người a.

“Phong cũng muốn sao?” Tiểu Nho Nho tà mị cười, mời. Không thể nào, của ta lần đầu tiên sẽ không như vậy kịch liệt đi? Đồng thời hai vị mỹ nam tử, ta có phải hay không thực thảm a???

Liệp tình mỹ thiểu niên

Edit: Bapngot

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.